THÂN VỚI CHẢ THIẾT, NGỰC CỦA THIẾU NỮ, MUỐN CHỌT LÀ CHỌT HẢ?
Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa bước vừa vuốt râu, cách suy nghĩ của Trịnh Diễm rất linh động, thường có những câu nói gây bất ngờ (đứng ở vai trò một người xuyên không, đây là chuyện có thể hiểu được). Cho dù Trịnh Tĩnh Nghiệp đã có một mạng lưới tình báo bên ngoài, nhưng nghe kế hoạch của Trịnh Diễm xong, coi như cũng có thu hoạch.
Trịnh Tĩnh Nghiệp có một nhóm riêng, để bàn bạc chuyện triều chính, còn những tin tình báo thì chủ yếu dựa vào phán đoán của bản thân. Nhờ ông có trình độ cao, có thể phân tích, nhưng không phải không gặp vấn đề: không người phụ giúp. Nếu có thể dùng được tụi cháu trai, Trịnh Tĩnh Nghiệp sẽ không đặt nặng chuyện này. Điều lo lắng nhất của ông là con cháu không có tài cán đặc biệt, sau khi mình chết sẽ bị kẻ khác thanh toán, phải mau tìm ra sở trưởng của mọi người, kết hợp thành một tổ chức hoàn chỉnh, tiếp tục duy trì gia tộc.
Đương nhiên, bản thân Trịnh Đức Khiêm cũng có vấn đề, chắc hẳn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cha mẹ, tuy rằng thích hóng chuyện, nhưng không có suy nghĩ sâu xa hơn, chẳng qua chỉ nghe ngóng cho vui, không có ý thức rèn luyện để sử dụng nguồn tin tức tình báo này. Điều này cần phải được xem xét – dạy dỗ hơn.
Cả nhà đang chờ Trịnh Tĩnh Nghiệp tới ăn cơm, thấy ông bước tới, mọi người đều đứng dậy. Đỗ thị sẵng giọng: “Ông bận gì thế? Có bận cũng phải ăn cơm chứ.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp vui vẻ cười bảo: “Không phải đã tới rồi sao?” Sau khi ông ngồi vào vị trí thủ tọa, mọi người mới lần lượt về chỗ của mình. Trịnh Đức Khiêm lén liếc ông nội một cái, tư duy nhạy bén với tin đồn là thế nhưng cậu cũng không phân tích được Trịnh Tĩnh Nghiệp có tức giận hay không.
Trịnh Diễm ăn cơm mà thấy không yên trong lòng – đến bây giờ vẫn không thấy tin tức gì của Trì Tu Chi, suốt cả ngày nay, hai người bị đoàn người tách ra, còn chưa nói được với nhau câu nào. Đỗ thị chờ Trịnh Tĩnh Nghiệp ăn non nửa mới hỏi: “Cô gia đã về rồi à?” Cô gia là dùng để nói về Trì Tu Chi. Trịnh Diễm vểnh tai, tay vẫn còn bưng chén cơm.
Trịnh Tĩnh Nghiệp mập mờ: “Nó vẫn khỏe, lại còn được phong thành Khai quốc huyện nam, có trăm hộ thực phong, Thánh nhân giữ nó lại hỏi mấy câu. Lần này nó hời rồi!”
Trịnh Diễm phì cười, trong lòng không khỏi đắc ý. Đỗ thị yên tâm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Con rể tương lai có tiền đồ như vậy, đương nhiên mẹ vợ rất vui. Trịnh Tĩnh Nghiệp mím môi, cúi đầu ăn cơm, được hai miếng lại đập đũa lên bàn: “Tốt cái gì mà tốt? Về rồi mà không tới gặp được một cái! Thánh nhân giữ lại ăn cơm chứ có giữ lại ngủ đâu! Thế mà nó còn làm biếng!” Dám không tới để cha vợ trách mắng mấy câu, liều mạng.
Đỗ thị phun cơm ra ngoài, thị tì bên cạnh tới phủi quần áo cho bà, sau đó đổi chén. Đỗ thị khoát tay chặn lại, lấy khăn tay lau khóe môi: “Nó phải tới chào thầy dạy nó trước, sau đó lại còn phải đi thăm bà ngoại, ông tự tính đi, phải tới lúc nào? Hơn nữa vẫn chưa thành thân, nó mà làm vậy mới là không hiểu chuyện.”
