Editor: Búnn.
Hôm sau, Bùi Nguyên Tu nhận lệnh vào cung, lúc tiểu thái giám dẫn từ Cần Chính điện tới Ngự thư phòng thì Thái tử và Anh vương cũng đã ở đó rồi.
Tới gần hành đại lễ.
Thuận Khải Đế vẫy tay, để hắn tới trước Long thư án, chỉ vào địa đồ mà hắn dùng làm lễ vật mừng thọ: "Cái này không tệ, nghe nói là khanh tự tay vẽ?"
"Thần rêu rao rồi!" Bùi Nguyên Tu cúi đầu, vái chào: "Ban đầu chinh chiến ở Bắc Cương, phát hiện đại đồ trước đó có rất nhiều nơi không tường tận, sau đó lại dựa theo những nơi đã từng đi qua, sai người cẩn thận thăm dò, sau đó sửa lại một ít."
"Ừ! Tốt! Tốt! Khanh có lòng! Nghĩ tới non sông bát ngát của Đại Chiêu ta chính là thiếu đi những địa đồ tường tận như thế này!" Thuận khải Đế dứt lời, ngón trỏ khẽ cong lại, xẹt qua trên địa đổ, sau đó dừng lại một chút, gõ nhẹ.
"Gần đây Nhận Chi cũng thấy công báo ở Bắc Cương phải không?" Thái Tử Lý Long Hựu tiếp lời.
"Thần có xem!"
"Nơi này không ổn định, trẫm khó an lòng!" Thuận Khải Đế dứt lời, sau đó đẩy tấu chương trên thư án về phía Bùi Nguyên Tu, nói: "Khanh xem một chút đi!"
Bùi Nguyên Tu thầm cả kinh, nghĩ: Chẳng lẽ hành động lén lút của mình đã bị...
Lại nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, cũng không phải là tức giận. Nhưng theo tính tình của Anh Vương Lý Long Tá, nếu biết được...chắc chắn sẽ không dùng ánh mắt bình tĩnh như thế nhìn mình, mà nhất định sẽ là không ngừng giận dữ.
Bình tĩnh lại, Bùi Nguyên Tu cầm tấu chương lên, đọc cẩn thận.
"Nhận Chi giành thắng lợi từ Bắc Cương trở về, hy vọng sẽ hiểu tường tận thế cục ở nơi này." Lý Long Hựu hỏi: "Hôm nay huynh thấy thế nào?"
"Chuyện này..." Bùi Nguyên Tu trầm ngâm.
"Không sao! Thấy thế nào thì nói thế ấy!" Thuận Khải Đế cho hắn thẳng thắn trả lời.
"Như vậy, thần liền cả gan trả lời!" Bùi Nguyên Tu ưỡn thẳng ngực nói: "Mặc dù thần bất tài, mãng phu nhỏ bé, nhưng cũng biết lúc loạn nên dùng biện pháp mạnh! Hiện nay mặc dù Vương của Bắc Cương bị bắt, quân phản bội bị dẹp. Nhưng nghiệp kinh doanh ở Bắc Cương đã trải qua bốn đời, rễ cắm khá sâu, nếu muốn trừ tận gốc không phải chỉ một ngày mà được. Huống chi Man Tộc ở biên cảnh Bắc Cương cường hãn, nếu bị bọn họ chui vào chỗ trống, thông đồng với bên ngoài thì không ổn. Nên giải quyết dứt khoát là thượng sách. Thủ đoạn của Lỗ đại nhân quá mức mềm yếu rồi..."
Bùi Nguyên Tu thẳng thắn nói, những điều vừa nói bên trên cũng là điều hắn tâm đắc lúc thống trị Bắc Cương trong kiếp trước, cũng không dám biết mà không nói, chỉ nhặt một vài điểm quan trọng trên tấu chương, nói rõ ràng ý kiến của mình, lúc sử dụng lời nói cũng cố ý không rõ ràng, chỉ là hình như, sợ Hoàng thượng cảm thấy hắn quá mức hiểu rõ Bắc Cương mà nảy sinh nghi ngờ.
Thuận Khải Đế nghe được liên tiếp gật đầu, chỉ cảm thấy người này nói năng có đầu có đuôi, suy nghĩ cũng rõ ràng, có thể nói là có dũng có mưu, xử sự hợp tình hợp lý, lại không mất vẻ quyết tuyệt. Nhưng một số chi tiết còn hơi non nớt, vốn dĩ ở tuổi của hắn, kinh nghiệm như vậy đã là khó có được. Nếu có thể một lòng với Hựu Nhi, cũng có thể xem là một cánh tay đắc lực.
