Xã hội này phân hóa giàu nghèo mọi lúc, mọi nơi và trong mọi hoàn cảnh. Ngay cả tử lao cũng chia ra hai loại.
Những tên tội phạm cùng hung cực ác, lại không có thân phận lai lịch lớn hay không có người chạy quan cho thì sẽ được xếp riêng sang một tử lao. Trong tử lao này điều kiện sống cực kém. Mỗi ngày được một chén cơm thừa, giường ngủ chỉ là một đống rơm rạ, cả ngày ruồi bọ bay vo vo, đã thế mỗi phòng giam đều có năm sáu người cùng ở. Nếu xảy ra xung đột hay bệnh tật gì ở trong đó cũng chẳng ai thèm đến quản.
Mà loại tử lao còn lại thì giống như một thế giới khác. Nơi đây giam giữ nhưng vương công đại thần quý tốc bị phạm phải những trọng tội. Mặc dù cũng là tử lao, những người trong này ngày ngày ăn no ngủ kỹ, phòng ốc sắp xếp như khách sạn, sáng mở mắt thấy bình minh chiều đi ngủ thấy hoàng hôn, quần áo giường chiếu có người thu dọn, bệnh tật có thái y tới điều trị. Ngay cả tội chết đã định cũng có thể lật án.
Bốn người Giang Bắc Thiên may mắn được giam vào tử tù thứ hai.
Họ đã ở trong này hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ chờ người ta tới lôi đi chém đầu. Mặc dù tiện nghi ở đây rất tốt nhưng họ không hề hưởng thụ được, chỉ qua mấy ngày mà tiều tụy đi trông thấy.
Hôm nay cũng vậy, bốn người ngồi trong đại lao dưỡng thần, chờ người tới đưa đi chém.
Kẹt~~~
Cửa phòng giam mở ra. Đã có người tới giải bọn họ đi.
Bốn người được đưa tới một căn phòng rộng, được đưa ghế ngồi, ở giữa là một bàn đồ ăn cùng rượu.
Lúc này họ mới nhận ra, Đường Huyền đang ngồi phía trước họ.
- Giang minh chủ, hôm nay trẫm tới cùng ngươi ăn bữa cơm.
- Ngươi… rốt cuộc cũng đã muốn giết lão phu. Giết cũng tốt, lão phu cũng nhớ người thân lắm rồi!
Dứt lời lão nâng chén rượu uống cạn một hơi.
- Giang minh chủ đúng là rất sảng khoái, trẫm cũng kính ngươi một chén.
Đường Huyền cũng cạn theo một chén.
- Ba vị hảo hán này, chắc là các vị cũng rất có tiếng tăm trên giang hồ phải không? Trẫm cũng kính các vị một chén!
Ba người kia thấy vậy ngạc nhiên, dù sao được hoàng đế kính rượu cũng là một vinh dự rất lớn. Ba người vội nâng chén rượu lên uống hết.
- Không giấu Hoàng Thượng, tội thần là Thiết Mộc Sâm, hai vị sư huynh của ta đây là Phó Nham cùng Tiếu Hổ. Chúng ta trên giang hồ được người ta gọi là Thanh Mạc tam ưng.
Đường Huyền cười nói:
- Danh hiệu hay lắm, rất vang dội!
Giang Bắc Thiên cảm giác buồn bực, bèn lớn tiếng nói:
- Hoàng Thượng, lão phu rượu đã uống xong, Hoàng Thượng muốn giết lão phu thì mau ra tay, thành toàn cho lão phu được đi gặp người thân!
Đường Huyền buông chén rượu, cười nhạt nói:
- Giang minh chủ, ngươi muốn chết thì cũng không phải vội như vậy. Trẫm hôm nay tới đây cũng không phải vì vội lấy mạng ngươi. Chẳng qua con người trẫm xưa nay việc gì ra việc đó, có một số chuyện bị người khác hiểu lầm khiến trẫm rất là bứt rứt.
- Ngươi có ý gì?
Giang Bắc Thiên nghe vòng vo mà không hiểu, bèn hỏi thẳng.
