Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 105 - Hu Hu... Hai Đứa Con Trai Từ Bé Đã Áp Bức Em
/283
|
Sau khi ngây người ở bệnh viện bảy ngày, Thiên Ca Tuệ và hai cục cưng được chuyển về trong nhà, bắt đầu kiếp sống ở cữ.
Mỗi ngày canh gà đen táo đỏ, canh hạt sen long nhãn, cháo tổ yến... Các loại thức ăn dinh dưỡng tẩm bổ thay nhau ra trận, Thiên Ca Tuệ rất buồn bực, khuôn mặt mình đã béo ụt ịt rồi đây nè, ăn tiếp nữa, quay lại trường học gặp người như thế nào!
Chỉ có điều, mẹ Nam và mẹ đều nói vì có sữa cho cục cưng ăn, phải ăn, hơn nữa phụ nữ ở cữ cực kỳ quan trọng, nếu không chăm sóc tốt sẽ lưu lại mầm bệnh.
Đủ loại “Này hiếp” thêm “Đe dọa” khiến Thiên Ca Tuệ không thể không theo, nhưng mà điều khiến cho đầu cô đau là hai cục cưng nhỏ này, đặc biệt tham ăn, hơn nữa vô cùng kiêng ăn!
Sữa của cô không nhiều lắm, nhưng hai cục cưng lại chỉ nhận mẹ! Sữa bột gì cũng không uống, ngậm vào, mút mấy cái, sau đó ngửa đầu về sau, miệng nhỏ ói ra, ói khắp nơi đều là bong bóng trắng.
Chuyện này thật khiến người sầu lo, trước không đi học vẫn còn được, sau khi tựu trường thì làm sao? Tật xấu kiêng ăn này nếu không sửa đổi thì đúng là không có cách nào khác.
Nhất là cô thiếu sữa, càng muốn chết, mỗi sáng muốn cho hai thằng nhóc ăn no đều là chuyện khó! Cho nên mỗi ngày phải ăn chút thức ăn kích thích, để bảo đảm có đầy đủ sữa, hu hu...
“Hôm nay ăn cháo cá chép, em ngửi mùi thơm không.” Úy Nam Thừa cầm chén đưa đến trước mặt Tuệ Tuệ, thổi từng muỗng từng muỗng, cẩn thận chu đáo.
Cô ngửi ngửi sau đó gật đầu, quả thật rất thơm, “Anh có cho muối không.”
“Không thể bỏ muối, cứ ăn nhạt như vậy, ăn thịt ăn canh, mới có lợi!” Úy Nam Thừa nói rất chân thành, cha mẹ trăm lần dặn dò.
Cô chu mỏ, cũng không nói gì, Thừa nói rất đúng, nhưng mà, mỗi ngày ăn nhạt nhẽo như vậy, thật sự rất khó ăn đó!
Ăn xong chén cháo cá chép nhạt nhẽo, Thiên Ca Tuệ nằm bên cạnh hai đứa con trai, tội nghiệp nói: “Cục cưng, mẹ nói cho các con, sữa bột Phi Hạc thật sự uống rất ngon, sẽ không khó uống hơn sữa mẹ, buổi tối mẹ cho các con nếm thử một chút được không?”
Úy Nam Thừa ngồi bên cạnh buồn cười, “Bọn chúng còn quá nhỏ, nghe không hiểu.”
“Hu hu... Hai đứa con trai từ bé đã áp bức em.” Thiên Ca Tuệ dứt khoát nằm trên giường khóc lớn lên.
Kết quả, vừa khóc đã thành công dẫn tới hai đứa nhỏ cũng “Oa oa” khóc lớn theo, âm thanh to rõ, đinh tai nhức óc.
“Hu hu...” So sánh giọng khóc đúng không, giọng của cô càng lớn.
Cả lớn cả nhỏ trong phòng, ba người khóc thành một đoàn, đầu Úy Nam Thừa to ra, mặt đen xì.
“Sao vậy? Sao cả Tuệ Tuệ cũng khóc?” Nam Xu Nhiên và Đinh Như đồng thời đẩy cửa ra, thấy tình cảnh bên trong vội đi vào, mỗi người ôm một đứa bé đi ra ngoài.
Lưu lại hai vợ chồng trong phòng, Úy Nam Thừa đi tới kéo bà xã, “Được rồi, đừng khóc, như con mèo mướp vậy.”
“Anh mới là mèo mướp!” Thiên Ca Tuệ chui đầu vào trong ngực ông xã cọ cọ, dáng vẻ ngây thơ.
Mặc dù, cho hai thằng nhóc kia ăn no rất hao tâm tốn sức, nhưng dù sao cũng là con trai mình mang thai mười tháng sinh ra, nhìn thế nào cũng xinh đẹp, hồng hào, béo ụt ịt, nhất là mắt, đen bóng như ngọc thạch đen, lúc nhìn người khác giống như một cái động không đáy, hút hết tất cả những ý tưởng tốt đẹp bạn muốn cho bé.
