Nụ cười nơi khóe môi Thư Nhĩ Hoàng càng lúc càng sâu, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt tập trung mà dịu dàng nhìn Hợp Hợp, giống như thật sự muốn làm chuyện gì xấu.
Hợp Hợp bị anh nhìn đến đáy lòng sợ hãi, trong mắt tràn đầy sợ sệt, cô biết nhà châu chấu thúi lẫn lộn trong hắc đạo, lúc còn bé khi cô không nghe lời anh hai liền lấy ra dọa cô, cho nên… Ám ảnh khá sâu.
“Bắt nạt con nít?” Thư Nhĩ Hoàng cười nhẹ ra tiếng, trong tròng mắt đen phản chiếu ra gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của Hợp Hợp, cố ý lại gần bên tai cô, đôi môi mềm mại lướt qua vành tai cô.
Một dòng điện nhanh chóng vọt qua toàn thân Hợp Hợp, cô xấu hổ nhìn chằm chằm châu chấu thúi, khẽ cắn cánh môi nõn nà, mắt ướt nhẹp phiếm sương mù, hơi tức giận nói: “Cha nói chưa đủ mười tám tuổi đều là con nít.”
“Ồ! Anh thích bắt nạt con nít.” Thư Nhĩ Hoàng ác ý cắn môi, đôi môi nhẹ nhàng ngậm vành tai cô, còn cố ý dùng răng cắn xuống, bị sợ đến Úy Hợp Hợp hoảng sợ mở to đôi mắt, đưa một tay khác ra định đẩy anh, nhưng lại bị anh nắm thật chặt trong tay.
“Hu hu… Em muốn nói cho anh trai, anh thật ra là sói xám lớn khoác áo da dê, chỉ biết bắt nạt người!” Ở trong tư tưởng ăn sâu bén rễ của cô, trừ bỏ châu chấu thúi ra, những anh khác đều đối xử với cô vô cùng tốt. Cho nên, từ nhỏ cô đã rất không thân cận anh, coi anh như lũ lụt thú dữ, điểm ấy khiến cho Thư Nhĩ Hoàng vô cùng bất mãn, mỗi lần nhìn thấy cô lại không nhịn được muốn trêu chọc cô.
“Anh bắt nạt em như thế nào?” Anh đột nhiên tỏ vẻ nghiêm trang hỏi.
“Anh.. Anh cắn em, còn hung dữ em.” Hợp Hợp khịt khịt mũi, quai hàm phình lên.
“Anh cắn em? Có tin không… Anh thật sự cắn em?” Trong giọng nói của Thư Nhĩ Hoàng bao hàm vẻ uy hiếp mang theo chút ý cười.
Hợp Hợp nhanh chóng mím chặt môi, cô còn nhớ rõ chuyện khi cô còn nhỏ anh hôn miệng cô, cho nên phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ miệng, nhưng hai bàn tay đều bị anh nắm, không khỏi oán hận bấm một cái trong lòng bàn tay anh, đau đến Thư Nhĩ Hoàng nhe răng nhếch miệng buông lỏng tay nhỏ bé của cô ra.
“Móng tay nhóc thúi em cũng quá dài đi?” Lòng bàn tay Thư Nhĩ Hoàng đã nổi lên một dấu đỏ.
“Hừ! Tại anh cắn em trước, đáng đời anh!” Úy Hợp Hợp hơi đắc ý giấu tay vào trong túi áo lông, còn lui về sau hai bước, kéo khoảng cách ra.
“Hiện giờ cao hứng?” Thư Nhĩ Hoàng biết tâm tính cô nhóc này, cũng không so đo với cô, cưng chiều nhìn cô.
Úy Hợp Hợp hơi không thích anh đột nhiên thay đổi, xoay đầu không để ý tới anh đi về phía trước, ba lô trên lưng nhấp nhô lên xuống.
Thật là một cô gái nhỏ ngang ngược rất đáng yêu. Thư Nhĩ Hoàng nhìn theo bóng lưng của cô thầm nghĩ.