Đường Huyền liền cười nói:
- Giang minh chủ, ngươi nghĩ ai là kẻ hại chết người thân của ngươi?
Giang Bắc Thiên nghe vậy sững người, sau đó tức giận nói:
- Là ai ngươi còn không rõ sao?
Đường Huyền lắc đầu, chậm rãi nói.
- Ngươi cho rằng trẫm hại chết người thân ngươi phải không? Ha ha, theo trẫm thì chính ngươi mới là kẻ hại chết người thân của mình!
Giang Bắc Thiên nghe vậy liền phát hỏa, quát lên:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, lão phu làm sao lại hại người thân mình?
Đường Huyền thong thả uống ngụm rượu, cười khẩy nói:
- Nếu Giang minh chủ không hiểu thì để trẫm nhắc cho minh chủ biết. Cách đây không lâu, ngươi là minh chủ Thánh Võ minh, trẫm là hoàng đế, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có phải thế không?
Giang Bắc Thiên chần chừ một lát, đáp:
- Đúng thế.
- Nói như vậy, chúng ta xưa nay không thù không oán, đúng chưa?
- Đúng.
- Vậy ngày đó ngươi gọi người tới ám sát trẫm, trẫm không thể ngồi yên chờ chết, phải dùng mưu để chống lại, vậy ai là kẻ gây thù chuốc oán trước? Hay nói cách khác, nếu Giang minh chủ không tới ám sát trẫm, trẫm cũng không tính kế hại minh chủ, thế thì người nhà minh chủ có bị hại chết không?
Giang Bắc Thiên nghe vậy sững sờ như bị sét đánh, ngồi bất động trên ghế. Một hồi lâu sau, lão mới ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, sau đó tự đánh vào người mình mấy chưởng.
Chưởng lực so với hôm đánh vào người Đường Huyền thì mạnh hơn nhiều, chốc lát lão đã phun ra cả búng máu. Đường Huyền cũng lười ngăn cản lão, hôm trước ngươi đánh ta một chưởng, hôm nay coi như quả báo, tốt nhất là đánh thêm vài chưởng nữa, nhưng đừng chết là được rồi.
Những tên tội phạm cùng hung cực ác, lại không có thân phận lai lịch lớn hay không có người chạy quan cho thì sẽ được xếp riêng sang một tử lao. Trong tử lao này điều kiện sống cực kém. Mỗi ngày được một chén cơm thừa, giường ngủ chỉ là một đống rơm rạ, cả ngày ruồi bọ bay vo vo, đã thế mỗi phòng giam đều có năm sáu người cùng ở. Nếu xảy ra xung đột hay bệnh tật gì ở trong đó cũng chẳng ai thèm đến quản.
Mà loại tử lao còn lại thì giống như một thế giới khác. Nơi đây giam giữ nhưng vương công đại thần quý tốc bị phạm phải những trọng tội. Mặc dù cũng là tử lao, những người trong này ngày ngày ăn no ngủ kỹ, phòng ốc sắp xếp như khách sạn, sáng mở mắt thấy bình minh chiều đi ngủ thấy hoàng hôn, quần áo giường chiếu có người thu dọn, bệnh tật có thái y tới điều trị. Ngay cả tội chết đã định cũng có thể lật án.
Bốn người Giang Bắc Thiên may mắn được giam vào tử tù thứ hai.
Họ đã ở trong này hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ chờ người ta tới lôi đi chém đầu. Mặc dù tiện nghi ở đây rất tốt nhưng họ không hề hưởng thụ được, chỉ qua mấy ngày mà tiều tụy đi trông thấy.
Hôm nay cũng vậy, bốn người ngồi trong đại lao dưỡng thần, chờ người tới đưa đi chém.
Kẹt~~~
Cửa phòng giam mở ra. Đã có người tới giải bọn họ đi.
Bốn người được đưa tới một căn phòng rộng, được đưa ghế ngồi, ở giữa là một bàn đồ ăn cùng rượu.
Lúc này họ mới nhận ra, Đường Huyền đang ngồi phía trước họ.