Ông cụ vui mừng hết sức, mỗi ngày đều ôm hai chắt, quả thật coi như vật báu, càng thêm phí hết tâm tư đặt tên cho hai chắt.
Sau nhiều ngày lôi điển cố ra, quyết định trích dẫn câu “Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ?” trong bài viết “Học nhi” * của Luận Ngữ. Lấy chữ “Học” và chữ “Tập” làm chữ chính giữa, một chữ đằng sau chia ra lấy từ “Nghiêu” và “Vũ” trong “Nghiêu Thuấn Vũ Thang”.
(*) “Học nhi”: Bài học đầu tiên.
Tử viết: Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ?
Hữu bằng tự phương xa, bất diệc lạc hồ?
Nhân bất tri bất uẩn, bất diệc quân tử hồ?
(Lời dịch: Khổng Tử viết: Học đi đôi với hành, chẳng vui lắm sao?
Có bạn từ phương xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?
Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải quân tử ư?)
Vì vậy, tên của hai cục cưng sinh đôi lần lượt là: Úy Học Nghiêu, Thiên Tập Vũ.
Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ đều vô cùng hài lòng, nghe thật hay đó, vẫn là ông nội có học vấn nhất, đặt tên thật sự có hàm dưỡng.
Sau hai ngày rối rắm, tên mụ của hai bảo bối nhỏ ra đời: Học Học và Tập Tập, tổng hợp lại chính là Học, Tập.
Người cả nhà đều rất tán thành, nhất là ông cụ, cao hứng đến đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, quả nhiên vẫn là Tuệ Tuệ săn sóc tâm ý của ông, hai đứa nhóc này sau khi lớn lên chắc chắn không phải là vật trong ao, haizzz! Đáng tiếc cụ không được nhìn thấy.
Trong lúc ở cữ, mỗi ngày Thiên Ca Tuệ đều không thể đi đâu, phạm vi hoạt động chỉ vẻn vẹn ở trong phòng, ngay cả sau vườn cũng không thể đi, bởi vì không thể ra gió.
Cho nên mỗi ngày cô đều chơi cùng hai con trai bảo bối, hôn nhẹ đứa này, âu yếm đứa kia, vui mừng không thể nói. Nhưng mà phần lớn thời gian, Học Học và Tập Tập đều ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, sau khi ngủ bọn chúng đều im lặng dửng dưng giống như Phật Di Lặc.
Ngày mồng một tháng năm, cách tròn tháng còn mười ngày, Đổng Yên và Hạ Lan Thu chia ra từng người một từ trường học gấp rút trở về thăm hỏi Tuệ Tuệ và hai bảo bối của cô.
Đổng Yên nói: “Tuệ Tuệ, cậu thật sự có thể chịu nổi, một lần sinh hai, tiết kiệm nhiều tài nguyên, đều có dáng dấp đáng yêu như thế, sau khi lớn lên chắc chắn là hai nhân vật hại nước hại dân, tớ muốn nhận Học Học làm con trai nuôi, cậu phải đồng ý.”
“Vậy tớ muốn làm mẹ nuôi của Tập Tập.” Hạ Lan Thu cũng không yếu thế, nếu là sinh đôi, Yên nhi nhận một thì cô cũng muốn nhận một.
“Như thế tốt quá, hai cậu đều làm mẹ nuôi rồi, Học Học và Tập Tập không có dì.” Thiên Ca Tuệ cười đến vui vẻ, cá bạn của cô đều trở về thăm cô và cục cưng, thật tốt.
“Học Học, cười một cái với mẹ nuôi nào.” Đổng Yên vốn không để ý đến cô ấy, vẫn ôm lấy con trai nuôi đang giơ chân duỗi tay đạp loạn trên giường, chơi đùa với bé.
“Tuệ Tuệ, đây là bánh quy lúa mì kẹp bơ cậu thích ăn nhất, cậu nếm thử chút hương vị là được rồi, không thể ăn nhiều.” Hạ Lan Thu lấy ra một hộp đặt trên tủ đầu giường của bạn tốt, sau đó xoay người lại trêu chọc Tập Tập trên giường.
“Cầu Cậu, cậu nhất định là con giun trong bụng tớ, hoàn toàn biết được tớ đang nghĩ gì.” Thiên Ca Tuệ cầm một miếng bánh lên cắn, quả nhiên là hương vị ngọt ngào mềm mại, ăn quá ngon!
