Đảo mắt một cái đã qua ba ngày.
Sáng sớm Bùi Nguyên Tu ăn mặc chỉnh tề, hướng về phía Hoàng cung bồi Long tiễn của Hoàng thượng. Sau đó lại vui mừng phát hiện, sau Long tiễn của Thuận Khải Đế có Loan giá của Công chúa đi theo. Trên mui của thất bảo hương xa có thêu phượng hoàng cửu vĩ khảm ngọc xanh biếc, vừa thấy đã biết là nghi thức của công chúa. Trong lòng Bùi Nguyên Tu mừng thầm, từ lúc chia tay ở điền trang, đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Cửu Nhi.
Từ khi trọng sinh tới nay, lâu ngày, Cửu Nhi chỉ là suy nghĩ trong đầu, nhớ nhung trong lòng, mà từ việc cỏn con trong vườn hôm đó, mặc dù nói chẳng qua chỉ là tùy cơ ứng biến, nhưng cũng thật sự đã ôm Cửu Nhi vào trong lòng.
Vậy mà, chính cái ôm này, nhớ nhung về Cửu Nhi lại như dây leo nhanh chóng sinh trưởng ở trong lòng.
Thân thể mềm mại ở trước ngực, khiến Bùi Nguyên Tu - người có cảm giác xa cách lâu ngày như ăn phải Ngũ thạch tán, cảm giác mê luyến ném không hết, quên không được, thật giống như bị nghiện.
Đội xe Hoàng gia đi thẳng đến quốc tử giám.
Bùi Nguyên Tu cưỡi ngựa Ô chuy theo bên phải Long tiễn, chỉ xoay người một cái là có thể thấy bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều thấp thoáng sau màn xe lụa vàng.
Bởi vì Hoàng thượng xuất hành, cho nên từ sáng sớm Thuận Thiên phủ và Cửu môn Đề đốc đã làm kinh thành vắng người, giới nghiêm.
Đội xe Hoàng gia chỉ mất nửa canh giờ đã tới trước Quốc tử giám.
Trước cửa chính của Quốc tử giám đã có rất nhiền quan viên lớn nhỏ, học sinh đứng ở đó, đồng thanh: "Vạn tuế!"
Hôm nay Thuận Khải Đế không mặc triều phục, chỉ mặc thường phục minh hoàng thêu long, đỡ cánh tay Cát An ở dưới Long tiễn.
Lung Nguyệt cũng theo xuống từ thất bảo hương xa của nàng, ngước mắt đỡ cánh tay vừa đưa ra của Hoán Ngọc, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Bùi Nguyên Tu. Lung Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, môi anh đào khẽ giương lên, dí dỏm lén nháy mắt với hắn.
Bùi Nguyên Tu cười đáp lại, trong lòng càng thêm vô cùng dễ chịu, đây là chỗ tốt khi quen biết Cửu Nhi. Nếu nàng thật tâm coi ngươi là bằng hữu, thì nàng sẽ loại bỏ vẻ tôn quý cao ngạo trên người đi.
Xuyên qua con đường nhỏ mà nhóm học sinh ở cửa tạo thành, Lung Nguyệt đi sau lưng Thuận Khải Đế, tới võ đài ở Quốc tử giám.
Trong võ đài đã được sắp xếp cẩn thận từ sớm.
Thuận Khải Đế ngồi giữa chủ vị, sau đó vẫy tay để Lung Nguyệt ngồi bên cạnh mình. Còn lại mọi người lấy tôn ti trưởng ấu ngồi xuống hai bên.
Dĩ nhiên là Lung Nguyệt lại không thể thiếu được hai cái liếc mắt mà Cẩm Loan thầm trao cho nàng.
Cuộc tỉ thí hôm nay có chút giống với kỳ thi cuối cùng ở hiện đại. Nói đơn giản thì chỉ là mang chút thơ, sách, vẽ, âm nhạc, cưỡi ngựa, bắn tên ngày thường học ra để đấu một chút.
Mấy hạng mục đầu tiên Lung Nguyệt thấy không thú vị, mãi đến lúc tỉ thí số học, cửu cung cách (1)này mới gợi lên hứng thú của nàng.
(1) Cái này chính là Sudoku. Nó chia làm 3 cấp.
Dễ: 4 cột 4 hàng. Các con số từ 1 đến 4, sắp xếp sao cho hàng dọc, hàng ngang, đường chéo các con số trong 1 hàng không được giống nhau.
Bình thường: 6 cột 6 hàng. Các con số từ 1 đến 6.
Khó: 9 cột 9 hàng. Các con số từ 1 đến 9.
Ngoài bảng thông thường thì còn nhiều bảng với nhiều hình khác nhau (không tính hình vuông kể trên).