- Giang minh chủ, hôm nay trẫm tới cùng ngươi ăn bữa cơm.
- Ngươi… rốt cuộc cũng đã muốn giết lão phu. Giết cũng tốt, lão phu cũng nhớ người thân lắm rồi!
Dứt lời lão nâng chén rượu uống cạn một hơi.
- Giang minh chủ đúng là rất sảng khoái, trẫm cũng kính ngươi một chén.
Đường Huyền cũng cạn theo một chén.
- Ba vị hảo hán này, chắc là các vị cũng rất có tiếng tăm trên giang hồ phải không? Trẫm cũng kính các vị một chén!
Ba người kia thấy vậy ngạc nhiên, dù sao được hoàng đế kính rượu cũng là một vinh dự rất lớn. Ba người vội nâng chén rượu lên uống hết.
- Không giấu Hoàng Thượng, tội thần là Thiết Mộc Sâm, hai vị sư huynh của ta đây là Phó Nham cùng Tiếu Hổ. Chúng ta trên giang hồ được người ta gọi là Thanh Mạc tam ưng.
Đường Huyền cười nói:
- Danh hiệu hay lắm, rất vang dội!
Giang Bắc Thiên cảm giác buồn bực, bèn lớn tiếng nói:
- Hoàng Thượng, lão phu rượu đã uống xong, Hoàng Thượng muốn giết lão phu thì mau ra tay, thành toàn cho lão phu được đi gặp người thân!
Đường Huyền buông chén rượu, cười nhạt nói:
- Giang minh chủ, ngươi muốn chết thì cũng không phải vội như vậy. Trẫm hôm nay tới đây cũng không phải vì vội lấy mạng ngươi. Chẳng qua con người trẫm xưa nay việc gì ra việc đó, có một số chuyện bị người khác hiểu lầm khiến trẫm rất là bứt rứt.
- Ngươi có ý gì?
Giang Bắc Thiên nghe vòng vo mà không hiểu, bèn hỏi thẳng.
Đường Huyền liền cười nói:
- Giang minh chủ, ngươi nghĩ ai là kẻ hại chết người thân của ngươi?
Giang Bắc Thiên nghe vậy sững người, sau đó tức giận nói:
- Là ai ngươi còn không rõ sao?
Đường Huyền lắc đầu, chậm rãi nói.
- Ngươi cho rằng trẫm hại chết người thân ngươi phải không? Ha ha, theo trẫm thì chính ngươi mới là kẻ hại chết người thân của mình!
Giang Bắc Thiên nghe vậy liền phát hỏa, quát lên:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, lão phu làm sao lại hại người thân mình?
Đường Huyền thong thả uống ngụm rượu, cười khẩy nói:
- Nếu Giang minh chủ không hiểu thì để trẫm nhắc cho minh chủ biết. Cách đây không lâu, ngươi là minh chủ Thánh Võ minh, trẫm là hoàng đế, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có phải thế không?
Giang Bắc Thiên chần chừ một lát, đáp:
- Đúng thế.
- Nói như vậy, chúng ta xưa nay không thù không oán, đúng chưa?
- Đúng.
- Vậy ngày đó ngươi gọi người tới ám sát trẫm, trẫm không thể ngồi yên chờ chết, phải dùng mưu để chống lại, vậy ai là kẻ gây thù chuốc oán trước? Hay nói cách khác, nếu Giang minh chủ không tới ám sát trẫm, trẫm cũng không tính kế hại minh chủ, thế thì người nhà minh chủ có bị hại chết không?
Giang Bắc Thiên nghe vậy sững sờ như bị sét đánh, ngồi bất động trên ghế. Một hồi lâu sau, lão mới ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, sau đó tự đánh vào người mình mấy chưởng.
Chưởng lực so với hôm đánh vào người Đường Huyền thì mạnh hơn nhiều, chốc lát lão đã phun ra cả búng máu. Đường Huyền cũng lười ngăn cản lão, hôm trước ngươi đánh ta một chưởng, hôm nay coi như quả báo, tốt nhất là đánh thêm vài chưởng nữa, nhưng đừng chết là được rồi.
/104
|