Nhà họ Úy.
Thiên Ca Tuệ quyết định hôm nay tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn tối phong phú cho con trai và con gái, một mình ở trong phòng bếp loay hoay xoay quanh, mồ hôi đầm đìa, ngay cả thời gian lau đi cũng không có, may mà có ông xã thân thiết, vẫn đứng bên cạnh giúp bà lau mồ hôi, đưa công cụ.
“Ôi này, anh đi ra ngoài đi, tâm sự với Học Học, thằng nhóc Tập Tập chết tiệt đến giờ còn chưa trở lại.” Thiên Ca Tuệ vừa lật đảo xẻng, vừa đẩy ông xã.
“Có Hợp cục cưng với con trai rồi, anh vẫn ở đây với bà xã.” Úy Nam Thừa cười híp mắt đổ thừa không chịu đi ra ngoài.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ ngọt ngào, hai người kết hôn đến bây giờ, mặc dù từng ồn ào nhiều lần, nhưng hạnh phúc và ngọt ngào lại chiếm đa số, phần yêu kia đã sáp nhập vào trong máu thịt của nhau, không thể tiếp tục tách ra.
“Ông xã, anh nói giữa Tập Tập và tiểu Yên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã nhiều năm như vậy, luôn không tiến triển, em nhìn mà sốt ruột, cũng đừng để cho con dâu tương lai của chúng ta bị Châu Châu nhà a Dần cướp đi mới được.” Thiên Ca Tuệ vừa nói vừa ý bảo ông xã đưa cho bà cái đĩa.
“Bà xã, chuyện của bọn nhỏ em cũng đừng tiêu tốn quá nhiều tâm tư, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện tình cảm em đâu để ý được?” Úy Nam Thừa hôn lên thái dương bà xã, dịu dàng khuyên nhủ.
“Mặc dù là nói như vậy, nhưng chuyện lớn hôn nhân của con trai mình em khẳng định phải quan tâm!” Thiên Ca Tuệ liếc nhìn ông xã.
“Đúng, đúng, đúng, bà xã đại nhân ngài anh minh nhất, buổi tối anh tìm Tập Tập nói chuyện một chút được chưa?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Thế mới không sai biệt lắm.” Thiên Ca Tuệ hài lòng chu môi.
Cuối cùng, Úy Nam Thừa vẫn bị bà xã đuổi ra phòng bếp, bởi vì bằm ớt đó thật sự quá sặc, thiếu chút nữa sặc đến Úy Nam Thừa chảy nước mắt.
Hợp cục cưng vừa nhìn thấy cha ra ngoài, lập tức hoan hô chạy tới ôm lấy cánh tay cha làm nũng, hiển thị rõ dáng vẻ ngây thơ của cô con gái nhỏ.
“Cha, cha mau tới đi, anh cả thật xấu, anh ấy ăn tướng của con, cha nhất định phải thắng lại giúp con.”
Úy Nam Thừa vuốt ve cái trán của cô con gái nhỏ, cưng chiều vô hạn, con bé chính là bảo bối thân thiết của mình, mạnh hơn hai thằng nhóc kia nhiều, thường không thấy bóng người, vẫn là con gái tốt!
Cho nên, ông quyết định cột chặt Hợp cục cưng vào bên cạnh, không thể để cho con bé bị đàn ông hư lừa gạt.
“Cha, rất lâu con không đánh cờ với cha rồi, làm một ván?” Úy Học Nghiêu cười ha hả nói.
“Nhóc này vài năm ở bộ đội, tài đánh cờ không phát triển thêm đi?” Úy Nam Thừa vẫn rất tự hào về hai đứa con trai của mình, con lớn nhất càng ngày càng giống ông, tính tình tổng hợp giữa ông và Tuệ Tuệ, hào phóng không cố chấp; tính tình phúc hắc của con trai nhỏ hoàn toàn kế thừa ông, thậm chí còn phúc hắc hơn ông. Dĩ nhiên, là thương nhân chính là cần phẩm chất này, không tệ! Vô cùng khá! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lúc Thiên Ca Tuệ bưng đồ ăn đi ra, vừa đúng nhìn thấy cả người Hợp cục cưng đang nằm nghiêng trên người cha con bé, không khỏi “Khụ” một tiếng, “Hợp cục cưng, không phải mẹ đã dặn con sao, ngồi phải có tướng ngồi chứ?”