Nhưng, làm thế nào để có thể lôi kéo hắn đến bên cạnh Hựu Nhi? Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu đã hơn 20 tuổi mà vẫn chưa thành gia, Thuận Khải Đế cảm thấy đám hỏi vẫn có thể xem là một kế hay. Nhưng chọn ai...
Tuổi hợp nhất chỉ có Cẩm Loan, nhưng cưới Công chúa lại cản tương lai của hắn, tổ chế của Đại Chiêu có viết: Phò mã không thể làm trọng thần, sẽ làm loạn nước.
Với cả xưa nay Cẩm Loan và Cửu Nhi bất hòa, Hựu Nhi và Tá Nhi cũng rất lạnh nhạt với nàng ta. Nữ nhi của đại thần huân quý? Trong đầu Thuận Khải Đế nhanh chóng suy xét, có nữ nhi của nhà huân quý nào thanh cao, hiền thục thích hợp.
"Nhận Chi à, hôm nay khanh đã qua 20, đã đến lúc phải suy tính chuyện thành gia, Thái tử và Anh Vương tuổi xấp xỉ khanh, hôm nay dưới gối cũng đã có hài tử. Khanh có tính toán gì không?"
Nghe Thuận Khải Đế hỏi câu này, lòng Bùi Nguyên Tu kinh hãi, mười phần thì có chín phần e là Thuận Khải Đế muốn se duyên, suy nghĩ vòng vo mấy vòng, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Chuyện này thần vẫn không dám suy tính, không dám lừa gạt Hoàng thượng, thần vô căn vô cơ, tình huống trong nhà lại như vậy..." Nói xong, lại lắc đầu giống như vô cùng khổ não, lại nói: "Nghĩ đến thần là võ tướng, hẳn là không thiếu được việc phải trấn thủ biên cương, chính chiến..." Lại im lặng, rồi sau đó nói: "Thần chỉ sợ làm lại nữ nhi trong sạch."
Câu nói này có chút bất lực, nhưng cũng khiến Thuận Khải Đế nhớ tới tình nghĩa thời niên thiếu với phụ thân Bùi Chiến của hắn năm đó, trong giây lát vô cùng áy náy. Bùi gia ba đời trung lương, tổ phụ, phụ thân của Bùi Nguyên Tu đều trên trên chiến trường mới khiến Bùi Nguyên Tu rơi vào tình cảnh như thế. Nếu mình còn dùng phương pháp đám hỏi...
Làm như vậy đúng là không nể nhân tình. Thôi được! Dựa vào tình thế hiện tại, tình nghĩa giữa hắn, Hựu Nhi và Tá Nhi nhiều năm, cũng được cho là tình nghĩa thiếu niên, nếu một thời gian nữa tình cảm sẽ giống như mình và Bùi Chiến năm đó. Như vậy thì tùy ý ngươi tìm một người vừa ý sống qua ngày thôi!
Sau khi cân nhắc suy nghĩ, Thuận Khải Đế nói: "Khanh cũng không cần nghĩ nhiều, nếu sau này có người vừa ý, trẫm sẽ làm chủ cho khanh!"
Chỉ là nếu Thuận Khải Đế biết, người trước mắt đang mưu tính cưới khuê nữ tâm can bảo bối của ông về nhà làm vợ thì có thể lửa giận ngút trời, rút kiếm rồng ra tự tay chém hắn hay không.
Bùi Nguyên Tu thấy kế sách bi ai của mình được như ý, trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vô cùng biết ơn, vội vàng lễ bái.
Bỗng nhiên nghe Thuận Khải Đế nói: "Ba ngày sau quốc học có so tài, nghĩ đến khanh cũng không có chuyện gì quan trọng, đi cùng trẫm đi!"
Bùi Nguyên Tu tạ ơn.
Rồi sau đó Thuận Khải Đế khoát tay áo một cái, lệnh cho Thái tử, Anh vương, Bùi Nguyên Tu cùng nhau đi xuống.
