Chương 13.1: Điều kiện trao đổi
"Hử?" Nam Cung Tuyệt trêu ghẹo nhìn cô, một tay nâng má: "Cô muốn tôi giữ chị em tốt của mình lại sao?"
Phong Thiển Tịch gật đầu.
"A!" Nam Cung Tuyệt cười lạnh.
"Cô để chị em của mình đến đây ở, chẳng lẽ không sợ tôi sẽ làm gì cô ta sao?"
"Anh sẽ làm vậy sao?" Thiển Tịch nghi hoặc nhìn Nam Cung Tuyệt.
"Ai biết được." Anh lạnh lùng cười.
Giống như là nói giỡn lại cười lạnh làm cô có chút không đoán được. Hẳn là sẽ không đâu. Suy nghĩ một chút, cô nhớ tới bộ dạng đau khổ quỳ trên mặt đất khẩn cầu của Vương Kha Nhi, cô nói: "Vậy rốt cuộc anh có thể cho Kha Nhi ở lại hay không?"
"Có thể!" Nam Cung Tuyệt trực tiếp gật đầu.
Anh đột nhiên sảng khoái như vậy làm cô có chút không quen: "Anh nói thật sao? Anh thật sự nguyện ý giữ Kha Nhi tạm thời ở lại đây sao?"
Nam Cung Tuyệt gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà, tôi có một điều kiện trao đổi. Nếu cô làm được, tôi liền giữ bạn bè của cô lại."
"Điều kiện gì?"
"Lại đây." Nam Cung Tuyệt ngoắc tay ra hiệu cho cô. Cô nghi hoặc đi qua, đứng trước bàn.
"Đến bên người tôi." Anh tiếp tục yêu cầu nói.
Cô vòng qua bàn đọc sách, đi đến bên người anh nói: "Anh muốn tôi làm gì mới bằng lòng giữ Kha Nhi lại?"
"Cởi thắt lưng ra!" Mắt lam lạnh lùng liếc sợi thắt lưng dưới thân.
Phong Thiển Tịch ngây ngẩn cả người, cũng nhìn chằm chằm vào chỗ thắt lưng của anh: "Anh, anh muốn làm gì?"
"Không làm sao? Không làm có thể cút!"
Phong Thiển Tịch liền xoay người muốn đi, vừa bước một bước, lại dừng chân, chần chừ xoay đầu nhìn về phía anh: "Có thể đổi một điều kiện khác hay không?"
"Cởi hoặc không, cô chọn một cái." Anh lãnh ngạo nói.
Cô nắm chặt tay, chỉ muốn trực tiếp lao ra ngoài nhưng mà xuống lầu phải đối mặt với ánh mắt đau khổ khẩn cầu của Vương Kha Nhi, cô thật không đành lòng.
Đi đến bên người Nam Cung Tuyệt, cô run rẩy nâng tay lên, kéo dây lưng của anh...
"Hừ... Cô lại bắt đầu giả vờ ngây thơ? Chỉ là cởi thắt lưng thôi mà? Chẳng lẽ cô không biết làm cách nào để cởi thắt lưng sao?" Ánh mắt mang theo trào phúng nhìn Phong Thiển Tịch, người phụ nữ này bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, chỉ cần ở trước mặt anh liền bày ra cái dáng vẻ giả vờ ngây thơ, a! Càng làm như vậy, anh càng muốn lột mặt nạ ngụy trang của cô ra.
"Chỉ là, chỉ là..."
"Tôi đếm đến ba, một, hai…" Chữ ba còn chưa kịp nói ra, Phong Thiển Tịch hít hà một hơi, nhắm chặt mắt, lấy tay đưa vào...
Đúng lúc này Nam Cung Tuyệt cũng đứng dậy, kéo cô từ trên mặt đất lên, trực tiếp xâm nhập.
"A!"
Nam Cung Tuyệt lại đè cô xuống, như một cự thú liên tục va chạm vào người cô.
Hoan ái qua đi, Phong Thiển Tịch vô lực xụi lơ nằm trên mặt đất, đôi tay nắm chặt chiếc thảm, nước mắt chảy dài, rốt cuộc cô đã gả cho một tên ác ma gì đây?
Nam Cung Tuyệt sửa sang lại quần áo, ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn nắm lấy hàm dưới của cô: "Cô hẳn là nên cao hứng mới đúng, bởi vì cô trả giá thì chị em tốt của cô có thể ở lại."
"Trả giá? A!Nam Cung Tuyệt, anh căn bản mới là người đơn phương vũ nhục tôi, chỉ cần có cơ hội, anh liền tra tấn tôi, đúng không?" Trong lòng cô vô cùng chán ghét hành động của anh, căn bản chỉ là anh muốn giẫm đạp cô mà thôi.
"Vũ nhục cô? Cô nằm dưới thân đàn ông mà kêu gào hẳn là chuyện bình thường hay làm mà!"
Thiển Tịch một tay đẩy anh ra: "Anh quá phận rồi đấy! Nam Cung Tuyệt, mặc kệ hôm nay tôi có phải là vợ của anh hay không, cầu xin anh tôn trọng tôi một chút, tôi là một con người! Tôi cũng có máu có thịt, cũng có tự tôn của riêng mình!"
Cô chống thân thể đứng lên, không kịp sửa sang lại quần áo, cố nén nước mắt chạy ra khỏi thư phòng.
‘Rầm!’ Khi cô vừa chạy ra ngoài, anh nắm tay nện một cái thật mạnh vào tường, có máu, có thịt, cũng có tự tôn?
Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc là đang giả vờ hay là đang nói thật đây?
/1929
|