Editor: Trà sữa trà xanh
Tiểu Bạch dùng sức lay dao động cánh tay: Mẹ, mẹ xem này, chỉ liếc mắt, con có thể viết chữ không tệ đâu!
À, mẹ sẽ nhìn! Liên Hoa mãnh liệt kéo suy nghĩ lại, làm bộ cúi đầu lật xem chữ của Tiểu Bạch, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Vừa rồi cô nghĩ gì vậy! Sao lại nhớ tới Triển Thiếu Khuynh! Cô rõ ràng quyết định phải cắt đứt quan hệ với anh, sao còn nhớ tới anh!
Mặt của Liên Hoa đỏ lên, kích thích tối hôm qua còn chưa biến mất ư, hiện tại Triển Thiếu Khuynh mới ảnh hưởng đến cô. . . . . .
Trên người Tiểu Bạch mặc dù có gen của anh, nhưng người sinh và nuôi Tiểu Bạch là cô, Triển Thiếu Khuynh chỉ cống hiến một con tinh trùng cực kỳ bé nhỏ, con trai là của cô, tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với anh!
Nhất là chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô đã bị Triển Thiếu Khuynh coi là con mồi, nếu như anh phát hiện Tiểu Bạch, phát giác giữa hai người đã sớm có thành quả, cô sẽ không thể trốn đi đâu được, sẽ bị Triển Thiếu Khuynh dùng thủ đoạn càng mãnh liệt hơn truy kích, anh sẽ không bỏ qua cô, càng không bỏ qua cho huyết mạch của anh là Tiểu Bạch. . . . . .
Liên Hoa không tự chủ nắm chặt quyển sách trên tay, đầu ngón tay dùng lực đến trắng bệch, cho dù như thế nào, Tiểu Bạch tuyệt đối không thể bị Triển Thiếu Khuynh phát hiện, tuyệt đối không thể bị anh cướp đi!
Tiểu Bạch không phát giác Liên Hoa không thích hợp, làm nũng cười nói: Mẹ, chỉ có viết hơi tệ thôi, cô giáo ở nhà trẻ nói con rất lợi hại, nói tiếng anh của con rất giỏi, nghe đọc của con đều rất tốt ——
Liên Hoa buông lỏng tay cầm quyển sách ra, dùng sức ngắt gương mặt hồng hào của con trai: Từ lúc ra đời con đã đi học tiếng anh, nếu không tốt thì mẹ sẽ hoài nghi con có ngốc không! Tiểu Bạch, hay là mẹ quá nuông chìu con, nên con sinh tật làm những chuyện thật quá đáng, mẹ quyết định hủy bỏ ngày nghỉ của con, cho nên bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục đến nhà trẻ!
Muốn ẩn núp một lá cây, tốt nhất thả nó vào trong rừng cây, ở trong nhà trẻ, bên trong một đám trẻ, cơ hội Tiểu Bạch bị phát giác sẽ giảm bớt đi. Cô không nỡ đưa Tiểu Bạch về nước bên ngoài, hiện tại càng không thể nào buông tha báo thù ở thành phố K cùng con trai trở về nước Mỹ, cho nên, cô không thể không đưa Tiểu Bạch đến nhà trẻ, chỉ có thể giảm bớt thời gian tiếp xúc với cô, tỷ lệ bị phát hiện mới có thể thấp nhất.
Nếu như nhất định bắt cô lựa chọn, cô nhất định sẽ không để Tiểu Bạch trở thành Triển Thiếu Khuynh, cô có thể vì Tiểu Bạch mà mạnh tay với Triển Thiếu Khuynh, nếu như không có bom không định giờ là Tiểu Bạch ảnh hưởng, Triển Thiếu Khuynh muốn săn thú ư, cô cũng không nhất định sẽ thua!
Tiểu Bạch nghe xong lời này, trên mặt lập tức không cam lòng đứng lên: Mẹ, mẹ nghĩ thật tốt, con muốn ở cạnh mẹ sao! Hừ, mẹ đáp ứng với con sẽ ở bên con, nhưng con chỉ xin nghỉ một ngày
Tiểu Bạch dùng sức lay dao động cánh tay: Mẹ, mẹ xem này, chỉ liếc mắt, con có thể viết chữ không tệ đâu!