Bùi Nguyên Tu đáp ứng lời mời của Thái tử, cùng Anh Vương về Đông cung ôn chuyện, đến gần chạng vạng mới về nhà
Hôm sau, Bùi Nguyên Tu nhận lệnh vào cung, lúc tiểu thái giám dẫn từ Cần Chính điện tới Ngự thư phòng thì Thái tử và Anh vương cũng đã ở đó rồi.
Tới gần hành đại lễ.
Thuận Khải Đế vẫy tay, để hắn tới trước Long thư án, chỉ vào địa đồ mà hắn dùng làm lễ vật mừng thọ: "Cái này không tệ, nghe nói là khanh tự tay vẽ?"
"Thần rêu rao rồi!" Bùi Nguyên Tu cúi đầu, vái chào: "Ban đầu chinh chiến ở Bắc Cương, phát hiện đại đồ trước đó có rất nhiều nơi không tường tận, sau đó lại dựa theo những nơi đã từng đi qua, sai người cẩn thận thăm dò, sau đó sửa lại một ít."
"Ừ! Tốt! Tốt! Khanh có lòng! Nghĩ tới non sông bát ngát của Đại Chiêu ta chính là thiếu đi những địa đồ tường tận như thế này!" Thuận khải Đế dứt lời, ngón trỏ khẽ cong lại, xẹt qua trên địa đổ, sau đó dừng lại một chút, gõ nhẹ.
"Gần đây Nhận Chi cũng thấy công báo ở Bắc Cương phải không?" Thái Tử Lý Long Hựu tiếp lời.
"Thần có xem!"
"Nơi này không ổn định, trẫm khó an lòng!" Thuận Khải Đế dứt lời, sau đó đẩy tấu chương trên thư án về phía Bùi Nguyên Tu, nói: "Khanh xem một chút đi!"
Bùi Nguyên Tu thầm cả kinh, nghĩ: Chẳng lẽ hành động lén lút của mình đã bị...
Lại nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, cũng không phải là tức giận. Nhưng theo tính tình của Anh Vương Lý Long Tá, nếu biết được...chắc chắn sẽ không dùng ánh mắt bình tĩnh như thế nhìn mình, mà nhất định sẽ là không ngừng giận dữ.
Bình tĩnh lại, Bùi Nguyên Tu cầm tấu chương lên, đọc cẩn thận.
"Nhận Chi giành thắng lợi từ Bắc Cương trở về, hy vọng sẽ hiểu tường tận thế cục ở nơi này." Lý Long Hựu hỏi: "Hôm nay huynh thấy thế nào?"
"Chuyện này..." Bùi Nguyên Tu trầm ngâm.
"Không sao! Thấy thế nào thì nói thế ấy!" Thuận Khải Đế cho hắn thẳng thắn trả lời.
"Như vậy, thần liền cả gan trả lời!" Bùi Nguyên Tu ưỡn thẳng ngực nói: "Mặc dù thần bất tài, mãng phu nhỏ bé, nhưng cũng biết lúc loạn nên dùng biện pháp mạnh! Hiện nay mặc dù Vương của Bắc Cương bị bắt, quân phản bội bị dẹp. Nhưng nghiệp kinh doanh ở Bắc Cương đã trải qua bốn đời, rễ cắm khá sâu, nếu muốn trừ tận gốc không phải chỉ một ngày mà được. Huống chi Man Tộc ở biên cảnh Bắc Cương cường hãn, nếu bị bọn họ chui vào chỗ trống, thông đồng với bên ngoài thì không ổn. Nên giải quyết dứt khoát là thượng sách. Thủ đoạn của Lỗ đại nhân quá mức mềm yếu rồi..."
Bùi Nguyên Tu thẳng thắn nói, những điều vừa nói bên trên cũng là điều hắn tâm đắc lúc thống trị Bắc Cương trong kiếp trước, cũng không dám biết mà không nói, chỉ nhặt một vài điểm quan trọng trên tấu chương, nói rõ ràng ý kiến của mình, lúc sử dụng lời nói cũng cố ý không rõ ràng, chỉ là hình như, sợ Hoàng thượng cảm thấy hắn quá mức hiểu rõ Bắc Cương mà nảy sinh nghi ngờ.
Thuận Khải Đế nghe được liên tiếp gật đầu, chỉ cảm thấy người này nói năng có đầu có đuôi, suy nghĩ cũng rõ ràng, có thể nói là có dũng có mưu, xử sự hợp tình hợp lý, lại không mất vẻ quyết tuyệt. Nhưng một số chi tiết còn hơi non nớt, vốn dĩ ở tuổi của hắn, kinh nghiệm như vậy đã là khó có được. Nếu có thể một lòng với Hựu Nhi, cũng có thể xem là một cánh tay đắc lực.
