Editor: Heisall
Người đàn ông đang đi tới chính là Vệ sĩ đẹp trai nhất của đội trưởng - Đông Phương Cảnh Mộ, phía sau anh ta, đi theo vào là đội trưởng Hứa Hằng Minh luôn đen mặt và ít lời.
Đợi bọn họ ngồi xong, Tiêu Cẩn Chi Chi khẽ gật đầu ra hiệu về phía Đông Phương Cảnh Mộ.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Đông Phương Cảnh Mộ che miệng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói ra kết quả mà anh ta cùng Hứa Hằng Minh đã điều tra: Chuyện này, đã có thể xác định là do Lương Kinh Diễm hạ lệnh cho người làm! Người ra tay là bảo vệ của nhà cô ta – Lưu Căn, sau khi gây chuyện xong, lúc Lưu Căn chuẩn bị xuất cảnh bỏ chạy thì đã bị chúng ta bắt về, bây giờ chúng ta đã khống chế được hắn, hơn nữa đã cầm được lời khai rất có ích từ hắn, hơn nữa trong tay chúng ta cũng đã có được đoạn ghi âm nghe lén điện thoại của Lương Kinh Diễm, hoàn toàn ăn khớp với lời khai của Lưu Căn. Anh Cẩn, anh xem thử chuyện này nên trực tiếp trình lên trên để xử lý theo pháp luật? Hay là âm thầm tự giải quyết?
Tiêu Cẩn Chi Chi trầm ngâm một lúc, đôi mắt sắc bén thoáng qua một tia sát khí, gương mặt rét lạnh nghiêm túc nói: Tôi sẽ tự trình lên trên, tôi lại muốn xem thử, lần này nhà họ Lương bọn họ sẽ làm thế nào để bảo vệ người phụ nữ này.
Chu Tiêu nặng nề hừ một tiếng, cười lạnh nói: Nhà họ Lương sẽ cho phép loại chuyện xấu này lộ ra ngoài ư? Hãy chờ xem, chỉ cần anh Cẩn trình chứng cớ lên trên, tôi đoán chừng còn chưa lập án, thì báo cáo này đã bị lão già nhà họ Lương lấy đi rồi, đến lúc đó anh đoán xem lão già họ Lương này có tìm anh giải quyết riêng hay không? Nếu vậy, anh Cẩn, anh chuẩn bị thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp đây?
Tiêu Cửu Cửu nghe thế, đáy mắt trầm xuống, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi.
Tiêu Cẩn Chi cảm giác được tầm mắt của cô, đưa tay vút đầu của cô bày tỏ sự an ủi, sử dụng ánh mắt nói cho cô biết rằng không cần lo lắng, ngay sau đó, anh quay sang nói với bốn người Chu Tiêu: Đây là chuyện tôi đã dự liệu rồi, đối với chuyện này, dù sao nhà họ Lương vẫn phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Đông Phương Cảnh Mộ đưa tài liệu đang cầm trong tay cho Tiêu Cẩn Chi: Anh Cẩn, tất cả tài liệu đều ở đây!
Tiêu Cẩn Chi nhận lấy, rút ra nhìn một chút, khẽ gật đầu, nhìn Đông Phương Cảnh Mộ và Hứa Hằng Minh vẫn trầm mặc ngồi ở đó không nói gì, trong mắt hai người bọn họ đều mang tia máu, hiển nhiên là do không ngủ mà vội vàng đi làm chuyện này.
Tiêu Cẩn Chi cảm kích nhìn bọn họ một cái: Các cậu vất vả rồi! Chờ chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ lại tụ họp.
Đông Phương Cảnh Mộ khẽ cười một tiếng: Anh Cẩn, lời này của anh quá khách sáo rồi, không cần nói lời khách sáo, chỉ cần có rượu uống, thì tôi nhất định sẽ đến.
Cái tên hũ nút Hứa Hằng Minh này vẫn không lên tiếng, chỉ kéo cánh môi, coi như là cười, nhưng trên gương mặt mang nét cương nghị kia, lại thể hiện rõ rằng cậu ta và Đông Phương Cảnh Mộ có suy nghĩ giống nhau.
Tiêu Cẩn Chi cũng không khách sáo với bọn họ nữa, tình cảm anh em hai, ba mươi năm cũng không phải là nói suông.
Anh nói thẳng: Được, trước tiên cứ như vậy! Chuyện này cũng đã làm mất không ít thời gian của các cậu rồi, các cậu cũng trở về giải quyết chuyện của mình đi, bây giờ tôi sẽ tự mình đi xử lý chuyện này.
Anh giơ tài liệu trong tay lên.
Chu Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu vẫn trầm mặc nãy giờ, khẽ cau mày: Chúng ta đều đi rồi, thì Cửu Cửu tính sao đây? Ai sẽ chăm sóc cô ấy? Nếu không các người cứ đi đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc Cửu Cửu.