“Chúng ta đi đâu?” Úy Hợp Hợp đột nhiên dừng bước xoay người, vừa đúng đụng vào trên ngực Thư Nhĩ Hoàng đi từ phía sau tới, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một nắm, nhất là lỗ mũi, giống như sắp lệch.
“Đau chết, sao trên người anh cứng như thế! Hu hu… Có phải lỗ mũi của em sắp rớt rồi không?” Thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ xoa xoa mũi, oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông cao hơn cô một cái đầu.
Thư Nhĩ Hoàng chỉ cảm thấy quanh chóp mũi tràn đầy mùi thơm dìu dịu trên người Hợp Hợp, kết hợp với mùi thơm cơ thể thiếu nữ, khiến cho hầu kết của anh không nhịn được lăn hai cái, giọng càng thêm âm trầm rồi.
“Sẽ không, còn đau không? Lần sau lúc xoay người không được vội vã như vậy biết không?” Trong giọng nói có chút dịu dàng, có chút cưng chiều, còn có tràn đầy quan tâm.
“Nhưng thật đau.” Úy Hợp Hợp uất ức méo miệng, đau rát mà!
“Vậy anh thổi giúp em một chút?”
“Không cần.”
“Thổi một chút sẽ tốt hơn.”
“Anh gạt người!”
“Thật không lừa em.” Người nào đó tỏ vẻ rất vô tội rất nghiêm túc, đứa bé ngốc nghếch nào đó lại tin tưởng.
“Được rồi.”
…
Sau đó hai phút, “Anh gạt người, rõ ràng vẫn đau.” Úy Hợp Hợp tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông gian xảo giống như hồ ly.
“Chẳng lẽ em không cảm thấy tốt hơn một chút so với vừa rồi sao? Trên thân thể bất kỳ đau đớn nào cũng cần có một quá trình, nào có lập tức thấy hiệu quả.” Thư Nhĩ Hoàng dù sao cũng lớn hơn cô tám tuổi, gừng càng già càng cay!
Úy Hợp Hợp ngẫm nghĩ: Anh nói quả thật không sai, khi còn bé mình ngã rách đầu gối, sau khi mẹ bôi thuốc cho cô vẫn đau thật lâu, mẹ cũng nói lời giống vậy, không thể lập tức tốt lên.
“A… Em muốn tìm bạn học của em.” Cô cảm thấy vẫn nên ở cùng các bạn học tương đối an toàn, châu chấu thúi là trứng thúi, nói không chừng còn sẽ bắt nạt cô.“Không được, anh trai em đã giao em cho anh, em ở Hương Cảnh hai ngày này anh phải phụ trách tất cả an toàn của em.” Thư Nhĩ Hoàng nhất định sẽ không đồng ý, rất vất vả mới có cơ hội chung đụng riêng với cô, đương nhiên phải biết quý trọng hai ngày khó có được này.
Xem ra, sau này “Tập đoàn Thư Á” còn phải phát triển chi nhanh mới ở thành phố W mới được, tìm cơ hội tính toán lại với Tập Tập.
“Anh hai nói với em là chị Cách Cách, không phải anh.” Lời nói thẳng thắn của Hợp Hợp khiến Thư Nhĩ Hoàng rất đau lòng.
“Cách Cách rất bận, không rảnh.” Hai tay anh nhét túi, hờ hững nói.
“Vậy em đi về chỗ bạn cùng lớp, anh đưa em qua đó.”
“Muốn đi tự em đi.” Giọng nói càng thêm lạnh lùng.
“Anh…” Hợp Hợp tức giận dậm chân, giận dữ lườm anh một cái, sau đó đi về phía trước, đi tới cửa liền dừng lại, liếc đông lại liếc tây không hề nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nào, toàn cảnh xa lạ khiến cho cô sinh lỏng hoảng sợ, trước khi đi cha nói rất nhiều chuyện về lừa bán trẻ con, khiến cho trong lòng cô vẫn còn rất sợ hãi, cho nên không dám đi một mình, chỉ đành phải dẩu môi trở về đường cũ.