Hợp cục cưng lập tức cười hì hì ngồi nghiêm chỉnh, quay đầu lại cười ngọt ngào với mẹ, “Mẹ, người ta đói bụng đến không còn hơi sức.”
“Vậy thì nhanh đi rửa tay tới dùng cơm.” Thiên Ca Tuệ liếc mắt nhìn ông xã.
Úy Nam Thừa rất biết điều buông quân cờ trong tay xuống, nháy mắt với con trai con gái, đi vào phòng bếp giúp một tay bưng thức ăn, Hợp cục cưng ôm cánh tay anh cả của mình, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: “Anh cả, mới vừa rồi nhất định là mẹ đang ghen.”
“Nhóc quỷ! Em biết.” Úy Học Nghiêu cưng chiều vuốt đầu em gái.
“Hì hì…” Hợp cục cưng cười đến vui vẻ, bọn họ đều biết cha mẹ rất yêu nhau, cũng rất yêu bọn họ, bọn họ là người một nhà yêu thương lẫn nhau!
“Mẹ, anh hai còn chưa về mà.” Hợp cục cưng đang chuẩn bị gắp thức ăn dừng tay một chút.
“Không có việc gì, đói bụng cứ ăn trước, anh hai của con không biết khi nào mới trở về đâu.’ Thiên Ca Tuệ xem chừng chắc con trai đi dụ dỗ bà xã rồi, cho nên vẫn không cần chờ nó.
“À, anh hai sẽ không trực tiếp mang chị dâu hai về chứ?” Hợp cục cưng cười đến mắt cũng híp lại rồi.
“Ừ, cũng có khả năng.” Úy Học Nghiêu cười nói, gắp một miếng sườn em gái thích ăn nhất vào trong chén con bé.
…
Trong phòng ăn, vẫn còn nhiệt liệt thảo luận, mà trên đường cái xe tới xe lui cũng đang trình diễn một cuộc chơi truy đuổi.
Trên mặt Thiên Tập Vũ lộ vẻ giận dữ lái xe chậm chậm, nhưng Quế Noãn Yên đi trên lối đi bộ lại không nhìn anh một lần, chỉ lo đi của mình, vốn không có khuynh hướng dừng lại. dfienddn lieqiudoon
Anh không nhịn được nữa quay cửa xe xuống, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Lên xe.”
Quế Noãn Yên bực mình trong lòng, anh kêu em lên xe em liền lên xe! Tại sao có thể nghe lời anh như vậy! Hừ! Càng thêm cố ý đi vào trong đám người, nhìn cũng không nhìn người nào đó một lần.
“Quế Noãn Yên!” Thiên Tập Vũ cắn răng nghiến lợi kêu lên, nhưng rõ ràng không có ai thèm đoái hoài đến anh, ngược lại đưa đến ánh mắt kỳ quái và chỉ chỉ chỏ chỏ của người đi đường, thật sự khiến cho anh quẫn bách tới cực điểm!
Tức giận dừng xe lại, mở cửa xe, sải bước đi về phía cô gái nhỏ cứng đầu kia, “Đừng làm rộn.” Anh túm lấy cánh tay cô.
“Buông em ra! Người nào náo loạn với anh!” Quế Noãn Yên muốn tránh thoát sự kiềm hãm của anh, đáng tiếc sức lực nam nữ cách xa quá lớn, vốn không có cách nào dùng sức.
“Không làm khó liền lên xe, anh đưa em về nhà.” Tròng mắt đen của Thiên Tập Vũ chăm chú nhìn cô.
“Em cũng không phải không có chân! Tự em có thể trở về.” Quế Noãn Yên gào to.
