Thư Nhĩ Hoàng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô suy sụp ngồi đó, quai hàm phình lên, cũng không trêu chọc cô, trực tiếp lái xe về khu biệt thự nội thành của mình.
Hợp Hợp nhìn biệt thự xa lạ, hơi không tình nguyện xuống xe, dưới ánh mắt sáng quắc soi mói của người nào đó, không thể làm gì khác hơn là bước xuống xe.
“Buổi tối em ở đây sao? Không phải đi nhà anh à?” Hợp Hợp nhỏ giọng hỏi.
“Đây chính là nhà anh mà.” Thư Nhĩ Hoàng liếc cô.
“Bác Thư và dì Hoắc cũng ở đây sao?”
“Không có ở đây.”
“Vậy chị Cách Cách và anh Hách thì sao?”
“Bọn họ đều có nhà riêng của mình.”
Hợp Hợp xem như hiểu ra, đây là nhà của châu chấu thúi, cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhăn nhó không muốn vào cửa.
“Sao vậy? Em định ngây ngốc dưới trận mưa to một đêm?” Giọng Thư Nhĩ Hoàng hài hước.
“Nơi này chỉ có một mình anh sao?” Hợp Hợp bám lấy khung cửa chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Em đang lo lắng cái gì? Lo lắng anh sẽ như thế này với em sao?” Thư Nhĩ Hoàng cợt nhả nâng cằm Hợp Hợp lên, cười đến mặt không có ý tốt, khi thấy trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi thì ngón tay chậm rãi vuốt ve cánh môi cô, “Ngoan, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không bắt nạt con nít.”
Sau đó tự nhiên xoay người mởa cửa, lấy một đôi dép thỏ lông xù màu vàng trong tủ giày ra đưa cho cô.
Hợp Hợp không thể tin được trong nhà anh lại có đôi dép đáng yêu như vậy, càng thêm hoài nghi châu chấu thúi có tính tình cổ quái ngược đãi con nít, kinh sợ - ing…
(*) ing: hậu tố xuất hiện sau động từ chỉ hiện tại tiếp diễn trong tiếng Anh.
Cô phát hiện bố cục bên trong nhà vô cùng đơn giản, không có màu sắc phức tạp gì, thoạt nhìn giống như rất lâu không có người ở, rất vắng lạnh.
“Bình thường anh tương đối ít ở đây, cho nên trong tủ lạnh không có gì ăn, có uống gì không?” Thư Nhĩ Hoàng đã cởi áo khoác ngoài xuống, thay một bộ đồ mặc nhà thoải mái, có một vẻ tiêu sái và đẹp trai không giống bình thường.
“Có sữa tươi không?” Hợp Hợp hoàn toàn chung tình với các sản phẩm từ sữa.
“Sữa tươi?” Câu hỏi mang theo ý cười của Thư Nhĩ Hoàng khiến Hợp Hợp không nhịn được mắc cỡ đỏ bừng mặt, uống sữa tươi tức cười sao? Đúng là một trứng thúi? Động một chút là cười nhạo mình.
“Hoặc là sữa chua… Cũng có thể.”
“Không có.” Bình thường anh không thích uống những thứ kia, cho nên sẽ không mua, nhưng ánh mắt thất vọng của Hợp Hợp khiến cho anh hơi không đành lòng, “Nếu không đi siêu thị gần đây mua một chút, tiện thể mua thức ăn về làm cơm.”
“Anh biết làm cơm?” Hợp Hợp kinh ngạc.
“Đương nhiên là em nấu cơm, không phải con gái đều biết làm cơm sao?” Thư Nhĩ Hoàng cười khẽ.
Hợp Hợp mím mím đôi môi, “Ai nói, hiện giờ nam nữ bình đẳng, con trai cũng phải biết làm cơm.”
“Anh chỉ biết làm mỳ Ý, những thứ khác, tạm thời không biết.” Thư Nhĩ Hoàng nhún nhún vai, đây là do hai năm anh du học ở Italy học được, một mình sống cuộc sống tha hương, phải học được chút đồ tự lực cánh sinh, để đề phòng bất cứ tình huống nào. Chờ đợi, là một chờ đợi vô tận, không chân thực.
