Sau kỳ nghỉ Tết dương lịch kéo dài một tuần lễ, không khí trường Night lại một lần nữa nóng lên. Bởi vì đã có kết quả học kỳ I và chuẩn bị diễn ra hoạt động lớn nhất trong năm_dã ngoại ngoài trời. Hoạt động này của trường được tổ chức hàng năm nhằm mục đích giúp học sinh hiểu rõ hơn vai trò của thiên nhiên đối với con người. Năm nay, học sinh khối 11 sẽ đi, địa điểm được chọn là Đà Lạt, thành phố trăm hoa. Không phải nói mọi người cũng có thể tưởng tượng được bọn học sinh sung sướng như thế nào. Vừa không phải học lại được đi chơi xa, nỗi buồn vì điểm học kỳ kém cũng bị ném hết ra sau đầu.
Năm nay địa điểm chọn là Đà Lạt, tất nhiên sẽ phải leo núi, vì thế trường Night tăng cường huấn luyện thể lực cho học sinh. Phần lớn nội dung tập huấn là chạy dài, ngẫu nhiên chắn một vài rào nhảy. Thể lực của Thiên cũng khá tốt, không đến lúc ngắc ngoải như một số công tử bột khác. Điều làm Thiên khó chịu là chạy xong, toàn người đầy mồ hôi. Mà thời tiết thành phố đang nóng khủng khiếp. Hơn nữa, nó lại là con người sợ nóng.
Trước một ngày xuất phát, học sinh khối 11 ngồi nghe các thầy cô nói một số vấn đề cần chú ý khi cắm trại ngoài trời. Cuối cùng, thầy huấn luyện còn thông báo một tin khiến Thiên muốn khóc. Đó là năm người sẽ ở chung một lều. Nhưng vấn đề không chỉ có vậy, quan trọng là tại sao, tại sao nó và Quân lại cùng lều với Vũ Hàn, Duy, Phong?
********************************************
Đà Lạt, thành phố nằm trên cao nguyên Lâm Viên, cao hơn mực nước biển khoảng 1500 mét, được mọi người biết đến bằng rất nhiều cái tên : thành phố hoa, thành phố tình yêu, thành phố mùa xuân, thành phố sương mù, đặc biệt nhất là biệt danh: thành phố ma. Từ thành phố Hồ Chí Minh đến Đà Lạt cũng mất tầm tám giờ xe chạy. Vì vậy, Thiên phải thức dậy rất sớm bởi bảy giờ sáng sẽ tập hợp. Rửa mặt xong, Thiên sửa sang lại đồ đạc mang theo. Nhìn sang chiếc giường bên cạnh, trống rỗng. Vũ Hàn có lẽ đã ra nơi tập kết rồi.
Lúc Thiên đến cũng có rất nhiều người. Bởi vì số học sinh quá đông nên nhà trường yêu cầu các lớp thuê xe riêng. Thiên tìm xe lớp mình, chọn một chỗ bên cửa sổ, ngồi xuống. Hôm nay phải dậy sớm đã là cực hạn của nó rồi. Rất nhanh đến bảy giờ, học sinh các lớp đã tập trung đông đủ. Vũ Hàn trong tay còn cầm một túi nilon, thản nhiên như không ngồi xuống ngay cạnh Thiên, lấy ra một hộp sữa và bánh mỳ, đặt vào tay nó, nói
- Chắc sáng cậu chưa ăn gì, dùng tạm cái này. Khi nào nghỉ giữa đường thì ăn cơm.
Thiên nhìn đồ trong tay, cũng chẳng khách khí, cầm bánh mỳ ăn luôn. Đồ ăn dâng tận miêng, chỉ có kẻ ngu mới không cần, nhất là trong khi nó chưa có gì bỏ bụng. Xe bắt đầu chuyển bánh, lộ trình gần tám tiếng đồng hồ, có lẽ làm con người ta phát điên mất. Thiên rất muốn ngủ, nhưng cảm thấy không thoải mái vì ghế trên xe khá cao, nếu ngủ rất dễ bị ngã. Vũ Hàn ngồi bên cạnh Thiên nhắm mắt, không biết có ngủ hay không. Ánh nắng sớm xuyên qua kính xe chiếu trên người Vũ Hàn, khiến Thiên nhìn vào tự dưng có loại ảo giác “thực ra Vũ Hàn cũng rất đẹp”.
**********************************************
12 giờ, xe dừng lại ở một khách sạn để mọi người ăn cơm trưa rồi tiếp tục lên đường. Đến hơn ba giờ chiều, toàn bộ học sinh khối 11 đã có mặt ở Đà Lạt.
Khi vừa đặt chân đến đây, không chỉ có Thiên mà tất cả mọi người đều bị mê hoặc bởi tấm thảm lung linh, đầy màu sắc của các loài hoa dại từ những cánh đồng, ngọn đồi và trải rộng đến chân trời. Đó là màu xanh ngọc của rừng thông, màu vàng của dã quỳ, của hoa Mimosa, màu đỏ thắm của hoa lay ơn hay màu hồng của tình yêu từ những vườn hồng nhung được người dân nơi đây chăm sóc bằng cả niềm đam mê. Tất cả hòa quyện vào nhau và tạo nên một bức tranh hoàn hảo về màu sắc.. Thiên lắc đầu cảm thán, Đà Lạt không hổ danh là thành phố ngàn hoa.
Học sinh mang đồ của mình vào khách sạn mà trường đã đặt trước. Hôm nay đã quá mệt vì chuyến đi kéo dài. Bởi vậy, hoạt động ngoại khóa sẽ bắt đầu từ ngày mai. Thiên đeo ba lô lên vai, hướng phòng mình đi đến. Sau tám tiếng vật vờ trên xe, điều duy nhất Thiên muốn làm bây giờ là ngủ. Thiên cũng chẳng có tâm trí nào để quan tâm ai là người cùng phòng với nó nữa.
Khi Vũ Hàn bước vào phòng, Thiên đã chìm trong mộng đẹp. Cậu khẽ lắc đầu rồi đi gần đến giường Thiên, kéo chăn đắp cho nó. Vũ Hàn thề, mười bảy năm sống trên đời, cậu chưa từng gặp đứa con gái nào có dáng ngủ xấu như Thiên, đã thế lại chẳng có ý thức một chút nào về việc bản thân là con gái. Nhưng điều cậu không thể giải thích được chính là bản thân lại thích một Hàn Như Thiên như vậy. Hoàng hôn dần buông xuống, tạo một vệt sáng nhạt phía cuối chân trời.
****************************
Lúc Thiên thức dậy, màn đêm đã bao phủ khắp không gian. Đà Lạt chợt bừng sáng với những ánh đèn màu, lung linh, soi bóng trên mặt hồ Xuân Hương thơ mộng. Từ chỗ Thiên có thể nhìn bao quát thành phố Đà Lạt về đêm. Túm túm lại mái tóc, Thiên bước xuống giường, lấy quần áo trong ba lô rồi đi vào phòng tắm. Sau một ngày vất vả, nó tự thưởng cho mình mười phút ngâm mình trong dòng nước ấm. Tới khi nước dần dần lạnh, Thiên miễn cưỡng đứng lên mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Đà Lạt về đêm se se lạnh, từng cơn gió mang hơi thở của cao nguyên sượt qua tóc Thiên. Kiếm tìm trong đống đồ mang theo, cuối cùng, nó cũng tìm thấy chiếc khăn len màu rêu cũ kỹ.
Đà Lạt càng về đêm trời càng lạnh, sương giăng lãng đãng, cái lạnh phố núi khiến lòng người cảm thấy cô đơn, Thiên cũng không ngoại lệ.
- Hàn Như Thiên.
Tiếng gọi phát ra từ phía sau. Thiên theo phản xạ quay người lại, Vũ Duy đang đứng ở một nơi gần đó, trên khuôn mặt hơi ửng hồng, có lẽ cậu đã chạy một đoạn khá dài. Duy đi nhanh đến chỗ Thiên, cất tiếng, nói
- Tôi đi cùng cậu được chứ?
Thiên không trả lời, xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Hai người đi bộ đến quán cà phê cách đó không xa cạnh hồ Xuân Hương. Quán cà phê tên là “Cung tơ chiều”, rất có chất thơ. Quán có hai tầng lầu, mặt tiền quán rất đơn giản, bày trí trong phòng cũng rất đơn giản, không có dấu vết của nhà thiết kế tài ba nào. Vật dụng làm bếp đều là hàng tốt, có cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa và khăn trải bàn xinh đẹp. Trong quán còn để đống lớn đồ chơi, trên tường dán rất nhiểu ảnh chụp, tất cả đều chân thật. Thiên vừa bước vào đã thấy thích nơi này. Gọi một cốc cappuccino đặc nóng, Thiên quay sang nhìn Duy, hỏi
- Cậu uống gì?
- Giống cậu là được.
Khách trong quán không nhiều lắm, chỉ lác đác mấy người. Duy và Thiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn toàn bộ cảnh hồ Xuân Hương. Một lát sau, hai cốc cappuccino được mang ra. Cà phê được đựng trong cốc nhỏ, màu sắc đậm đà, hương thơm lan toả, say lòng.
- Sao cậu lại đi một mình?
Duy là người lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng. Thiên không trả lời, chỉ chậm rãi nhấm nháp vị cà phê. Thời gian tưởng chừng như trôi qua mấy giờ, Thiên chậm rãi lên tiếng
- Đi một mình mới cảm giác hết được không khí cô đơn của đêm Đà Lạt.
Giọng nói Thiên có chút cô đơn, pha thêm chút đau thương khiến tim Duy khé nhói. Thiên lúc này mong manh, giống như chỉ cần chớp mắt, nó sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Cậu xem, bầu trời Đà Lạt về đêm thật đẹp.
Duy ngẩng lên, chỉ trời sao nói. Cậu không muốn thấy một Hàn Như Thiên như lúc này. Thiên nghe vậy, cũng ngẩng lên. Vầng trăng như một đoá hoa trắng, sự tĩnh lặng trải khắp bầu trời đen thẫm. Vô số ngôi sao như những viên ngọc được khảm trên bầu trời, phát ra tia sáng lập loè.
- Ừ, đẹp thật. – Thiên gật đầu, khẽ thì thầm
- Cảnh đẹp, tâm trạng và người bên cạnh là ai không lien quan đến nhau. Quan trọng là mở rộng lòng, đón nhận những điều tốt đẹp.
Người Thiên chợt cứng lại. Duy nói vậy là sao? Phải chăng, cậu ấy đã biết chuyện gì? Không có khả năng. Thiên lấy lại tinh thần, mắt nhìn về phía xa xăm, im lặng, không nói. Duy cũng im lặng, tựa lưng vào ghế, nhìn bầu trời, suy nghĩ. Đêm buồn.
Sáng sớm hôm sau, Thiên đang mơ màng trong chăn thì bị Vũ Hàn kéo dậy. Tối qua trở về phòng Thiên mới biết người ở chung với nó là Vũ Hàn. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thiên mở mắt nhìn đồng hồ, mới có 5 giờ sáng, thế là nó không thèm để ý, trùm chăn ngủ tiếp. Nhưng ai kia không để cho Thiên được như ý, đưa tay kéo lấy tấm chăn. Khí lạnh tràn vào làm Thiên khẽ run, tỉnh ngủ hẳn.
- Nguyễn Vũ Hàn, tôi giết cậu.
Thiên hét lên, xông xuống giường, hướng mặt Vũ Hàn đánh tới. Vũ Hàn nhích người sang trái 30 độ, tránh cú đấm của nó, cười như không có chuyện gì, hướng Thiên nói
- Tôi dẫn cậu đi ngắm mặt trời mọc.
Thiên điên, điên lắm. Cả ngày hôm qua đã ngủ không đủ, sáng sớm nay lại bị Vũ Hàn gọi dậy xem mặt trời mọc, nó không điên mới là lạ. Nó coi Vũ Hàn như không khí, lên giường ngủ tiếp, Vũ Hàn “mặt dày” lên tiếng
- Cậu thử ngủ xem, tôi mở nhạc rock, xem cậu ngủ thế nào.
