Con Gái Nhà Nông

Chương 30 - Chương 30

/176


Editor: ChieuNinh

Buổi tối Triệu thị khóc với Vương lão đầu: Bản thân ta nuôi khuê nữ, ta cũng không làm chủ được, một đám cánh đều cứng rắn rồi, cũng xem thường người làm nương ta.

Ngươi nói ngươi xem, chuyện này vốn rất đơn giản, ngươi không nên làm cho phức tạp, giờ ta và ngươi cứ nói cho rõ ràng đi. Rốt cuộc ngươi là vì bọn nhỏ không nghe lời ngươi nói mà mất hứng, hay là vì không hài lòng Hà Hoa gả cho Gia An đây?

Triệu thị nghẹn lại, Vương lão đầu tiếp tục nói: Nếu nói bọn nhỏ không nghe lời ngươi nói, như vậy mấy chục năm qua, chỉ cần là chuyện ngươi để ý, mọi người có ai không nghe? Về chuyện thứ hai ngươi không hài lòng gả Hà Hoa cho Gia An, hôm nay bà mối kia cũng nói, Gia An là người đoan chính, lại là con trai độc nhất, có nhà có phòng ở, đất đai tài sản đều là của Gia An. Lại nói bây giờ Gia An còn lên núi săn thú, ngươi xem nhà lão Tam thường thường có thể được ăn thịt, còn không phải công lao của Gia An? Ngươi gả khuê nữ qua đó, về phương diện ăn ở khẳng định sẽ không thiệt thòi, hơn nữa còn có thể có tiền trong tay. Ta nghe lão Tam nói, thân gia (xui gia) người ta năm nay đều giữ lại lúa gạo, cũng là vì trong tay có tiền nhàn rỗi, không cần bán lúa. Ngươi nói một chút xem tình huống so sánh với chúng ta, còn không biết tốt hơn bao nhiêu đâu? Còn có một chuyện nữa, không phải ngươi vẫn nói muội tử nhà lão Tam có bản lĩnh sao? Nếu Hà Hoa gả qua đó, không phải thành em dâu của nàng ấy sao, nhiều điểm tốt như vậy, sao ngươi không nhìn thấy đây? Cố tình chỉ vì hơn thua một lời nói, đòi chết đòi sống. Còn có, quan trọng nhất là, ta xem như đã nhìn ra, là Hà Hoa chúng ta muốn gả cho Gia An người ta, ngươi còn cho rằng là Gia An người ta không phải khuê nữ chúng ta thì không cưới sao. Đến lúc đó nháo cho thất bại, Gia An người ta vẫn là có thể cưới được tức phụ (vợ), vậy Hà Hoa chúng ta phải làm sao?

Hắn cũng đã tới cửa cầu hôn rồi, còn muốn cưới người khác? Triệu thị oán hận nói, Vương lão đầu nói chuyện cả buổi, cũng làm cho trong lòng Triệu thị buông lỏng không ít nên nói: Vậy được rồi, ta biết ngươi là người phân rõ phải trái, cũng may ta đã nói cùng nhà lão Tam, chúng ta cứ chờ có một nữ tế (con rể) tốt đi. Vương lão đầu đã nói xong việc này rồi, liền nằm xuống ngủ, nhưng Triệu thị thì lăn qua lộn lại không ngủ được.

Ngày hôm sau Vương lão đầu lại nói chuyện một hồi với lão Tam và nương tử lão Tam, sau đó hai người đi Thanh Sơn thôn. Vương Phúc Nhi nghĩ, việc này thật đúng là thành công. Triệu thị nghĩ cũng phải nói một tiếng với nương tử Chu đồ tể, dù sao việc này đã không thành. Ai biết lúc đi gặp nương tử Chu đồ tể, nương tử Chu đồ tể trực tiếp chặn người ngoài cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng còn nói: Cháu trai của ta cũng không phải không cưới được nương tử, ngươi cho là khuê nữ nhà ngươi là bảo bối sao, còn không phải lớn như vậy cũng không có ai coi trọng, ta có lòng tốt giới thiệu cho ngươi, mà các ngươi lại đùa giỡn ta.

