- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi!
Đường Huyền còn chưa ôm Tần Phỉ Phỉ được bao lâu thì tiếng Dư thái giám ở ngoài đã vọng vào. Đám thái giám tuy chưa dám xông vào nhưng đã ầm ĩ ở ngoài, hắn cũng không thể cùng ái phi chàng chàng thiếp thiếp được nữa.
Tần lão tướng quân cũng đã tới, thấy Đường Huyền đã đi lại được thì lão cười ha hả rất to, có phần hơi kích động, ngay cả nước mắt cũng trào ra. Lão coi Đường Huyền như con cháu trong nhà, mấy hôm nay hắn trọng thương hôn mê lão lo lắng rất nhiều, vốn ngày thường Tần lão không tin vào quỷ thần, nhưng mấy ngày qua lão cũng đã chạy tới không ít chùa đền cúng bái cho hắn. Ô thái sư ở sau Tần lão cũng mừng rỡ ra mặt, ba vị sư thái thì khẽ cười gật đầu.
Ngoài ra rất nhiều những người khác cũng tới, ai nấy thấy hắn tỉnh lại đều quỳ xuống hô vạn tuế.
Đường Huyền ra hiệu miễn lễ. Sau đó hắn không biết nên nói gì, mọi người cũng không dám nói gì, thành ra khung cảnh tự nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Chợt lúc này Tần Diễm Diễm chạy tới lên tiếng:
- Gia gia, hắn… hắn vừa nãy khi dễ Diễm Nhi, người phải làm chủ cho con a!
Nàng tiếng không lớn nhưng vừa hay ở đây không ai nói chuyện, thành ra tiếng nói đó truyền tới tai mọi người.
Tần lão tướng quân nghe vậy cười ha hả nói:
- Hoàng Thượng thực sự có thể khi dễ con sao? Ha ha, vậy thì tốt quá rồi!
Tần Diễm Diễm nghe vậy phụng phịu nói:
- Gia gia nói gì vậy, hắn khi dễ Diễm Nhi sao lại là tốt!
- Ờ… ờ… Khi dễ Diễm Nhi thì tất nhiên là không được, có điều… ha ha, mọi người tự hiểu trong lòng là được!
Mọi người đều tự hiểu là Đường Huyền đã có thể trêu chọc nữ nhân, như vậy tức là không có việc gì nữa rồi.
Tần Diễm Diễm hứ một tiếng xoay người bỏ ra sau ba vị sư thái.
Một lát sau mọi người giải tán dần. Tần lão tướng quân vào ngự thư phòng, nói với Đường Huyền:
- Hoàng Thượng, Tam vương gia hiện tại đang điều động thành phòng quân liên tục. Số thành phòng quân này xét theo biên chế thì có mười lăm vạn, còn số lượng thực thì khoảng mười tám vạn. Bên phía Tư Mã tể tướng mặc dù không đông người như vậy, nhưng cũng phải hơn năm vạn quân sĩ, bọn họ mấy ngày nay đã rục rịch rồi, hẳn là hai bên còn đang dè chừng nhau nên vẫn đang bất động, nhưng có lẽ cũng không lâu nữa đâu!
Đường Huyền nghe vậy trẫm ngâm một hồi, nói:
- Lão cữu gia, Tần thống lĩnh, các ngươi nói xem, nếu bọn họ liên hợp cùng tấn công vào thì cấm vệ quân có thể duy trì được bao lâu?
Tần lão tướng quân không biết sao hắn lại hỏi vậy, vì hai nhà Tam vương gia và Tư Mã tể tướng vốn không có khả năng liên hợp lại. Từ sự kiện Thái công tử cùng Tư Mã công tử hôm trước, mâu thuẫn giữa hai nhà đã rất sâu, chỉ còn thiếu nước đánh nhau thôi. Nhưng Hoàng Thượng đã hỏi thì họ đành trả lời:
- Nếu họ liên hợp lại thì e cấm vệ quân cũng không chống cự được quá một tháng.
Sợ Đường Huyền lo lắng, Tần lão vội an ủi:
- Hoàng Thượng, theo ý lão thần thì họ sẽ không hợp tác với nhau đâu, họ tranh đấu với nhau mấy chục năm, cũng đến nửa đời người rồi, hai nhà thù oán không phải là nhỏ.
Đường Huyền khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Họ trước đây đấu tranh gay gắt với nhau, đó là vì trong mắt họ chỉ có hai nhà là đủ tư cách cạnh tranh ngai vàng này, trẫm trong mắt họ không là gì. Giống như hai con hổ và một con trâu rừng, nếu con trâu rừng đã chết hai con hổ sẽ tranh giành nhau đồ ăn, nhưng nếu con trâu rừng còn sống, vậy thì việc đầu tiên mà hai con hổ làm sẽ là hợp sức giết con trâu rừng đã. Mọi người nghĩ có đúng không?
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó thầm suy nghĩ, dần dần cũng cảm thấy có lý.
Tần lão cũng đồng tình với ý kiến này, bèn nói:
- Nếu thế thì phải tăng cường phòng ngự một chút, từ hôm nay lão thần sẽ gia tăng cường độ huấn luyện cấm vệ quân, tăng cường kiểm tra canh gác.
Đường Huyền vẫn lắc đầu nói:
- Tăng cường bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, họ có tới hàng chục vạn, trẫm chỉ có vài ngàn người, càng tăng cường phòng ngự chúng càng thêm cảnh giác thôi.
Tần lão nghe vậy cũng cảm thấy có lý, bèn hỏi:
- Vậy theo ý Hoàng Thượng chúng ta nên làm sao thì tốt?
Sắp đến lúc rồi.
