Chương 3.2: Nhục nhã gả vào hào môn
Mộ Thiên Thần nhún bả vai một chút, anh ấy nghĩ không nên tiếp tục nhắc tới mẹ của Phong Thiển Tịch trước mặt Nam Cung Tuyệt, tránh lửa thiêu thân! Nhưng mà cũng không có sai, ai bảo Phong Thiển Tịch có một bà mẹ độc ác như vậy? Đều là tự gieo gió gặt bão mà!
Không có nghi thức, không có tiệc cưới, thứ gì đều không có, đây là kết hôn sao? Đây đơn giản chỉ là một người bị bán đi, bị bắt phải mặc áo cưới, bị người ta hung hăng đẩy lên xe đưa tới nhà Nam Cung.
Cô đã từng mơ tưởng có một ngày cô cùng người mình yêu, tay nắm tay, cùng nhau bước vào căn phòng tân hôn nhưng không ngờ sẽ trở thành cảnh tượng như ngày hôm nay.
Trong phòng tân hôn, Thiển Tịch ngồi ở bên mép giường, đã suốt một ngày, cô bị đưa tới nhà Nam Cung, giống như một tên tù phạm bị nhốt ở phòng tân hôn, bên ngoài đều là người giúp việc. Cô nghĩ đến cách trốn thoát nhưng thật sự là không có chỗ nào để trốn.
Cô không cam lòng gắt gao nắm chặt áo cưới, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, cái người gọi là chủ tịch Nam Cung vẫn không xuất hiện.
A.... Cũng tốt, anh không xuất hiện càng tốt.
Vào lúc cô đang suy nghĩ…
‘Cạch; khoá cửa bị vặn, cửa phòng ngủ từ từ mở ra.
Không thể nào? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến sao? Theo tiếng động, quá khứ lại đập vào mắt cô, một người đàn ông ở cửa đi vào, mái tóc ngắn màu nâu, một gương mặt lạnh lùng mà tuyệt mỹ, anh có một đôi mắt màu xanh lam kinh động lòng người, làm cho người vừa thấy đã không thể rời mắt được.
Sao lại thế này? Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt lại cảm thấy từ trên người anh có một cảm giác quen thuộc khó hiểu như là đã từng gặp qua ở nơi nào? Không, không có khả năng, cô không có khả năng đã từng gặp qua Nam Cung Tuyệt.
Mà Nam Cung Tuyệt lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt, đến gần, dùng một tay bóp cằm cô: "Phong Thiển Tịch!"
Anh dò xét cẩn thận khuôn mặt tinh xảo của cô, anh vẫn mang theo biểu cảm chán ghét nhưng lại có thêm một tia nghi hoặc, hửm? Hẳn là là lần đầu tiên thấy người phụ nữ này mới phải, sao lại có cảm giác trước kia đã từng thấy qua? Chẳng lẽ là bởi vì cô lớn lên giống mẹ cô sao?
Lúc này Thiển Tịch mới bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhích đầu một chút, để cái cằm rời khỏi ngón tay khống chế của anh: "Nam Cung tiên sinh, anh giữ phép một chút đi."
"Nam Cung tiên sinh? Người đàn bà này, bây giờ cô đã là vợ của tôi, phải gọi tôi là gì?" Khóe miệng Nam Cung Tuyệt mang theo trào phúng, chán ghét trong nháy mắt gia tăng nhiều hơn.
Phong Thiển Tịch cúi đầu, cắn môi đỏ, thực tế cô không thể mở miệng gọi được hai chữ kia, dù sao người đàn ông trước mắt đối với cô mà nói cũng chỉ là một người xa lạ lần đầu gặp mặt!
Hai người giằng co, ánh mắt lam mãnh liệt nhìn cô vùi đầu, liền nắm tóc cô, cường ngạnh nắm chặt mái tóc của cô kéo lên:: "Chẳng lẽ ngay cả gọi cô cũng sẽ không gọi sao?"
"Đau…" Cô đau đớn rên khẽ một tiếng, da đầu giống như bị nắm chặt đến rơi sắp rách ra một mảng lớn, đau đến độ lông mày đều căng thẳng nhăn lên: "Nam Cung tiên sinh, anh không cảm thấy anh đối với vợ mới cưới của mình có chút quá phận sao? Mời anh thả tôi ra."
A, thật là một con đàn bà cứng miệng! Khóe miệng của anh hiện lên một tia cười lạnh, nhìn cô giống như là đang nhìn sủng vật: "Đúng ha, nói đến hôm nay là đêm tân hôn, xem ra cần phải làm chút chuyện hợp tình mới đúng."
Buông tóc cô ra, ngón tay Nam Cung Tuyệt đặt lên cà vạt, giật ra! Tiện tay vứt qua một bên, sau đó lạnh lùng cởi quần áo…
"Anh, anh muốn làm gì?" Chỉ thấy anh bắt đầu cởi quần áo ra, Thiển Tịch khẩn trương rụt lại thân thể.
"Cô thử nói xem? Là giả ngu không hiểu sao?" Anh cúi người xuống, tiến đến trước người của cô, một tay nắm lấy bờ vai của cô, không chút lưu tình kéo cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia tới dưới thân thể của mình.
"Anh thả tôi ra, thả tôi ra! Không muốn như vậy… không được đụng vào tôi…" Cô lo lắng gào thét, dùng cả tay chân đi đẩy người đàn ông ở trước mắt, cảm xúc này hình ảnh này, cùng chuyện ngày đó phát sinh trên du thuyền thật không có sai biệt, không muốn…
/1929
|