- Được, coi như tôi sợ cậu
Đối với vẻ vô lại của ai đó Thiên chỉ biết lắc đầu nhận thua. Đưa tay vuốt qua mái tóc, nó lững thững bước vào phòng tắm. Khi Thiên ra, Vũ Hàn choàng lên cổ nó cái khăn len. Mặt cậu đỏ bừng, ấp úng mãi mới được một câu hoàn chỉnh.
- Đà Lạt buổi sớm, lạnh.
Thiên nhíu nhíu mày nhìn Vũ Hàn khuất sau cánh cửa, đưa tay lấy áo khoác rồi cũng bước theo sau.
Không khí Đà Lạt buổi sáng thật trong lành và mát mẻ, sương giăng trên đỉnh núi tạo cho thành phố này vẻ đẹp mơ màng. Lá cây trên cành còn đọng mấy hạt sương, giơ tay chạm liền quay tròn rồi rơi xuống. Ven đường, giữa nhữnng bụi cỏ, mấy lùm hoa dại thanh nhã tràn lan khắp nơi.
Vũ Hàn cùng Thiên tới ngồi trên một gò đất gần hồ Xuân Hương. Gió thổi qua mặt hồ mang theo hơi nước làm Thiên khẽ run. Chẳng biết ngồi bao lâu, cuối chân trời, một đốm đỏ tròn tròn dần dần dâng lên. Sắc vàng của ánh mặt trời buổi bình minh chiếu sáng cả một góc trời và phản chiếu xuống mặt hồ Xuân Hương tạo nên một vệt sáng trải dài đẹp lunh linh tựa như một cảnh cửa vừa mới mở ra trong những câu chuyện thần kỳ. Chung quanh mặt trời có mấy đám mây, bị phủ ánh sáng vàng, hình thù kỳ dị gợi cho người xem rất nhiều xúc cảm. Vũ Hàn nhìn cảnh mặt trời mọc trước mặt, trong lòng gợn sóng, rốt cục nhịn không được, lên tiếng phá vỡ bầu không khí có vẻ trầm lặng
- Vì sao cậu lại giả trai vào trường học?
- …
- Cậu không cần nói tôi cũng biết, chắc cậu thầm thương trộm nhớ tôi nên mới theo vào tận đây chứ gì
Thiên vẫn im lặng, mặc kệ Vũ Hàn vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh. Chợt Vũ Hàn dưng lại, giống như nhớ ra một chuyện gì quan trọng lắm. Cậu quan sát Hàn Như Thiên từ trên xuống dưới, thốt lên một câu
- Theo tôi biết, mỗi tháng con gái sẽ có một số ngày không thoải mái. Vậy cậu..
Vũ Hàn chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên đập vào vai một cách không thương tiếc. Liếc mắt nhìn Vũ Hàn, Thiên chậm rãi nói ra năm chữ:
- Cậu là đồ biến thái.
Vũ Hàn im, im hẳn. Sống đến mười bảy năm, lần đầu tiên có người nói cậu biến thái. Dường như từ lúc gặp Thiên, những gì tưởng chừng không thể xảy ra cũng xảy ra rồi. Vũ Hàn lắc đầu cười khổ, tiếp tục nhìn về phía mặt trời.
______________Tôi là đường phân cách ngắm mặt trời mọc_____________
Khi Thiên và Vũ Hàn trở về khách sạn đã là một giờ sau đó. Lúc này, học sinh các lớp mang đồ cắm trại để lên xe. Địa điểm cắm trại là đồi Mộng Mơ, một ngọn đồi rất nổi tiếng ở Đà Lạt.
.
.
.
Xe tới chân đồi Mộng Mơ thì dừng lại. Học sinh lần lượt xuống xe, chỉnh đốn lại một chút sau đó chuẩn bi xuất phát. So với nhiều danh thắng có tên tuổi khác của xứ sở sương mù như hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, dinh Bảo Đại, núi Lang BiAng thì đồi Mộng Mơ không nổi tiếng bằng nhưng cũng là một địa danh thu hút nhiều khách du lịch tới nơi này. Tuy nhiên, nơi bọn học sinh chọn lại là một khu đất khá bằng phẳng nằm rất sâu bên trong.
Lúc mới bắt đầu đi, bọn học sinh hưng phấn nên không thấy mệt mỏi, qua một cái đồi nhỏ thì ngừng chân nghỉ ăn cơm trưa. Bữa trưa đơn giản, chỉ có bánh mỳ và sữa. Thiên cầm chúng trong tay, khẽ nhíu mày. Mặc dù nó cũng thường ăn bánh mỳ và sữa, nhưng cái thứ đang cầm trên tay có chất lượng quá kém. Đang phân vân không biết làm thế nào, trước mặt Thiên xuất hiện một cái bánh kẹp thịt khá lớn. Tuy đã nguội nhưng chất lượng có vẻ hơn rất nhiều. Ngẩng đầu, Thiên thấy Quân đang cười rất tươi nhìn mình. Quân ngồi xuống bên cạnh nó, đặt cái bánh vào tay Thiên, nói
- Cái này sáng nay mua cho cậu, nhưng chưa kịp đưa.
- Cảm ơn cậu. Mình đói sắp chết rồi đây.
Thiên nói rồi mỉm cười lại với Quân, không chút ngại ngùng, cầm lấy cái bánh ăn một cách ngon lành. Cách đó không xa, Vũ Duy đang đứng nhìn về phía họ, trên tay là một phần cơm vẫn còn chút hơi ấm.
Sau khi ăn trưa xong thì tiếp tục lên đường. Trên sườn đồi, hoa dã quỳ nở vàng, xen lẫn màu tím của hoa dại. Hơn hai trăm người đi rất lâu, lúc hoàng hôn thì tới được chỗ khá bằng phẳng giữa sườn đồi. Đây chính là nơi cắm trại ngoài trời.
Nơi cắm trại ngoài trời là một khu đất khá bằng phẳng nằm giữa hai khu đồi thấp. Trên sườn núi có rất nhiều hoa màu tím mọc tràn, nở xum xuê, làm cho một mạn sườn đồi nhìn có vẻ không thật. Xung quanh truyền lại đủ loại tiếng chim kêu làm bọn học sinh khẽ rùng mình. Bên cạnh có một dòng suối nhỏ, nước trong tới mức có thể nhìn thấy đáy. Thầy hướng dẫn phát lều trại và phổ biến cách dựng trại cho học sinh. Các nhóm đã được phân từ trước đến nhận lều rồi chọn vị trí, bắt đầu dựng trại. An Vũ Phong, Vũ Hàn, Vũ Duy đi về phía Thiên và Quân đang đứng. Phong là người lên tiếng trước
- Năm chúng ta sẽ ở một lều. Trời không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi.
Nói xong, cậu quay người, đi về hướng giáo viên hướng dẫn. Lắc lắc đầu, Vũ Hàn chỉ biết bước theo Phong, giúp đỡ cậu một tay. Hàn Như Thiên vẫn đứng yên một chỗ, mắt nhìn về phía cuối chân trời. Ánh nắng chiều yếu ớt chiếu lên người nó, tạo thành một vệt sáng mờ nhạt. Hoàng hôn Đà Lạt luôn mang một chút gì đó trầm buồn, cô tịch. Phía cuối chân trời, mặt trời từng chút, từng chút ẩn sau đám mây đỏ, nhưng vẫn cố gắng chiếu sáng, giống như đang níu kéo chút ánh sáng cuối cùng. Hoàng hôn buông xuống giống như hạnh phúc đã qua. Thiên thở dài. Từ bao giờ nó lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Có tiếng bước chân dẫm lên lá khô, xào xạc, Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau. Quân đang đi về phía Thiên, vài sợi nắng cuối cùng còn vương lại trên mái tóc hơi rối. Cậu vẫy tay với nó:
- Thiên, lại đây!
Theo phản xạ, Thiên quay lại, lều đã dựng xong. Anh em Vũ Duy và Phong tựa lưng vào nhau, nhìn mặt trời xuống núi. Thiên đứng dậy, mỉm cười với Quân, rồi mang đồ của mình vào trong lều. Thực sự, nó rất ghét phải ở ngoài trời, nhất là lại ở cùng với những người nó không thích. Nhưng bây giờ đang là hoạt động tập thể, nó cũng không thể cố tình gây sự được.
Dựng xong hết lều trại, mọi người vây quanh cùng nhau làm cơm tối. Tuy rằng nơi đây là địa điểm du lịch, nhưng sâu bên trong chưa được khai thác, vẫn còn hoang vắng. Vì vậy, tất cả thực phẩm cùng đồ dùng nhà bếp đều được học sinh mang đến từ khách sạn. Hơn nữa, học sinh và thầy hướng dẫn đều là nam nên đồ ăn được mang theo cũng không nhiều, chủ yếu là rau cùng thịt các loại. Tuy đồ ăn khá đơn giản, nhưng ai ăn cũng rất ngon lành.
Thiên cầm món thịt hun khói trên tay, nhưng tâm trí lúc này đã trôi tận nơi nào. Vũ Hàn đứng nói chuyện với ai đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía Thiên. Thấy nó ngẩn người ngồi nhìn miếng thịt, cậu đi tới bên cạnh, ngồi xuống.
- Nghĩ gì mà thất thần vậy?
Giọng Vũ Hàn vang lên, kéo Thiên về thực tại. Thu hồi lại vẻ cười cợt mọi ngày, Vũ Hàn trầm giọng nói nhỏ, đủ để mình Thiên nghe thấy
- Tối nay, cậu không phải lo. Mọi chuyện tôi sẽ giúp cậu.
- Sao lại đối tốt với tôi như vậy?? Tôi với cậu không phải quá thân thuộc.
- Nếu tôi nói, tôi thích cậu thì sao??
- Tôi không có thời gian đùa với tên điên như cậu
Thiên nói rồi đứng dậy, đi về phía. Bước chân có vẻ gấp gáp, giống như trốn tránh cái gì. Nhìn theo bóng Thiên, Vũ Hàn lắc đầu, cười khổ. Đùa sao?? Cậu cũng hi vọng đó chỉ là lời nói đùa. Vũ Duy đi kiếm củi về chứng kiến hết màn vừa rồi. Cậu không lý giải thích cảm giác hiện tại của mình. Có chút xót xa, lại thêm một phần đau đớn. Dường như lời Vũ Hàn nói trước kia thực sự ứng nghiệm rồi.
Dùng xong bữa chiều, một nhóm học sinh chuẩn bị nhóm lửa trại. Trời Đà Lạt càng về đêm càng lạnh. Sương buông xuống, cảnh vật mờ dần. Hơn hai trăm người quây quần bên đống lửa lớn, hát và kể chuyện ma. Giữa núi rừng hoang vắng ngồi kể chuyện ma đúng là rất kích thích, hơn nữa, Đà Lạt không chỉ nổi tiếng bởi vẻ đẹp, mà còn nổi tiếng với những câu chuyện li kỳ. Cậu lớp trưởng lớp 11V giọng khàn khàn lên tiếng
- Khu nghĩa trang ấy nằm vào khu đất trũng, có hàng rào gỗ bao bọc. Quanh năm âm u vì lũy tre già rũ xuống che phủ. Lại thêm cây đa cổ thụ mọc bên hông, tàn lá ngăn hết ánh sáng mặt trời, khiến những ngôi mộ nằm trong đó trông càng lạnh lẽo, nhất là những buổi sáng mờ sương hay những khi chiều tối.
Cậu bạn đang hăng say kể, chợt thấy bọn học sinh im phăng phắc, nhìn về phía sau lưng mình. Khí lạnh thổi nhè nhẹ qua gáy, bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt ve vai mình. Giọng nói như từ cõi âm vọng tới
- Đi với em, em một mình cô đơn lắm.
Cả người cậu cứng nhắc, sau đó run run quay lại phía sau, chợt thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, bất tỉnh. Bọn học sinh lại được dịp lăn ra cười. Đã nhát lại còn xung phong kể chuyện ma. Vũ Hàn bỏ chiếc mặt nạ cùng tóc giả xuống, hai tay ôm bụng, cười rất khoa trương.
Sắc trời dần tối, gió cũng thổi mạnh hơn. Học sinh rủ nhau về lều. Đống lửa lớn vẫn bập bùng cháy.
