Lục Kỳ chửi rủa một cách tàn độc. Hoàn toàn quên đi lý do tại sao ngày đó Lý Quân lại vào tù.
Mà lúc này Lý Quân đã vào phòng khách VỊP.
Bên trong có một người đàn ông ăn mặc như quản lý đang cúi đầu mải mê viết gì đó.
Ông ta nghe thấy có tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên.
Lý Quân cũng không nói nhảm với ông ta, trực tiếp đặt bức tranh lên bàn, nói: “Cất thứ này vào kho tiền của tôi, còn nữa tôi muốn rút một ít tiền mặt.”
Có thể ngồi lên vị trí quản lý, đương nhiên không phải là dạng người tầm thường như Lục Kỳ kia.
Mặc dù Lý Quân ăn mặc rất bình thường nhưng giọng nói và khí chất của anh không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Người quản lý lập tức đứng dậy kính cẩn nói:“Tiên sinh, mời ngài uống một tách trà trước, tôi sẽ đi làm cho ngài ngay.”
“Ngài có thể cho tôi biết tên của ngài không ạ?” “Lý Quân.” Lý Quân bình tĩnh đáp.
Sau khi quản lý kia pha cho Lý Quân một tách trà, lúc này mới nhập tên Lý Quân vào máy tính.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên máy tính quả thực đã xuất hiện thông tin của Lý Quân. Nhưng phần lớn thông tin đều bị ẩn đi, chỉ có ở cấp độ hiện ra chín sao mới có thể xem được.
Ngân hàng Thanh Hồ có hệ thống tín dụng độc đáo của riêng mình, chín sao là cấp bậc cao nhất.
Tay của người quản lý không nhịn được mà run lên.
Nhìn Lý Quân lần nữa, thiếu chút nữa quỳ xuống trước Lý Quân. Ông ta giống như bị choáng váng, lời nói cũng có chút không mạch lạc:
“Lý tiên sinh, với những khách hàng có cấp độ như ngài, theo luật thì tôi không có tư cách để tiếp đãi, tôi sẽ gọi chủ
tịch xuống tiếp ngài nhé."
“Không cần đâu, ông dẫn tôi đến kho tiền, tôi đem đồ bỏ vào trong rồi đi ngay.”
“Vâng ạ.”
Người quản lý vội vàng gật đầu, sau khi đưa Lý Quân đi xác minh dấu vân tay, đến trước một cánh cửa kim loại.
“Lý tiên sinh, mời anh xác minh thêm đồng tử nữa là có thể mở được rồi” Lý Quân gật đầu.
Rất nhanh, việc xác minh đồng tử đã thành công, cánh cửa từ từ mở ra, anh bước vào kho tiền của bản thân anh.
Kho tiền này giống như phòng thay đồ vậy, ngăn đầu tiên của tủ có một đống vàng.
Đồ cổ thời thịnh vượng, vàng thời loạn thết
Số lượng vàng này là dành cho những trường hợp khẩn cấp.
Cũng là vị lãnh đạo tài phiệt kia trước đây đã nói với Lý Quân biết. Những gia đình tài phiệt giống như họ sẽ không bao giờ đặt tiền của mình vào một nơi mà đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Cho dù tình hình thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, sự giàu có của họ sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Ngoài ra còn có một số đồ cổ, dược liệu quý và những thứ tương tự.
Trong góc khó tìm nhất của tủ có để một chồng tiền giấy.
Lý Quân đặt bức tranh thiếu nữ lên trên kệ, sau đó nói với người quản lý: “Giúp tôi lấy một triệu rồi bỏ vào đây."
Vừa nói, anh vừa ném cho đối phương một chiếc túi nhựa màu đen.
Người quản lý ngỡ ngàng.
Một triệu để trong một cái túi nhựa thì có vẻ tuỳ tiện quá rồi đúng không?
Nhưng nghĩ lại thì với thân phận của Lý Quân, số tiền triệu này thực sự chẳng là gì cả.
Rất nhanh, một triệu đã được chuẩn bị xong. Lý Quân cầm túi nhựa và bước ra ngoài. Người quản lý kính cẩn đi theo để tiễn anh.
Trong đại sảnh, Lục Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người đều sửng sốt, nhìn đến ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ông cứ về làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi” Lục Quân nói với người quản lý, rồi trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lục Kỳ nhìn thấy chiếc túi nhựa của Lý Quân dường như chứa đầy những xấp tiền được sắp gọn gàng.
Cô ta vô thức đi theo ra ngoài, thấy Lý Quân mở cửa xe, đặt túi tiền lên ghế xe. Sau đó anh ngồi vào, xe nổ máy, nhanh chóng biến mất trên đường phố.
Lục Kỳ vẫn ngơ ngác đứng đó.
“Lý Quân vừa mới ra khỏi tù, hoàn cảnh gia đình anh ta mình hiểu rất rõ, hoàn toàn thể trở thành khách VIP của ngân hàng Thanh Hồ chứ đừng nói đến việc lái được chiếc xe trị giá hàng triệu USD. Chắc chắn là anh ta chỉ đang giúp người khác rút tiền thôi.”
“Đúng rồi, nhất định là như vậy, anh ta chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Còn bày đặt ra vẻ gì với bà đây chứ? Chút nữa bị anh ta dọa cho sợ rồi!”
