Chương 9.1: Chấp nhận làm vật phẩm bán đấu giá
"Hừ, cô thiếu thốn đến vậy sao, là tôi không đủ để cô thoả mãn sao?"
"Không… Không thể! Đừng a…" Lời phía sau toàn bộ bị chặn ở trong cổ họng.
Anh lại đè lấy thân thể cô, bên trong không ngừng phát ra tiếng va chạm. "Đừng... a... a…"
Nước mắt không nhịn được cứ thế chảy xuống, giãy giụa đến không còn sức lực, chỉ có thể ở dưới thân anh thừa nhận thống khổ mà anh mang lại…
Không biết đã qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng vô lực, đầu cũng càng ngày càng đau buốt.
Rốt cuộc chịu không nổi, hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc hôn mê, cô đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, giật mình bừng tỉnh, trên trán đều là mồ hôi, phản ứng lại định lau mồ hôi đi.
Lại phát hiện trên tay mình bị còng bởi một cái xích sắt.
Sao lại thế này? Cô ngồi dậy, hai chân cũng bị siết chặt bởi một sợi dây xích thô to, nơi này là chỗ nào? Cô nhìn chung quanh, tuy rằng một mảnh đen nhánh nhưng ít ra có thể thấy rõ ràng đang ở trong một cái lồng sắt.
Rốt cuộc sao lại thế này? Nhớ rõ ở quán bar gặp Nam Cung Tuyệt, bị anh… Nhớ tới hình ảnh trên sô pha, cô nhăn chặt mày.
Lúc cô hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Khụ khụ khụ…" Đột nhiên từ bên ngoài lồng sắt bên ngoài truyền đến tiếng ho khan: " Được rồi, để chúng tôi xem hàng đấu giá tiếp theo rốt cuộc là món gì."
Hàng đấu giá? Rốt cuộc cô đang ở nơi nào? Đang lúc suy nghĩ, mảnh vải đen che lồng sắt đột nhiên bị kéo lên, một chùm ánh đèn chiếu vào người cô.
Dùng tay chắn đi ánh đèn, lúc này mới thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, nơi này là hội trường đấu giá mà cô lại ở khu vật phẩm bán đấu giá.
Lồng sắt to như vậy, tay chân lại bị xiềng, cô mặc một bộ quần áo bại lộ cả cơ thể, ngồi trong lồng sắt vô cùng đáng thương.
"Thì ra là một cô gái, xem ra cũng không tồi."
"Chậc chậc chậc… Tựa hồ dáng người càng không tồi."
Bên dưới bắt đầu ầm ĩ, mọi người sôi nổi thảo luận về cái lồng sắt chứa Phong Thiển Tịch.
"Mọi người an tâm, hàng đấu giá này của chúng ta có chút đặc thù, không phải bán người mà là chỉ bán một đêm của cô ấy. Đây chính là cực phẩm trên giường khó có được nha." Người chủ trì nói.
Phong Thiển Tịch ngây dại, vì cái gì cô sẽ trở thành hàng đấu giá? Hơn nữa lại là bán một đêm, này không phải tương đương với việc cô bán thân sao? Rõ ràng cô ở cùng Nam Cung Tuyệt ở quán bar, vì cái gì ngủ một giấc đã tỉnh lại ở chỗ này?
"Này… Các người không có tư cách bán tôi, mau thả tôi ra ngoài!" Cô lập tức gào lên.
Người chủ trì đi tới bên lồng sắt, lấy microphone ra, nhỏ giọng nói với cô: "Tiểu thư, mời cô yên lặng một chút, được chứ?"
"Thả tôi ra ngoài!"
"Chuyện này không thể được, trừ phi có người mua cô, bằng không không thể thả cô ra."
Hai tay cô nắm chặt lấy lồng sắt: "Các người không thể như vậy, các người căn bản không có bất luận tư cách gì bán đấu giá thân thể của tôi, rốt cuộc là ai đưa tôi đến đây."
"Chúng tôi chỉ biết bán đồ vật! Nhưng mà người đưa cô tới đây là chủ tịch Nam Cung. Tiểu thư, cô cũng đừng giãy giụa vô ích, chủ tịch Nam Cung đang ngồi nhìn ở kia." Người chủ trì nói, đưa mắt nhìn đến vị trí vinh dự đầu tiên dưới khu đấu giá.
/1929
|