“Anh còn có thể làm mỳ Ý?” Hợp Hợp rõ ràng không tin, châu chấu thúi này thoạt nhìn sao tự đại, kiêu ngạo, không ai bì nổi, lại còn biết nấu ăn?
Thư Nhĩ Hoàng có một cảm giác bị xem thường, trong lòng rất khó chịu, cô nhóc thúi này mỗi lần đều mang theo ánh mắt này nhìn mình! Thật quá đáng!
“Sự thật thắng hùng biện.” Thư Nhĩ Hoàng cũng không nói nhiều, cầm chìa khóa xe nhìn Hợp Hợp vẫn ngồi bất động trên ghế sa lon.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Người đến người đi trong siêu thị, một cô bé mười sáu tuổi đáng yêu tốn sức đẩy xe đẩy, bên cạnh có một cậu thanh nhiên cao hơn cô một cái đầu, hai tay nhét túi, nhàn nhã chọn mua.
Hai người bọn họ chính là Úy Hợp Hợp và Thư Nhĩ Hoàng, rõ ràng bắt nạt con nít!
Mỗi khi Thư Nhĩ Hoàng xoay người, Hợp Hợp đều sẽ nhe răng nhếch miệng về phía bóng lưng của anh, châu chấu thúi! Trứng thúi lớn! Vừa vặn có một lần Thư Nhĩ Hoàng bắt tại trận, trêu nói: “Xe rất nặng sao?”
Hợp Hợp không để ý tới anh, đẩy xe đẩy về phía trước, mỗi lần đi siêu thị với cha mẹ, đều là cha đẩy xe, tổng hợp xem ra, vẫn là cha tốt nhất.
“Em thích uống sữa chua hiệu nào? Mùi vị gì?” Thư Nhĩ Hoàng nhìn từng dãy sữa chua hoa cả mắt, hỏi.
“Quang minh, Mông Ngưu đều có thể, hương vị tùy tiện.” Hợp Hợp là vua sữa chua tiêu chuẩn, mỗi ngày ít nhất hai hộp nhỏ, hơn nữa trăm uống không chán, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đứt đoạn.
Thư Nhĩ Hoàng chỉ cảm thấy cô nói quá mức mơ hồ, chỉ hai nhãn hiệu này đã không dưới mười mấy kiểu, liền mỗi vị cầm một hộp, gần như sắp chất đầy xe đẩy nhỏ.
“Anh lấy nhiều như vậy làm gì?” Hợp Hợp trừng to mắt nhìn anh, đây cũng quá nhiều rồi! Hơn nữa cô chỉ ở một tối mà thôi!
“Không phải em thích uống sao?” Trong tư duy của Thư Nhĩ Hoàng, thích đồ gì đương nhiên phải mua hết mới được!
“Thích cũng không uống được nhiều như vậy?” Hợp Hợp tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lấy một ít sữa chua từ trong xe đẩy trả lại lên giá hàng, kết quả bị Thư Nhĩ Hoàng ngăn lại.
“Em uống không hết anh có thể uống.” Anh cảm giác mình có thể thử uống sữa chua, có lẽ sẽ là một cảm giác khác. Cũng từ lúc này bắt đầu, anh từ từ dưỡng thành thói quen mua sữa chua, cho dù Hợp Hợp có ở bên cạnh anh hay không, trong tủ lạnh nhà anh đều có sữa chua Hợp Hợp thích ăn nhất.
Hợp Hợp hoàn toàn bội phục anh, châu chấu thúi thật sự càng ngày càng không giải thích được! Nhìn không thấu.
