Chương 9.2: Cuộc chiến giữa những người phụ nữ.
Mẹ kiếp! Con thú trong lòng Tô Tiểu Tuyết lúc này đang gào thét! Không phải là mười triệu thôi sao? Không phải chỉ có thể mua 63700056 phần gà cung bảo thôi sao? Coi thường người ta như thế sao?
Ở trong lòng Tô Tiểu Tuyết, tiền tuy quan trọng, nếu vì tiền mà rời khỏi tên mặt lạnh kia cũng không phải là không thể, nhưng điều cô không thể chịu đựng nhất là bị người ta dùng tiền đập! Tô Tiểu Tuyết cô nhất định sẽ đập trở lại!
“Xin lỗi, cho dù hai người cho tôi 100 triệu, tôi cũng sẽ không ký vào đơn ly hôn đâu”. Cô cười duyên dáng, cho Thẩm Lệ Quyên một nụ cười mà cô tự nhận là đẹp nhất.
“Cô đừng có không biết điều. Phải biết rằng, tôi có thừa cách để đối phó với một người phụ nữ như cô”. Thẩm Lệ Quyên vốn muốn “lễ trước binh sau”, nhưng không ngờ rằng Tô Tiểu Tuyết lại không biết điều như vậy.
“Trên giấy chứng nhận kết hôn là tên của tôi và con trai hai người, cho dù muốn ly hôn thì cũng phải là anh ta đề nghị, chứ không phải hai người. Quan trọng hơn là, hai người cho tôi mười triệu, lẽ nào vì cuộc hôn nhân của con trai hai người cũng chỉ đáng giá mười triệu trong lòng hai người sao?”.
“Bốp…”.
Tô Tiểu Tuyết vừa dứt lời thì một tiếng vang thanh thuý đã quanh quẩn trong không trung, đồng thời gò má cô cảm thấy đau rát.
Cô dùng tay xoa mặt, bắt đầu nhíu mày, rõ ràng cảm thấy răng long luôn rồi.
Lúc này có thể làm gì? Đánh trả sao? Hả?
Nhưng mà, đột nhiên…
“Mấy người đang làm gì thế?”. Cung Lăng Hạo đứng trên cầu thang quan sát cả quá trình, anh đi về phía Tô Tiểu Tuyết, kéo tay cô đi ra sân sau.
“Lăng Hạo…”. Thẩm Lệ Quyên còn muốn nói điều gì đó thì thấy sắc mặt của Lục Hân Mạt ở trên lầu không dễ nhìn lắm. Để chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài, bà ta chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức xuống.
Tô Tiểu Tuyết bị động lảo đảo bước theo Cung Lăng Hạo, nỗi nhục này quá lớn, cô rất muốn tìm cái lỗ chui xuống. Cái tát này thật không thể tưởng tượng nổi. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô chưa từng đánh cô, hôm nay lại bị một bà già khác đánh.
Cô không muốn ở lại đây nữa, một phút cũng không. Cô mạnh mẽ giằng ra khỏi tay Cung Lăng Hạo.
Cung Lăng Hạo quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện ra khoé miệng cô đã chảy máu, cả gò má bên trai đã hơi sưng đỏ.
“Không cần đâu”. Lúc Cung Lăng Hạo lấy khăn giấy ra muốn lau vết máu cho cô, cô lạnh lùng quay mặt sang bên kia, cũng tức giận quát lớn một tiếng.
Chuyện anh muốn làm, sao cô có thể từ chối được? Cung Lăng Hạo ngang ngược nâng cằm cô lên, dùng khăn tay lau vết máu.
“A…”. Cô đau đến mức nhắm chặt hai mắt, nước mắt quật cường không chảy, thế mà giờ phút này lại chảy ra.
Cử chỉ vốn dĩ ngang ngược của Cung Lăng Hạo bỗng trở nên dịu dàng.
Đôi mắt đỏ hoe chứa đầy những giọt nước mắt trong suốt, Tô Tiểu Tuyết lúc này trông như một con vật nhỏ nổi giận, đôi môi mím chặt thậm chí còn hồng hơn gò má.
Anh hơi phiền não nhíu mày, người phụ nữ ngu xuẩn này, bị đánh sao lại có thể yên tĩnh như vậy?
Nhưng mà, ngay sau đó, Tô Tiểu Tuyết quả nhiên không thể yên tĩnh được nữa.
“Cậu cả Cung, trò chơi của người giàu các anh, người nghèo như chúng tôi không thể chịu được. Một tờ giấy chứng nhận kết hôn đối với anh mà nói nó chỉ như một trò đùa. Nhưng đó là cuộc đời của tôi”.
/1493
|