Tần Tấn cười nói: Tôi nghĩ các người
Người đàn ông đang đi tới chính là Vệ sĩ đẹp trai nhất của đội trưởng - Đông Phương Cảnh Mộ, phía sau anh ta, đi theo vào là đội trưởng Hứa Hằng Minh luôn đen mặt và ít lời.
Đợi bọn họ ngồi xong, Tiêu Cẩn Chi Chi khẽ gật đầu ra hiệu về phía Đông Phương Cảnh Mộ.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Đông Phương Cảnh Mộ che miệng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói ra kết quả mà anh ta cùng Hứa Hằng Minh đã điều tra: Chuyện này, đã có thể xác định là do Lương Kinh Diễm hạ lệnh cho người làm! Người ra tay là bảo vệ của nhà cô ta – Lưu Căn, sau khi gây chuyện xong, lúc Lưu Căn chuẩn bị xuất cảnh bỏ chạy thì đã bị chúng ta bắt về, bây giờ chúng ta đã khống chế được hắn, hơn nữa đã cầm được lời khai rất có ích từ hắn, hơn nữa trong tay chúng ta cũng đã có được đoạn ghi âm nghe lén điện thoại của Lương Kinh Diễm, hoàn toàn ăn khớp với lời khai của Lưu Căn. Anh Cẩn, anh xem thử chuyện này nên trực tiếp trình lên trên để xử lý theo pháp luật? Hay là âm thầm tự giải quyết?
Tiêu Cẩn Chi Chi trầm ngâm một lúc, đôi mắt sắc bén thoáng qua một tia sát khí, gương mặt rét lạnh nghiêm túc nói: Tôi sẽ tự trình lên trên, tôi lại muốn xem thử, lần này nhà họ Lương bọn họ sẽ làm thế nào để bảo vệ người phụ nữ này.
Chu Tiêu nặng nề hừ một tiếng, cười lạnh nói: Nhà họ Lương sẽ cho phép loại chuyện xấu này lộ ra ngoài ư? Hãy chờ xem, chỉ cần anh Cẩn trình chứng cớ lên trên, tôi đoán chừng còn chưa lập án, thì báo cáo này đã bị lão già nhà họ Lương lấy đi rồi, đến lúc đó anh đoán xem lão già họ Lương này có tìm anh giải quyết riêng hay không? Nếu vậy, anh Cẩn, anh chuẩn bị thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp đây?
Tiêu Cửu Cửu nghe thế, đáy mắt trầm xuống, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi.
Tiêu Cẩn Chi cảm giác được tầm mắt của cô, đưa tay vút đầu của cô bày tỏ sự an ủi, sử dụng ánh mắt nói cho cô biết rằng không cần lo lắng, ngay sau đó, anh quay sang nói với bốn người Chu Tiêu: Đây là chuyện tôi đã dự liệu rồi, đối với chuyện này, dù sao nhà họ Lương vẫn phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Đông Phương Cảnh Mộ đưa tài liệu đang cầm trong tay cho Tiêu Cẩn Chi: Anh Cẩn, tất cả tài liệu đều ở đây!
Tiêu Cẩn Chi nhận lấy, rút ra nhìn một chút, khẽ gật đầu, nhìn Đông Phương Cảnh Mộ và Hứa Hằng Minh vẫn trầm mặc ngồi ở đó không nói gì, trong mắt hai người bọn họ đều mang tia máu, hiển nhiên là do không ngủ mà vội vàng đi làm chuyện này.
Tiêu Cẩn Chi cảm kích nhìn bọn họ một cái: Các cậu vất vả rồi! Chờ chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ lại tụ họp.
Đông Phương Cảnh Mộ khẽ cười một tiếng: Anh Cẩn, lời này của anh quá khách sáo rồi, không cần nói lời khách sáo, chỉ cần có rượu uống, thì tôi nhất định sẽ đến.
Cái tên hũ nút Hứa Hằng Minh này vẫn không lên tiếng, chỉ kéo cánh môi, coi như là cười, nhưng trên gương mặt mang nét cương nghị kia, lại thể hiện rõ rằng cậu ta và Đông Phương Cảnh Mộ có suy nghĩ giống nhau.
Tiêu Cẩn Chi cũng không khách sáo với bọn họ nữa, tình cảm anh em hai, ba mươi năm cũng không phải là nói suông.
Anh nói thẳng: Được, trước tiên cứ như vậy! Chuyện này cũng đã làm mất không ít thời gian của các cậu rồi, các cậu cũng trở về giải quyết chuyện của mình đi, bây giờ tôi sẽ tự mình đi xử lý chuyện này.
Anh giơ tài liệu trong tay lên.
Chu Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu vẫn trầm mặc nãy giờ, khẽ cau mày: Chúng ta đều đi rồi, thì Cửu Cửu tính sao đây? Ai sẽ chăm sóc cô ấy? Nếu không các người cứ đi đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc Cửu Cửu.
Tần Tấn cười nói: Tôi nghĩ các người
/151
|