Dùng xong bữa trưa, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu mới từ Hoàng cung ngồi xe ngựa về Bùi phủ.
Bởi vì vào cung tạ ơn, Bùi Nguyên Tu liền mặc triều phục phiên vương, còn Lung Nguyệt tự nhiên cũng mặc y phục Vương phi. Chỉ là sức nặng của bộ y phục này chỉ có nặng hơn chứ không kém triều phục công chúa.
Lên xe ngựa, cả người Lung Nguyệt liền mềm xuống, không thèm để ý tới hình tượng nghiêng người tựa lên gối mềm. Xe ngựa khẽ chấn động, Lung Nguyệt cho rằng đây là biểu hiện sắp khởi hành, lại thấy màn xe được nâng lên, Bùi Nguyên Tu khom người vào ngồi.
Vương gia không cưỡi ngựa? Lung Nguyệt vội vàng ngồi thẳng, nhẹ giọng cười.
Ừ, không cưỡi nữa. Bùi Nguyên Tu đến gần nàng, duỗi thẳng cánh tay liền ôm Lung Nguyệt vào trong ngực, rồi sau đó nâng rèm cửa sổ nói với phía ngoài: Về phủ!
Theo tiếng phân phó của Bùi Nguyên Tu, xe ngựa vững vàng đi lên phía trước.
Mệt mỏi sao? Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng tháo mũ phượng thất vĩ trên đầu Lung Nguyệt xuống, nhíu mày một cái nói: Cái này nặng như vậy sao?
Lung Nguyệt gật đầu cười nói: Có thể nói như vậy!
Vậy thì không đội nữa. Nói xong, Bùi Nguyên Tu đặt mũ phượng xuống giống như mang thù, rồi ấn đầu Lung Nguyệt vào ngực mình, bàn tay thô ráp mang theo ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ trắng nõn của nàng: Dựa vào ta nghỉ một chút, đến sẽ bảo nàng!
Lung Nguyệt nghe lời gật đầu, theo sự lung lay của xe ngựa mà mệt mỏi. Mơ mơ màng màng, chợt nhớ lại chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu một cái, chỉ thấy lúc này hắn cũng đang tựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, lại tựa đầu làm ổ trong ngực hắn, mơ hồ nói: Nếu hôm nay phụ hoàng có nói gì không xuôi tai, mong Vương gia niệm tình từ phu thương nữ nhi, đừng để trong lòng...
Bùi Nguyên Tu nâng mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Lung Nguyệt, khẽ trả lời.
Rồi sau đó, Lung Nguyệt liền bất tri bất giác ngủ mất.
Hôm nay phải vào cung, Thuận Khải Đế biến thành lão nhạc phụ bị cướp mất khuê nữ, tự nhiên không cho con rể sắc mặt tốt. Nếu không phải có Cẩn Hoàng hậu ở bên cạnh đè ép, e là cũng có tâm ném hắn ra khỏi cung ấy chứ.
Trong xe ngựa không có âm thanh cả một đường, lại lộ ra ấm áp. Mãi đến khi đến cổng Bùi phủ, xe ngựa dừng lại, có hạ nhân tiến lên phía trước nghênh đón.
Gia! Đến! Bùi Đại cách rèm cửa sổ bẩm báo, âm thanh không lớn, nhưng cũng làm Lung Nguyệt tỉnh lại.
Nhìn dáng vẻ búi tóc tán loạn của mình, Lung Nguyệt cau mày, vừa rồi mới thả lỏng suy nghĩ, nên quên lúc này phải làm như thế nào.
Không sao! Bùi NGuyên Tu nhìn dáng vẻ rối rắm của Lung Nguyệt, môi mỏng nuông chiều, khễ nâng một độ cong đẹo mắt. Cầm áo choàng ở bên cạnh lên, khoác lên người của nàng, lại đội lại mũ phượng cho Lung Nguyệt. Bàn tay hơi thô ráp nâng tóc nàng nhé vào trong mũ, nhìn qua nhìn lại, khẽ nói: Như vậy là được rồi!
Lung Nguyệt giống như búp bê vải để mặc hắn đùa nghịch, cuối cùng nhìn kết quả không tệ, cười phúc thân: Thiếp thân cảm ơn Vương gia!
Bướng bỉnh, quên ta đã nói như thế nào với nàng rồi sao? Bùi Nguyên Tu nhìn nàng một cái, dẫn đầu xuống xe, rồi sau đó đưa tay ra, tự mình đỡ Lung Nguyệt xuống.
Hai người không nói gì, đi về phía Bích Thương viện.
Dọc đường đi, Bùi Nguyên Tu cố ý bước chậm hơn, đợi Lung Nguyệt. Đến lúc vào cửa viện, phía sau lại nghe tiếng bước chân, Bùi Tiểu đuổi theo, nói: Gia, Bắc Cương có nhiệm vụ khẩn cấp!