Triệu thị cũng tức giận, nhưng mà bà không có mắng chửi ở bên ngoài, nén giận trở lại tiểu viện Vương gia, đối với đám người Vương Phúc Nhi chính là vừa thấy là chửi loạn.

Nãi nãi (bà nội) uống lộn thuốc đi. Vương Hoa Nhi nói.

Vương Phúc Nhi nói: Nãi nãi là giận chó đánh mèo, chúng ta coi như không có nghe thấy là được, đại tỷ, nhị tỷ, muội đi qua nhà tú tài công một chuyến.

Hôm nay đi qua tú tài công, nàng đã nhận biết xong rất nhiều chữ, về sau sẽ không nhất định phiền toái ông nữa. Thời đại này nữ tử nếu học thức nhiều quá, cũng là một phiền toái, còn đặc biệt là ở nông thôn. Hôm nay mục tiêu của Vương Phúc Nhi chính là có thể biết chữ là được, hiện tại mục tiêu này đã thực hiện rồi. Ít nhất cha mẹ và các tỷ tỷ biết bản thân là như vậy. Về sau người khác thấy, cũng có cớ nói ra miệng được rồi.

Vương Phúc Nhi quen thuộc đi vào nhà của tú tài công, gã sai vặt Thạch Đầu cũng không có ở nhà, ngay cả tú tài công cũng không có. Vương Phúc Nhi ngồi xuống ở bên cạnh bàn, kết quả một quyển sách rơi xuống phía dưới bàn, thời điểm Vương Phúc Nhi xoay người nhặt lên, lại bị dọa một cái, phía dưới cái bàn có một đứa bé, sao lại trốn ở chỗ này?

Không được kêu! Nếu không thì cho ngươi đẹp mặt! Nam hài kia trực tiếp đi ra từ bên trong cái bàn, vỗ vỗ bụi trên người: Nếu bị ngươi phát hiện rồi, bổn thiếu gia cũng sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh.

Bổn thiếu gia? Vương Phúc Nhi nhìn hắn mặc quần áo bằng tơ lụa mà nhà phú quý người ta mới mặc, tiểu thí hài này, sao nói chuyện khó nghe như vậy.

Ta cảnh cáo ngươi, lát nữa cữu công (ông cậu) của ta trở về, thì ngươi nói thẳng là không có thấy ta đó, bằng không ta liền đánh ngươi!

Thằng nhóc thúi, còn nói cái gì không cần trốn trốn tránh tránh, rõ ràng chính là trốn ở dưới cái bàn rồi.

Nam oa ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, Vương Phúc Nhi thực sự không nói gì, thế này mới được bao lớn hả, thành cái dạng này, thật là, bị người lớn làm hư rồi. Trước kia Vương Phúc Nhi thấy qua rất nhiều tiểu hài tử như vậy, bởi vì trưởng bối trong nhà trăm y ngàn thuận với nó, cho nên dưỡng thành tính tình tự cao tự đại, lại còn không cho người khác nói một chữ không tốt, Vương Phúc Nhi cảm thấy đứa nhỏ này cũng là như thế.

Phúc nhi đến đây à? Tú tài công và Thạch Đầu tiến vào: Phúc nhi có thấy một nam oa nhi (bé trai) sáu bảy tuổi hay không, cao chừng như vậy, mặc quần áo màu xanh, quần áo không giống với đứa nhỏ ở nông thôn.

Vương Phúc Nhi gật gật đầu: Hắn vừa mới trốn ở dưới gầm bàn này, bị con phát hiện, thì đi ra ngoài kia rồi. Ngươi nói không cho nói thì ta sẽ không nói hả, ngươi là ai chứ. Vương Phúc Nhi ta là hài tử ngoan thành thật, huống hồ vẫn do chính tú tài công hỏi mình, so sánh với một tiểu oa nhi rất tệ chỉ mới gặp một qua một lần, Vương Phúc Nhi lại càng nghe lời


/176

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status