Đang nói, ngoài cửa báo tin: “Trì lang quân cho người mang bái thiếp tới.”
Đỗ thị đắc ý liếc Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Ta nói rồi mà, cô gia chẳng phải người không hiểu chuyện đâu.” Con gái vẫn chưa lấy chồng, thế mà đã gọi là cô gia, có thể thấy mẹ vợ đại nhân muốn đuổi con gái ra khỏi cửa đến mức nào. Có đứa con gái như vậy thì quá đau đầu, nếu có kẻ bằng lòng lấy thì hãy thả ngay, đừng bắt bẻ người ta nữa!
Lỗ tai Trịnh Diễm khẽ dộng đậy, Trịnh Tĩnh Nghiệp khoát tay chặn lại: “Nó đâu rồi?”
“Chỉ có bái thiếp, ngoài ra, còn có thư gửi cho Thất nương.”
“Mang tới đây.”
Đỗ thị ngắt lời nói: “Thằng nhỏ này thật là biết lễ nghĩa.” Trịnh Tĩnh Nghiệp ngồi im không đáp. Thế hệ thứ ba của Trịnh gia cắm cúi ăn cơm, cố gắng ăn cho xong rồi chạy khỏi không khí quỷ dị này gấp.
Trịnh Diễm dặn dò: “Mang bái thiếp và thư tới thư phòng của cha đi.” Lúc này mới coi như giải vây.
Trịnh Tĩnh Nghiệp bắt bẻ Trì Tu Chi trước mặt Trịnh Diễm vậy thôi, trong lòng vẫn rất coi trọng chàng. Cơm nước xong, làm bộ không thấy Trịnh Diễm đang lẽo đẽo theo sau, hai cha con một trước một sau trở lại thư phòng. Trịnh Tĩnh Nghiệp cầm bái thiếp lên xem, trên đấy toàn văn chương kiểu cách, Trịnh Tĩnh Nghiệp đảo mắt, hướng về tờ giấy trên tay Trịnh Diễm.
Trịnh Diễm cầm lấy tờ tín thư của Trì Tu Chi, vừa đảo mắt một cái, đầu ngón tay phải dò theo, nhanh chóng giữ được một nửa đầu, nửa còn lại ở chỗ Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Hôm qua nàng đã đến Trì trạch, tiến hành chỉ huy tổng vệ sinh. Sáng hôm nay lại tới xem tình hình chuẩn bị ở Trì trạch thế nào, sau đó mới đi ngắm chồng sắp cưới. Nếu bây giờ Trì Tu Chi về nhà, nhất định sẽ thấy đã có sẵn nước tắm, chăn đệm được phơi phóng, bàn sách lau dọn sạch sẽ, trong bếp cũng có nồi canh nóng ngon lành. Trước đó, chàng cũng ăn mấy cái bánh ngọt, uống chút canh măng nhạt ở Cố gia rồi.
“Con giỏi dánh du kích nhỉ,” Trịnh Tĩnh Nghiệp híp mắt đọc nội dung thật kĩ, sau đó hừ một tiếng, “Tuy nói là vợ hiền, nhưng cũng chớ chỗ nào cũng có mặt, chuyện gì con cũng lo, muốn nó có sẵn mà dùng? Chiều nó riết quen!”
“Biết rồi ạ~” Trịnh Diễm vẫy bức thư trong tay, bọc lại rồi rời đi. Ôi ôi, thời này muốn nói chuyện yêu đương thật không dễ chút nào! Viết thư tình này nọ phải công khai, ít nhất cũng phải để các vị trưởng bối biết một hai, nếu bạn công khai, thì ngược lại bọn họ sẽ mặc kệ, vì hận bốn chữ ‘lén lút trao nhận’. Hèn chi nhiều người không giữ lại bằng chứng giấy trắng mực đen mà trực tiếp… chạy xe tới ngắm, quẳng đủ thứ trang sức! Dù quăng đồ, cũng là ném giữa ban ngày ban mặt, khả năng người ta nhận sẽ cao hơn so với lén lút đưa tay.