Úy Nam Thừa nói chút chuyện này định hù dọa con gái hủy bỏ chuyến đi Hương Cảng, một mặt khác là vì để cho con bé không tới nơi rồi chạy loạn, lại không nghĩ rằng còn vì vậy mà thành toàn cho Thư Nhĩ Hoàng, nếu như bị ông biết, chắc tức giận đến vỗ ngực liên tục. Hợp cục cưng của ông! Lại bị chính tay ông đưa vào hang sói, ~~~~ (>0<)~~~~
Thư Nhĩ Hoàng vẫn đứng đó nhìn cô, biết tính cách của cô nhát gan không dám đi một mình, đồng thời cũng sợ hãi cô thật sự giận dỗi bỏ đi, khi nhìn thấy cô đi về phía mình thì trong lòng mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Hoàng, anh dẫn em đi viện bảo tàng đi.” Hợp Hợp thật ra không phải là một cô ngốc, cô vẫn rất thông minh, biết xem xét thời thế, biết giờ phút này cô chỉ có thể dựa vào châu chấu thúi, cho nên không thể đắc tội anh, chỉ đành phải nén giận gọi anh “Anh Hoàng”, phải biết rằng đây chính là từ xưa đến này chưa từng có là lần đầu tiên!
Từ nhỏ đến lớn, cho dù cha mẹ dẫn đường như thế nào, cô chính là không chịu gọi anh là anh, bởi vì một màn “cưỡng hiếp” bi thảm khi còn nhỏ thật sự là ký ức vẫn còn mới mẻ, khiến cho tâm linh nho nhỏ của cô chịu đủ tổn thương, cho nên cô cố chấp không thích anh.
“Cái gì?” Thư Nhĩ Hoàng quả thật cho rằng mình xuất hiện nghe lầm rồi, mười sáu năm, anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cô gọi mình là “Anh Hoàng”, chỉ cảm thấy giọng nói mềm nhũn này nghe vào trong tai thật sự cực kỳ tuyệt vời.
“Mang em đi viện bảo tàng có được không?” Hợp Hợp chỉ đành phải nói lại một lần.
“Không phải câu này, là câu trước đó.” Thư Nhĩ Hoàng cau mày, anh gặp quỷ mới cần nghe lại câu này. dfienddn lieqiudoon
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hợp Hợp phồng lên, do dự hai giây mới mở miệng, “Anh Hoàng…” Giọng nhỏ yếu như ruồi muỗi, châu chấu thúi thật đáng ghét!
“Quá nhỏ, anh không nghe thấy.”
Hợp Hợp mười sáu tuổi cảm thấy anh chính là cố ý gây khó khăn cho mình, gương mặt tụ máu đỏ bừng, âm thanh đề cao một phần, “Anh Hoàng.”
Tâm tình Thư Nhĩ Hoàng lập tức sung sướng lên, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của Hợp Hợp, “Hợp cục cưng thật ngoan, về sau phải luôn gọi anh như vậy biết không? Không cho phép gọi anh sau lưng… Em hiểu đó.”
Câu nói sau cùng cười đến có thâm ý, sau đó tự nhiên nắm tay cô đi tới chỗ đậu xe.
Hợp Hợp bất đắc dĩ để cho anh nắm, nhưng không có cách nào từ chối! Bản thân lạ nước lạ cái nơi này, vốn không phân biệt được đông tây nam bắc mà!
Lái xe đến nhà hàng “Nguyên Tân” của nhà mình, sau khi cho Hợp Hợp ăn no, lại dẫn cô đi thăm quan một chút danh lam thắng cảnh có tiếng ở Hương Cảng, vốn không đưa đi viện bảo tàng.
“… Anh Hoàng, em muốn đi viện bảo tàng.” Hợp Hợp rụt rè kéo góc áo Thư Nhĩ Hoàng, ánh mắt tội nghiệp giống hệt như nai con.