“Tớ không phải là giun đũa, sinh vật đó quá ghê tởm.” Hạ Lan Thu cười mắng bạn, chỉ có ở trước mặt Tuệ Tuệ và Yên nhi, cô mới có thể lộ ra bản tính của mình, một khi rời khỏi họ, cô sẽ xây một bức tường rào quanh mình, không để cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Mỗi ngày canh gà đen táo đỏ, canh hạt sen long nhãn, cháo tổ yến... Các loại thức ăn dinh dưỡng tẩm bổ thay nhau ra trận, Thiên Ca Tuệ rất buồn bực, khuôn mặt mình đã béo ụt ịt rồi đây nè, ăn tiếp nữa, quay lại trường học gặp người như thế nào!
Chỉ có điều, mẹ Nam và mẹ đều nói vì có sữa cho cục cưng ăn, phải ăn, hơn nữa phụ nữ ở cữ cực kỳ quan trọng, nếu không chăm sóc tốt sẽ lưu lại mầm bệnh.
Đủ loại “Này hiếp” thêm “Đe dọa” khiến Thiên Ca Tuệ không thể không theo, nhưng mà điều khiến cho đầu cô đau là hai cục cưng nhỏ này, đặc biệt tham ăn, hơn nữa vô cùng kiêng ăn!
Sữa của cô không nhiều lắm, nhưng hai cục cưng lại chỉ nhận mẹ! Sữa bột gì cũng không uống, ngậm vào, mút mấy cái, sau đó ngửa đầu về sau, miệng nhỏ ói ra, ói khắp nơi đều là bong bóng trắng.
Chuyện này thật khiến người sầu lo, trước không đi học vẫn còn được, sau khi tựu trường thì làm sao? Tật xấu kiêng ăn này nếu không sửa đổi thì đúng là không có cách nào khác.
Nhất là cô thiếu sữa, càng muốn chết, mỗi sáng muốn cho hai thằng nhóc ăn no đều là chuyện khó! Cho nên mỗi ngày phải ăn chút thức ăn kích thích, để bảo đảm có đầy đủ sữa, hu hu...
“Hôm nay ăn cháo cá chép, em ngửi mùi thơm không.” Úy Nam Thừa cầm chén đưa đến trước mặt Tuệ Tuệ, thổi từng muỗng từng muỗng, cẩn thận chu đáo.
Cô ngửi ngửi sau đó gật đầu, quả thật rất thơm, “Anh có cho muối không.”
“Không thể bỏ muối, cứ ăn nhạt như vậy, ăn thịt ăn canh, mới có lợi!” Úy Nam Thừa nói rất chân thành, cha mẹ trăm lần dặn dò.
Cô chu mỏ, cũng không nói gì, Thừa nói rất đúng, nhưng mà, mỗi ngày ăn nhạt nhẽo như vậy, thật sự rất khó ăn đó!
Ăn xong chén cháo cá chép nhạt nhẽo, Thiên Ca Tuệ nằm bên cạnh hai đứa con trai, tội nghiệp nói: “Cục cưng, mẹ nói cho các con, sữa bột Phi Hạc thật sự uống rất ngon, sẽ không khó uống hơn sữa mẹ, buổi tối mẹ cho các con nếm thử một chút được không?”
Úy Nam Thừa ngồi bên cạnh buồn cười, “Bọn chúng còn quá nhỏ, nghe không hiểu.”
“Hu hu... Hai đứa con trai từ bé đã áp bức em.” Thiên Ca Tuệ dứt khoát nằm trên giường khóc lớn lên.
Kết quả, vừa khóc đã thành công dẫn tới hai đứa nhỏ cũng “Oa oa” khóc lớn theo, âm thanh to rõ, đinh tai nhức óc.
“Hu hu...” So sánh giọng khóc đúng không, giọng của cô càng lớn.
Cả lớn cả nhỏ trong phòng, ba người khóc thành một đoàn, đầu Úy Nam Thừa to ra, mặt đen xì.
“Sao vậy? Sao cả Tuệ Tuệ cũng khóc?” Nam Xu Nhiên và Đinh Như đồng thời đẩy cửa ra, thấy tình cảnh bên trong vội đi vào, mỗi người ôm một đứa bé đi ra ngoài.
Lưu lại hai vợ chồng trong phòng, Úy Nam Thừa đi tới kéo bà xã, “Được rồi, đừng khóc, như con mèo mướp vậy.”
“Anh mới là mèo mướp!” Thiên Ca Tuệ chui đầu vào trong ngực ông xã cọ cọ, dáng vẻ ngây thơ.
Mặc dù, cho hai thằng nhóc kia ăn no rất hao tâm tốn sức, nhưng dù sao cũng là con trai mình mang thai mười tháng sinh ra, nhìn thế nào cũng xinh đẹp, hồng hào, béo ụt ịt, nhất là mắt, đen bóng như ngọc thạch đen, lúc nhìn người khác giống như một cái động không đáy, hút hết tất cả những ý tưởng tốt đẹp bạn muốn cho bé.