Trịnh Diễm bước nhẹ nhàng, tay phải cầm tờ giấy ban nãy, giấu dưới tay áo không để cho Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn thấy, toàn mấy câu tâm tình sến súa, nàng không muốn kích thích thần kinh yếu ớt của cha mình.
A Khánh nắm tay phải đặt ở chóp mũi, cúi đầu cười, A Thang cũng một động tác y chang, đưa mắt mờ ám, theo chân Trịnh Diễm về lại Tú lâu (lầu thêu). Gọi là Tú lâu, nhưng thời gian Trịnh Diễm thêu thùa ở đây rất ít, giống như bây giờ, dưới ánh nến, nàng đang thong thả đọc thư của Trì Tu Chi.
***
Ở cung Đại Chính, Trì Tu Chi bị Hoàng đế hỏi vặn hồi lâu, căn bản là không biết không nói, biết sẽ nói trọn. Chàng đã ở cạnh Hoàng đế một thời gian, coi như cũng biết vài phần tính cách của ngài, lúc nói chuyện thì cố gắng thành thật tạo niềm tin. Hoàng đế là người tín nhiệm kẻ thân cận, thậm chí hơi có vẻ ‘hồ đồ thiên vị’, điều này không có nghĩa là ngài ngốc, chẳng qua ngài là dạng người như vậy, không nghi ngờ những người mình đã tin tưởng vậy thôi.
Bị tập kích ở Hà Dương, chạy thẳng tới Hà Âm, nhìn kiểu gì cũng có vấn đề. Người nói xác nhận có kẻ hại chàng, trong lòng người nghe cũng có tính toán, kẻ nghe người nói không ai đứng ra – không có chứng cớ, hơn nữa tuy Chu Dự là tộc trưởng Chu thị, bản thân cũng rảnh rỗi nằm nhà, không chịu trách nhiệm bảo vệ quốc gia như quan địa phương, có bới lông tìm vết cũng chẳng mò ra.
Cuối cùng, Hoàng đế giữ lại ăn cơm, Trì Tu Chi là ngoại thần, đương nhiên không tiện theo Hoàng đế đến điện Chiêu Nhân dùng cơm, vua thần hai người, một già một trẻ, ngồi ăn cơm ngay trước tiền điện. Hoàng đế già mà không nên nết, bưng bát cơm, nhìn mặt mỹ thiếu niên, trong lòng thấy sảng khoái, ừ thì, mặt của mỹ nhân là để ăn với cơm!
Trì Tu Chi ăn cơm xong, cáo từ rời cung. Trạm đầu tiên chính là chỗ Cố Ích Thuần, không ngờ lúc chàng ăn cơm trong cung, Trịnh Diễm đã về. Trưởng công chúa Khánh Lâm còn ghẹo chàng một câu: “Ô kìa, giờ mới tới thì được gì? Lỡ mất giờ cơm rồi, có ăn gì chưa?” Trong bếp có bánh ngọt với canh, cố ý để lại cho con đấy.
Trì Tu Chi thành thật trả lời: “Thánh nhân giữ lại dùng cơm.”
Cố Ninh vui vẻ kéo tay áo sư huynh: “Vậy là bánh ngọt tỷ làm thuộc về đệ!”
Trì Tu Chi cúi người, bẹo má cậu nhóc: “Đó là bánh để huynh dùng sau khi ăn cơm. A Ninh ngoan, bảo nhà bếp làm riêng cho đệ đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh nhăn như bánh bao, ngửa đầu ra sau, thoát khỏi nanh vuốt của Trì Tu Chi, ào chạy vào lòng Trưởng công chúa Khánh Lâm đòi được dỗ dành: “Huynh là người xấu!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm vỗ về lưng con, đồ ngốc, không biết cản trở chuyện yêu đương của người ta thì sẽ bị xử đẹp sao?
Cố Ích Thuần vẫn ngồi cười xem trò, lúc này mới góp vui: “A Ninh đừng làm phiền sư huynh, Tu Chi, tới đây, theo ta vào thư phòng, bảo nhà bếp mang bánh lên, có trà ngon, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm che miệng mà cười.