Thư Nhĩ Hoàng bị cô nhìn đến mất đề phòng, một sơ sẩy đồng ý, may mà bọn họ vừa tới cửa viện bảo tàng, các bạn học của Hợp Hợp vừa mới lên xe, tiếp tục chiến đấu ở các danh lam thắng cảnh tiếp theo.
Đi dạo suốt hai giờ, Hợp Hợp mới lưu luyến rời khỏi, vừa đi còn vừa nói thầm: Sao không nhìn thấy bọn họ? Đi đâu rồi?
Cô vốn định ở đây đụng phải những bạn học kia, rồi Say bye bye với châu chấu thúi!
Nhưng tình hình bây giờ khiến cho cô hơi lúng túng, mắt thấy trời sắp tối, cô mới không cần ở cùng với châu chấu thúi!
Vậy mà trời có mây gió bất ngờ, mới vừa rồi còn sáng sủa đã mây đen đầy trời, một lúc như vậy đã mưa xuống, giống như bao phủ một tầng mây đen dày đặc, ép tới khiến cho người ta hơi hít thở không thông.
“Sao đột nhiên trời mưa?” Hợp Hợp kinh ngạc hỏi.
“Đây là chuyện ông trời quyết định, anh cũng không biết.” Thư Nhĩ Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, anh ngược lại rất may mắn vì trận mưa đúng lúc này.
“Cho em mượn điện thoại di động của anh một chút.” Ngồi trên xe, Hợp Hợp mới phát hiện không biết điện thoại di động hết pin từ lúc nào, cô định gọi điện thoại cho bạn tốt Thẩm Vi Vi, hỏi buổi tối các cậu ấy ở dâu, để cho châu chấu thúi đưa mình qua đó.
Sau khi tiếp thông, bên kia hồi lâu mới nhận, “Vi Vi, bây giờ các cậu ở đâu?”
【Không biết, bên ngoài đang mưa, tụi tớ đang ở trên xe tránh mưa đấy. 】 Bên kia rất huyên náo, tín hiệu cũng hơi không được tốt, nói không bao lâu đã không thấy âm thanh rồi.
Hợp Hợp bị anh nhìn đến đáy lòng sợ hãi, trong mắt tràn đầy sợ sệt, cô biết nhà châu chấu thúi lẫn lộn trong hắc đạo, lúc còn bé khi cô không nghe lời anh hai liền lấy ra dọa cô, cho nên… Ám ảnh khá sâu.
“Bắt nạt con nít?” Thư Nhĩ Hoàng cười nhẹ ra tiếng, trong tròng mắt đen phản chiếu ra gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của Hợp Hợp, cố ý lại gần bên tai cô, đôi môi mềm mại lướt qua vành tai cô.
Một dòng điện nhanh chóng vọt qua toàn thân Hợp Hợp, cô xấu hổ nhìn chằm chằm châu chấu thúi, khẽ cắn cánh môi nõn nà, mắt ướt nhẹp phiếm sương mù, hơi tức giận nói: “Cha nói chưa đủ mười tám tuổi đều là con nít.”
“Ồ! Anh thích bắt nạt con nít.” Thư Nhĩ Hoàng ác ý cắn môi, đôi môi nhẹ nhàng ngậm vành tai cô, còn cố ý dùng răng cắn xuống, bị sợ đến Úy Hợp Hợp hoảng sợ mở to đôi mắt, đưa một tay khác ra định đẩy anh, nhưng lại bị anh nắm thật chặt trong tay.
“Hu hu… Em muốn nói cho anh trai, anh thật ra là sói xám lớn khoác áo da dê, chỉ biết bắt nạt người!” Ở trong tư tưởng ăn sâu bén rễ của cô, trừ bỏ châu chấu thúi ra, những anh khác đều đối xử với cô vô cùng tốt. Cho nên, từ nhỏ cô đã rất không thân cận anh, coi anh như lũ lụt thú dữ, điểm ấy khiến cho Thư Nhĩ Hoàng vô cùng bất mãn, mỗi lần nhìn thấy cô lại không nhịn được muốn trêu chọc cô.