Lúc thanh toán, chất đầy toàn bộ ba túi lớn, còn là cỡ túi lớn nhất, bởi vì phần lớn là sữa chua cho nên đặc biệt nặng, Thư Nhĩ Hoàng một người đàn ông nhất định không để cho Hợp Hợp xách, nhưng cửa siêu thị cách bãi đậu xe còn cách một quãng, khiến cho tay anh cũng sắp đứt, Hợp Hợp nhìn không nhịn được, dịu dàng mở miệng, “Em xách một túi giúp anh đi.”
“Không cần, lập tức tới rồi.” Mình xách cũng vất vả, sao Hợp Hợp có thể xách được.
Nhìn một đoạn đường như rất gần, Thư Nhĩ Hoàng lại cảm thấy thật xa xôi, mở cửa xe, đặt hết đồ lên chỗ sau xe, mới vuốt tay đau nhức của mình, khi liếc nhìn thấy chút tơ máu nơi lòng bàn tay thì không nhịn được nhíu chặt chân mày, buổi trưa vốn bị Hợp Hợp nhéo thành một dấu rất sâu, hơn nữa vừa rồi do bị túi mua hàng siết chặt, bây giờ đau rát rồi.
Hợp Hợp nhìn tơ máu trong lòng bàn tay anh, trong lòng hơi đau lòng và lo lắng, một đường đều cúi đầu không nói lời nào, nhéo nhéo đầu ngón tay nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình.
Sau khi xuống xe, cô lập tức cướp lấy một cái túi cầm trên tay, chạy về phía cửa, dáng vẻ vụng về này thấy mà Thư Nhĩ Hoàng ấm áp trong lòng, khóe môi nhếch lên cười.
“Nhà anh có cồn i ốt và băng gạc không?” Hợp Hợp hỏi.
Ý cười nơi khóe môi Thư Nhĩ Hoàng sâu hơn, liếc nhìn lòng bàn tay mình, chút tơ máu này tính là gì chứ? “Không có việc gì, lát nữa anh còn phải làm mỳ Ý.”
Cô bé Hợp Hợp càng thêm lo lắng, “Hay là để em làm đi.”
“Em biết làm?”
“Không biết, nhưng em có thể học.” Hợp Hợp rất chân thành nói.
“Cô bé ngốc, em cứ xem ti vi trước, đói bụng trước hết uống chút sữa chua, chỉ có điều không thể uống nhiều, phải để bụng ăn mì.” Thư Nhĩ Hoàng cưng chiều vuốt ve tóc ngắn của cô, rồi vào phòng bếp.
Trong lòng Hợp Hợp rất mâu thuẫn, sao châu chấu thúi giống như người tốt vậy? Lòng bàn tay của anh nhất định rất đau, nhưng anh nói không có việc gì, còn phải làm mỳ Ý…
Nửa giờ sau, trong phòng bếp truyền đến một trận mùi thơm, bụng Hợp Hợp vốn đói ùng ục bắt đầu hát bài không thành kế, mắc cỡ đến cô vội vàng che bụng, thật đói mà ~
Mùi thơm khắp phòng dụ dỗ cô đi tới phòng bếp, bám lấy khung cửa nhìn châu chấu thúi đeo tạp dề làm tới làm lui ở đó, trong lòng có một tia ấm áp khó hiểu, cô cũng từng thấy dáng vẻ cha đeo tạp dề ở phòng bếp, nhưng không giống lúc này, thật sự không giống nhau.
“Đói không?” Thư Nhĩ Hoàng đột nhiên phát hiện có người ở sau lưng mình, không khỏi quay đầu hỏi.
“Ừ, thơm quá.” Hợp Hợp nói thật, hơn nữa giống như ăn rất ngon.
“Chú mèo nhỏ tham ăn, đợi thêm năm phút đồng hồ nữa là được.” Thư Nhĩ Hoàng cười cười từ trong đáy lòng.
“Có cần em làm gì không?” Hợp Hợp là một cô bé thành thật, mặc dù cảm giác chờ ăn rất tốt đẹp, nhưng có lẽ do đối tượng làm cơm đổi thành châu chấu thúi, ý nghĩa cũng không giống nhau.