Thuận Khải Đế thấy nàng cảm thấy thú vị, không buồn ngủ giống lúc trước, vẫy tay cho hạ nhân lấy một phần cửu cung cách cho nàng.
Lung Nguyệt vừa thấy, trong giây lát tinh thần cũng tỉnh táo hơn.
Cửu cung cách này ở kiếp trước của Lung Nguyệt gọi là tự mình đếm. Lúc học đại học nàng cũng từng mê muội nó một thời gian dài.
Thấy có người trình bút mực, bàn tính lên, nàng nhìn về phía Thuận Khải Đế cười một tiếng kiểu gặp may còn khoe mẽ, sau đó cúi đầu bắt đầu làm. Những cái này ở kiếp trước rất khó, sát thủ tự mình đếm còn có thể đếm cả đường chéo, lúc Lung Nguyệt lấy nó làm trò chơi cũng làm không ít. Hôm nay nhìn thấy Cửu cung cách này lại thấy đơn giản quá, nàng nhớ lại công thức tự mình đếm, nhanh chóng hoàn thành cửu cung cách kia.
Thấy nàng ngừng bút, Anh Vương Lý Long Tá len lén liếc mắt một cái, trong lòng thầm cả kinh, nha đầu này lại có thể điền nhanh như vậy, ngay cả bàn tính cũng không dùng, chỉ viết gì đó lên tờ giấy tuyên thành ở bên cạnh.
Tâm không tránh được lại nghĩ, không phải là mất kiên nhẫn rồi điền linh tinh chứ?
Nghĩ như vậy, hắn cũng lẩm bẩm bên tai Lung Nguyệt: "Điền linh tinh sao?"
Lung Nguyệt nghe vậy liếc hắn một cái, sau đó cung kính chuyển Cửu cung cách đến trước mặt Thuận Khải Đế. Sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với Lý Long Tá: "Tiểu ca chỉ nhìn như vậy mà nói muội muội không được? Cũng muốn để tiểu ca nhìn xem muội có điền linh tinh hay không!"
Hành động của hai người không tránh được mắt của Thuận Khải Đế. Ông triệu tế tửu Quốc tử giám ở gần, đưa bài thi của Lung Nguyệt cho mình.
Tề tế tửu này vội vàng lấy đáp an từ tay áo ra ngoài, trong lòng cũng giật mình. Hắn là ngoại tổ phụ của Minh Hiên và Minh Triệu, cũng từng nghe bọn họ khen ngợi vị Cửu Công chúa này vô cùng thông tuệ. Trong lòng cũng chỉ nghĩ, có thể là Cửu công chúa này có thông tuệ, nhưng cũng là vì mấy người kia sủng ái tiểu biểu muội cho nên nói hơi quá sự thật.
Nhưng hôm nay cùng một phần Cửu cung cách này, cháu ngoại Minh Triệt còn đang đau khổ tính toán thì Cửu Công chúa này lại hoàn thành nhanh như vậy, còn cùng với đáp án duy nhất.
Tề tế tửu xem qua, cung kính trình bài thi lên cho Thuận Khải Đế, nói: "Thần từng nghe Cửu công chúa vô cùng thông tuệ, hôm nay nhìn thấy thật đúng là danh bất hư truyền!"
Thuận Khải Đế vuốt râu gật đầu, cũng không che giấu vẻ đắc ý trên mặt, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Bảo bối khuê nữ của trẫm tất nhiên là không người nào có thể vượt qua được!
Lung Nguyệt chưa kịp suy nghĩ, không ngờ ham chơi nhất thời ngờ lại được danh tiếng. Sau một hồi suy nghĩ, chuyện đứng đầu ngọn gió như vậy cũng không phải lần đầu tiên, thôi thì ai thích làm gì thì kệ người đó thôi!
Ánh mắt quét về phía học sinh còn đang cực khổ giải toán trong võ đài, ánh mắt lại chạm mắt Bùi Nguyên Tu lần nữa. Lung Nguyệt cười với hắn một cái, sau đó nâng mắt ngó mặt trời, sau đó bĩu bĩu miệng nhỏ nhắn. Khiến Bùi Nguyên Tu cưng chiều cười một tiếng.
Mặc dù hôm nay đã vào tháng tám, vì lập thu muộn, cho nên vẫn rất nóng. Trên võ đài trụi lủi, không có một cái cây nào, mặc dù trên chỗ ngồi có mái che nắng, bên người cũng thả khối băng, nhưng vẫn nóng ran khó chịu như cũ.