Đường Huyền còn chưa ôm Tần Phỉ Phỉ được bao lâu thì tiếng Dư thái giám ở ngoài đã vọng vào. Đám thái giám tuy chưa dám xông vào nhưng đã ầm ĩ ở ngoài, hắn cũng không thể cùng ái phi chàng chàng thiếp thiếp được nữa.
Tần lão tướng quân cũng đã tới, thấy Đường Huyền đã đi lại được thì lão cười ha hả rất to, có phần hơi kích động, ngay cả nước mắt cũng trào ra. Lão coi Đường Huyền như con cháu trong nhà, mấy hôm nay hắn trọng thương hôn mê lão lo lắng rất nhiều, vốn ngày thường Tần lão không tin vào quỷ thần, nhưng mấy ngày qua lão cũng đã chạy tới không ít chùa đền cúng bái cho hắn. Ô thái sư ở sau Tần lão cũng mừng rỡ ra mặt, ba vị sư thái thì khẽ cười gật đầu.
Ngoài ra rất nhiều những người khác cũng tới, ai nấy thấy hắn tỉnh lại đều quỳ xuống hô vạn tuế.
Đường Huyền ra hiệu miễn lễ. Sau đó hắn không biết nên nói gì, mọi người cũng không dám nói gì, thành ra khung cảnh tự nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Chợt lúc này Tần Diễm Diễm chạy tới lên tiếng:
- Gia gia, hắn… hắn vừa nãy khi dễ Diễm Nhi, người phải làm chủ cho con a!
Nàng tiếng không lớn nhưng vừa hay ở đây không ai nói chuyện, thành ra tiếng nói đó truyền tới tai mọi người.
Tần lão tướng quân nghe vậy cười ha hả nói:
- Hoàng Thượng thực sự có thể khi dễ con sao? Ha ha, vậy thì tốt quá rồi!
Tần Diễm Diễm nghe vậy phụng phịu nói:
- Gia gia nói gì vậy, hắn khi dễ Diễm Nhi sao lại là tốt!
- Ờ… ờ… Khi dễ Diễm Nhi thì tất nhiên là không được, có điều… ha ha, mọi người tự hiểu trong lòng là được!
Mọi người đều tự hiểu là Đường Huyền đã có thể trêu chọc nữ nhân, như vậy tức là không có việc gì nữa rồi.
Tần Diễm Diễm hứ một tiếng xoay người bỏ ra sau ba vị sư thái.
Một lát sau mọi người giải tán dần. Tần lão tướng quân vào ngự thư phòng, nói với Đường Huyền:
- Hoàng Thượng, Tam vương gia hiện tại đang điều động thành phòng quân liên tục. Số thành phòng quân này xét theo biên chế thì có mười lăm vạn, còn số lượng thực thì khoảng mười tám vạn. Bên phía Tư Mã tể tướng mặc dù không đông người như vậy, nhưng cũng phải hơn năm vạn quân sĩ, bọn họ mấy ngày nay đã rục rịch rồi, hẳn là hai bên còn đang dè chừng nhau nên vẫn đang bất động, nhưng có lẽ cũng không lâu nữa đâu!
Đường Huyền nghe vậy trẫm ngâm một hồi, nói:
- Lão cữu gia, Tần thống lĩnh, các ngươi nói xem, nếu bọn họ liên hợp cùng tấn công vào thì cấm vệ quân có thể duy trì được bao lâu?
Tần lão tướng quân không biết sao hắn lại hỏi vậy, vì hai nhà Tam vương gia và Tư Mã tể tướng vốn không có khả năng liên hợp lại. Từ sự kiện Thái công tử cùng Tư Mã công tử hôm trước, mâu thuẫn giữa hai nhà đã rất sâu, chỉ còn thiếu nước đánh nhau thôi. Nhưng Hoàng Thượng đã hỏi thì họ đành trả lời:
- Nếu họ liên hợp lại thì e cấm vệ quân cũng không chống cự được quá một tháng.
Sợ Đường Huyền lo lắng, Tần lão vội an ủi:
- Hoàng Thượng, theo ý lão thần thì họ sẽ không hợp tác với nhau đâu, họ tranh đấu với nhau mấy chục năm, cũng đến nửa đời người rồi, hai nhà thù oán không phải là nhỏ.
Đường Huyền khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Họ trước đây đấu tranh gay gắt với nhau, đó là vì trong mắt họ chỉ có hai nhà là đủ tư cách cạnh tranh ngai vàng này, trẫm trong mắt họ không là gì. Giống như hai con hổ và một con trâu rừng, nếu con trâu rừng đã chết hai con hổ sẽ tranh giành nhau đồ ăn, nhưng nếu con trâu rừng còn sống, vậy thì việc đầu tiên mà hai con hổ làm sẽ là hợp sức giết con trâu rừng đã. Mọi người nghĩ có đúng không?
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó thầm suy nghĩ, dần dần cũng cảm thấy có lý.
Tần lão cũng đồng tình với ý kiến này, bèn nói:
- Nếu thế thì phải tăng cường phòng ngự một chút, từ hôm nay lão thần sẽ gia tăng cường độ huấn luyện cấm vệ quân, tăng cường kiểm tra canh gác.
Đường Huyền vẫn lắc đầu nói:
- Tăng cường bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, họ có tới hàng chục vạn, trẫm chỉ có vài ngàn người, càng tăng cường phòng ngự chúng càng thêm cảnh giác thôi.
Tần lão nghe vậy cũng cảm thấy có lý, bèn hỏi:
- Vậy theo ý Hoàng Thượng chúng ta nên làm sao thì tốt?
Sắp đến lúc rồi.
/104
|