“Không cần, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó là được rồi.” Nhưng anh từng nghe Tập Tập nói tới bản lĩnh quấy rối của Hợp Hợp, từ nhỏ làm bể N cái chén, đều là không cẩn thận làm bể, mỗi lần làm bể cô còn giống như rất uất ức bật khóc thét lên, đúng là một cô bé tinh quái!
Lỡ như mì khó khăn lắm mới làm xong bị cô làm rớt trên đất, vậy tâm huyết anh cực khổ lâu như vậy chẳng phải lãng phí một cách vô ích sao.
Hợp Hợp chăm chú nhìn một khay mỳ thơm ngát trước mặt, trứng ốp la vàng óng dưới rau cải xanh biếc tôn lên, phía dưới là sợi mỳ Ý tròn vo, chỉ nhìn thôi cô đã muốn ăn rồi, nuốt một ngụm nước bọt, cầm đũa lên liền ăn.
Quả nhiên vị rất ngon! Ăn còn ngon hơn bất kỳ nhà mỳ Ý nào cô từng ăn trước kia, châu chấu thúi không khoác lác, anh lại –
Trứng ốp la cũng ăn rất ngon nha, ăn một cái còn muốn ăn cái thứ hai…
Sau khi ăn xong, Hợp Hợp vẫn còn chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên, liếm tương trên môi, đầu lưỡi liếm được một nửa liền dừng lại, bởi vì cô phát hiện châu chấu thúi không nhúc nhích nhìn mình, hơn nữa, ánh mắt rất dịu dàng - o (╯□╰)o
Một dĩa mì trước mặt còn chưa động, chẳng lẽ anh không đói bụng sao?
Mặt “Vèo” một cái đỏ bừng, cắn môi nói, “Tướng ăn của em rất khó coi sao?”
“Ờ thì… Đúng là có một chút, ăn như hổ đói không giống nữ sinh.” Thư Nhĩ Hoàng cố ý nói, không phải anh không đói bụng, nhưng nhìn Hợp Hợp vui vẻ ăn mì do đích thân anh làm ra như vậy, trong lòng có một vui vẻ không nói ra được.
Hợp Hợp nhìn biệt thự xa lạ, hơi không tình nguyện xuống xe, dưới ánh mắt sáng quắc soi mói của người nào đó, không thể làm gì khác hơn là bước xuống xe.
“Buổi tối em ở đây sao? Không phải đi nhà anh à?” Hợp Hợp nhỏ giọng hỏi.
“Đây chính là nhà anh mà.” Thư Nhĩ Hoàng liếc cô.
“Bác Thư và dì Hoắc cũng ở đây sao?”
“Không có ở đây.”
“Vậy chị Cách Cách và anh Hách thì sao?”
“Bọn họ đều có nhà riêng của mình.”
Hợp Hợp xem như hiểu ra, đây là nhà của châu chấu thúi, cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhăn nhó không muốn vào cửa.
“Sao vậy? Em định ngây ngốc dưới trận mưa to một đêm?” Giọng Thư Nhĩ Hoàng hài hước.
“Nơi này chỉ có một mình anh sao?” Hợp Hợp bám lấy khung cửa chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Em đang lo lắng cái gì? Lo lắng anh sẽ như thế này với em sao?” Thư Nhĩ Hoàng cợt nhả nâng cằm Hợp Hợp lên, cười đến mặt không có ý tốt, khi thấy trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi thì ngón tay chậm rãi vuốt ve cánh môi cô, “Ngoan, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không bắt nạt con nít.”
Sau đó tự nhiên xoay người mởa cửa, lấy một đôi dép thỏ lông xù màu vàng trong tủ giày ra đưa cho cô.
Hợp Hợp không thể tin được trong nhà anh lại có đôi dép đáng yêu như vậy, càng thêm hoài nghi châu chấu thúi có tính tình cổ quái ngược đãi con nít, kinh sợ - ing…
(*) ing: hậu tố xuất hiện sau động từ chỉ hiện tại tiếp diễn trong tiếng Anh.