Thiên bước vào lều, thấy Quân đã trải xong chăn đệm chuyên dụng. Đưa tay tăng độ sáng nhạt của đèn, Thiên đi về phía Quân, ngồi xuống bên cạnh cậu, định nói gì thì Vũ Phong và anh em nhà Nguyễn Vũ từ ngoài bước vào. Không gian trong lều im lặng một cách quái dị. Duy là người lên tiếng, phá vỡ bầu không gian ấy.
- Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai còn phải đi một quãng đường dài nữa.
Quân và hai người còn lại không nói gì, gật đầu rồi nằm xuống. Chỉ còn Thiên vẫn ngồi im không nhúc nhích. Có trời mới biết nó mệt như thế nào, nhưng bảo nó ngủ sao được khi bên cạnh là bốn tên con trai. Ai biết được bọn họ có hay không thói quen ngủ trần, nhất là Vũ Hàn biến thái. Thấy Thiên mãi không chịu nằm xuống, Quân nhẹ nhàng lên tiếng
- Thiên, tới nằm cạnh mình
Quân vừa dứt lời thì hai anh em nhà Nguyễn Vũ bật dậy, đồng thanh nói
- Không được
Không chỉ Quân, mà cả Phong và Thiên cũng khó hiểu. Vũ Hàn phản đối thì Thiên có thể hiểu, nhưng Vũ Duy phản đối cái gì? Thiên chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vũ Hàn kéo đến bên cạnh, để nó nằm xuống bên cạnh mình rồi nhìn ba người còn lại, nói
- Cậu ấy quen ngủ với mình rồi
Nói xong, không để ý đến ánh mắt giết người của Thiên, và ánh nhìn tò mò của mọi người, Vũ Hàn kéo chăn trùm kín. Vũ Duy không nói gì, cũng lặng lẽ nằm xuống, nhưng chỉ có cậu biết cảm giác của bản thân lúc này như thế nào.
Nằm bên cạnh Vũ Hàn, Thiên không sao ngủ được. Mặc đù Vũ Hàn đã biết nó là con gái, nhưng ngủ ở khoảng cách gần, Thiên vẫn thấy không được tự nhiên. Xoay trái, xoay phải, Thiên cố gắng cách xa Vũ Hàn một chút, nhưng nếu còn dịch nữa, nó sẽ nằm ra đất mất. Biết Thiên lo lắng, Vũ Hàn thì thầm vào tai nó
- Cậu yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không làm gì cậu. Cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ chung, có cái gì phải ngại.
Vũ Hàn không nói thì thôi, nhắc đến lại khiến Thiên giận tím ruột. Đưa tay đấm một phát vào bụng Vũ Hàn, thấy cậu nhăn lại vì đau, Thiên đắc chí bật cười. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thiên thấy mắt mình nặng trĩu, muốn mở mắt cũng không nổi. Xoay người, tìm một vị trí thích hợp rồi chìm vào giấc ngủ. Đêm Đà Lạt lạnh, Thiên vô thức co mình lại, tìm nơi ấm áp rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Vì vậy, nó không biết môi Vũ Hàn khẽ nhếch, để nở nụ cười.
Sáng hôm sau, trời trong xanh, có điều nơi nơi vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Không khí trong lành khiến con người ta thấy thoải mái. Học sinh ăn điểm tâm đơn giản rồi chuẩn bị xuất phát. Mục tiêu lần này là đi qua đồi Mộng Mơ, về phía chân đồi bên kia.
Đường đi xuống không phải đi lại đường cũ mà chọn một đường khác, so với đường cũ còn khó đi hơn nhiều. Đường này bậc thang không đều nhau, hơn nữa rất dốc, không cẩn thận là ngã. Không những vậy, có một số chỗ đường đúng kiểu: “Kỳ thật, trên thế gian làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.”, cong cong, vẹo vẹo chưa tính, còn có bùn đất chưa kịp khô, làm Thiên thiếu chút nữa trượt chân, may mà có Quân đi phía sau đỡ lấy. Đi được một lúc thì tới một chỗ khá là nguy hiểm, đây là mạn đồi bên kia, một bên là vách đá dựng, một bên là sườn đồi dốc, không cẩn thận là ngã xuống như chơi.
Đoàn người dựa sát vào vách đá từ từ đi lên. Khi Thiên đi tới được nơi an toàn, nó quay lại định đưa tay kéo lấy Quân thì chợt hét lên
- Quân, cẩn thận
Quân đang đi qua một mô đất. Tảng đá làm điểm tựa dưới chân đột nhiên lăn ra, khiến cậu mất đà, cả người nghiêng hẳn về phía dưới. Trong lúc chưa biết phải thế nào thì một cánh tay túm lấy Quân, kéo cậu lại. Quân quay lại phía sau, cậu thấy Phong đang nắm tay mình, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ lo lắng
- Tâm trí để đi đâu thế, đi mà không chịu nhìn đường
Phong tức giận, quát to. Lúc thấy Quân gần ngã xuống, Phong rất sợ. Sợ cậu ấy lại giống như Tuấn, bỏ bọn họ lại. Quân mỉm cười tươi rói, nháy nháy mắt với Phong
- Cảm ơn cậu, mình không sao.
- Còn cười, chút nữa là thành xác ướp rồi.
Phong hạ giọng, đấm nhẹ vào vai Phong. Anh em Vũ Duy đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ, mỉm cười. Không có quá nhiều lời, chỉ có hành động, nhưng bọn họ hiểu, chuyện trong quá khứ đã được giải quyết rồi.
Thiên đứng yên lặng một bên, đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay, chợt nó khựng lại. Dây chuyền, không thấy nữa. Hốt hoảng, Thiên đưa tay túm lấy người bên cạnh, giọng nói gần như sắp khóc
- Cậu có thấy dây chuyền của mình đâu không?
- Không thấy
Đầu óc Thiên lúc này trống rỗng. Không thấy dây chuyền, nó làm mất dây chuyền. Rơi ở đâu, rốt cuộc là rơi ở đâu chứ? Nước mắt lặng lẽ tràn mi. Không, dây chuyền không thể mất. Thiên xoay người, hướng khu cắm trại tối qua chạy tới. Hy vọng, nó rơi ở đó.
Đợi cho Thiên quay lại chỗ cắm trại tối qua, đôi chân đã không còn cách nào đứng vững. Tìm mãi, tìm mãi nhưng Thiên không thấy thứ phải tìm. Tuy trong lòng lo lắng, bất an nhưng Thiên tự an ủi chính mình “nhất định sẽ tìm được”. Không thấy, rốt cuộc nó rơi ở nơi nào. Đây là vật duy nhất Thiên mang theo để nhớ về anh, vậy mà nó lại đánh mất rồi. Nước mắt cứ thế trào ra. Đau, đau lắm.
Cùng lúc này, Vũ Hàn không thấy Thiên trong đoàn người phía trước. Đưa tay kéo Duy, cậu hỏi nhỏ
- Anh, có thấy Hàn Như Thiên đâu không?
- Không, có lẽ cậu ấy đi trước rồi.
Nghe Vũ Duy nói vậy, Vũ Hàn chạy nhanh đến đám người phía trước, kéo tay một đứa, hỏi
- Có thấy Hàn Như Thiên đâu không?
- Mình không thấy. – Tên bị hỏi lắc đầu, trả lời
- Mình biết. Vừa nãy cậu ta hỏi mình có thấy dây chuyền của cậu ấy không. Rồi chạy ngược lại hướng tối qua chúng ta cắm trại.
Vũ Hàn chỉ nghe có thể, đi nhanh về phía Duy, nói mỗi câu “ Hàn Như Thiên không thấy” rồi chạy nhanh về hướng ngược lại. Vũ Duy sau mấy giây ngơ ngác cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu hướng Quân và Phong đi đến.
- Hàn Như Thiên không thấy. Vũ Hàn đã đi tìm. Giờ mình cũng đi, hai cậu về khách sạn. Nếu qua hai tiếng mình và Vũ Hàn chưa gọi điện cho các cậu, nói với các thầy tìm đội cứu hộ nhé.
- Mình đi cùng cậu – Quân lên tiếng.
- Không được, cậu và Phong phải trở về. Nếu bọn mình có chuyện gì còn cần đến các cậu. Quyết định vậy nhé.
Duy nói xong, không để cho Quân nói gì thêm, quay người, hướng phía Vũ Hàn vừa đi chạy đến. Khi cậu nghe Vũ Hàn nói Thiên không thấy, tim cậu như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác đau đớn ấy truyền khắp cơ thể. Đau, đau tới nỗi không thể hô hấp. Không biết Vũ Hàn có biết Thiên là con gái hay không, nhưng cậu biết, Vũ Hàn thích Thiên. Mỗi khi nhìn thấy Vũ Hàn bên cạnh Thiên, Duy lại tự bảo mình “buông tay”, nhưng dường như quá muộn. Không thể buông tay nữa rồi. Cậu nên làm thế nào đây?
Trời chợt đổ cơn mưa. Mưa trong núi không thể so với ngoài thành phố, chỉ cần mưa hơi to một chút là đã không thể thấy rõ đường. Vũ Hàn thầm nguyền rủa một tiếng. Cậu quay lại chỗ cắm trại tối qua, tìm cũng gần nửa tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng Hàn Như Thiên đâu . Rốt cuộc thì cậu ta đã chạy đi nơi nào? Lúc Vũ Duy đuổi đến, cả người đã ướt sũng. Cậu chạy lại, túm lấy tay Vũ Hàn, gấp gáp hỏi
- Hàn Như Thiên đâu?? Không thấy cậu ấy sao?
- Em đã tìm gần nửa tiếng rồi, nhưng không thấy. Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì phải không anh?
Vũ Hàn nắm lấy tay Vũ Duy, cả người cậu run run, không biết vì mưa lạnh hay vì lo lắng nữa. Nghe Vũ Hàn nói vậy, lòng cậu như có lửa đốt Trời mưa mỗi lúc một to, Hàn Như Thiên rốt cuộc trốn ở nơi nào?
- Không, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta chia nhau ra tìm. Ai thấy cậu ấy thì gọi điện cho đối phương. Hai tiếng sau nếu không thấy thì tập trung tại chỗ này, gọi điện báo cho Quân và Phong biết.
Duy nói cho Vũ Hàn nghe cũng chính là nói với mình. Cậu tin Hàn Như Thiên sẽ không có chuyện gì.
Trong lúc hai anh em nhà Nguyễn Vũ lo lắng thì Thiên bước từng bước trong mưa như kẻ mất hồn. “Tuyệt vọng” là hai chữ có thể diễn tả chính xác nhất tâm trạng Thiên lúc này. Đầu óc trống rỗng, cả người run lên vì lạnh, nhưng Thiên vẫn cố bước đi, giống như nó tự trừng phạt chính mình. Mất, nó làm mất thật rồi. Mải mê suy nghĩ, Thiên không biết phía trước mặt là một sườn đồi dốc, vẫn bước về phía trước. Mất đà, cả người nó lao nhanh về phía trước. Đúng lúc đó, một đôi tay đột nhiên chụp lấy cánh tay Thiên. Có lẽ là do Thiên quá lạnh, thế nên cảm thấy bàn đang nắm lấy mình thật ấm áp.
- Nắm chặt lấy tay tôi.
Hàn Như Thiên cố gắng ngẩng đầu nhìn, giữa cơn mưa, chỉ nhìn thấy trong mắt kia tràn ngập sắc thái lo lắng. Cánh tay của nó từng chút từng chút thoát khỏi tay người đang cố nắm.Trong khoảnh khắc trượt xuống, dường như có một bóng dáng mạnh mẽ bao trùm lên, túm chặt lấy cổ áo Thiên. Sau đó, trong bùn đất lầy lội hòa với nước mưa, cả hai thân người cùng lăn xuống.
Trời đất quay cuồng, nơi mắt cá chân đau nhức. Không những chân đau, cả người cũng không chỗ nào lành lặn. Thiên khó khăn mở mắt. Trong mấy giây, nó nhìn chằm chằm vào người đang cầm lấy cổ áo mình, không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Hình như là nó lăn xuống từ phía trên, sau đó có người cứu … Mà cái người cứu nó, có khuôn mặt giống Vũ Hàn.
