Con Nhóc Giả Trai

Chương 27: Lo lắng

/44


Lúc Quân và Phong trở lại thì Vũ Duy đã nhờ cô hầu gái thay đồ sạch sẽ cho Thiên. Theo hai người cùng vào là một bác sĩ khá lớn tuổi. Ông kiểm tra tình trạng của Hàn Như Thiên, nói vết thương không có gì đáng ngại, nhưng vì dầm mưa khá lâu nên bị sốt cao, dẫn đến mê man. Ông đưa cho Quân mấy liều thuốc giảm sốt, dặn dò vài câu rồi quay người bước đi. Mới đi được vài bước, ông bị Vũ Duy gọi lại.

- Phiền ông kiểm tra luôn vết thương cho em cháu.

Lúc này, ông bác sĩ mới chú ý đến hai gương mặt giống hệt nhau đang đứng trong phòng. Đưa mắt nhìn Vũ Hàn, ý muốn bảo “lại đây”. Vũ Hàn bước nhanh đến bên cạnh, chìa cánh tay bị thương ra. Ông nhìn qua, khẽ nhíu mày. Vết thương chỉ là ngoài da, nhưng do ngấm nước quá lâu nên chuyển sang nhợt nhạt. Sát trùng và băng bó vết thương cho Vũ Hàn xong, ông dặn dò thêm mấy câu rồi ra về.

Đợi ông bác sĩ đi khỏi, Quân quay sang nhìn anh em Vũ Hàn, trầm giọng nói

- Cậu nói xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Thiên lại thành thế này?

- Mình không biết. Lúc mình tìm thấy Thiên, cậu ấy chuẩn bị ngã xuống sườn đồi. Mình muốn giữ lấy cậu ấy nhưng không kịp. Vậy nên mình ngã xuống cùng cậu ấy luôn.

Vũ Hàn chán nản trả lời. Cậu vẫn đang tự trách mình vì không bảo vệ Thiên an toàn. Nhìn Thiên nằm im trên giường, tim cậu lại đau thắt lại. Đúng lúc này, Phong lại lên tiếng

- Vậy cậu có biết tại sao Hàn Như Thiên lại rời khỏi đoàn không, Vũ Duy?

Vũ Duy lắc đầu, trong khi mắt vẫn dán khuôn mặt Thiên. Cậu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ phải đợi Thiên tỉnh dậy mới có thể hỏi được.

- Hai cậu đi ăn chút gì đi, gần một ngày chưa ăn rồi. Thiên để mình và Quân chăm sóc.

Phong lên tiếng nhắc nhở, Vũ Hàn sực nhớ ra từ sáng tới giờ mình ăn mỗi cái bánh mỳ. Câu gật đầu với Quân rồi kéo Duy đi cùng. Lúc ra tới cửa còn không quên dặn dò Quân chăm sóc Thiên thật tốt.

*************************************************

Vũ Hàn bước từng bước trên hành lang khách sạn, trên tay cậu là bình giữ nhiệt đựng cháo. Hơn bốn tiếng đồng hồ mà Thiên vẫn ngủ mê man. Nếu không phải các thầy hướng dẫn gọi đến hỏi chuyện của Hàn Như Thiên thì cậu và Vũ Duy cũng không muốn rời khỏi Thiên lúc này.

Hàn Như Thiên giống như vừa tỉnh ngủ, con ngươi chớp động tròn mắt nhìn. Nó nhớ mình ở trên đồi, gặp Vũ Hàn, sao giờ lại nằm trong phòng khách sạn. Đầu đau quá, chẳng nhớ được cái gì. “Dây chuyền”, đúng rồi. Nó đi tìm dây chuyền, nhưng không thấy. Khẽ nhắm mắt ngăn dòng nước mắt trực trào ra khóe mi. Đúng lúc này, cánh cửa phòng được mở ra, Vũ Hàn giật mình nhìn chằm chằm vào người đang ngồi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn về phía Hồ Xuân Hương.

Vũ Hàn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thiên, khẽ gọi

- Thiên, cậu tỉnh thì lại ăn cháo. Cả ngày cậu chưa ăn gì rồi.

Lúc này, Thiên mới phát hiện ra Vũ Hàn đã vào phòng từ lúc nào. Nó quay người lại, đưa tay lấy bình cháo, ăn từng chút, từng chút, nhưng chẳng nói với Vũ Hàn câu nào. Ăn được mấy muỗng, Thiên buông thìa xuống, lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí trong phòng lúc này có chút quái dị. Vũ Hàn kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Thiên. Giọng Hàn vang lên, không giống vẻ đùa cợt mọi ngày

- Tại sao cậu rời khỏi đoàn? Tại sao lại ngã xuống sườn đồi?

Thiên vẫn duy trì tư thế cũ, không quan tâm đến câu hỏi của Hàn. Hiện giờ, nó chẳng có tâm trạng cũng không còn chút sức lực nào nói chuyện với cậu ấy. Thiên biết Vũ Hàn lo lắng, nhưng nó không cần ai quan tâm hay lo lắng cho mình.

Thái độ của Thiên khiến Vũ Hàn tức giận. Cậu đang rất lo lắng cho Thiên, vậy mà nó lại thờ ơ, coi như chẳng có chuyện gì. Đưa tay kéo lấy Thiên, buộc Thiên phải quay lại nhìn mình. Cậu gằn lên từng tiếng

- Cậu là Hàn Như Thiên tôi từng biết sao?? Giờ nhìn cậu giống như cái xác không hồn. Nếu không phải cậu bị ốm, tôi đã đánh cho cậu một trận rồi.

Đáp lại Vũ Hàn là khoảng không im lặng, im lặng tới mức đáng sợ. Thiên tựa vào thành giường, dường như quên mất sự tồn tại của Vũ Hàn. Lúc lâu sau, Thiên đột ngột lên tiếng

- Cậu biết không, với tôi, sống là bi kịch.

Vũ Hàn sững sờ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một Hàn Như Thiên tuyệt vọng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cậu ấy trở thành như vậy??

- Hàn Như Thiên, cậu tỉnh lại cho tôi.

Vũ Hàn túm lấy vai Thiên lắc mạnh. Lúc này, cậu đã quên Thiên vừa mới sốt cao tỉnh dậy. Thiên bị Vũ Hàn lắc tới choáng váng đầu óc, muốn hất tay Vũ Hàn ra nhưng không đủ sức. Đúng lúc này, cửa một lần nữa mở ra. Vũ Duy, Quân, và Phong đồng thời xuất hiện ở cửa phòng. Thấy hành động của Vũ Hàn, Quân chạy nhanh đến, đẩy Vũ Hàn ra, đỡ Thiên nằm xuống. Vũ Duy cũng đi nhanh đến, thấy Thiên đã tỉnh, cũng không có gì đáng lo, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cậu cau mày, quay sang nhìn Vũ Hàn, nghiêm giọng hỏi

- Em làm cái gì vậy?

Nghe Vũ Duy hỏi, Vũ Hàn chợt nhớ ra Thiên sốt cao vừa mới tỉnh. Vậy mà cậu lại không kiềm chế được bản thân mình. Vũ Hàn ảo não, nhìn Thiên rồi quay bước ra ngoài. Cậu cần tìm một nơi yên tĩnh bình tâm lại


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status