Cô phát hiện bố cục bên trong nhà vô cùng đơn giản, không có màu sắc phức tạp gì, thoạt nhìn giống như rất lâu không có người ở, rất vắng lạnh.
“Bình thường anh tương đối ít ở đây, cho nên trong tủ lạnh không có gì ăn, có uống gì không?” Thư Nhĩ Hoàng đã cởi áo khoác ngoài xuống, thay một bộ đồ mặc nhà thoải mái, có một vẻ tiêu sái và đẹp trai không giống bình thường.
“Có sữa tươi không?” Hợp Hợp hoàn toàn chung tình với các sản phẩm từ sữa.
“Sữa tươi?” Câu hỏi mang theo ý cười của Thư Nhĩ Hoàng khiến Hợp Hợp không nhịn được mắc cỡ đỏ bừng mặt, uống sữa tươi tức cười sao? Đúng là một trứng thúi? Động một chút là cười nhạo mình.
“Hoặc là sữa chua… Cũng có thể.”
“Không có.” Bình thường anh không thích uống những thứ kia, cho nên sẽ không mua, nhưng ánh mắt thất vọng của Hợp Hợp khiến cho anh hơi không đành lòng, “Nếu không đi siêu thị gần đây mua một chút, tiện thể mua thức ăn về làm cơm.”
“Anh biết làm cơm?” Hợp Hợp kinh ngạc.
“Đương nhiên là em nấu cơm, không phải con gái đều biết làm cơm sao?” Thư Nhĩ Hoàng cười khẽ.
Hợp Hợp mím mím đôi môi, “Ai nói, hiện giờ nam nữ bình đẳng, con trai cũng phải biết làm cơm.”
“Anh chỉ biết làm mỳ Ý, những thứ khác, tạm thời không biết.” Thư Nhĩ Hoàng nhún nhún vai, đây là do hai năm anh du học ở Italy học được, một mình sống cuộc sống tha hương, phải học được chút đồ tự lực cánh sinh, để đề phòng bất cứ tình huống nào. Chờ đợi, là một chờ đợi vô tận, không chân thực.
“Anh còn có thể làm mỳ Ý?” Hợp Hợp rõ ràng không tin, châu chấu thúi này thoạt nhìn sao tự đại, kiêu ngạo, không ai bì nổi, lại còn biết nấu ăn?
Thư Nhĩ Hoàng có một cảm giác bị xem thường, trong lòng rất khó chịu, cô nhóc thúi này mỗi lần đều mang theo ánh mắt này nhìn mình! Thật quá đáng!
“Sự thật thắng hùng biện.” Thư Nhĩ Hoàng cũng không nói nhiều, cầm chìa khóa xe nhìn Hợp Hợp vẫn ngồi bất động trên ghế sa lon.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Người đến người đi trong siêu thị, một cô bé mười sáu tuổi đáng yêu tốn sức đẩy xe đẩy, bên cạnh có một cậu thanh nhiên cao hơn cô một cái đầu, hai tay nhét túi, nhàn nhã chọn mua.
Hai người bọn họ chính là Úy Hợp Hợp và Thư Nhĩ Hoàng, rõ ràng bắt nạt con nít!
Mỗi khi Thư Nhĩ Hoàng xoay người, Hợp Hợp đều sẽ nhe răng nhếch miệng về phía bóng lưng của anh, châu chấu thúi! Trứng thúi lớn! Vừa vặn có một lần Thư Nhĩ Hoàng bắt tại trận, trêu nói: “Xe rất nặng sao?”
Hợp Hợp không để ý tới anh, đẩy xe đẩy về phía trước, mỗi lần đi siêu thị với cha mẹ, đều là cha đẩy xe, tổng hợp xem ra, vẫn là cha tốt nhất.
“Em thích uống sữa chua hiệu nào? Mùi vị gì?” Thư Nhĩ Hoàng nhìn từng dãy sữa chua hoa cả mắt, hỏi.