Thiên Tập Vũ quay đầu bù xù của cô lại, khóa chặt mắt cô, cố gắng chậm giọng điệu lại, “Đừng quên, chuyện em tự mình chạy đi đua xe vẫn còn chưa xong.”
“Hừ! Anh mà dám nói cho cha mẹ em biết, em sẽ nói cho bác Úy và dì Thiên anh cũng chơi đua xe!” Quế Noãn Yên cũng không cam chịu yếu thế, anh uy hiếp em vậy em cũng uy hiếp anh!
Tròng mắt đen của Thiên Tập Vũ tóe lửa trừng mắt nhìn người phụ nữ nhỏ trước mắt, chuyện mình đua xe vốn chỉ có anh cả và Mộ Triêu biết, sau vạn bất đắc dĩ mới nói cho Noãn Yên, anh có thể tưởng tượng được sau khi cha mẹ biết sẽ có phản ứng như thế nào, tuyệt đối nghiêm lệnh cấm chỉ. Bởi vì ở trong lòng bọn họ những thứ này là hạng mục vận động cực kỳ nguy hiểm, để đề phòng bọn họ lo lắng, bản thân mình luôn chú ý cân nhắc chừng mực. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Em đang uy hiếp anh?” Ngón tay lạnh như băng của anh nâng cằm Noãn Yên lên, hô hấp nóng rực phun lên mặt cô.
“Là anh uy hiếp em trước đấy! Chẳng lẽ chỉ cho phép quan đốt lửa, lại không cho phép dân chúng đốt đèn?” Quế Noãn Yên quật cường hất cằm lên, trừng to mắt mà nhìn người nào đó.
(*) Cho phép quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn: Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngày, vì chuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ. Hay có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng kẻ khác không làm được.
Hai người mắt to trừng mắt to, lỗ mũi đối với lỗ mũi, hơi thở nóng bỏng của nhau phun lên gò má hai người, nhiễm lên vẻ đỏ ửng, bốn cánh môi cũng gần trong gang tấc, chỉ cần lại gần nhè nhẹ phía trước, có thể dán lên.
Quế Noãn Yên bị anh bóp đau cằm, cực kỳ tức giận định cắn mũi anh, giống như khi còn bé vậy, kết quả -
Kết quả đầu Thiên Tập Vũ hơi ngửa ra, không cắn được lỗ mũi, lại cắn lên môi rồi, lần tiếp xúc thân mật này, khiến trong lòng hai người đồng thời sinh ra xúc cảm khác thường, mềm mại, tê dại, cào lòng người.
“Ưmh…” Quế Noãn Yên không ngờ lại cắn lên môi anh, gương mặt nhanh chóng đốt lên thành đỏ như trái cà chua, nhất thời ngây ngẩn không biết nên làm sao.
“Thì ra tiểu Yên gấp gáp với anh như vậy?” Thiên Tập Vũ cũng không biết tại sao, tâm tình đột nhiên rất tốt, nâng khóe môi lên trêu ghẹo nói.
“Ai… Ai gấp gáp với anh! Em… Em chỉ không cẩn thận… Cắn phải mà thôi.” Quế Noãn Yên túng quẫn đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật mất thể diện!
Thiên Tập Vũ híp mắt nhìn cô một lúc, từ lông mi vẫn run rẩy đến môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nơi tim không nhịn được nhảy lên, tầm mắt chợt bắt đầu mơ hồ, chỉ thấy hai cánh môi đỏ mọng mê người này, còn lại tất cả không thấy.
Có câu nói “Động lòng không bằng hành động”, trong lòng anh nghĩ như thế nào, cũng quả thật làm như vậy.
Khi hai đôi môi một lần nữa dán lên, trên người hai người nhanh chóng vọt lên một dòng điện xa lạ, tê tê dại dại tản đi khắp tứ chi bách hài, khiến cho ý thức của người ta cũng bắt đầu mơ hồ.