Trì Tu Chi: “…”
Gặp thầy, Trì Tu Chi kể lại nội dung đoạn đối thoại với Hoàng đế, Cố Ích Thuần cũng không răn dạy rằng ‘không được tiết lộ’ gì cả, lúc này ông trở thành ‘Quân tử khoáng đạt vô tư’, ‘Có thể không nói với ai’. Trì Tu Chi kể lại không thêm không bớt một chữ cuộc trò chuyện với Hoàng đế, chàng vừa ra làm quan, cần được chỉ bảo, so ra thì gần gũi với Cố Ích Thuần hơn Trịnh Tĩnh Nghiệp một chút.
Cố Ích Thuần nghe xong, trầm mặc một lát: “Con không giống con rể An Dân, đáng ra là con trai của ông ấy mới đúng.”
Trì Tu Chi hiểu ý cười: “Nếu thế, học trò đã được yên.”
Lúc này phòng bếp cũng mang bánh ngọt và trà lên, Cố Ích Thuần đứng dậy duỗi người: “Chà, ta cũng phải đi xem A Khoan một chút.”
Trì Tu Chi mỉm cười không nói, thấy Cố Ích Thuần thong thả ngồi xuống, mới đưa tay châm trà cho ông. Có tổng cộng bốn loại bánh, cũng không nhiều, một người ăn thì no tới tám phần, hai người chia nhau, Trì Tu Chi muốn ăn cho hết, mỗi loại lấy riêng hai cái: “Để riêng cho A Ninh, con không muốn bị nó lải nhải mãi đâu.”
Cố Ích Thuần híp mắt cười tủm tỉm ăn bánh, hai thầy trò chén sạch số bánh còn lại, một người cầm tách trà uống trọn. Cố Ích Thuần không nhịn được mà hỏi: “Nghe sư mẫu con nói, hôm nay khắp kinh thành đều truyền nhau, con bị A Diễm đánh ngay trên đường?” Ông cố ý nói như thế, trong mắt còn có tia bỡn cợt.
Có một thầy giáo như vậy, Trì Tu Chi cũng chẳng phải kẻ hay ngượng ngùng, cũng không biết xấu hổ mà đáp: “Có người quản là may mắn ạ.”
Cố Ích Thuần nói: “Con khoan hẵng đắc ý, bây giờ có đám tiểu nương tử vây quanh con, ngày sau là một nhóm tiểu lang quân dòm ngó A Diễm, xem chừng bận lắm đây!”
Trì Tu Chi thong thả nói: “Chúng con đã đính hôn rồi.”
Mỗi lần gặp chuyện có liên quan tới cưới vợ, sức chiến đấu của Trì Tu Chi luôn mãnh liệt, Cố Ích Thuần đổi đề tài: “Đúng đúng, đính hôn rồi, con cũng là người có chức tước, đợi đến ngày thành hôn, nghi lễ cũng vẻ vang.”
Nói đến chuyện nghiêm túc, Trì Tu Chi bỏ tách trà trong tay xuống, cung kính đứng dậy, chỉnh sửa áo mũ: “Không có thầy, con không thể có ngày hôm nay.”
Cố Ích Thuần khoát tay: “Chẳng chóng thì chầy thôi.”
Trì Tu Chi lại khom người, về chỗ của mình. Cố Ích Thuần hỏi chàng: “Phải viết tấu tạ ơn cho tốt.”
Trì Tu Chi đáp: “Học trò được rảnh một tháng, không muốn nghỉ nhiều như vậy, tranh thủ năm ba ngày này, gặp bạn bè thân thích, viết tấu tạ ơn, sau đó trả phép trở lại cung Đại Chính.”
“Vậy thì tốt,” Cố Ích Thuần gật đầu bảo: “Ấn giám, bào phục mới phải chờ làm gấp, làm xong rồi, vẫn phải chăm chỉ làm Trung thư xá nhân trước đây.”
“Con xin nghe.”
***
Nghe chỉ bảo ở chỗ Cố Ích Thuần xong, Trì Tu Chi không về nhà mà lại đến chỗ bà ngoại.