Lung Nguyệt uống một ngụm nước mơ ướp lạnh, nghiêng người nói thầm vài câu vài tai Thuận Khải Đế, đứng dậy, tìm chỗ mát ngồi. Trước khi đi cũng không quên kéo theo Bát tỷ tỷ nhà nàng
Sáng sớm Bùi Nguyên Tu ăn mặc chỉnh tề, hướng về phía Hoàng cung bồi Long tiễn của Hoàng thượng. Sau đó lại vui mừng phát hiện, sau Long tiễn của Thuận Khải Đế có Loan giá của Công chúa đi theo. Trên mui của thất bảo hương xa có thêu phượng hoàng cửu vĩ khảm ngọc xanh biếc, vừa thấy đã biết là nghi thức của công chúa. Trong lòng Bùi Nguyên Tu mừng thầm, từ lúc chia tay ở điền trang, đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Cửu Nhi.
Từ khi trọng sinh tới nay, lâu ngày, Cửu Nhi chỉ là suy nghĩ trong đầu, nhớ nhung trong lòng, mà từ việc cỏn con trong vườn hôm đó, mặc dù nói chẳng qua chỉ là tùy cơ ứng biến, nhưng cũng thật sự đã ôm Cửu Nhi vào trong lòng.
Vậy mà, chính cái ôm này, nhớ nhung về Cửu Nhi lại như dây leo nhanh chóng sinh trưởng ở trong lòng.
Thân thể mềm mại ở trước ngực, khiến Bùi Nguyên Tu - người có cảm giác xa cách lâu ngày như ăn phải Ngũ thạch tán, cảm giác mê luyến ném không hết, quên không được, thật giống như bị nghiện.
Đội xe Hoàng gia đi thẳng đến quốc tử giám.
Bùi Nguyên Tu cưỡi ngựa Ô chuy theo bên phải Long tiễn, chỉ xoay người một cái là có thể thấy bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều thấp thoáng sau màn xe lụa vàng.
Bởi vì Hoàng thượng xuất hành, cho nên từ sáng sớm Thuận Thiên phủ và Cửu môn Đề đốc đã làm kinh thành vắng người, giới nghiêm.
Đội xe Hoàng gia chỉ mất nửa canh giờ đã tới trước Quốc tử giám.
Trước cửa chính của Quốc tử giám đã có rất nhiền quan viên lớn nhỏ, học sinh đứng ở đó, đồng thanh: "Vạn tuế!"
Hôm nay Thuận Khải Đế không mặc triều phục, chỉ mặc thường phục minh hoàng thêu long, đỡ cánh tay Cát An ở dưới Long tiễn.
Lung Nguyệt cũng theo xuống từ thất bảo hương xa của nàng, ngước mắt đỡ cánh tay vừa đưa ra của Hoán Ngọc, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Bùi Nguyên Tu. Lung Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, môi anh đào khẽ giương lên, dí dỏm lén nháy mắt với hắn.
Bùi Nguyên Tu cười đáp lại, trong lòng càng thêm vô cùng dễ chịu, đây là chỗ tốt khi quen biết Cửu Nhi. Nếu nàng thật tâm coi ngươi là bằng hữu, thì nàng sẽ loại bỏ vẻ tôn quý cao ngạo trên người đi.
Xuyên qua con đường nhỏ mà nhóm học sinh ở cửa tạo thành, Lung Nguyệt đi sau lưng Thuận Khải Đế, tới võ đài ở Quốc tử giám.
Trong võ đài đã được sắp xếp cẩn thận từ sớm.
Thuận Khải Đế ngồi giữa chủ vị, sau đó vẫy tay để Lung Nguyệt ngồi bên cạnh mình. Còn lại mọi người lấy tôn ti trưởng ấu ngồi xuống hai bên.
Dĩ nhiên là Lung Nguyệt lại không thể thiếu được hai cái liếc mắt mà Cẩm Loan thầm trao cho nàng.
Cuộc tỉ thí hôm nay có chút giống với kỳ thi cuối cùng ở hiện đại. Nói đơn giản thì chỉ là mang chút thơ, sách, vẽ, âm nhạc, cưỡi ngựa, bắn tên ngày thường học ra để đấu một chút.
Mấy hạng mục đầu tiên Lung Nguyệt thấy không thú vị, mãi đến lúc tỉ thí số học, cửu cung cách (1)này mới gợi lên hứng thú của nàng.
(1) Cái này chính là Sudoku. Nó chia làm 3 cấp.
Dễ: 4 cột 4 hàng. Các con số từ 1 đến 4, sắp xếp sao cho hàng dọc, hàng ngang, đường chéo các con số trong 1 hàng không được giống nhau.
Bình thường: 6 cột 6 hàng. Các con số từ 1 đến 6.
Khó: 9 cột 9 hàng. Các con số từ 1 đến 9.
Ngoài bảng thông thường thì còn nhiều bảng với nhiều hình khác nhau (không tính hình vuông kể trên).