Mềm như vậy, thơm ngọt như vậy…
Thiên Tập Vũ hơi không khống chế nổi, từ lướt qua mới bắt đầu rồi đến chậm rãi mút vào, hút, gặm cắn, mỗi một cái đều thở hổn hển, mang theo hơi thở điên cuồng, hai cánh tay càng thêm chặt chẽ ôm lấy cô vào trong lòng mình.
Giờ phút này Quế Noãn Yên đã bị rơi vào trong mộng ảo, cả người mềm nhũn không làm được gì, chỉ có thể dựa vào trên người anh, để đề phòng mình ngã xuống, giữa răng môi đều là hơi thở cỏ xanh đặc biệt trên người anh, khiến cho cô mê say.
Nụ hôn này, hơi mãnh liệt, hơi kích thích dữ dội, nhìn thấy mà khiến người đi qua đi lại bên đường choáng váng, rối rít tặc lưỡi hít hà, có tán thưởng cũng có chửi đổng.
“Anh xem, bọn họ hôn kích thích mênh mông bao nhiêu! Thật hâm mộ!”
“Trời ạ, nếu như bạn trai tớ cũng có thể hôn tớ như vậy ở trên đường, quả thật lãng mạn chết mất!”
“Người tuổi trẻ bây giờ! Thật sự bại hoại nếp sống xã hội! Không có việc gì đi học tập người nước ngoài cái gì! Trên đường cái còn hôn khó tách rời như vậy! Quả thật dạy hư đứa bé!”
…
Giờ phút này trong đầu Quế Noãn Yên hoàn toàn là bột nhão, không nghe vào cái gì, cô biết anh Vũ hôn mình, hơn nữa còn là một nụ hôn điên cuồng ngọt ngào như vậy, khiến cho cô không phân rõ đông tây nam bắc rồi.
Cái gì gọi là lý trí đáng chết, tức giận đáng chết, tất cả hòa tan trong nụ hôn tình ý liên miên này, hai cánh tay chậm rãi ôm cổ anh Vũ, thử đáp lại anh.
Thiên Ca Tuệ quyết định hôm nay tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn tối phong phú cho con trai và con gái, một mình ở trong phòng bếp loay hoay xoay quanh, mồ hôi đầm đìa, ngay cả thời gian lau đi cũng không có, may mà có ông xã thân thiết, vẫn đứng bên cạnh giúp bà lau mồ hôi, đưa công cụ.
“Ôi này, anh đi ra ngoài đi, tâm sự với Học Học, thằng nhóc Tập Tập chết tiệt đến giờ còn chưa trở lại.” Thiên Ca Tuệ vừa lật đảo xẻng, vừa đẩy ông xã.
“Có Hợp cục cưng với con trai rồi, anh vẫn ở đây với bà xã.” Úy Nam Thừa cười híp mắt đổ thừa không chịu đi ra ngoài.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ ngọt ngào, hai người kết hôn đến bây giờ, mặc dù từng ồn ào nhiều lần, nhưng hạnh phúc và ngọt ngào lại chiếm đa số, phần yêu kia đã sáp nhập vào trong máu thịt của nhau, không thể tiếp tục tách ra.
“Ông xã, anh nói giữa Tập Tập và tiểu Yên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã nhiều năm như vậy, luôn không tiến triển, em nhìn mà sốt ruột, cũng đừng để cho con dâu tương lai của chúng ta bị Châu Châu nhà a Dần cướp đi mới được.” Thiên Ca Tuệ vừa nói vừa ý bảo ông xã đưa cho bà cái đĩa.
“Bà xã, chuyện của bọn nhỏ em cũng đừng tiêu tốn quá nhiều tâm tư, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện tình cảm em đâu để ý được?” Úy Nam Thừa hôn lên thái dương bà xã, dịu dàng khuyên nhủ.
“Mặc dù là nói như vậy, nhưng chuyện lớn hôn nhân của con trai mình em khẳng định phải quan tâm!” Thiên Ca Tuệ liếc nhìn ông xã.