Vũ Hàn!
Thiên quay đầu lại, Vũ Hàn đang lau vết bùn trên mặt. Bàn tay nắm lấy cổ áo Thiên dần dần buông lỏng, di chuyển xuống dưới, vừa vặn đặt tại ngực Thiên. Nếu như bình thường, Thiên sẽ không thương tiếc mà cho một đấm vào khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời kia, nhưng hiện tại, nó chẳng có tâm tư để ý.
- Cậu muốn chết hay sao mà đi không nhìn đường.
Vũ Hàn nhìn Thiên, quát lớn. Nhìn thấy cả người Thiên lăn xuống sườn đồi, tim cậu đập chậm mấy nhịp, vội vàng chạy tới, cầm lấy tay nó. Khi tay Thiên rời khỏi tay cậu, Vũ Hàn không kip suy nghĩ gì, cả người lao xuống, ôm lấy Thiên, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm “ nhất định không để cậu ấy có chuyện gì”. Giờ thấy Thiên bình an nhưng lại giống hệt con búp bê không cảm xúc, lo lắng biến thành tức giận.
Thiên vẫn ngồi thẫn thờ, mặc mưa táp vào mặt mình, đau rát. Hiện tại, tim nó còn đau hơn nhiều. Thấy Thiên không để ý tới mình, Vũ Hàn tức giận, kéo lấy tay nó, chợt nghe nó kêu lên đau đớn
- A!
- Cậu bị thương sao? Bị thương ở đâu, mau nói cho tôi.
Vũ Hàn quýnh lên, vừa lo lắng lại tự trách mình. Cậu không ngờ rằng Thiên sẽ bị thương. Cởi áo khoác ngoài đã ướt sũng, cậu đến bên cạnh Thiên, che những giọt mưa đang táp vào mặt nó. Hai người im lặng ngồi bên nhau, không ai nói tiếng nào.
Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời sau mưa được gột rửa, trở nên cao và trong hơn rất nhiều. Thiên đứng dậy, nhưng ngay lập tức ngã xuống. Dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn. Vũ Hàn vội vàng đỡ lấy nó. Cậu nhẹ giọng hỏi
- Cậu bị thương ở chân sao? Đưa cho tôi xem một chút.
Thiên không nói gì, nhưng đưa chân bị đau về phía Vũ Hàn. Mắt cá chân trái đã sưng lớn, có lẽ lúc ngã xuống bị trật khớp rồi. Vũ Hàn tháo giầy, nhìn thấy bàn chân sưng tím, tim đau thắt lại. Tay Vũ Hàn chạm nhẹ khiến Thiên nhăn mặt vì đau, nhưng nó không kêu một tiếng.
- Chân cậu bị trật khớp, để tôi giúp cậu nắn lại.
Thiên không nói, chỉ gật đầu. Vũ Hàn hít một hơi dài, nhìn Thiên, nói
- Hàn Như Thiên, tôi yêu cậu.
- Cái gì??
Thiên ngỡ ngàng hỏi lại thì một cảm gián đau nhói từ chân truyền tới tim. Đau, đau quá, đau tới mức làm Thiên ứa nước mắt. Vũ Hàn thấy Thiên như vậy, vội vàng hỏi
- Cậu không sao chứ, đau lắm sao?
- …
- Tôi cõng cậu lên.
Lúc này, Thiên không còn sức để nói gì nữa. Nó ôm lấy cổ Vũ Hàn, nằm úp lên lưng cậu. Lần đầu tiên Thiên biết, thì ra bả vai con trai rộng như vậy. Thiên cúi thấp đầu, chợt chóp mũi chạm vào tóc Vũ Hàn, ngưa ngứa, nhưng chẳng bao lâu, cảm giác choáng váng ập tới, Thiên lâm vào mê man.
- Cậu cố chịu đựng một chút. Tôi đã gọi cho Duy rồi, rất nhanh anh ấy sẽ đến đây.
Vũ Hàn vừa bước đi vừa nói, nhưng Thiên không trả lời. Câu tiếp theo chưa kịp nói ra khỏi miệng thì tay Thiên từ từ trượt xuống. Cậu giật mình, đặt Thiên tựa vào gốc cây, đưa tay chạm vào trán nó. Cả người Thiên nóng đến kinh người, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy theo trán, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Vũ Hàn sợ hãi đến mức âm thanh run run: “Hàn Như Thiên! Cậu đừng ngủ, mình xin cậu đấy”.
Rồi cậu lấy điện thoại, tay run run bấm số gọi Vũ Duy, nói một câu không hoàn chỉnh rồi cúp máy. Vũ Hàn cố lay Thiên, nhưng nó hoàn toàn không có phản ứng. Cậu kéo Thiên vào lòng, ôm chặt lấy nó.
Có tiếng bước chân của người dẫm trên lá, Vũ Duy đang chạy nhanh về phía này. Vừa thấy Duy, cả người Vũ Hàn mềm nhũn, cậu buông Thiên ra, nhìn Duy, giọng nói gần như sắp khóc
- Cậu ấy bị ngã dưới sườn đồi, lại bị sốt. Cậu ấy sẽ không sao, phải không anh?
- Không, cậu ấy sẽ không sao.
Duy trả lời rồi tiến nhanh về phía Thiên, đưa tay cởi áo của mình, choàng lên người nó. Cậu quay sang nói với Vũ Hàn, giọng nói cũng không kém phần lo lắng
- Chúng ta phải nhanh chóng đi xuống. Thiên sốt ngày càng cao, để lâu không tốt.
Vũ Hàn gật đầu đồng ý, tiến lại, định cõng Thiên thì bị bàn tay Duy ngăn lại. Cậu quàng hai tay Thiên qua cổ mình, đứng dậy, đi về phía trước. Nhưng cậu cũng không quên nói với Vũ Hàn
- Để anh. Em cõng cậu ấy một đoạn dài cũng mệt rồi. Hơn nữa, em còn đang bị thương
Nghe Vũ Duy nói vậy, Vũ Hàn mới nhìn xuống cánh tay mình. Một vết thương dài đang rỉ máu, chắc lúc ngã xuống cùng Thiên bị cành cây quệt vào.
Trong lúc anh em Vũ Duy xuống núi thì Quân và Phong cũng không khá gì hơn. Hai người bọn họ đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy người trở lại. Mấy lần Quân định chạy đi tìm đều bị Phong giữ lại. Chợt điện thoại của Phong reo lên. Đưa tay ấn nút nghe, giọng Vũ Hàn truyền đến đầy vẻ mệt mỏi
- Mình tìm thấy rồi. Cậu tìm giúp mình một bác sĩ. Hàn Như Thiên bị sốt.
Phong chỉ nghe được có vậy, muốn hỏi thêm thì đầu dây bên kia đã truyền đến tín hiệu cuộc gọi bị ngắt. Phong nhíu mày, quay sang nói với Quân
- Vũ Hàn gọi, tìm thấy Hàn Như Thiên rồi, nhưng cậu ta bị sốt.
Quân nghe thấy Phong nói tìm được Thiên, thoáng thở phào. Nhưng lại nghe Thiên bị sốt, cậu quýnh lên, túm lấy tay Phong, hỏi liên tục
- Bị sốt, Thiên bị thương sao? Cậu ấy như thế nào rồi?
- Mình không biết tình trạng của cậu ta như thế nào, nhưng Vũ Hàn bảo tìm bác sĩ.
Quân nghe vậy, kéo Phong chạy đi. Bóng dáng hai người khuất dần sau cánh cửa khách sạn.
****************************************
Anh em Vũ Hàn trở lại khách sạn đã là chuyện của một giờ sau đó. Cả người bọn họ nhem nhuốc toàn bùn đất. Phong và Quân vừa thấy bọn họ, ngay lập tức chạy lại, nói vài câu gì đó rồi cùng nhau đi nhanh về phòng.
Duy đặt Thiên lên giường, kéo chăn đắp kín, cậu quay sang nhìn Phong cùng Quân, giọng nói mang vẻ mệt mỏi
- Bác sĩ đâu?
- Một lát nữa sẽ tới. Cậu với Vũ Hàn thay đồ đi. Quần áo bẩn hết rồi.
Duy cùng Hàn gật đầu, lấy quần áo sạch rồi đi nhanh về phòng tắm. Lúc này, căn phòng chỉ còn lại Phong và Quân. Giống như nhớ ra điều gì, Quân đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ khô, đến bên giường Thiên đang nằm, quay sang nói với Phong
- Giúp mình đỡ cậu ấy dậy. Cậu ấy đang sốt, cần phải thay quần áo ướt ra.
Phong khẽ nhíu mày, đi đến bên giường, đỡ Thiên, để nó tựa vào ngực mình. Quân đưa tay, bỏ chiếc áo khoác của Duy đang ở trên người Thiên, rồi bắt đầu tháo từng chiếc nút áo. Khuy cổ, khuy thứ hai, đang định tháo khuy thứ ba thì Thiên khẽ mở mắt. Thấy tay Quân đang tháo nút áo, hoảng sợ, đưa tay chặn lại, nói bằng giọng khàn khàn yếu ớt rồi lại lâm vào bóng tối.
- Đừng, đừng cởi.
- Cậu đang bị sốt, mặc quần áo ướt rất nguy hiểm. Để mình giúp cậu đổi quần áo.
Quân cười nhìn Thiên, đưa tay, định tiếp tục cởi. Đúng lúc này, giọng anh em nhà Nguyễn Vũ đồng thời vang lên
- Không được
Vũ Hàn chạy nhanh lại giường Thiên, đẩy Quân ra, lấy chăn bọc kín lấy Thiên. Cậu nhìn Quân cùng Phong, nhưng chẳng biết phải giải thích thế nào. Vũ Duy chậm rãi đi đến, nhìn Phong cùng Quân, chậm rãi lên tiếng
- Cậu đi bảo nhà bếp làm cháo. Còn cậu, đi xem bác sĩ bao giờ tới. Mình có chuyện muốn nói với Vũ Hàn.
Tuy rất tò mò, nhưng Phong và Quân không hỏi nhiều. Hai người rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại. Vũ Hàn nhìn Vu Duy một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi
- Anh biết rồi sao?
Vũ Duy gật đầu. Cậu biết Vũ Hàn muốn hỏi cái gì. Chỉ là cậu hơi ngạc nhiên khi Vũ Hàn biết Thiên là con gái.
- Bao lâu rồi?
- Anh cũng không biết nữa, có lẽ là từ lúc ấy đi.
Vũ Duy nhớ lại lần đầu tiên gặp Thiên trong nhà kính, khi nó ngã lên người cậu, cậu đã có cảm giác. Cũng bắt đầu từ lần đó, cậu lặng lẽ quan sát Thiên, và rồi yêu Thiên từ lúc nào cậu cũng không hay biết. Vũ Duy khẽ mỉm cười.
- Vây, anh…thích cậu ấy sao?
Vũ Hàn nhìn gương mặt giống hệt mình, dè dặt hỏi. Cái cách anh mình đối với Thiên không giống như đối với người khác. Khi nghe tin Thiên mất tích, Vũ Hàn thấy trong mắt anh mình đầy lo lắng và sợ hãi. Cậu cũng có cảm giác giống anh ấy, nên Vũ Hàn biết, Duy có tình cảm với Thiên. Nhưng cậu vẫn mang chút hi vọng mong manh, hi vọng, mọi việc không giống như mình nghĩ. Rất lâu không thấy Duy trả lời, Vũ Hàn nhìn sang, thấy tay Duy đang vuốt ve gò má tái nhợt của Thiên, khóe môi Duy còn đọng lại nụ cười.
- Không, anh không thích. Anh, yêu cô ấy.
Thu hồi bàn tay, Vũ Duy buông một câu nhẹ bẫng, nhưng sức công phá của nó không nhẹ tý nào. Vũ Hàn nắm chặt tay, chặt đến nỗi có thể nhìn thấy rõ các khớp xương. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lên tiếng
- Anh, em cũng yêu cậu ấy. Vậy chúng ta phải làm sao đây?
- Anh không biết. Anh chỉ biết, anh không thể buông tay nữa rồi.