Thuận Khải Đế thấy nàng cảm thấy thú vị, không buồn ngủ giống lúc trước, vẫy tay cho hạ nhân lấy một phần cửu cung cách cho nàng.
Lung Nguyệt vừa thấy, trong giây lát tinh thần cũng tỉnh táo hơn.
Cửu cung cách này ở kiếp trước của Lung Nguyệt gọi là tự mình đếm. Lúc học đại học nàng cũng từng mê muội nó một thời gian dài.
Thấy có người trình bút mực, bàn tính lên, nàng nhìn về phía Thuận Khải Đế cười một tiếng kiểu gặp may còn khoe mẽ, sau đó cúi đầu bắt đầu làm. Những cái này ở kiếp trước rất khó, sát thủ tự mình đếm còn có thể đếm cả đường chéo, lúc Lung Nguyệt lấy nó làm trò chơi cũng làm không ít. Hôm nay nhìn thấy Cửu cung cách này lại thấy đơn giản quá, nàng nhớ lại công thức tự mình đếm, nhanh chóng hoàn thành cửu cung cách kia.
Thấy nàng ngừng bút, Anh Vương Lý Long Tá len lén liếc mắt một cái, trong lòng thầm cả kinh, nha đầu này lại có thể điền nhanh như vậy, ngay cả bàn tính cũng không dùng, chỉ viết gì đó lên tờ giấy tuyên thành ở bên cạnh.
Tâm không tránh được lại nghĩ, không phải là mất kiên nhẫn rồi điền linh tinh chứ?
Nghĩ như vậy, hắn cũng lẩm bẩm bên tai Lung Nguyệt: "Điền linh tinh sao?"
Lung Nguyệt nghe vậy liếc hắn một cái, sau đó cung kính chuyển Cửu cung cách đến trước mặt Thuận Khải Đế. Sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với Lý Long Tá: "Tiểu ca chỉ nhìn như vậy mà nói muội muội không được? Cũng muốn để tiểu ca nhìn xem muội có điền linh tinh hay không!"
Hành động của hai người không tránh được mắt của Thuận Khải Đế. Ông triệu tế tửu Quốc tử giám ở gần, đưa bài thi của Lung Nguyệt cho mình.
Tề tế tửu này vội vàng lấy đáp an từ tay áo ra ngoài, trong lòng cũng giật mình. Hắn là ngoại tổ phụ của Minh Hiên và Minh Triệu, cũng từng nghe bọn họ khen ngợi vị Cửu Công chúa này vô cùng thông tuệ. Trong lòng cũng chỉ nghĩ, có thể là Cửu công chúa này có thông tuệ, nhưng cũng là vì mấy người kia sủng ái tiểu biểu muội cho nên nói hơi quá sự thật.
Nhưng hôm nay cùng một phần Cửu cung cách này, cháu ngoại Minh Triệt còn đang đau khổ tính toán thì Cửu Công chúa này lại hoàn thành nhanh như vậy, còn cùng với đáp án duy nhất.
Tề tế tửu xem qua, cung kính trình bài thi lên cho Thuận Khải Đế, nói: "Thần từng nghe Cửu công chúa vô cùng thông tuệ, hôm nay nhìn thấy thật đúng là danh bất hư truyền!"
Thuận Khải Đế vuốt râu gật đầu, cũng không che giấu vẻ đắc ý trên mặt, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Bảo bối khuê nữ của trẫm tất nhiên là không người nào có thể vượt qua được!
Lung Nguyệt chưa kịp suy nghĩ, không ngờ ham chơi nhất thời ngờ lại được danh tiếng. Sau một hồi suy nghĩ, chuyện đứng đầu ngọn gió như vậy cũng không phải lần đầu tiên, thôi thì ai thích làm gì thì kệ người đó thôi!
Ánh mắt quét về phía học sinh còn đang cực khổ giải toán trong võ đài, ánh mắt lại chạm mắt Bùi Nguyên Tu lần nữa. Lung Nguyệt cười với hắn một cái, sau đó nâng mắt ngó mặt trời, sau đó bĩu bĩu miệng nhỏ nhắn. Khiến Bùi Nguyên Tu cưng chiều cười một tiếng.
Mặc dù hôm nay đã vào tháng tám, vì lập thu muộn, cho nên vẫn rất nóng. Trên võ đài trụi lủi, không có một cái cây nào, mặc dù trên chỗ ngồi có mái che nắng, bên người cũng thả khối băng, nhưng vẫn nóng ran khó chịu như cũ.
Lung Nguyệt uống một ngụm nước mơ ướp lạnh, nghiêng người nói thầm vài câu vài tai Thuận Khải Đế, đứng dậy, tìm chỗ mát ngồi. Trước khi đi cũng không quên kéo theo Bát tỷ tỷ nhà nàng
/217
|