“Anh bắt nạt em như thế nào?” Anh đột nhiên tỏ vẻ nghiêm trang hỏi.
“Anh.. Anh cắn em, còn hung dữ em.” Hợp Hợp khịt khịt mũi, quai hàm phình lên.
“Anh cắn em? Có tin không… Anh thật sự cắn em?” Trong giọng nói của Thư Nhĩ Hoàng bao hàm vẻ uy hiếp mang theo chút ý cười.
Hợp Hợp nhanh chóng mím chặt môi, cô còn nhớ rõ chuyện khi cô còn nhỏ anh hôn miệng cô, cho nên phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ miệng, nhưng hai bàn tay đều bị anh nắm, không khỏi oán hận bấm một cái trong lòng bàn tay anh, đau đến Thư Nhĩ Hoàng nhe răng nhếch miệng buông lỏng tay nhỏ bé của cô ra.
“Móng tay nhóc thúi em cũng quá dài đi?” Lòng bàn tay Thư Nhĩ Hoàng đã nổi lên một dấu đỏ.
“Hừ! Tại anh cắn em trước, đáng đời anh!” Úy Hợp Hợp hơi đắc ý giấu tay vào trong túi áo lông, còn lui về sau hai bước, kéo khoảng cách ra.
“Hiện giờ cao hứng?” Thư Nhĩ Hoàng biết tâm tính cô nhóc này, cũng không so đo với cô, cưng chiều nhìn cô.
Úy Hợp Hợp hơi không thích anh đột nhiên thay đổi, xoay đầu không để ý tới anh đi về phía trước, ba lô trên lưng nhấp nhô lên xuống.
Thật là một cô gái nhỏ ngang ngược rất đáng yêu. Thư Nhĩ Hoàng nhìn theo bóng lưng của cô thầm nghĩ.
“Chúng ta đi đâu?” Úy Hợp Hợp đột nhiên dừng bước xoay người, vừa đúng đụng vào trên ngực Thư Nhĩ Hoàng đi từ phía sau tới, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một nắm, nhất là lỗ mũi, giống như sắp lệch.
“Đau chết, sao trên người anh cứng như thế! Hu hu… Có phải lỗ mũi của em sắp rớt rồi không?” Thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ xoa xoa mũi, oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông cao hơn cô một cái đầu.
Thư Nhĩ Hoàng chỉ cảm thấy quanh chóp mũi tràn đầy mùi thơm dìu dịu trên người Hợp Hợp, kết hợp với mùi thơm cơ thể thiếu nữ, khiến cho hầu kết của anh không nhịn được lăn hai cái, giọng càng thêm âm trầm rồi.
“Sẽ không, còn đau không? Lần sau lúc xoay người không được vội vã như vậy biết không?” Trong giọng nói có chút dịu dàng, có chút cưng chiều, còn có tràn đầy quan tâm.
“Nhưng thật đau.” Úy Hợp Hợp uất ức méo miệng, đau rát mà!
“Vậy anh thổi giúp em một chút?”
“Không cần.”
“Thổi một chút sẽ tốt hơn.”
“Anh gạt người!”
“Thật không lừa em.” Người nào đó tỏ vẻ rất vô tội rất nghiêm túc, đứa bé ngốc nghếch nào đó lại tin tưởng.
“Được rồi.”
…
Sau đó hai phút, “Anh gạt người, rõ ràng vẫn đau.” Úy Hợp Hợp tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông gian xảo giống như hồ ly.
“Chẳng lẽ em không cảm thấy tốt hơn một chút so với vừa rồi sao? Trên thân thể bất kỳ đau đớn nào cũng cần có một quá trình, nào có lập tức thấy hiệu quả.” Thư Nhĩ Hoàng dù sao cũng lớn hơn cô tám tuổi, gừng càng già càng cay!