Hiểu rồi! Bùi Nguyên Tu khoát tay, ý bảo Bùi Tiểu đi xuống.
Là nhiệm vụ khẩn cấp đó, Vương gia, chính sự quan trọng hơn! Lung Nguyệt thấy hình như Bùi Nguyên Tu không có dáng vẻ muốn đi xử lý ngay, liền gọi Bùi Tiểu lại, nói với hắn.
Vậy, Cửu Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi một chút rồi về ngay!
Lung Nguyệt cười gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu đi xa, rồi sau đó trở về noãn các.
Mau tháo mấy cái này xuống, mệt chết ta! Lung Nguyệt ca thán.
Anh Lạc cô cô cười, dẫn mấy người Hoán Ngọc vội vàng tháo trang sức.
Lại nghe Hoán Ngọc nói: Bích Thương viện này thật kỳ quá, ngoại trừ cung nhân hồi môn theo chúng ta từ trong điện Kinh Chập thì thì tuyệt đối không có một hạ nhân nào của Bùi gia! Dù là trong phòng bếp nhỏ cũng là nữ đầu bếp từ trong cung ra!
À? Lung Nguyệt nghe xong trừng mắt nhìn, chuyện này cũng thật là lạ. Nhưng nàng cũng không nói nhiều, đợi Bùi Nguyên Tu lại hỏi cũng được, dù sao cũng là phu thê, nhiều chuyện thay vì mình đoán mò, không bằng hỏi trực tiếp là được.
Sau khi tháo đồ, rửa mặt xong, Lung Nguyệt tới giường Quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe Địch Thúy vào bẩm: Chủ tử, đại nha hoàn Hương Tú của Vinh Thọ đường tới, nói Lão phu nhân mới người qua.
Ừ! Lung Nguyệt ấp một tiếng, mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng xoay chuyện: Tìm đại trang công chúa ra mặc vào cho ta!
Chủ tử! Đào Châu không hiểu ý, ngược lại Địch Thúy cho nàng ánh mắt: Ngươi cứ làm theo là được rồi .
Các em cũng thay cung trang đi, hôm nay chúng ta sẽ bày dáng vẻ tự cao tự đại, đi làm người ác! Lung Nguyệt xấu xa cười một tiếng, rồi sau đó phân phó mấy người Hoán Ngọc mang đủ các thứ như trà, điểm tâm, đồ rửa tay, súc miệng nàng quen dùng theo, rồi bày ra nghi thức công chúa đi tuần
Bởi vì vào cung tạ ơn, Bùi Nguyên Tu liền mặc triều phục phiên vương, còn Lung Nguyệt tự nhiên cũng mặc y phục Vương phi. Chỉ là sức nặng của bộ y phục này chỉ có nặng hơn chứ không kém triều phục công chúa.
Lên xe ngựa, cả người Lung Nguyệt liền mềm xuống, không thèm để ý tới hình tượng nghiêng người tựa lên gối mềm. Xe ngựa khẽ chấn động, Lung Nguyệt cho rằng đây là biểu hiện sắp khởi hành, lại thấy màn xe được nâng lên, Bùi Nguyên Tu khom người vào ngồi.
Vương gia không cưỡi ngựa? Lung Nguyệt vội vàng ngồi thẳng, nhẹ giọng cười.
Ừ, không cưỡi nữa. Bùi Nguyên Tu đến gần nàng, duỗi thẳng cánh tay liền ôm Lung Nguyệt vào trong ngực, rồi sau đó nâng rèm cửa sổ nói với phía ngoài: Về phủ!
Theo tiếng phân phó của Bùi Nguyên Tu, xe ngựa vững vàng đi lên phía trước.
Mệt mỏi sao? Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng tháo mũ phượng thất vĩ trên đầu Lung Nguyệt xuống, nhíu mày một cái nói: Cái này nặng như vậy sao?
Lung Nguyệt gật đầu cười nói: Có thể nói như vậy!
Vậy thì không đội nữa. Nói xong, Bùi Nguyên Tu đặt mũ phượng xuống giống như mang thù, rồi ấn đầu Lung Nguyệt vào ngực mình, bàn tay thô ráp mang theo ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ trắng nõn của nàng: Dựa vào ta nghỉ một chút, đến sẽ bảo nàng!
Lung Nguyệt nghe lời gật đầu, theo sự lung lay của xe ngựa mà mệt mỏi. Mơ mơ màng màng, chợt nhớ lại chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu một cái, chỉ thấy lúc này hắn cũng đang tựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, lại tựa đầu làm ổ trong ngực hắn, mơ hồ nói: Nếu hôm nay phụ hoàng có nói gì không xuôi tai, mong Vương gia niệm tình từ phu thương nữ nhi, đừng để trong lòng...
Bùi Nguyên Tu nâng mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Lung Nguyệt, khẽ trả lời.
