Chương 4.1: Tân hôn không có chút nhu tình mật ý
Nam Cung Tuyệt híp híp đôi mắt: "Đừng đụng cô? A, buồn cười. Cô hiện tại là vợ của tôi, từ hôm nay trở đi, ở trên giường hầu hạ tôi, là cô nên làm tròn bổn phận, hiểu không?" Nói rồi, bàn tay to lớn của anh không chút lưu tình xé nát quần áo của cô.
"Không được!" Đôi tay nhanh chóng vây quanh ở trước ngực… Nam Cung Tuyệt không nể tình nhấc hai tay cô lên, căn bản không để ý tới cô giãy giụa, thô bạo xé tấm lụa trắng trên người cô, thậm chí mặc kệ có làm cô đau hay không.
"Không… Không cần, làm ơn, không cần như vậy."
Thiển Tịch ngẩng tròng mắt ngấn nước nhìn anh, không khỏi nhớ tới chuyện phát sinh trên du thuyền đêm đó, trong lòng dâng lên một cổ mạc danh chua xót.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm như thế nào mới có thể chạy thoát khỏi tên ác ma đáng sợ này?
Ngay sau đó, anh trực tiếp đè ép xuống dưới, làm cô nháy mắt tâm hoảng ý loạn.
"Không cần, buông tôi ra được không, anh làm ơn buông tha tôi, tôi không nghĩ…" Cô khóc nức nở mang theo khẩn cầu, tình nguyện buông xuống tôn nghiêm, vứt đi sự tự tôn của mình, sợ hãi chuyện phát sinh trên du thuyền sẽ xảy ra lần thứ hai. Cho dù biết đã gả cho người đàn ông này nhưng lại không cam tâm không đành lòng, không muốn sa đọa trầm luân như vậy, cái cô muốn là một cuộc hôn nhân có tình yêu.
Mắt lam vô tình chậm rãi nâng lên, bỗng nhiên đối diện đôi mắt mang theo đầy nước của Thiển Tịch. Trái tim Nam Cung Tuyệt run rẩy, trong đầu nhớ tới lời Mộ Thiên Thần đã nói.
‘Nha đầu này trước kia ở trường học là một hoa khôi giảng đường thanh thuần, vẫn là một xử nữ’. Nghĩ vậy, anh dành một chút lưu tình cho cô, có phải mình đối xử với cô quá mức thô lỗ? Có phải đã dọa đến cô rồi hay không?
Cảm xúc thương tiếc chỉ chợt lóe qua, anh lập tức nhíu mày lại, người phụ nữ này là con gái nhà họ Phong, đã định sẽ có kết cục như vậy: "Hưởng thụ đi, đây là thứ cô nên học hỏi!"
"A!"
Đột nhiên, sắc mặt Nam Cung Tuyệt trở nên lạnh lùng: "Thì ra cô không phải xử nữ?"
Anh nói, ở bên tai cô ầm ầm vang lên, hoàn toàn không nghe rõ ràng lắm anh đang nói cái gì, chỉ biết cảm giác đau đớn quen thuộc kia lan tràn đến toàn thân.
Trên mặt tất cả đều là nước mắt, dùng tay không ngừng đẩy ngực anh đi
"A hừ!" Sau khi trải qua sự kinh ngạc, Nam Cung Tuyệt cười lạnh một tiếng, gắt gao nắm khuôn mặt nhỏ của cô: "Nếu đã không phải lần đầu tiên của cô, vậy cô giả vờ ngây thơ cái gì? Phong Thiển Tịch, xem ra cô rất thủ đoạn! Còn nói là hoa khôi giảng đường thanh thuần? Cô mang cái danh này để lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi, cô đã bị bao nhiêu thằng chiếm hữu, có phải cô cảm thấy rất hưởng thụ khi được bọn chúng đùa bỡn trong lòng bàn tay không?"
Hai ngón tay bóp lấy khuôn mặt của cô thật chặt, tựa hồ như muốn bóp nát khuôn mặt kia, trong mắt trào phúng mang theo một chút tức giận, nhìn nước mắt của cô, trong lòng chỉ tăng thêm chán ghét, thân thể đã không trong sạch, vì cái gì còn muốn biểu hiện điềm đạm đáng yêu, đây không phải là thứ cô muốn sao?
Khuôn mặt bị bóp đau đớn, Thiển Tịch chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nước mắt lướt qua gương mặt: "Anh không được như vậy… xin anh thả tôi ra, tôi không biết anh đang nói cái gì…"
/1929
|