Úy Hợp Hợp ngẫm nghĩ: Anh nói quả thật không sai, khi còn bé mình ngã rách đầu gối, sau khi mẹ bôi thuốc cho cô vẫn đau thật lâu, mẹ cũng nói lời giống vậy, không thể lập tức tốt lên.
“A… Em muốn tìm bạn học của em.” Cô cảm thấy vẫn nên ở cùng các bạn học tương đối an toàn, châu chấu thúi là trứng thúi, nói không chừng còn sẽ bắt nạt cô.“Không được, anh trai em đã giao em cho anh, em ở Hương Cảnh hai ngày này anh phải phụ trách tất cả an toàn của em.” Thư Nhĩ Hoàng nhất định sẽ không đồng ý, rất vất vả mới có cơ hội chung đụng riêng với cô, đương nhiên phải biết quý trọng hai ngày khó có được này.
Xem ra, sau này “Tập đoàn Thư Á” còn phải phát triển chi nhanh mới ở thành phố W mới được, tìm cơ hội tính toán lại với Tập Tập.
“Anh hai nói với em là chị Cách Cách, không phải anh.” Lời nói thẳng thắn của Hợp Hợp khiến Thư Nhĩ Hoàng rất đau lòng.
“Cách Cách rất bận, không rảnh.” Hai tay anh nhét túi, hờ hững nói.
“Vậy em đi về chỗ bạn cùng lớp, anh đưa em qua đó.”
“Muốn đi tự em đi.” Giọng nói càng thêm lạnh lùng.
“Anh…” Hợp Hợp tức giận dậm chân, giận dữ lườm anh một cái, sau đó đi về phía trước, đi tới cửa liền dừng lại, liếc đông lại liếc tây không hề nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nào, toàn cảnh xa lạ khiến cho cô sinh lỏng hoảng sợ, trước khi đi cha nói rất nhiều chuyện về lừa bán trẻ con, khiến cho trong lòng cô vẫn còn rất sợ hãi, cho nên không dám đi một mình, chỉ đành phải dẩu môi trở về đường cũ.
Úy Nam Thừa nói chút chuyện này định hù dọa con gái hủy bỏ chuyến đi Hương Cảng, một mặt khác là vì để cho con bé không tới nơi rồi chạy loạn, lại không nghĩ rằng còn vì vậy mà thành toàn cho Thư Nhĩ Hoàng, nếu như bị ông biết, chắc tức giận đến vỗ ngực liên tục. Hợp cục cưng của ông! Lại bị chính tay ông đưa vào hang sói, ~~~~ (>0<)~~~~
Thư Nhĩ Hoàng vẫn đứng đó nhìn cô, biết tính cách của cô nhát gan không dám đi một mình, đồng thời cũng sợ hãi cô thật sự giận dỗi bỏ đi, khi nhìn thấy cô đi về phía mình thì trong lòng mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Hoàng, anh dẫn em đi viện bảo tàng đi.” Hợp Hợp thật ra không phải là một cô ngốc, cô vẫn rất thông minh, biết xem xét thời thế, biết giờ phút này cô chỉ có thể dựa vào châu chấu thúi, cho nên không thể đắc tội anh, chỉ đành phải nén giận gọi anh “Anh Hoàng”, phải biết rằng đây chính là từ xưa đến này chưa từng có là lần đầu tiên!
Từ nhỏ đến lớn, cho dù cha mẹ dẫn đường như thế nào, cô chính là không chịu gọi anh là anh, bởi vì một màn “cưỡng hiếp” bi thảm khi còn nhỏ thật sự là ký ức vẫn còn mới mẻ, khiến cho tâm linh nho nhỏ của cô chịu đủ tổn thương, cho nên cô cố chấp không thích anh.
“Cái gì?” Thư Nhĩ Hoàng quả thật cho rằng mình xuất hiện nghe lầm rồi, mười sáu năm, anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cô gọi mình là “Anh Hoàng”, chỉ cảm thấy giọng nói mềm nhũn này nghe vào trong tai thật sự cực kỳ tuyệt vời.