“Đúng, đúng, đúng, bà xã đại nhân ngài anh minh nhất, buổi tối anh tìm Tập Tập nói chuyện một chút được chưa?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Thế mới không sai biệt lắm.” Thiên Ca Tuệ hài lòng chu môi.
Cuối cùng, Úy Nam Thừa vẫn bị bà xã đuổi ra phòng bếp, bởi vì bằm ớt đó thật sự quá sặc, thiếu chút nữa sặc đến Úy Nam Thừa chảy nước mắt.
Hợp cục cưng vừa nhìn thấy cha ra ngoài, lập tức hoan hô chạy tới ôm lấy cánh tay cha làm nũng, hiển thị rõ dáng vẻ ngây thơ của cô con gái nhỏ.
“Cha, cha mau tới đi, anh cả thật xấu, anh ấy ăn tướng của con, cha nhất định phải thắng lại giúp con.”
Úy Nam Thừa vuốt ve cái trán của cô con gái nhỏ, cưng chiều vô hạn, con bé chính là bảo bối thân thiết của mình, mạnh hơn hai thằng nhóc kia nhiều, thường không thấy bóng người, vẫn là con gái tốt!
Cho nên, ông quyết định cột chặt Hợp cục cưng vào bên cạnh, không thể để cho con bé bị đàn ông hư lừa gạt.
“Cha, rất lâu con không đánh cờ với cha rồi, làm một ván?” Úy Học Nghiêu cười ha hả nói.
“Nhóc này vài năm ở bộ đội, tài đánh cờ không phát triển thêm đi?” Úy Nam Thừa vẫn rất tự hào về hai đứa con trai của mình, con lớn nhất càng ngày càng giống ông, tính tình tổng hợp giữa ông và Tuệ Tuệ, hào phóng không cố chấp; tính tình phúc hắc của con trai nhỏ hoàn toàn kế thừa ông, thậm chí còn phúc hắc hơn ông. Dĩ nhiên, là thương nhân chính là cần phẩm chất này, không tệ! Vô cùng khá! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lúc Thiên Ca Tuệ bưng đồ ăn đi ra, vừa đúng nhìn thấy cả người Hợp cục cưng đang nằm nghiêng trên người cha con bé, không khỏi “Khụ” một tiếng, “Hợp cục cưng, không phải mẹ đã dặn con sao, ngồi phải có tướng ngồi chứ?”
Hợp cục cưng lập tức cười hì hì ngồi nghiêm chỉnh, quay đầu lại cười ngọt ngào với mẹ, “Mẹ, người ta đói bụng đến không còn hơi sức.”
“Vậy thì nhanh đi rửa tay tới dùng cơm.” Thiên Ca Tuệ liếc mắt nhìn ông xã.
Úy Nam Thừa rất biết điều buông quân cờ trong tay xuống, nháy mắt với con trai con gái, đi vào phòng bếp giúp một tay bưng thức ăn, Hợp cục cưng ôm cánh tay anh cả của mình, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: “Anh cả, mới vừa rồi nhất định là mẹ đang ghen.”
“Nhóc quỷ! Em biết.” Úy Học Nghiêu cưng chiều vuốt đầu em gái.
“Hì hì…” Hợp cục cưng cười đến vui vẻ, bọn họ đều biết cha mẹ rất yêu nhau, cũng rất yêu bọn họ, bọn họ là người một nhà yêu thương lẫn nhau!
“Mẹ, anh hai còn chưa về mà.” Hợp cục cưng đang chuẩn bị gắp thức ăn dừng tay một chút.
“Không có việc gì, đói bụng cứ ăn trước, anh hai của con không biết khi nào mới trở về đâu.’ Thiên Ca Tuệ xem chừng chắc con trai đi dụ dỗ bà xã rồi, cho nên vẫn không cần chờ nó.
“À, anh hai sẽ không trực tiếp mang chị dâu hai về chứ?” Hợp cục cưng cười đến mắt cũng híp lại rồi.