Nhưng, làm thế nào để có thể lôi kéo hắn đến bên cạnh Hựu Nhi? Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu đã hơn 20 tuổi mà vẫn chưa thành gia, Thuận Khải Đế cảm thấy đám hỏi vẫn có thể xem là một kế hay. Nhưng chọn ai...
Tuổi hợp nhất chỉ có Cẩm Loan, nhưng cưới Công chúa lại cản tương lai của hắn, tổ chế của Đại Chiêu có viết: Phò mã không thể làm trọng thần, sẽ làm loạn nước.
Với cả xưa nay Cẩm Loan và Cửu Nhi bất hòa, Hựu Nhi và Tá Nhi cũng rất lạnh nhạt với nàng ta. Nữ nhi của đại thần huân quý? Trong đầu Thuận Khải Đế nhanh chóng suy xét, có nữ nhi của nhà huân quý nào thanh cao, hiền thục thích hợp.
"Nhận Chi à, hôm nay khanh đã qua 20, đã đến lúc phải suy tính chuyện thành gia, Thái tử và Anh Vương tuổi xấp xỉ khanh, hôm nay dưới gối cũng đã có hài tử. Khanh có tính toán gì không?"
Nghe Thuận Khải Đế hỏi câu này, lòng Bùi Nguyên Tu kinh hãi, mười phần thì có chín phần e là Thuận Khải Đế muốn se duyên, suy nghĩ vòng vo mấy vòng, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Chuyện này thần vẫn không dám suy tính, không dám lừa gạt Hoàng thượng, thần vô căn vô cơ, tình huống trong nhà lại như vậy..." Nói xong, lại lắc đầu giống như vô cùng khổ não, lại nói: "Nghĩ đến thần là võ tướng, hẳn là không thiếu được việc phải trấn thủ biên cương, chính chiến..." Lại im lặng, rồi sau đó nói: "Thần chỉ sợ làm lại nữ nhi trong sạch."
Câu nói này có chút bất lực, nhưng cũng khiến Thuận Khải Đế nhớ tới tình nghĩa thời niên thiếu với phụ thân Bùi Chiến của hắn năm đó, trong giây lát vô cùng áy náy. Bùi gia ba đời trung lương, tổ phụ, phụ thân của Bùi Nguyên Tu đều trên trên chiến trường mới khiến Bùi Nguyên Tu rơi vào tình cảnh như thế. Nếu mình còn dùng phương pháp đám hỏi...
Làm như vậy đúng là không nể nhân tình. Thôi được! Dựa vào tình thế hiện tại, tình nghĩa giữa hắn, Hựu Nhi và Tá Nhi nhiều năm, cũng được cho là tình nghĩa thiếu niên, nếu một thời gian nữa tình cảm sẽ giống như mình và Bùi Chiến năm đó. Như vậy thì tùy ý ngươi tìm một người vừa ý sống qua ngày thôi!
Sau khi cân nhắc suy nghĩ, Thuận Khải Đế nói: "Khanh cũng không cần nghĩ nhiều, nếu sau này có người vừa ý, trẫm sẽ làm chủ cho khanh!"
Chỉ là nếu Thuận Khải Đế biết, người trước mắt đang mưu tính cưới khuê nữ tâm can bảo bối của ông về nhà làm vợ thì có thể lửa giận ngút trời, rút kiếm rồng ra tự tay chém hắn hay không.
Bùi Nguyên Tu thấy kế sách bi ai của mình được như ý, trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vô cùng biết ơn, vội vàng lễ bái.
Bỗng nhiên nghe Thuận Khải Đế nói: "Ba ngày sau quốc học có so tài, nghĩ đến khanh cũng không có chuyện gì quan trọng, đi cùng trẫm đi!"
Bùi Nguyên Tu tạ ơn.
Rồi sau đó Thuận Khải Đế khoát tay áo một cái, lệnh cho Thái tử, Anh vương, Bùi Nguyên Tu cùng nhau đi xuống.
Bùi Nguyên Tu đáp ứng lời mời của Thái tử, cùng Anh Vương về Đông cung ôn chuyện, đến gần chạng vạng mới về nhà
/217
|