“Mang em đi viện bảo tàng có được không?” Hợp Hợp chỉ đành phải nói lại một lần.
“Không phải câu này, là câu trước đó.” Thư Nhĩ Hoàng cau mày, anh gặp quỷ mới cần nghe lại câu này. dfienddn lieqiudoon
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hợp Hợp phồng lên, do dự hai giây mới mở miệng, “Anh Hoàng…” Giọng nhỏ yếu như ruồi muỗi, châu chấu thúi thật đáng ghét!
“Quá nhỏ, anh không nghe thấy.”
Hợp Hợp mười sáu tuổi cảm thấy anh chính là cố ý gây khó khăn cho mình, gương mặt tụ máu đỏ bừng, âm thanh đề cao một phần, “Anh Hoàng.”
Tâm tình Thư Nhĩ Hoàng lập tức sung sướng lên, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của Hợp Hợp, “Hợp cục cưng thật ngoan, về sau phải luôn gọi anh như vậy biết không? Không cho phép gọi anh sau lưng… Em hiểu đó.”
Câu nói sau cùng cười đến có thâm ý, sau đó tự nhiên nắm tay cô đi tới chỗ đậu xe.
Hợp Hợp bất đắc dĩ để cho anh nắm, nhưng không có cách nào từ chối! Bản thân lạ nước lạ cái nơi này, vốn không phân biệt được đông tây nam bắc mà!
Lái xe đến nhà hàng “Nguyên Tân” của nhà mình, sau khi cho Hợp Hợp ăn no, lại dẫn cô đi thăm quan một chút danh lam thắng cảnh có tiếng ở Hương Cảng, vốn không đưa đi viện bảo tàng.
“… Anh Hoàng, em muốn đi viện bảo tàng.” Hợp Hợp rụt rè kéo góc áo Thư Nhĩ Hoàng, ánh mắt tội nghiệp giống hệt như nai con.
Thư Nhĩ Hoàng bị cô nhìn đến mất đề phòng, một sơ sẩy đồng ý, may mà bọn họ vừa tới cửa viện bảo tàng, các bạn học của Hợp Hợp vừa mới lên xe, tiếp tục chiến đấu ở các danh lam thắng cảnh tiếp theo.
Đi dạo suốt hai giờ, Hợp Hợp mới lưu luyến rời khỏi, vừa đi còn vừa nói thầm: Sao không nhìn thấy bọn họ? Đi đâu rồi?
Cô vốn định ở đây đụng phải những bạn học kia, rồi Say bye bye với châu chấu thúi!
Nhưng tình hình bây giờ khiến cho cô hơi lúng túng, mắt thấy trời sắp tối, cô mới không cần ở cùng với châu chấu thúi!
Vậy mà trời có mây gió bất ngờ, mới vừa rồi còn sáng sủa đã mây đen đầy trời, một lúc như vậy đã mưa xuống, giống như bao phủ một tầng mây đen dày đặc, ép tới khiến cho người ta hơi hít thở không thông.
“Sao đột nhiên trời mưa?” Hợp Hợp kinh ngạc hỏi.
“Đây là chuyện ông trời quyết định, anh cũng không biết.” Thư Nhĩ Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, anh ngược lại rất may mắn vì trận mưa đúng lúc này.
“Cho em mượn điện thoại di động của anh một chút.” Ngồi trên xe, Hợp Hợp mới phát hiện không biết điện thoại di động hết pin từ lúc nào, cô định gọi điện thoại cho bạn tốt Thẩm Vi Vi, hỏi buổi tối các cậu ấy ở dâu, để cho châu chấu thúi đưa mình qua đó.
Sau khi tiếp thông, bên kia hồi lâu mới nhận, “Vi Vi, bây giờ các cậu ở đâu?”
【Không biết, bên ngoài đang mưa, tụi tớ đang ở trên xe tránh mưa đấy. 】 Bên kia rất huyên náo, tín hiệu cũng hơi không được tốt, nói không bao lâu đã không thấy âm thanh rồi.
/283
|