“Ừ, cũng có khả năng.” Úy Học Nghiêu cười nói, gắp một miếng sườn em gái thích ăn nhất vào trong chén con bé.
…
Trong phòng ăn, vẫn còn nhiệt liệt thảo luận, mà trên đường cái xe tới xe lui cũng đang trình diễn một cuộc chơi truy đuổi.
Trên mặt Thiên Tập Vũ lộ vẻ giận dữ lái xe chậm chậm, nhưng Quế Noãn Yên đi trên lối đi bộ lại không nhìn anh một lần, chỉ lo đi của mình, vốn không có khuynh hướng dừng lại. dfienddn lieqiudoon
Anh không nhịn được nữa quay cửa xe xuống, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Lên xe.”
Quế Noãn Yên bực mình trong lòng, anh kêu em lên xe em liền lên xe! Tại sao có thể nghe lời anh như vậy! Hừ! Càng thêm cố ý đi vào trong đám người, nhìn cũng không nhìn người nào đó một lần.
“Quế Noãn Yên!” Thiên Tập Vũ cắn răng nghiến lợi kêu lên, nhưng rõ ràng không có ai thèm đoái hoài đến anh, ngược lại đưa đến ánh mắt kỳ quái và chỉ chỉ chỏ chỏ của người đi đường, thật sự khiến cho anh quẫn bách tới cực điểm!
Tức giận dừng xe lại, mở cửa xe, sải bước đi về phía cô gái nhỏ cứng đầu kia, “Đừng làm rộn.” Anh túm lấy cánh tay cô.
“Buông em ra! Người nào náo loạn với anh!” Quế Noãn Yên muốn tránh thoát sự kiềm hãm của anh, đáng tiếc sức lực nam nữ cách xa quá lớn, vốn không có cách nào dùng sức.
“Không làm khó liền lên xe, anh đưa em về nhà.” Tròng mắt đen của Thiên Tập Vũ chăm chú nhìn cô.
“Em cũng không phải không có chân! Tự em có thể trở về.” Quế Noãn Yên gào to.
Thiên Tập Vũ quay đầu bù xù của cô lại, khóa chặt mắt cô, cố gắng chậm giọng điệu lại, “Đừng quên, chuyện em tự mình chạy đi đua xe vẫn còn chưa xong.”
“Hừ! Anh mà dám nói cho cha mẹ em biết, em sẽ nói cho bác Úy và dì Thiên anh cũng chơi đua xe!” Quế Noãn Yên cũng không cam chịu yếu thế, anh uy hiếp em vậy em cũng uy hiếp anh!
Tròng mắt đen của Thiên Tập Vũ tóe lửa trừng mắt nhìn người phụ nữ nhỏ trước mắt, chuyện mình đua xe vốn chỉ có anh cả và Mộ Triêu biết, sau vạn bất đắc dĩ mới nói cho Noãn Yên, anh có thể tưởng tượng được sau khi cha mẹ biết sẽ có phản ứng như thế nào, tuyệt đối nghiêm lệnh cấm chỉ. Bởi vì ở trong lòng bọn họ những thứ này là hạng mục vận động cực kỳ nguy hiểm, để đề phòng bọn họ lo lắng, bản thân mình luôn chú ý cân nhắc chừng mực. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Em đang uy hiếp anh?” Ngón tay lạnh như băng của anh nâng cằm Noãn Yên lên, hô hấp nóng rực phun lên mặt cô.
“Là anh uy hiếp em trước đấy! Chẳng lẽ chỉ cho phép quan đốt lửa, lại không cho phép dân chúng đốt đèn?” Quế Noãn Yên quật cường hất cằm lên, trừng to mắt mà nhìn người nào đó.
(*) Cho phép quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn: Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngày, vì chuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ. Hay có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng kẻ khác không làm được.
Hai người mắt to trừng mắt to, lỗ mũi đối với lỗ mũi, hơi thở nóng bỏng của nhau phun lên gò má hai người, nhiễm lên vẻ đỏ ửng, bốn cánh môi cũng gần trong gang tấc, chỉ cần lại gần nhè nhẹ phía trước, có thể dán lên.