Vũ Duy cười khổ. Câu hỏi này, bắt cậu phải trả lời sao đây? Bảo cậu buông tay, cậu làm không được, và cậu biết Vũ Hàn cũng không làm được. Nhưng hai anh em cùng yêu một cô gái, thật bi ai.
- Vậy cùng cạnh tranh công bằng đi. Còn buông tay, em giống anh, làm không được.
Năm nay địa điểm chọn là Đà Lạt, tất nhiên sẽ phải leo núi, vì thế trường Night tăng cường huấn luyện thể lực cho học sinh. Phần lớn nội dung tập huấn là chạy dài, ngẫu nhiên chắn một vài rào nhảy. Thể lực của Thiên cũng khá tốt, không đến lúc ngắc ngoải như một số công tử bột khác. Điều làm Thiên khó chịu là chạy xong, toàn người đầy mồ hôi. Mà thời tiết thành phố đang nóng khủng khiếp. Hơn nữa, nó lại là con người sợ nóng.
Trước một ngày xuất phát, học sinh khối 11 ngồi nghe các thầy cô nói một số vấn đề cần chú ý khi cắm trại ngoài trời. Cuối cùng, thầy huấn luyện còn thông báo một tin khiến Thiên muốn khóc. Đó là năm người sẽ ở chung một lều. Nhưng vấn đề không chỉ có vậy, quan trọng là tại sao, tại sao nó và Quân lại cùng lều với Vũ Hàn, Duy, Phong?
********************************************
Đà Lạt, thành phố nằm trên cao nguyên Lâm Viên, cao hơn mực nước biển khoảng 1500 mét, được mọi người biết đến bằng rất nhiều cái tên : thành phố hoa, thành phố tình yêu, thành phố mùa xuân, thành phố sương mù, đặc biệt nhất là biệt danh: thành phố ma. Từ thành phố Hồ Chí Minh đến Đà Lạt cũng mất tầm tám giờ xe chạy. Vì vậy, Thiên phải thức dậy rất sớm bởi bảy giờ sáng sẽ tập hợp. Rửa mặt xong, Thiên sửa sang lại đồ đạc mang theo. Nhìn sang chiếc giường bên cạnh, trống rỗng. Vũ Hàn có lẽ đã ra nơi tập kết rồi.
Lúc Thiên đến cũng có rất nhiều người. Bởi vì số học sinh quá đông nên nhà trường yêu cầu các lớp thuê xe riêng. Thiên tìm xe lớp mình, chọn một chỗ bên cửa sổ, ngồi xuống. Hôm nay phải dậy sớm đã là cực hạn của nó rồi. Rất nhanh đến bảy giờ, học sinh các lớp đã tập trung đông đủ. Vũ Hàn trong tay còn cầm một túi nilon, thản nhiên như không ngồi xuống ngay cạnh Thiên, lấy ra một hộp sữa và bánh mỳ, đặt vào tay nó, nói
- Chắc sáng cậu chưa ăn gì, dùng tạm cái này. Khi nào nghỉ giữa đường thì ăn cơm.
Thiên nhìn đồ trong tay, cũng chẳng khách khí, cầm bánh mỳ ăn luôn. Đồ ăn dâng tận miêng, chỉ có kẻ ngu mới không cần, nhất là trong khi nó chưa có gì bỏ bụng. Xe bắt đầu chuyển bánh, lộ trình gần tám tiếng đồng hồ, có lẽ làm con người ta phát điên mất. Thiên rất muốn ngủ, nhưng cảm thấy không thoải mái vì ghế trên xe khá cao, nếu ngủ rất dễ bị ngã. Vũ Hàn ngồi bên cạnh Thiên nhắm mắt, không biết có ngủ hay không. Ánh nắng sớm xuyên qua kính xe chiếu trên người Vũ Hàn, khiến Thiên nhìn vào tự dưng có loại ảo giác “thực ra Vũ Hàn cũng rất đẹp”.
**********************************************
12 giờ, xe dừng lại ở một khách sạn để mọi người ăn cơm trưa rồi tiếp tục lên đường. Đến hơn ba giờ chiều, toàn bộ học sinh khối 11 đã có mặt ở Đà Lạt.
Khi vừa đặt chân đến đây, không chỉ có Thiên mà tất cả mọi người đều bị mê hoặc bởi tấm thảm lung linh, đầy màu sắc của các loài hoa dại từ những cánh đồng, ngọn đồi và trải rộng đến chân trời. Đó là màu xanh ngọc của rừng thông, màu vàng của dã quỳ, của hoa Mimosa, màu đỏ thắm của hoa lay ơn hay màu hồng của tình yêu từ những vườn hồng nhung được người dân nơi đây chăm sóc bằng cả niềm đam mê. Tất cả hòa quyện vào nhau và tạo nên một bức tranh hoàn hảo về màu sắc.. Thiên lắc đầu cảm thán, Đà Lạt không hổ danh là thành phố ngàn hoa.
Học sinh mang đồ của mình vào khách sạn mà trường đã đặt trước. Hôm nay đã quá mệt vì chuyến đi kéo dài. Bởi vậy, hoạt động ngoại khóa sẽ bắt đầu từ ngày mai. Thiên đeo ba lô lên vai, hướng phòng mình đi đến. Sau tám tiếng vật vờ trên xe, điều duy nhất Thiên muốn làm bây giờ là ngủ. Thiên cũng chẳng có tâm trí nào để quan tâm ai là người cùng phòng với nó nữa.
Khi Vũ Hàn bước vào phòng, Thiên đã chìm trong mộng đẹp. Cậu khẽ lắc đầu rồi đi gần đến giường Thiên, kéo chăn đắp cho nó. Vũ Hàn thề, mười bảy năm sống trên đời, cậu chưa từng gặp đứa con gái nào có dáng ngủ xấu như Thiên, đã thế lại chẳng có ý thức một chút nào về việc bản thân là con gái. Nhưng điều cậu không thể giải thích được chính là bản thân lại thích một Hàn Như Thiên như vậy. Hoàng hôn dần buông xuống, tạo một vệt sáng nhạt phía cuối chân trời.
****************************
Lúc Thiên thức dậy, màn đêm đã bao phủ khắp không gian. Đà Lạt chợt bừng sáng với những ánh đèn màu, lung linh, soi bóng trên mặt hồ Xuân Hương thơ mộng. Từ chỗ Thiên có thể nhìn bao quát thành phố Đà Lạt về đêm. Túm túm lại mái tóc, Thiên bước xuống giường, lấy quần áo trong ba lô rồi đi vào phòng tắm. Sau một ngày vất vả, nó tự thưởng cho mình mười phút ngâm mình trong dòng nước ấm. Tới khi nước dần dần lạnh, Thiên miễn cưỡng đứng lên mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Đà Lạt về đêm se se lạnh, từng cơn gió mang hơi thở của cao nguyên sượt qua tóc Thiên. Kiếm tìm trong đống đồ mang theo, cuối cùng, nó cũng tìm thấy chiếc khăn len màu rêu cũ kỹ.
Đà Lạt càng về đêm trời càng lạnh, sương giăng lãng đãng, cái lạnh phố núi khiến lòng người cảm thấy cô đơn, Thiên cũng không ngoại lệ.
- Hàn Như Thiên.
Tiếng gọi phát ra từ phía sau. Thiên theo phản xạ quay người lại, Vũ Duy đang đứng ở một nơi gần đó, trên khuôn mặt hơi ửng hồng, có lẽ cậu đã chạy một đoạn khá dài. Duy đi nhanh đến chỗ Thiên, cất tiếng, nói
- Tôi đi cùng cậu được chứ?
Thiên không trả lời, xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Hai người đi bộ đến quán cà phê cách đó không xa cạnh hồ Xuân Hương. Quán cà phê tên là “Cung tơ chiều”, rất có chất thơ. Quán có hai tầng lầu, mặt tiền quán rất đơn giản, bày trí trong phòng cũng rất đơn giản, không có dấu vết của nhà thiết kế tài ba nào. Vật dụng làm bếp đều là hàng tốt, có cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa và khăn trải bàn xinh đẹp. Trong quán còn để đống lớn đồ chơi, trên tường dán rất nhiểu ảnh chụp, tất cả đều chân thật. Thiên vừa bước vào đã thấy thích nơi này. Gọi một cốc cappuccino đặc nóng, Thiên quay sang nhìn Duy, hỏi
- Cậu uống gì?
- Giống cậu là được.
Khách trong quán không nhiều lắm, chỉ lác đác mấy người. Duy và Thiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn toàn bộ cảnh hồ Xuân Hương. Một lát sau, hai cốc cappuccino được mang ra. Cà phê được đựng trong cốc nhỏ, màu sắc đậm đà, hương thơm lan toả, say lòng.
- Sao cậu lại đi một mình?
Duy là người lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng. Thiên không trả lời, chỉ chậm rãi nhấm nháp vị cà phê. Thời gian tưởng chừng như trôi qua mấy giờ, Thiên chậm rãi lên tiếng
- Đi một mình mới cảm giác hết được không khí cô đơn của đêm Đà Lạt.
Giọng nói Thiên có chút cô đơn, pha thêm chút đau thương khiến tim Duy khé nhói. Thiên lúc này mong manh, giống như chỉ cần chớp mắt, nó sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Cậu xem, bầu trời Đà Lạt về đêm thật đẹp.
Duy ngẩng lên, chỉ trời sao nói. Cậu không muốn thấy một Hàn Như Thiên như lúc này. Thiên nghe vậy, cũng ngẩng lên. Vầng trăng như một đoá hoa trắng, sự tĩnh lặng trải khắp bầu trời đen thẫm. Vô số ngôi sao như những viên ngọc được khảm trên bầu trời, phát ra tia sáng lập loè.
- Ừ, đẹp thật. – Thiên gật đầu, khẽ thì thầm
- Cảnh đẹp, tâm trạng và người bên cạnh là ai không lien quan đến nhau. Quan trọng là mở rộng lòng, đón nhận những điều tốt đẹp.
Người Thiên chợt cứng lại. Duy nói vậy là sao? Phải chăng, cậu ấy đã biết chuyện gì? Không có khả năng. Thiên lấy lại tinh thần, mắt nhìn về phía xa xăm, im lặng, không nói. Duy cũng im lặng, tựa lưng vào ghế, nhìn bầu trời, suy nghĩ. Đêm buồn.
Sáng sớm hôm sau, Thiên đang mơ màng trong chăn thì bị Vũ Hàn kéo dậy. Tối qua trở về phòng Thiên mới biết người ở chung với nó là Vũ Hàn. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thiên mở mắt nhìn đồng hồ, mới có 5 giờ sáng, thế là nó không thèm để ý, trùm chăn ngủ tiếp. Nhưng ai kia không để cho Thiên được như ý, đưa tay kéo lấy tấm chăn. Khí lạnh tràn vào làm Thiên khẽ run, tỉnh ngủ hẳn.
- Nguyễn Vũ Hàn, tôi giết cậu.
Thiên hét lên, xông xuống giường, hướng mặt Vũ Hàn đánh tới. Vũ Hàn nhích người sang trái 30 độ, tránh cú đấm của nó, cười như không có chuyện gì, hướng Thiên nói
- Tôi dẫn cậu đi ngắm mặt trời mọc.
Thiên điên, điên lắm. Cả ngày hôm qua đã ngủ không đủ, sáng sớm nay lại bị Vũ Hàn gọi dậy xem mặt trời mọc, nó không điên mới là lạ. Nó coi Vũ Hàn như không khí, lên giường ngủ tiếp, Vũ Hàn “mặt dày” lên tiếng
- Cậu thử ngủ xem, tôi mở nhạc rock, xem cậu ngủ thế nào.
- Được, coi như tôi sợ cậu
Đối với vẻ vô lại của ai đó Thiên chỉ biết lắc đầu nhận thua. Đưa tay vuốt qua mái tóc, nó lững thững bước vào phòng tắm. Khi Thiên ra, Vũ Hàn choàng lên cổ nó cái khăn len. Mặt cậu đỏ bừng, ấp úng mãi mới được một câu hoàn chỉnh.
- Đà Lạt buổi sớm, lạnh.