Rồi sau đó, Lung Nguyệt liền bất tri bất giác ngủ mất.
Hôm nay phải vào cung, Thuận Khải Đế biến thành lão nhạc phụ bị cướp mất khuê nữ, tự nhiên không cho con rể sắc mặt tốt. Nếu không phải có Cẩn Hoàng hậu ở bên cạnh đè ép, e là cũng có tâm ném hắn ra khỏi cung ấy chứ.
Trong xe ngựa không có âm thanh cả một đường, lại lộ ra ấm áp. Mãi đến khi đến cổng Bùi phủ, xe ngựa dừng lại, có hạ nhân tiến lên phía trước nghênh đón.
Gia! Đến! Bùi Đại cách rèm cửa sổ bẩm báo, âm thanh không lớn, nhưng cũng làm Lung Nguyệt tỉnh lại.
Nhìn dáng vẻ búi tóc tán loạn của mình, Lung Nguyệt cau mày, vừa rồi mới thả lỏng suy nghĩ, nên quên lúc này phải làm như thế nào.
Không sao! Bùi NGuyên Tu nhìn dáng vẻ rối rắm của Lung Nguyệt, môi mỏng nuông chiều, khễ nâng một độ cong đẹo mắt. Cầm áo choàng ở bên cạnh lên, khoác lên người của nàng, lại đội lại mũ phượng cho Lung Nguyệt. Bàn tay hơi thô ráp nâng tóc nàng nhé vào trong mũ, nhìn qua nhìn lại, khẽ nói: Như vậy là được rồi!
Lung Nguyệt giống như búp bê vải để mặc hắn đùa nghịch, cuối cùng nhìn kết quả không tệ, cười phúc thân: Thiếp thân cảm ơn Vương gia!
Bướng bỉnh, quên ta đã nói như thế nào với nàng rồi sao? Bùi Nguyên Tu nhìn nàng một cái, dẫn đầu xuống xe, rồi sau đó đưa tay ra, tự mình đỡ Lung Nguyệt xuống.
Hai người không nói gì, đi về phía Bích Thương viện.
Dọc đường đi, Bùi Nguyên Tu cố ý bước chậm hơn, đợi Lung Nguyệt. Đến lúc vào cửa viện, phía sau lại nghe tiếng bước chân, Bùi Tiểu đuổi theo, nói: Gia, Bắc Cương có nhiệm vụ khẩn cấp!
Hiểu rồi! Bùi Nguyên Tu khoát tay, ý bảo Bùi Tiểu đi xuống.
Là nhiệm vụ khẩn cấp đó, Vương gia, chính sự quan trọng hơn! Lung Nguyệt thấy hình như Bùi Nguyên Tu không có dáng vẻ muốn đi xử lý ngay, liền gọi Bùi Tiểu lại, nói với hắn.
Vậy, Cửu Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi một chút rồi về ngay!
Lung Nguyệt cười gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu đi xa, rồi sau đó trở về noãn các.
Mau tháo mấy cái này xuống, mệt chết ta! Lung Nguyệt ca thán.
Anh Lạc cô cô cười, dẫn mấy người Hoán Ngọc vội vàng tháo trang sức.
Lại nghe Hoán Ngọc nói: Bích Thương viện này thật kỳ quá, ngoại trừ cung nhân hồi môn theo chúng ta từ trong điện Kinh Chập thì thì tuyệt đối không có một hạ nhân nào của Bùi gia! Dù là trong phòng bếp nhỏ cũng là nữ đầu bếp từ trong cung ra!
À? Lung Nguyệt nghe xong trừng mắt nhìn, chuyện này cũng thật là lạ. Nhưng nàng cũng không nói nhiều, đợi Bùi Nguyên Tu lại hỏi cũng được, dù sao cũng là phu thê, nhiều chuyện thay vì mình đoán mò, không bằng hỏi trực tiếp là được.
Sau khi tháo đồ, rửa mặt xong, Lung Nguyệt tới giường Quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe Địch Thúy vào bẩm: Chủ tử, đại nha hoàn Hương Tú của Vinh Thọ đường tới, nói Lão phu nhân mới người qua.
Ừ! Lung Nguyệt ấp một tiếng, mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng xoay chuyện: Tìm đại trang công chúa ra mặc vào cho ta!
Chủ tử! Đào Châu không hiểu ý, ngược lại Địch Thúy cho nàng ánh mắt: Ngươi cứ làm theo là được rồi .
Các em cũng thay cung trang đi, hôm nay chúng ta sẽ bày dáng vẻ tự cao tự đại, đi làm người ác! Lung Nguyệt xấu xa cười một tiếng, rồi sau đó phân phó mấy người Hoán Ngọc mang đủ các thứ như trà, điểm tâm, đồ rửa tay, súc miệng nàng quen dùng theo, rồi bày ra nghi thức công chúa đi tuần
/217
|