“Quang minh, Mông Ngưu đều có thể, hương vị tùy tiện.” Hợp Hợp là vua sữa chua tiêu chuẩn, mỗi ngày ít nhất hai hộp nhỏ, hơn nữa trăm uống không chán, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đứt đoạn.
Thư Nhĩ Hoàng chỉ cảm thấy cô nói quá mức mơ hồ, chỉ hai nhãn hiệu này đã không dưới mười mấy kiểu, liền mỗi vị cầm một hộp, gần như sắp chất đầy xe đẩy nhỏ.
“Anh lấy nhiều như vậy làm gì?” Hợp Hợp trừng to mắt nhìn anh, đây cũng quá nhiều rồi! Hơn nữa cô chỉ ở một tối mà thôi!
“Không phải em thích uống sao?” Trong tư duy của Thư Nhĩ Hoàng, thích đồ gì đương nhiên phải mua hết mới được!
“Thích cũng không uống được nhiều như vậy?” Hợp Hợp tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lấy một ít sữa chua từ trong xe đẩy trả lại lên giá hàng, kết quả bị Thư Nhĩ Hoàng ngăn lại.
“Em uống không hết anh có thể uống.” Anh cảm giác mình có thể thử uống sữa chua, có lẽ sẽ là một cảm giác khác. Cũng từ lúc này bắt đầu, anh từ từ dưỡng thành thói quen mua sữa chua, cho dù Hợp Hợp có ở bên cạnh anh hay không, trong tủ lạnh nhà anh đều có sữa chua Hợp Hợp thích ăn nhất.
Hợp Hợp hoàn toàn bội phục anh, châu chấu thúi thật sự càng ngày càng không giải thích được! Nhìn không thấu.
Lúc thanh toán, chất đầy toàn bộ ba túi lớn, còn là cỡ túi lớn nhất, bởi vì phần lớn là sữa chua cho nên đặc biệt nặng, Thư Nhĩ Hoàng một người đàn ông nhất định không để cho Hợp Hợp xách, nhưng cửa siêu thị cách bãi đậu xe còn cách một quãng, khiến cho tay anh cũng sắp đứt, Hợp Hợp nhìn không nhịn được, dịu dàng mở miệng, “Em xách một túi giúp anh đi.”
“Không cần, lập tức tới rồi.” Mình xách cũng vất vả, sao Hợp Hợp có thể xách được.
Nhìn một đoạn đường như rất gần, Thư Nhĩ Hoàng lại cảm thấy thật xa xôi, mở cửa xe, đặt hết đồ lên chỗ sau xe, mới vuốt tay đau nhức của mình, khi liếc nhìn thấy chút tơ máu nơi lòng bàn tay thì không nhịn được nhíu chặt chân mày, buổi trưa vốn bị Hợp Hợp nhéo thành một dấu rất sâu, hơn nữa vừa rồi do bị túi mua hàng siết chặt, bây giờ đau rát rồi.
Hợp Hợp nhìn tơ máu trong lòng bàn tay anh, trong lòng hơi đau lòng và lo lắng, một đường đều cúi đầu không nói lời nào, nhéo nhéo đầu ngón tay nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình.
Sau khi xuống xe, cô lập tức cướp lấy một cái túi cầm trên tay, chạy về phía cửa, dáng vẻ vụng về này thấy mà Thư Nhĩ Hoàng ấm áp trong lòng, khóe môi nhếch lên cười.
“Nhà anh có cồn i ốt và băng gạc không?” Hợp Hợp hỏi.
Ý cười nơi khóe môi Thư Nhĩ Hoàng sâu hơn, liếc nhìn lòng bàn tay mình, chút tơ máu này tính là gì chứ? “Không có việc gì, lát nữa anh còn phải làm mỳ Ý.”
Cô bé Hợp Hợp càng thêm lo lắng, “Hay là để em làm đi.”
“Em biết làm?”
“Không biết, nhưng em có thể học.” Hợp Hợp rất chân thành nói.