Thiên nhíu nhíu mày nhìn Vũ Hàn khuất sau cánh cửa, đưa tay lấy áo khoác rồi cũng bước theo sau.
Không khí Đà Lạt buổi sáng thật trong lành và mát mẻ, sương giăng trên đỉnh núi tạo cho thành phố này vẻ đẹp mơ màng. Lá cây trên cành còn đọng mấy hạt sương, giơ tay chạm liền quay tròn rồi rơi xuống. Ven đường, giữa nhữnng bụi cỏ, mấy lùm hoa dại thanh nhã tràn lan khắp nơi.
Vũ Hàn cùng Thiên tới ngồi trên một gò đất gần hồ Xuân Hương. Gió thổi qua mặt hồ mang theo hơi nước làm Thiên khẽ run. Chẳng biết ngồi bao lâu, cuối chân trời, một đốm đỏ tròn tròn dần dần dâng lên. Sắc vàng của ánh mặt trời buổi bình minh chiếu sáng cả một góc trời và phản chiếu xuống mặt hồ Xuân Hương tạo nên một vệt sáng trải dài đẹp lunh linh tựa như một cảnh cửa vừa mới mở ra trong những câu chuyện thần kỳ. Chung quanh mặt trời có mấy đám mây, bị phủ ánh sáng vàng, hình thù kỳ dị gợi cho người xem rất nhiều xúc cảm. Vũ Hàn nhìn cảnh mặt trời mọc trước mặt, trong lòng gợn sóng, rốt cục nhịn không được, lên tiếng phá vỡ bầu không khí có vẻ trầm lặng
- Vì sao cậu lại giả trai vào trường học?
- …
- Cậu không cần nói tôi cũng biết, chắc cậu thầm thương trộm nhớ tôi nên mới theo vào tận đây chứ gì
Thiên vẫn im lặng, mặc kệ Vũ Hàn vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh. Chợt Vũ Hàn dưng lại, giống như nhớ ra một chuyện gì quan trọng lắm. Cậu quan sát Hàn Như Thiên từ trên xuống dưới, thốt lên một câu
- Theo tôi biết, mỗi tháng con gái sẽ có một số ngày không thoải mái. Vậy cậu..
Vũ Hàn chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên đập vào vai một cách không thương tiếc. Liếc mắt nhìn Vũ Hàn, Thiên chậm rãi nói ra năm chữ:
- Cậu là đồ biến thái.
Vũ Hàn im, im hẳn. Sống đến mười bảy năm, lần đầu tiên có người nói cậu biến thái. Dường như từ lúc gặp Thiên, những gì tưởng chừng không thể xảy ra cũng xảy ra rồi. Vũ Hàn lắc đầu cười khổ, tiếp tục nhìn về phía mặt trời.
______________Tôi là đường phân cách ngắm mặt trời mọc_____________
Khi Thiên và Vũ Hàn trở về khách sạn đã là một giờ sau đó. Lúc này, học sinh các lớp mang đồ cắm trại để lên xe. Địa điểm cắm trại là đồi Mộng Mơ, một ngọn đồi rất nổi tiếng ở Đà Lạt.
.
.
.
Xe tới chân đồi Mộng Mơ thì dừng lại. Học sinh lần lượt xuống xe, chỉnh đốn lại một chút sau đó chuẩn bi xuất phát. So với nhiều danh thắng có tên tuổi khác của xứ sở sương mù như hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, dinh Bảo Đại, núi Lang BiAng thì đồi Mộng Mơ không nổi tiếng bằng nhưng cũng là một địa danh thu hút nhiều khách du lịch tới nơi này. Tuy nhiên, nơi bọn học sinh chọn lại là một khu đất khá bằng phẳng nằm rất sâu bên trong.
Lúc mới bắt đầu đi, bọn học sinh hưng phấn nên không thấy mệt mỏi, qua một cái đồi nhỏ thì ngừng chân nghỉ ăn cơm trưa. Bữa trưa đơn giản, chỉ có bánh mỳ và sữa. Thiên cầm chúng trong tay, khẽ nhíu mày. Mặc dù nó cũng thường ăn bánh mỳ và sữa, nhưng cái thứ đang cầm trên tay có chất lượng quá kém. Đang phân vân không biết làm thế nào, trước mặt Thiên xuất hiện một cái bánh kẹp thịt khá lớn. Tuy đã nguội nhưng chất lượng có vẻ hơn rất nhiều. Ngẩng đầu, Thiên thấy Quân đang cười rất tươi nhìn mình. Quân ngồi xuống bên cạnh nó, đặt cái bánh vào tay Thiên, nói
- Cái này sáng nay mua cho cậu, nhưng chưa kịp đưa.
- Cảm ơn cậu. Mình đói sắp chết rồi đây.
Thiên nói rồi mỉm cười lại với Quân, không chút ngại ngùng, cầm lấy cái bánh ăn một cách ngon lành. Cách đó không xa, Vũ Duy đang đứng nhìn về phía họ, trên tay là một phần cơm vẫn còn chút hơi ấm.
Sau khi ăn trưa xong thì tiếp tục lên đường. Trên sườn đồi, hoa dã quỳ nở vàng, xen lẫn màu tím của hoa dại. Hơn hai trăm người đi rất lâu, lúc hoàng hôn thì tới được chỗ khá bằng phẳng giữa sườn đồi. Đây chính là nơi cắm trại ngoài trời.
Nơi cắm trại ngoài trời là một khu đất khá bằng phẳng nằm giữa hai khu đồi thấp. Trên sườn núi có rất nhiều hoa màu tím mọc tràn, nở xum xuê, làm cho một mạn sườn đồi nhìn có vẻ không thật. Xung quanh truyền lại đủ loại tiếng chim kêu làm bọn học sinh khẽ rùng mình. Bên cạnh có một dòng suối nhỏ, nước trong tới mức có thể nhìn thấy đáy. Thầy hướng dẫn phát lều trại và phổ biến cách dựng trại cho học sinh. Các nhóm đã được phân từ trước đến nhận lều rồi chọn vị trí, bắt đầu dựng trại. An Vũ Phong, Vũ Hàn, Vũ Duy đi về phía Thiên và Quân đang đứng. Phong là người lên tiếng trước
- Năm chúng ta sẽ ở một lều. Trời không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi.
Nói xong, cậu quay người, đi về hướng giáo viên hướng dẫn. Lắc lắc đầu, Vũ Hàn chỉ biết bước theo Phong, giúp đỡ cậu một tay. Hàn Như Thiên vẫn đứng yên một chỗ, mắt nhìn về phía cuối chân trời. Ánh nắng chiều yếu ớt chiếu lên người nó, tạo thành một vệt sáng mờ nhạt. Hoàng hôn Đà Lạt luôn mang một chút gì đó trầm buồn, cô tịch. Phía cuối chân trời, mặt trời từng chút, từng chút ẩn sau đám mây đỏ, nhưng vẫn cố gắng chiếu sáng, giống như đang níu kéo chút ánh sáng cuối cùng. Hoàng hôn buông xuống giống như hạnh phúc đã qua. Thiên thở dài. Từ bao giờ nó lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Có tiếng bước chân dẫm lên lá khô, xào xạc, Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau. Quân đang đi về phía Thiên, vài sợi nắng cuối cùng còn vương lại trên mái tóc hơi rối. Cậu vẫy tay với nó:
- Thiên, lại đây!
Theo phản xạ, Thiên quay lại, lều đã dựng xong. Anh em Vũ Duy và Phong tựa lưng vào nhau, nhìn mặt trời xuống núi. Thiên đứng dậy, mỉm cười với Quân, rồi mang đồ của mình vào trong lều. Thực sự, nó rất ghét phải ở ngoài trời, nhất là lại ở cùng với những người nó không thích. Nhưng bây giờ đang là hoạt động tập thể, nó cũng không thể cố tình gây sự được.
Dựng xong hết lều trại, mọi người vây quanh cùng nhau làm cơm tối. Tuy rằng nơi đây là địa điểm du lịch, nhưng sâu bên trong chưa được khai thác, vẫn còn hoang vắng. Vì vậy, tất cả thực phẩm cùng đồ dùng nhà bếp đều được học sinh mang đến từ khách sạn. Hơn nữa, học sinh và thầy hướng dẫn đều là nam nên đồ ăn được mang theo cũng không nhiều, chủ yếu là rau cùng thịt các loại. Tuy đồ ăn khá đơn giản, nhưng ai ăn cũng rất ngon lành.
Thiên cầm món thịt hun khói trên tay, nhưng tâm trí lúc này đã trôi tận nơi nào. Vũ Hàn đứng nói chuyện với ai đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía Thiên. Thấy nó ngẩn người ngồi nhìn miếng thịt, cậu đi tới bên cạnh, ngồi xuống.
- Nghĩ gì mà thất thần vậy?
Giọng Vũ Hàn vang lên, kéo Thiên về thực tại. Thu hồi lại vẻ cười cợt mọi ngày, Vũ Hàn trầm giọng nói nhỏ, đủ để mình Thiên nghe thấy
- Tối nay, cậu không phải lo. Mọi chuyện tôi sẽ giúp cậu.
- Sao lại đối tốt với tôi như vậy?? Tôi với cậu không phải quá thân thuộc.
- Nếu tôi nói, tôi thích cậu thì sao??
- Tôi không có thời gian đùa với tên điên như cậu
Thiên nói rồi đứng dậy, đi về phía. Bước chân có vẻ gấp gáp, giống như trốn tránh cái gì. Nhìn theo bóng Thiên, Vũ Hàn lắc đầu, cười khổ. Đùa sao?? Cậu cũng hi vọng đó chỉ là lời nói đùa. Vũ Duy đi kiếm củi về chứng kiến hết màn vừa rồi. Cậu không lý giải thích cảm giác hiện tại của mình. Có chút xót xa, lại thêm một phần đau đớn. Dường như lời Vũ Hàn nói trước kia thực sự ứng nghiệm rồi.
Dùng xong bữa chiều, một nhóm học sinh chuẩn bị nhóm lửa trại. Trời Đà Lạt càng về đêm càng lạnh. Sương buông xuống, cảnh vật mờ dần. Hơn hai trăm người quây quần bên đống lửa lớn, hát và kể chuyện ma. Giữa núi rừng hoang vắng ngồi kể chuyện ma đúng là rất kích thích, hơn nữa, Đà Lạt không chỉ nổi tiếng bởi vẻ đẹp, mà còn nổi tiếng với những câu chuyện li kỳ. Cậu lớp trưởng lớp 11V giọng khàn khàn lên tiếng
- Khu nghĩa trang ấy nằm vào khu đất trũng, có hàng rào gỗ bao bọc. Quanh năm âm u vì lũy tre già rũ xuống che phủ. Lại thêm cây đa cổ thụ mọc bên hông, tàn lá ngăn hết ánh sáng mặt trời, khiến những ngôi mộ nằm trong đó trông càng lạnh lẽo, nhất là những buổi sáng mờ sương hay những khi chiều tối.
Cậu bạn đang hăng say kể, chợt thấy bọn học sinh im phăng phắc, nhìn về phía sau lưng mình. Khí lạnh thổi nhè nhẹ qua gáy, bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt ve vai mình. Giọng nói như từ cõi âm vọng tới
- Đi với em, em một mình cô đơn lắm.
Cả người cậu cứng nhắc, sau đó run run quay lại phía sau, chợt thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, bất tỉnh. Bọn học sinh lại được dịp lăn ra cười. Đã nhát lại còn xung phong kể chuyện ma. Vũ Hàn bỏ chiếc mặt nạ cùng tóc giả xuống, hai tay ôm bụng, cười rất khoa trương.
Sắc trời dần tối, gió cũng thổi mạnh hơn. Học sinh rủ nhau về lều. Đống lửa lớn vẫn bập bùng cháy.
Thiên bước vào lều, thấy Quân đã trải xong chăn đệm chuyên dụng. Đưa tay tăng độ sáng nhạt của đèn, Thiên đi về phía Quân, ngồi xuống bên cạnh cậu, định nói gì thì Vũ Phong và anh em nhà Nguyễn Vũ từ ngoài bước vào. Không gian trong lều im lặng một cách quái dị. Duy là người lên tiếng, phá vỡ bầu không gian ấy.
- Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai còn phải đi một quãng đường dài nữa.
Quân và hai người còn lại không nói gì, gật đầu rồi nằm xuống. Chỉ còn Thiên vẫn ngồi im không nhúc nhích. Có trời mới biết nó mệt như thế nào, nhưng bảo nó ngủ sao được khi bên cạnh là bốn tên con trai. Ai biết được bọn họ có hay không thói quen ngủ trần, nhất là Vũ Hàn biến thái. Thấy Thiên mãi không chịu nằm xuống, Quân nhẹ nhàng lên tiếng
- Thiên, tới nằm cạnh mình
Quân vừa dứt lời thì hai anh em nhà Nguyễn Vũ bật dậy, đồng thanh nói
- Không được
Không chỉ Quân, mà cả Phong và Thiên cũng khó hiểu. Vũ Hàn phản đối thì Thiên có thể hiểu, nhưng Vũ Duy phản đối cái gì? Thiên chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vũ Hàn kéo đến bên cạnh, để nó nằm xuống bên cạnh mình rồi nhìn ba người còn lại, nói
- Cậu ấy quen ngủ với mình rồi
Nói xong, không để ý đến ánh mắt giết người của Thiên, và ánh nhìn tò mò của mọi người, Vũ Hàn kéo chăn trùm kín. Vũ Duy không nói gì, cũng lặng lẽ nằm xuống, nhưng chỉ có cậu biết cảm giác của bản thân lúc này như thế nào.
Nằm bên cạnh Vũ Hàn, Thiên không sao ngủ được. Mặc đù Vũ Hàn đã biết nó là con gái, nhưng ngủ ở khoảng cách gần, Thiên vẫn thấy không được tự nhiên. Xoay trái, xoay phải, Thiên cố gắng cách xa Vũ Hàn một chút, nhưng nếu còn dịch nữa, nó sẽ nằm ra đất mất. Biết Thiên lo lắng, Vũ Hàn thì thầm vào tai nó
- Cậu yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không làm gì cậu. Cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ chung, có cái gì phải ngại.
Vũ Hàn không nói thì thôi, nhắc đến lại khiến Thiên giận tím ruột. Đưa tay đấm một phát vào bụng Vũ Hàn, thấy cậu nhăn lại vì đau, Thiên đắc chí bật cười. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thiên thấy mắt mình nặng trĩu, muốn mở mắt cũng không nổi. Xoay người, tìm một vị trí thích hợp rồi chìm vào giấc ngủ. Đêm Đà Lạt lạnh, Thiên vô thức co mình lại, tìm nơi ấm áp rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Vì vậy, nó không biết môi Vũ Hàn khẽ nhếch, để nở nụ cười.
Sáng hôm sau, trời trong xanh, có điều nơi nơi vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Không khí trong lành khiến con người ta thấy thoải mái. Học sinh ăn điểm tâm đơn giản rồi chuẩn bị xuất phát. Mục tiêu lần này là đi qua đồi Mộng Mơ, về phía chân đồi bên kia.
Đường đi xuống không phải đi lại đường cũ mà chọn một đường khác, so với đường cũ còn khó đi hơn nhiều. Đường này bậc thang không đều nhau, hơn nữa rất dốc, không cẩn thận là ngã. Không những vậy, có một số chỗ đường đúng kiểu: “Kỳ thật, trên thế gian làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.”, cong cong, vẹo vẹo chưa tính, còn có bùn đất chưa kịp khô, làm Thiên thiếu chút nữa trượt chân, may mà có Quân đi phía sau đỡ lấy. Đi được một lúc thì tới một chỗ khá là nguy hiểm, đây là mạn đồi bên kia, một bên là vách đá dựng, một bên là sườn đồi dốc, không cẩn thận là ngã xuống như chơi.
Đoàn người dựa sát vào vách đá từ từ đi lên. Khi Thiên đi tới được nơi an toàn, nó quay lại định đưa tay kéo lấy Quân thì chợt hét lên
- Quân, cẩn thận
Quân đang đi qua một mô đất. Tảng đá làm điểm tựa dưới chân đột nhiên lăn ra, khiến cậu mất đà, cả người nghiêng hẳn về phía dưới. Trong lúc chưa biết phải thế nào thì một cánh tay túm lấy Quân, kéo cậu lại. Quân quay lại phía sau, cậu thấy Phong đang nắm tay mình, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ lo lắng
- Tâm trí để đi đâu thế, đi mà không chịu nhìn đường
Phong tức giận, quát to. Lúc thấy Quân gần ngã xuống, Phong rất sợ. Sợ cậu ấy lại giống như Tuấn, bỏ bọn họ lại. Quân mỉm cười tươi rói, nháy nháy mắt với Phong
- Cảm ơn cậu, mình không sao.
- Còn cười, chút nữa là thành xác ướp rồi.
Phong hạ giọng, đấm nhẹ vào vai Phong. Anh em Vũ Duy đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ, mỉm cười. Không có quá nhiều lời, chỉ có hành động, nhưng bọn họ hiểu, chuyện trong quá khứ đã được giải quyết rồi.
Thiên đứng yên lặng một bên, đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay, chợt nó khựng lại. Dây chuyền, không thấy nữa. Hốt hoảng, Thiên đưa tay túm lấy người bên cạnh, giọng nói gần như sắp khóc
- Cậu có thấy dây chuyền của mình đâu không?
- Không thấy
Đầu óc Thiên lúc này trống rỗng. Không thấy dây chuyền, nó làm mất dây chuyền. Rơi ở đâu, rốt cuộc là rơi ở đâu chứ? Nước mắt lặng lẽ tràn mi. Không, dây chuyền không thể mất. Thiên xoay người, hướng khu cắm trại tối qua chạy tới. Hy vọng, nó rơi ở đó.
Đợi cho Thiên quay lại chỗ cắm trại tối qua, đôi chân đã không còn cách nào đứng vững. Tìm mãi, tìm mãi nhưng Thiên không thấy thứ phải tìm. Tuy trong lòng lo lắng, bất an nhưng Thiên tự an ủi chính mình “nhất định sẽ tìm được”. Không thấy, rốt cuộc nó rơi ở nơi nào. Đây là vật duy nhất Thiên mang theo để nhớ về anh, vậy mà nó lại đánh mất rồi. Nước mắt cứ thế trào ra. Đau, đau lắm.
Cùng lúc này, Vũ Hàn không thấy Thiên trong đoàn người phía trước. Đưa tay kéo Duy, cậu hỏi nhỏ
- Anh, có thấy Hàn Như Thiên đâu không?
- Không, có lẽ cậu ấy đi trước rồi.
Nghe Vũ Duy nói vậy, Vũ Hàn chạy nhanh đến đám người phía trước, kéo tay một đứa, hỏi
- Có thấy Hàn Như Thiên đâu không?
- Mình không thấy. – Tên bị hỏi lắc đầu, trả lời
- Mình biết. Vừa nãy cậu ta hỏi mình có thấy dây chuyền của cậu ấy không. Rồi chạy ngược lại hướng tối qua chúng ta cắm trại.
Vũ Hàn chỉ nghe có thể, đi nhanh về phía Duy, nói mỗi câu “ Hàn Như Thiên không thấy” rồi chạy nhanh về hướng ngược lại. Vũ Duy sau mấy giây ngơ ngác cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu hướng Quân và Phong đi đến.
- Hàn Như Thiên không thấy. Vũ Hàn đã đi tìm. Giờ mình cũng đi, hai cậu về khách sạn. Nếu qua hai tiếng mình và Vũ Hàn chưa gọi điện cho các cậu, nói với các thầy tìm đội cứu hộ nhé.
- Mình đi cùng cậu – Quân lên tiếng.
- Không được, cậu và Phong phải trở về. Nếu bọn mình có chuyện gì còn cần đến các cậu. Quyết định vậy nhé.
Duy nói xong, không để cho Quân nói gì thêm, quay người, hướng phía Vũ Hàn vừa đi chạy đến. Khi cậu nghe Vũ Hàn nói Thiên không thấy, tim cậu như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác đau đớn ấy truyền khắp cơ thể. Đau, đau tới nỗi không thể hô hấp. Không biết Vũ Hàn có biết Thiên là con gái hay không, nhưng cậu biết, Vũ Hàn thích Thiên. Mỗi khi nhìn thấy Vũ Hàn bên cạnh Thiên, Duy lại tự bảo mình “buông tay”, nhưng dường như quá muộn. Không thể buông tay nữa rồi. Cậu nên làm thế nào đây?
Trời chợt đổ cơn mưa. Mưa trong núi không thể so với ngoài thành phố, chỉ cần mưa hơi to một chút là đã không thể thấy rõ đường. Vũ Hàn thầm nguyền rủa một tiếng. Cậu quay lại chỗ cắm trại tối qua, tìm cũng gần nửa tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng Hàn Như Thiên đâu . Rốt cuộc thì cậu ta đã chạy đi nơi nào? Lúc Vũ Duy đuổi đến, cả người đã ướt sũng. Cậu chạy lại, túm lấy tay Vũ Hàn, gấp gáp hỏi
- Hàn Như Thiên đâu?? Không thấy cậu ấy sao?
- Em đã tìm gần nửa tiếng rồi, nhưng không thấy. Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì phải không anh?
Vũ Hàn nắm lấy tay Vũ Duy, cả người cậu run run, không biết vì mưa lạnh hay vì lo lắng nữa. Nghe Vũ Hàn nói vậy, lòng cậu như có lửa đốt Trời mưa mỗi lúc một to, Hàn Như Thiên rốt cuộc trốn ở nơi nào?
- Không, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta chia nhau ra tìm. Ai thấy cậu ấy thì gọi điện cho đối phương. Hai tiếng sau nếu không thấy thì tập trung tại chỗ này, gọi điện báo cho Quân và Phong biết.
Duy nói cho Vũ Hàn nghe cũng chính là nói với mình. Cậu tin Hàn Như Thiên sẽ không có chuyện gì.
Trong lúc hai anh em nhà Nguyễn Vũ lo lắng thì Thiên bước từng bước trong mưa như kẻ mất hồn. “Tuyệt vọng” là hai chữ có thể diễn tả chính xác nhất tâm trạng Thiên lúc này. Đầu óc trống rỗng, cả người run lên vì lạnh, nhưng Thiên vẫn cố bước đi, giống như nó tự trừng phạt chính mình. Mất, nó làm mất thật rồi. Mải mê suy nghĩ, Thiên không biết phía trước mặt là một sườn đồi dốc, vẫn bước về phía trước. Mất đà, cả người nó lao nhanh về phía trước. Đúng lúc đó, một đôi tay đột nhiên chụp lấy cánh tay Thiên. Có lẽ là do Thiên quá lạnh, thế nên cảm thấy bàn đang nắm lấy mình thật ấm áp.
- Nắm chặt lấy tay tôi.
Hàn Như Thiên cố gắng ngẩng đầu nhìn, giữa cơn mưa, chỉ nhìn thấy trong mắt kia tràn ngập sắc thái lo lắng. Cánh tay của nó từng chút từng chút thoát khỏi tay người đang cố nắm.Trong khoảnh khắc trượt xuống, dường như có một bóng dáng mạnh mẽ bao trùm lên, túm chặt lấy cổ áo Thiên. Sau đó, trong bùn đất lầy lội hòa với nước mưa, cả hai thân người cùng lăn xuống.
Trời đất quay cuồng, nơi mắt cá chân đau nhức. Không những chân đau, cả người cũng không chỗ nào lành lặn. Thiên khó khăn mở mắt. Trong mấy giây, nó nhìn chằm chằm vào người đang cầm lấy cổ áo mình, không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Hình như là nó lăn xuống từ phía trên, sau đó có người cứu … Mà cái người cứu nó, có khuôn mặt giống Vũ Hàn.
Vũ Hàn!
Thiên quay đầu lại, Vũ Hàn đang lau vết bùn trên mặt. Bàn tay nắm lấy cổ áo Thiên dần dần buông lỏng, di chuyển xuống dưới, vừa vặn đặt tại ngực Thiên. Nếu như bình thường, Thiên sẽ không thương tiếc mà cho một đấm vào khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời kia, nhưng hiện tại, nó chẳng có tâm tư để ý.
