Nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô, tim Tiêu Cẩn Chi liền đau nhói.
Trong lòng tuy mềm nhũn nhưng lời thốt ra miệng lại lạnh như băng: Tiêu Cửu Cửu, em quên tôi đã nói những gì rồi sao? Người ta đối với em thế nào...em liền trả lại như thế! Phải ăn miếng trả miếng! Phượng Thần mơ hồ ra đi như vậy, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho cậu ấy?
Nghe thấy tên Phượng Thần, trong đầu Tiêu Cửu Cửu lại hình dung tình trạng thê thảm của anh lúc đó, tay siết chặt thành nắm đấm, nước mắt càng tuôn như mưa!
Tiêu Cẩn Chi hít sâu một hơi, nhìn cô đau lòng như thế cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng nếu như bây giờ anh không độc ác một chút mắng cho cô tỉnh ra, thì e là người con gái này cứ rúc mình làm đà điểu, có thể cả đời cũng không thoát khỏi ám ảnh.
Mặc kệ bình thường anh có cưng chiều cô, yêu cô thế
Trong lòng tuy mềm nhũn nhưng lời thốt ra miệng lại lạnh như băng: Tiêu Cửu Cửu, em quên tôi đã nói những gì rồi sao? Người ta đối với em thế nào...em liền trả lại như thế! Phải ăn miếng trả miếng! Phượng Thần mơ hồ ra đi như vậy, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho cậu ấy?
Nghe thấy tên Phượng Thần, trong đầu Tiêu Cửu Cửu lại hình dung tình trạng thê thảm của anh lúc đó, tay siết chặt thành nắm đấm, nước mắt càng tuôn như mưa!
Tiêu Cẩn Chi hít sâu một hơi, nhìn cô đau lòng như thế cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng nếu như bây giờ anh không độc ác một chút mắng cho cô tỉnh ra, thì e là người con gái này cứ rúc mình làm đà điểu, có thể cả đời cũng không thoát khỏi ám ảnh.
Mặc kệ bình thường anh có cưng chiều cô, yêu cô thế
/151
|