À, mẹ sẽ nhìn! Liên Hoa mãnh liệt kéo suy nghĩ lại, làm bộ cúi đầu lật xem chữ của Tiểu Bạch, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Vừa rồi cô nghĩ gì vậy! Sao lại nhớ tới Triển Thiếu Khuynh! Cô rõ ràng quyết định phải cắt đứt quan hệ với anh, sao còn nhớ tới anh!
Mặt của Liên Hoa đỏ lên, kích thích tối hôm qua còn chưa biến mất ư, hiện tại Triển Thiếu Khuynh mới ảnh hưởng đến cô. . . . . .
Trên người Tiểu Bạch mặc dù có gen của anh, nhưng người sinh và nuôi Tiểu Bạch là cô, Triển Thiếu Khuynh chỉ cống hiến một con tinh trùng cực kỳ bé nhỏ, con trai là của cô, tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với anh!
Nhất là chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô đã bị Triển Thiếu Khuynh coi là con mồi, nếu như anh phát hiện Tiểu Bạch, phát giác giữa hai người đã sớm có thành quả, cô sẽ không thể trốn đi đâu được, sẽ bị Triển Thiếu Khuynh dùng thủ đoạn càng mãnh liệt hơn truy kích, anh sẽ không bỏ qua cô, càng không bỏ qua cho huyết mạch của anh là Tiểu Bạch. . . . . .
Liên Hoa không tự chủ nắm chặt quyển sách trên tay, đầu ngón tay dùng lực đến trắng bệch, cho dù như thế nào, Tiểu Bạch tuyệt đối không thể bị Triển Thiếu Khuynh phát hiện, tuyệt đối không thể bị anh cướp đi!
Tiểu Bạch không phát giác Liên Hoa không thích hợp, làm nũng cười nói: Mẹ, chỉ có viết hơi tệ thôi, cô giáo ở nhà trẻ nói con rất lợi hại, nói tiếng anh của con rất giỏi, nghe đọc của con đều rất tốt ——
Liên Hoa buông lỏng tay cầm quyển sách ra, dùng sức ngắt gương mặt hồng hào của con trai: Từ lúc ra đời con đã đi học tiếng anh, nếu không tốt thì mẹ sẽ hoài nghi con có ngốc không! Tiểu Bạch, hay là mẹ quá nuông chìu con, nên con sinh tật làm những chuyện thật quá đáng, mẹ quyết định hủy bỏ ngày nghỉ của con, cho nên bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục đến nhà trẻ!
Muốn ẩn núp một lá cây, tốt nhất thả nó vào trong rừng cây, ở trong nhà trẻ, bên trong một đám trẻ, cơ hội Tiểu Bạch bị phát giác sẽ giảm bớt đi. Cô không nỡ đưa Tiểu Bạch về nước bên ngoài, hiện tại càng không thể nào buông tha báo thù ở thành phố K cùng con trai trở về nước Mỹ, cho nên, cô không thể không đưa Tiểu Bạch đến nhà trẻ, chỉ có thể giảm bớt thời gian tiếp xúc với cô, tỷ lệ bị phát hiện mới có thể thấp nhất.
Nếu như nhất định bắt cô lựa chọn, cô nhất định sẽ không để Tiểu Bạch trở thành Triển Thiếu Khuynh, cô có thể vì Tiểu Bạch mà mạnh tay với Triển Thiếu Khuynh, nếu như không có bom không định giờ là Tiểu Bạch ảnh hưởng, Triển Thiếu Khuynh muốn săn thú ư, cô cũng không nhất định sẽ thua!
Tiểu Bạch nghe xong lời này, trên mặt lập tức không cam lòng đứng lên: Mẹ, mẹ nghĩ thật tốt, con muốn ở cạnh mẹ sao! Hừ, mẹ đáp ứng với con sẽ ở bên con, nhưng con chỉ xin nghỉ một ngày
/308
|