Chương 12.1: Nam nhân thân sĩ
Chân cô bị bỏng có chút đỏ lên, cũng may là không bị phồng rộp, chỉ cần bôi chút thuốc là được. Sau đó cô thay quần áo xuống lầu.
Nam Cung Tuyệt đưa mắt liếc nhìn cô một cái, không nói gì tiếp tục làm việc của mình.
Cái bản mặt như tảng băng ngàn năm kia! Thiển Tịch trong lòng thầm mắng một câu.
"Phu nhân, có hai cô gái nói là đến tìm cô, họ đang chờ ở bên ngoài." Một người hầu gái đi tới cung kính nói.
"Bạn của tôi?" Cô nghi hoặc chớp chớp mắt. Theo hầu gái ra ngoài.
Hai cô gái đang đứng ngoài cửa, một người tóc ngắn, một người tóc dài. Cô gái tóc ngắn mặc một bộ váy ngắn màu tím, nhìn thập phần hoạt bát, tên cô ấy là Cố Tiểu Ngôn.
Cô gái còn lại tóc dài, mặc một bộ váy trắng xinh xắn, tên cô ta là Vương Kha Nhi, hai người bọn họ đều là chị em tốt cùng nhau lớn lên của cô, tuyệt đối là bạn tốt.
"Tịch Tịch.."
"Thiển Tịch.."
Hai người nhìn thấy Phong Thiển Tịch đi ra, lập tức cao hứng phấn chấn vẫy vẫy tay.
"Tiểu Ngôn, Kha Nhi!" Phong Thiển Tịch kích động chạy tới, cũng không để ý đến vết thương trên chân còn bị đau, nhào vào trong lòng hai người họ.
"Tịch Tịch, tớ nhớ cậu sắp phát điên rồi." Cố Tiểu Ngôn nói rồi liền gào lên khóc.
"Đúng vậy, Thiển Tịch, tớ cũng rất nhớ cậu." Trong mắt Vương Kha Nhi đã ẩn ẩn nước mắt.
Ba người cứ thế ôm lấy nhau, hai chị em tốt này là hai người duy nhất mà cô báo tin kết hôn, cũng chỉ là vội vàng gọi một cuộc điện thoại nói vài câu mà thôi.
"Đúng rồi, sao hai người lại tìm được chỗ này?"
Cố Tiểu Ngôn lau khô nước mắt: "Tịch Tịch, cậu gả cho tổng tài của tập đoàn Nam Cung, một nơi lớn như vậy còn khó để tìm sao?"
Ba người vừa nói vừa đi vào biệt thự, cửa phòng khách mở ra, trong phòng xa hoa đến nỗi mê hoặc đôi mắt của người ta.
"Úi chà... Không hổ là Nam Cung gia, lớn thật đó nha." Cố Tiểu Ngôn nói khẽ, đưa mắt đánh giá phòng khách, ánh mắt dừng chỗ người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vài lần, nhanh chóng kéo lấy tay áo Phong Thiển Tịch: "Này này, Tịch Tịch, người đàn ông ngồi ở kia là chồng cậu, Nam Cung Tuyệt đó hả? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy người thật nha, quả là rất soái ca!"
Vương Kha Nhi nhàn nhạt mỉm cười, cũng nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế sô pha, đáp lời nói: "Thiển Tịch, cậu không định giới thiệu chồng cậu với bọn tớ một chút sao?"
Phong Thiển Tịch nhíu mày, có chút xấu hổ nhìn hai cô bạn, haiz, trong lòng thật là có nhiều nỗi khổ sở nói không hết, muốn cô làm sao giới thiệu bạn bè của mình với Nam Cung Tuyệt đây, cái tên ác ma băng lãnh này nhất định sẽ không để ý tới, nói không chừng lại còn châm chọc cô cùng chị em của mình.
Nên làm cái gì bây giờ đây?
"Thiển Tịch, đây là bạn của em sao? Hoan nghênh mọi người tới làm khách." Một âm thanh trầm thấp từ ghế sô pha truyền tới.
Phong Thiển Tịch lập tức xoay đầu, chỉ thấy Nam Cung Tuyệt đứng dậy, thân sĩ nói, khoé miệng gợi lên một tia mỉm cười khéo léo. Sao lại thế này? Nam Cung Tuyệt đổi tính đổi nết rồi sao?
"Chào anh, chào anh, tôi là Cố Tiểu Ngôn, là bạn thân từ nhỏ của Tịch Tịch. Đúng rồi, còn có cô ấy, cô ấy là Vương Kha Nhi." Cố Tiểu Ngôn vui vẻ, tự giới thiệu mình rồi chỉ vào Vương Kha Nhi.
"Nam Cung tiên sinh, xin chào." Vương Kha Nhi khẽ gật đầu.
Nam Cung Tuyệt nhìn theo ngón tay Cố Tiểu Ngôn chỉ, thân sĩ cười cười: "Chào hai cô, nếu tới rồi thì cứ ở lại chơi, tôi còn có chút việc phải làm, tôi lên lầu trước."
Dứt lời, anh đi lên lầu, khoé miệng còn nụ cười khiêm tốn ban nãy, nháy mắt đã trở thành gương mặt lạnh như băng.
/1929
|