Ông cụ vui mừng hết sức, mỗi ngày đều ôm hai chắt, quả thật coi như vật báu, càng thêm phí hết tâm tư đặt tên cho hai chắt.
Sau nhiều ngày lôi điển cố ra, quyết định trích dẫn câu “Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ?” trong bài viết “Học nhi” * của Luận Ngữ. Lấy chữ “Học” và chữ “Tập” làm chữ chính giữa, một chữ đằng sau chia ra lấy từ “Nghiêu” và “Vũ” trong “Nghiêu Thuấn Vũ Thang”.
(*) “Học nhi”: Bài học đầu tiên.
Tử viết: Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ?
Hữu bằng tự phương xa, bất diệc lạc hồ?
Nhân bất tri bất uẩn, bất diệc quân tử hồ?
(Lời dịch: Khổng Tử viết: Học đi đôi với hành, chẳng vui lắm sao?
Có bạn từ phương xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?
Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải quân tử ư?)
Vì vậy, tên của hai cục cưng sinh đôi lần lượt là: Úy Học Nghiêu, Thiên Tập Vũ.
Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ đều vô cùng hài lòng, nghe thật hay đó, vẫn là ông nội có học vấn nhất, đặt tên thật sự có hàm dưỡng.
Sau hai ngày rối rắm, tên mụ của hai bảo bối nhỏ ra đời: Học Học và Tập Tập, tổng hợp lại chính là Học, Tập.
Người cả nhà đều rất tán thành, nhất là ông cụ, cao hứng đến đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, quả nhiên vẫn là Tuệ Tuệ săn sóc tâm ý của ông, hai đứa nhóc này sau khi lớn lên chắc chắn không phải là vật trong ao, haizzz! Đáng tiếc cụ không được nhìn thấy.
Trong lúc ở cữ, mỗi ngày Thiên Ca Tuệ đều không thể đi đâu, phạm vi hoạt động chỉ vẻn vẹn ở trong phòng, ngay cả sau vườn cũng không thể đi, bởi vì không thể ra gió.
Cho nên mỗi ngày cô đều chơi cùng hai con trai bảo bối, hôn nhẹ đứa này, âu yếm đứa kia, vui mừng không thể nói. Nhưng mà phần lớn thời gian, Học Học và Tập Tập đều ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, sau khi ngủ bọn chúng đều im lặng dửng dưng giống như Phật Di Lặc.
Ngày mồng một tháng năm, cách tròn tháng còn mười ngày, Đổng Yên và Hạ Lan Thu chia ra từng người một từ trường học gấp rút trở về thăm hỏi Tuệ Tuệ và hai bảo bối của cô.
Đổng Yên nói: “Tuệ Tuệ, cậu thật sự có thể chịu nổi, một lần sinh hai, tiết kiệm nhiều tài nguyên, đều có dáng dấp đáng yêu như thế, sau khi lớn lên chắc chắn là hai nhân vật hại nước hại dân, tớ muốn nhận Học Học làm con trai nuôi, cậu phải đồng ý.”
“Vậy tớ muốn làm mẹ nuôi của Tập Tập.” Hạ Lan Thu cũng không yếu thế, nếu là sinh đôi, Yên nhi nhận một thì cô cũng muốn nhận một.
“Như thế tốt quá, hai cậu đều làm mẹ nuôi rồi, Học Học và Tập Tập không có dì.” Thiên Ca Tuệ cười đến vui vẻ, cá bạn của cô đều trở về thăm cô và cục cưng, thật tốt.
“Học Học, cười một cái với mẹ nuôi nào.” Đổng Yên vốn không để ý đến cô ấy, vẫn ôm lấy con trai nuôi đang giơ chân duỗi tay đạp loạn trên giường, chơi đùa với bé.
“Tuệ Tuệ, đây là bánh quy lúa mì kẹp bơ cậu thích ăn nhất, cậu nếm thử chút hương vị là được rồi, không thể ăn nhiều.” Hạ Lan Thu lấy ra một hộp đặt trên tủ đầu giường của bạn tốt, sau đó xoay người lại trêu chọc Tập Tập trên giường.
“Cầu Cậu, cậu nhất định là con giun trong bụng tớ, hoàn toàn biết được tớ đang nghĩ gì.” Thiên Ca Tuệ cầm một miếng bánh lên cắn, quả nhiên là hương vị ngọt ngào mềm mại, ăn quá ngon!
“Tớ không phải là giun đũa, sinh vật đó quá ghê tởm.” Hạ Lan Thu cười mắng bạn, chỉ có ở trước mặt Tuệ Tuệ và Yên nhi, cô mới có thể lộ ra bản tính của mình, một khi rời khỏi họ, cô sẽ xây một bức tường rào quanh mình, không để cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
/283
|