Mà lúc này Lý Quân đã vào phòng khách VỊP.
Bên trong có một người đàn ông ăn mặc như quản lý đang cúi đầu mải mê viết gì đó.
Ông ta nghe thấy có tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên.
Lý Quân cũng không nói nhảm với ông ta, trực tiếp đặt bức tranh lên bàn, nói: “Cất thứ này vào kho tiền của tôi, còn nữa tôi muốn rút một ít tiền mặt.”
Có thể ngồi lên vị trí quản lý, đương nhiên không phải là dạng người tầm thường như Lục Kỳ kia.
Mặc dù Lý Quân ăn mặc rất bình thường nhưng giọng nói và khí chất của anh không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Người quản lý lập tức đứng dậy kính cẩn nói:“Tiên sinh, mời ngài uống một tách trà trước, tôi sẽ đi làm cho ngài ngay.”
“Ngài có thể cho tôi biết tên của ngài không ạ?” “Lý Quân.” Lý Quân bình tĩnh đáp.
Sau khi quản lý kia pha cho Lý Quân một tách trà, lúc này mới nhập tên Lý Quân vào máy tính.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên máy tính quả thực đã xuất hiện thông tin của Lý Quân. Nhưng phần lớn thông tin đều bị ẩn đi, chỉ có ở cấp độ hiện ra chín sao mới có thể xem được.
Ngân hàng Thanh Hồ có hệ thống tín dụng độc đáo của riêng mình, chín sao là cấp bậc cao nhất.
Tay của người quản lý không nhịn được mà run lên.
Nhìn Lý Quân lần nữa, thiếu chút nữa quỳ xuống trước Lý Quân. Ông ta giống như bị choáng váng, lời nói cũng có chút không mạch lạc:
“Lý tiên sinh, với những khách hàng có cấp độ như ngài, theo luật thì tôi không có tư cách để tiếp đãi, tôi sẽ gọi chủ
tịch xuống tiếp ngài nhé."
“Không cần đâu, ông dẫn tôi đến kho tiền, tôi đem đồ bỏ vào trong rồi đi ngay.”
“Vâng ạ.”
Người quản lý vội vàng gật đầu, sau khi đưa Lý Quân đi xác minh dấu vân tay, đến trước một cánh cửa kim loại.
“Lý tiên sinh, mời anh xác minh thêm đồng tử nữa là có thể mở được rồi” Lý Quân gật đầu.
Rất nhanh, việc xác minh đồng tử đã thành công, cánh cửa từ từ mở ra, anh bước vào kho tiền của bản thân anh.
Kho tiền này giống như phòng thay đồ vậy, ngăn đầu tiên của tủ có một đống vàng.
Đồ cổ thời thịnh vượng, vàng thời loạn thết
Số lượng vàng này là dành cho những trường hợp khẩn cấp.
Cũng là vị lãnh đạo tài phiệt kia trước đây đã nói với Lý Quân biết. Những gia đình tài phiệt giống như họ sẽ không bao giờ đặt tiền của mình vào một nơi mà đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Cho dù tình hình thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, sự giàu có của họ sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Ngoài ra còn có một số đồ cổ, dược liệu quý và những thứ tương tự.
Trong góc khó tìm nhất của tủ có để một chồng tiền giấy.
Lý Quân đặt bức tranh thiếu nữ lên trên kệ, sau đó nói với người quản lý: “Giúp tôi lấy một triệu rồi bỏ vào đây."
Vừa nói, anh vừa ném cho đối phương một chiếc túi nhựa màu đen.
Người quản lý ngỡ ngàng.
Một triệu để trong một cái túi nhựa thì có vẻ tuỳ tiện quá rồi đúng không?
Nhưng nghĩ lại thì với thân phận của Lý Quân, số tiền triệu này thực sự chẳng là gì cả.
Rất nhanh, một triệu đã được chuẩn bị xong. Lý Quân cầm túi nhựa và bước ra ngoài. Người quản lý kính cẩn đi theo để tiễn anh.
Trong đại sảnh, Lục Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người đều sửng sốt, nhìn đến ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ông cứ về làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi” Lục Quân nói với người quản lý, rồi trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lục Kỳ nhìn thấy chiếc túi nhựa của Lý Quân dường như chứa đầy những xấp tiền được sắp gọn gàng.
Cô ta vô thức đi theo ra ngoài, thấy Lý Quân mở cửa xe, đặt túi tiền lên ghế xe. Sau đó anh ngồi vào, xe nổ máy, nhanh chóng biến mất trên đường phố.
Lục Kỳ vẫn ngơ ngác đứng đó.
“Lý Quân vừa mới ra khỏi tù, hoàn cảnh gia đình anh ta mình hiểu rất rõ, hoàn toàn thể trở thành khách VIP của ngân hàng Thanh Hồ chứ đừng nói đến việc lái được chiếc xe trị giá hàng triệu USD. Chắc chắn là anh ta chỉ đang giúp người khác rút tiền thôi.”
“Đúng rồi, nhất định là như vậy, anh ta chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Còn bày đặt ra vẻ gì với bà đây chứ? Chút nữa bị anh ta dọa cho sợ rồi!”
/180
|