- Cậu muốn chết hay sao mà đi không nhìn đường.
Vũ Hàn nhìn Thiên, quát lớn. Nhìn thấy cả người Thiên lăn xuống sườn đồi, tim cậu đập chậm mấy nhịp, vội vàng chạy tới, cầm lấy tay nó. Khi tay Thiên rời khỏi tay cậu, Vũ Hàn không kip suy nghĩ gì, cả người lao xuống, ôm lấy Thiên, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm “ nhất định không để cậu ấy có chuyện gì”. Giờ thấy Thiên bình an nhưng lại giống hệt con búp bê không cảm xúc, lo lắng biến thành tức giận.
Thiên vẫn ngồi thẫn thờ, mặc mưa táp vào mặt mình, đau rát. Hiện tại, tim nó còn đau hơn nhiều. Thấy Thiên không để ý tới mình, Vũ Hàn tức giận, kéo lấy tay nó, chợt nghe nó kêu lên đau đớn
- A!
- Cậu bị thương sao? Bị thương ở đâu, mau nói cho tôi.
Vũ Hàn quýnh lên, vừa lo lắng lại tự trách mình. Cậu không ngờ rằng Thiên sẽ bị thương. Cởi áo khoác ngoài đã ướt sũng, cậu đến bên cạnh Thiên, che những giọt mưa đang táp vào mặt nó. Hai người im lặng ngồi bên nhau, không ai nói tiếng nào.
Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời sau mưa được gột rửa, trở nên cao và trong hơn rất nhiều. Thiên đứng dậy, nhưng ngay lập tức ngã xuống. Dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn. Vũ Hàn vội vàng đỡ lấy nó. Cậu nhẹ giọng hỏi
- Cậu bị thương ở chân sao? Đưa cho tôi xem một chút.
Thiên không nói gì, nhưng đưa chân bị đau về phía Vũ Hàn. Mắt cá chân trái đã sưng lớn, có lẽ lúc ngã xuống bị trật khớp rồi. Vũ Hàn tháo giầy, nhìn thấy bàn chân sưng tím, tim đau thắt lại. Tay Vũ Hàn chạm nhẹ khiến Thiên nhăn mặt vì đau, nhưng nó không kêu một tiếng.
- Chân cậu bị trật khớp, để tôi giúp cậu nắn lại.
Thiên không nói, chỉ gật đầu. Vũ Hàn hít một hơi dài, nhìn Thiên, nói
- Hàn Như Thiên, tôi yêu cậu.
- Cái gì??
Thiên ngỡ ngàng hỏi lại thì một cảm gián đau nhói từ chân truyền tới tim. Đau, đau quá, đau tới mức làm Thiên ứa nước mắt. Vũ Hàn thấy Thiên như vậy, vội vàng hỏi
- Cậu không sao chứ, đau lắm sao?
- …
- Tôi cõng cậu lên.
Lúc này, Thiên không còn sức để nói gì nữa. Nó ôm lấy cổ Vũ Hàn, nằm úp lên lưng cậu. Lần đầu tiên Thiên biết, thì ra bả vai con trai rộng như vậy. Thiên cúi thấp đầu, chợt chóp mũi chạm vào tóc Vũ Hàn, ngưa ngứa, nhưng chẳng bao lâu, cảm giác choáng váng ập tới, Thiên lâm vào mê man.
- Cậu cố chịu đựng một chút. Tôi đã gọi cho Duy rồi, rất nhanh anh ấy sẽ đến đây.
Vũ Hàn vừa bước đi vừa nói, nhưng Thiên không trả lời. Câu tiếp theo chưa kịp nói ra khỏi miệng thì tay Thiên từ từ trượt xuống. Cậu giật mình, đặt Thiên tựa vào gốc cây, đưa tay chạm vào trán nó. Cả người Thiên nóng đến kinh người, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy theo trán, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Vũ Hàn sợ hãi đến mức âm thanh run run: “Hàn Như Thiên! Cậu đừng ngủ, mình xin cậu đấy”.
Rồi cậu lấy điện thoại, tay run run bấm số gọi Vũ Duy, nói một câu không hoàn chỉnh rồi cúp máy. Vũ Hàn cố lay Thiên, nhưng nó hoàn toàn không có phản ứng. Cậu kéo Thiên vào lòng, ôm chặt lấy nó.
Có tiếng bước chân của người dẫm trên lá, Vũ Duy đang chạy nhanh về phía này. Vừa thấy Duy, cả người Vũ Hàn mềm nhũn, cậu buông Thiên ra, nhìn Duy, giọng nói gần như sắp khóc
- Cậu ấy bị ngã dưới sườn đồi, lại bị sốt. Cậu ấy sẽ không sao, phải không anh?
- Không, cậu ấy sẽ không sao.
Duy trả lời rồi tiến nhanh về phía Thiên, đưa tay cởi áo của mình, choàng lên người nó. Cậu quay sang nói với Vũ Hàn, giọng nói cũng không kém phần lo lắng
- Chúng ta phải nhanh chóng đi xuống. Thiên sốt ngày càng cao, để lâu không tốt.
Vũ Hàn gật đầu đồng ý, tiến lại, định cõng Thiên thì bị bàn tay Duy ngăn lại. Cậu quàng hai tay Thiên qua cổ mình, đứng dậy, đi về phía trước. Nhưng cậu cũng không quên nói với Vũ Hàn
- Để anh. Em cõng cậu ấy một đoạn dài cũng mệt rồi. Hơn nữa, em còn đang bị thương
Nghe Vũ Duy nói vậy, Vũ Hàn mới nhìn xuống cánh tay mình. Một vết thương dài đang rỉ máu, chắc lúc ngã xuống cùng Thiên bị cành cây quệt vào.
Trong lúc anh em Vũ Duy xuống núi thì Quân và Phong cũng không khá gì hơn. Hai người bọn họ đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy người trở lại. Mấy lần Quân định chạy đi tìm đều bị Phong giữ lại. Chợt điện thoại của Phong reo lên. Đưa tay ấn nút nghe, giọng Vũ Hàn truyền đến đầy vẻ mệt mỏi
- Mình tìm thấy rồi. Cậu tìm giúp mình một bác sĩ. Hàn Như Thiên bị sốt.
Phong chỉ nghe được có vậy, muốn hỏi thêm thì đầu dây bên kia đã truyền đến tín hiệu cuộc gọi bị ngắt. Phong nhíu mày, quay sang nói với Quân
- Vũ Hàn gọi, tìm thấy Hàn Như Thiên rồi, nhưng cậu ta bị sốt.
Quân nghe thấy Phong nói tìm được Thiên, thoáng thở phào. Nhưng lại nghe Thiên bị sốt, cậu quýnh lên, túm lấy tay Phong, hỏi liên tục
- Bị sốt, Thiên bị thương sao? Cậu ấy như thế nào rồi?
- Mình không biết tình trạng của cậu ta như thế nào, nhưng Vũ Hàn bảo tìm bác sĩ.
Quân nghe vậy, kéo Phong chạy đi. Bóng dáng hai người khuất dần sau cánh cửa khách sạn.
****************************************
Anh em Vũ Hàn trở lại khách sạn đã là chuyện của một giờ sau đó. Cả người bọn họ nhem nhuốc toàn bùn đất. Phong và Quân vừa thấy bọn họ, ngay lập tức chạy lại, nói vài câu gì đó rồi cùng nhau đi nhanh về phòng.
Duy đặt Thiên lên giường, kéo chăn đắp kín, cậu quay sang nhìn Phong cùng Quân, giọng nói mang vẻ mệt mỏi
- Bác sĩ đâu?
- Một lát nữa sẽ tới. Cậu với Vũ Hàn thay đồ đi. Quần áo bẩn hết rồi.
Duy cùng Hàn gật đầu, lấy quần áo sạch rồi đi nhanh về phòng tắm. Lúc này, căn phòng chỉ còn lại Phong và Quân. Giống như nhớ ra điều gì, Quân đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ khô, đến bên giường Thiên đang nằm, quay sang nói với Phong
- Giúp mình đỡ cậu ấy dậy. Cậu ấy đang sốt, cần phải thay quần áo ướt ra.
Phong khẽ nhíu mày, đi đến bên giường, đỡ Thiên, để nó tựa vào ngực mình. Quân đưa tay, bỏ chiếc áo khoác của Duy đang ở trên người Thiên, rồi bắt đầu tháo từng chiếc nút áo. Khuy cổ, khuy thứ hai, đang định tháo khuy thứ ba thì Thiên khẽ mở mắt. Thấy tay Quân đang tháo nút áo, hoảng sợ, đưa tay chặn lại, nói bằng giọng khàn khàn yếu ớt rồi lại lâm vào bóng tối.
- Đừng, đừng cởi.
- Cậu đang bị sốt, mặc quần áo ướt rất nguy hiểm. Để mình giúp cậu đổi quần áo.
Quân cười nhìn Thiên, đưa tay, định tiếp tục cởi. Đúng lúc này, giọng anh em nhà Nguyễn Vũ đồng thời vang lên
- Không được
Vũ Hàn chạy nhanh lại giường Thiên, đẩy Quân ra, lấy chăn bọc kín lấy Thiên. Cậu nhìn Quân cùng Phong, nhưng chẳng biết phải giải thích thế nào. Vũ Duy chậm rãi đi đến, nhìn Phong cùng Quân, chậm rãi lên tiếng
- Cậu đi bảo nhà bếp làm cháo. Còn cậu, đi xem bác sĩ bao giờ tới. Mình có chuyện muốn nói với Vũ Hàn.
Tuy rất tò mò, nhưng Phong và Quân không hỏi nhiều. Hai người rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại. Vũ Hàn nhìn Vu Duy một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi
- Anh biết rồi sao?
Vũ Duy gật đầu. Cậu biết Vũ Hàn muốn hỏi cái gì. Chỉ là cậu hơi ngạc nhiên khi Vũ Hàn biết Thiên là con gái.
- Bao lâu rồi?
- Anh cũng không biết nữa, có lẽ là từ lúc ấy đi.
Vũ Duy nhớ lại lần đầu tiên gặp Thiên trong nhà kính, khi nó ngã lên người cậu, cậu đã có cảm giác. Cũng bắt đầu từ lần đó, cậu lặng lẽ quan sát Thiên, và rồi yêu Thiên từ lúc nào cậu cũng không hay biết. Vũ Duy khẽ mỉm cười.
- Vây, anh…thích cậu ấy sao?
Vũ Hàn nhìn gương mặt giống hệt mình, dè dặt hỏi. Cái cách anh mình đối với Thiên không giống như đối với người khác. Khi nghe tin Thiên mất tích, Vũ Hàn thấy trong mắt anh mình đầy lo lắng và sợ hãi. Cậu cũng có cảm giác giống anh ấy, nên Vũ Hàn biết, Duy có tình cảm với Thiên. Nhưng cậu vẫn mang chút hi vọng mong manh, hi vọng, mọi việc không giống như mình nghĩ. Rất lâu không thấy Duy trả lời, Vũ Hàn nhìn sang, thấy tay Duy đang vuốt ve gò má tái nhợt của Thiên, khóe môi Duy còn đọng lại nụ cười.
- Không, anh không thích. Anh, yêu cô ấy.
Thu hồi bàn tay, Vũ Duy buông một câu nhẹ bẫng, nhưng sức công phá của nó không nhẹ tý nào. Vũ Hàn nắm chặt tay, chặt đến nỗi có thể nhìn thấy rõ các khớp xương. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lên tiếng
- Anh, em cũng yêu cậu ấy. Vậy chúng ta phải làm sao đây?
- Anh không biết. Anh chỉ biết, anh không thể buông tay nữa rồi.
Vũ Duy cười khổ. Câu hỏi này, bắt cậu phải trả lời sao đây? Bảo cậu buông tay, cậu làm không được, và cậu biết Vũ Hàn cũng không làm được. Nhưng hai anh em cùng yêu một cô gái, thật bi ai.
- Vậy cùng cạnh tranh công bằng đi. Còn buông tay, em giống anh, làm không được.
/44
|