“Cô bé ngốc, em cứ xem ti vi trước, đói bụng trước hết uống chút sữa chua, chỉ có điều không thể uống nhiều, phải để bụng ăn mì.” Thư Nhĩ Hoàng cưng chiều vuốt ve tóc ngắn của cô, rồi vào phòng bếp.
Trong lòng Hợp Hợp rất mâu thuẫn, sao châu chấu thúi giống như người tốt vậy? Lòng bàn tay của anh nhất định rất đau, nhưng anh nói không có việc gì, còn phải làm mỳ Ý…
Nửa giờ sau, trong phòng bếp truyền đến một trận mùi thơm, bụng Hợp Hợp vốn đói ùng ục bắt đầu hát bài không thành kế, mắc cỡ đến cô vội vàng che bụng, thật đói mà ~
Mùi thơm khắp phòng dụ dỗ cô đi tới phòng bếp, bám lấy khung cửa nhìn châu chấu thúi đeo tạp dề làm tới làm lui ở đó, trong lòng có một tia ấm áp khó hiểu, cô cũng từng thấy dáng vẻ cha đeo tạp dề ở phòng bếp, nhưng không giống lúc này, thật sự không giống nhau.
“Đói không?” Thư Nhĩ Hoàng đột nhiên phát hiện có người ở sau lưng mình, không khỏi quay đầu hỏi.
“Ừ, thơm quá.” Hợp Hợp nói thật, hơn nữa giống như ăn rất ngon.
“Chú mèo nhỏ tham ăn, đợi thêm năm phút đồng hồ nữa là được.” Thư Nhĩ Hoàng cười cười từ trong đáy lòng.
“Có cần em làm gì không?” Hợp Hợp là một cô bé thành thật, mặc dù cảm giác chờ ăn rất tốt đẹp, nhưng có lẽ do đối tượng làm cơm đổi thành châu chấu thúi, ý nghĩa cũng không giống nhau.
“Không cần, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó là được rồi.” Nhưng anh từng nghe Tập Tập nói tới bản lĩnh quấy rối của Hợp Hợp, từ nhỏ làm bể N cái chén, đều là không cẩn thận làm bể, mỗi lần làm bể cô còn giống như rất uất ức bật khóc thét lên, đúng là một cô bé tinh quái!
Lỡ như mì khó khăn lắm mới làm xong bị cô làm rớt trên đất, vậy tâm huyết anh cực khổ lâu như vậy chẳng phải lãng phí một cách vô ích sao.
Hợp Hợp chăm chú nhìn một khay mỳ thơm ngát trước mặt, trứng ốp la vàng óng dưới rau cải xanh biếc tôn lên, phía dưới là sợi mỳ Ý tròn vo, chỉ nhìn thôi cô đã muốn ăn rồi, nuốt một ngụm nước bọt, cầm đũa lên liền ăn.
Quả nhiên vị rất ngon! Ăn còn ngon hơn bất kỳ nhà mỳ Ý nào cô từng ăn trước kia, châu chấu thúi không khoác lác, anh lại –
Trứng ốp la cũng ăn rất ngon nha, ăn một cái còn muốn ăn cái thứ hai…
Sau khi ăn xong, Hợp Hợp vẫn còn chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên, liếm tương trên môi, đầu lưỡi liếm được một nửa liền dừng lại, bởi vì cô phát hiện châu chấu thúi không nhúc nhích nhìn mình, hơn nữa, ánh mắt rất dịu dàng - o (╯□╰)o
Một dĩa mì trước mặt còn chưa động, chẳng lẽ anh không đói bụng sao?
Mặt “Vèo” một cái đỏ bừng, cắn môi nói, “Tướng ăn của em rất khó coi sao?”
“Ờ thì… Đúng là có một chút, ăn như hổ đói không giống nữ sinh.” Thư Nhĩ Hoàng cố ý nói, không phải anh không đói bụng, nhưng nhìn Hợp Hợp vui vẻ ăn mì do đích thân anh làm ra như vậy, trong lòng có một vui vẻ không nói ra được.
/283
|