Quế Noãn Yên bị anh bóp đau cằm, cực kỳ tức giận định cắn mũi anh, giống như khi còn bé vậy, kết quả -
Kết quả đầu Thiên Tập Vũ hơi ngửa ra, không cắn được lỗ mũi, lại cắn lên môi rồi, lần tiếp xúc thân mật này, khiến trong lòng hai người đồng thời sinh ra xúc cảm khác thường, mềm mại, tê dại, cào lòng người.
“Ưmh…” Quế Noãn Yên không ngờ lại cắn lên môi anh, gương mặt nhanh chóng đốt lên thành đỏ như trái cà chua, nhất thời ngây ngẩn không biết nên làm sao.
“Thì ra tiểu Yên gấp gáp với anh như vậy?” Thiên Tập Vũ cũng không biết tại sao, tâm tình đột nhiên rất tốt, nâng khóe môi lên trêu ghẹo nói.
“Ai… Ai gấp gáp với anh! Em… Em chỉ không cẩn thận… Cắn phải mà thôi.” Quế Noãn Yên túng quẫn đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật mất thể diện!
Thiên Tập Vũ híp mắt nhìn cô một lúc, từ lông mi vẫn run rẩy đến môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nơi tim không nhịn được nhảy lên, tầm mắt chợt bắt đầu mơ hồ, chỉ thấy hai cánh môi đỏ mọng mê người này, còn lại tất cả không thấy.
Có câu nói “Động lòng không bằng hành động”, trong lòng anh nghĩ như thế nào, cũng quả thật làm như vậy.
Khi hai đôi môi một lần nữa dán lên, trên người hai người nhanh chóng vọt lên một dòng điện xa lạ, tê tê dại dại tản đi khắp tứ chi bách hài, khiến cho ý thức của người ta cũng bắt đầu mơ hồ.
Mềm như vậy, thơm ngọt như vậy…
Thiên Tập Vũ hơi không khống chế nổi, từ lướt qua mới bắt đầu rồi đến chậm rãi mút vào, hút, gặm cắn, mỗi một cái đều thở hổn hển, mang theo hơi thở điên cuồng, hai cánh tay càng thêm chặt chẽ ôm lấy cô vào trong lòng mình.
Giờ phút này Quế Noãn Yên đã bị rơi vào trong mộng ảo, cả người mềm nhũn không làm được gì, chỉ có thể dựa vào trên người anh, để đề phòng mình ngã xuống, giữa răng môi đều là hơi thở cỏ xanh đặc biệt trên người anh, khiến cho cô mê say.
Nụ hôn này, hơi mãnh liệt, hơi kích thích dữ dội, nhìn thấy mà khiến người đi qua đi lại bên đường choáng váng, rối rít tặc lưỡi hít hà, có tán thưởng cũng có chửi đổng.
“Anh xem, bọn họ hôn kích thích mênh mông bao nhiêu! Thật hâm mộ!”
“Trời ạ, nếu như bạn trai tớ cũng có thể hôn tớ như vậy ở trên đường, quả thật lãng mạn chết mất!”
“Người tuổi trẻ bây giờ! Thật sự bại hoại nếp sống xã hội! Không có việc gì đi học tập người nước ngoài cái gì! Trên đường cái còn hôn khó tách rời như vậy! Quả thật dạy hư đứa bé!”
…
Giờ phút này trong đầu Quế Noãn Yên hoàn toàn là bột nhão, không nghe vào cái gì, cô biết anh Vũ hôn mình, hơn nữa còn là một nụ hôn điên cuồng ngọt ngào như vậy, khiến cho cô không phân rõ đông tây nam bắc rồi.
Cái gì gọi là lý trí đáng chết, tức giận đáng chết, tất cả hòa tan trong nụ hôn tình ý liên miên này, hai cánh tay chậm rãi ôm cổ anh Vũ, thử đáp lại anh.
/283
|