Hôm qua Trì bà ngoại đã nghe Trịnh Diễm báo Trì Tu Chi sắp về, chờ từ sáng, một bụng đầy lời muốn nói, đến lúc nghe Trịnh Diễm và Trì Tu Chi ân ái trên đường cái, lại theo cách thức khoa trương như thế, hoàn toàn quên hết những lời muốn bày tỏ, vẻ mặt kinh hãi bất an chờ Trì Tu Chi. Từ lúc Trì Tu Chi bước vào, đôi mắt nhìn chăm chăm vào chàng, sợ cháu ngoại thiếu mất miếng thịt.
Trì Tu Chi thỉnh an xong, hỏi thẳng Trì bà ngoại: “Sao bà ngoại lại nhìn cháu như vậy?”
“Cháu bị Thất nương bắn tên hả?!”
Trì Tu Chi ngượng ngùng cười: “Trên đường đông người, một đám hỗn loạn quăng đồ tứ tung, A Diễm cũng ném đồ, cháu chỉ nhận đồ của nàng thôi. Chúng cháu đã định danh phận từ sớm rồi.” Nói xong thoải mái tiến lên hai bước để Trì bà ngoại xem, cho thấy mình không chịu vết thương nào. Lại hỏi: “Hôm nay bà có ra phố không? Đông người lắm, có bị chen lấn không?”
“Đông như vậy, ta hành động bất tiện, đi chi cho thêm loạn?” Thấy cháu ngoại không sao, giọng nói của Trì bà ngoại cũng trở lại bình thường. Hai bà cháu nói chuyện được một lúc, Trì Tu Chi lại hỏi cuộc sống của Trì bà ngoại trong mấy tháng chàng xa nhà, biết tất cả đều bình an, trời đã ngả về tây, mới chào bà về nhà. Trì bà ngoại hết lời giữ lại, Trì Tu Chi nói: “Trễ nữa sẽ phạm lệnh cấm đi lại ban đêm, từ lúc vào kinh con vẫn chưa về nhà.” Nói thế Trì bà ngoại mới để chàng đi.
Về đến nhà, nhà cửa sạch sẽ, cơm canh nóng sốt, nước tắm ấm áp, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa. Đã bao nhiêu năm không được yêu thương trân trọng như thế rồi? Mũi Trì Tu Chi hơi xót, hốc mắt hơi nóng. Dùng câu nói chính xác nhất chính là ‘Một dòng nước ấm chảy trong lòng’, sau đó từ từ thấm vào tay chân xương cốt, khiến cả người chàng tê dại.
Lão bộc đi lên báo cáo đơn giản, Trì Tu Chi cắt ngang: “Nương tử đều biết cả sao?”
Lão bộc hơi sững sờ: “Đều do Nương tử phân phó.”
“Vậy thì được, thay quần áo, ta muốn viết tấu tạ ơn.”
“Đại lang thăng quan tiến chức, các nô tì đang muốn được chúc mừng.”
“Bây giờ ta đang đầu sóng ngọn gió, không cần chúc mừng phô trương thế đâu, đợi đến khi có chiếu thư hẵng chúc cũng không muộn.”
Thay quần áo xong, nhấp một ngụm trà, Trì Tu Chi ngồi trước bàn, đưa tay lấy một tờ giấy viết thư, trong lòng nghìn lời vạn chữ, đầu tiên viết đống lời tâm tình. Nào là buổi sáng nàng dưới ánh dương bắn tên, cả người nàng như tia nắng mặt trời chiếu vào tim ta, nàng chính là vầng thái dương của ta. Buổi tối về nhà, cảm giác ấm áp trong lòng tựa như ánh trăng soi tỏa toàn thân, nàng là ánh trăng của ta… Viết mấy thứ này, thổ lộ tình cảm xong, lại nói mấy tháng qua Trịnh Diễm đã vất vả nhiều.
Viết xong định sai người gửi đi, sực nhớ vẫn chưa đi chào hỏi cha vợ tương lai, thế là vội vàng viết bái thiếp cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, xin phép ngày mai được tới thăm hỏi. Sau đó mới vớ lấy một tấu chương mới, bắt đầu viết tấu tạ ơn Hoàng đế.
Hôm sau Trì Tu Chi rảnh, nghĩ mình đã đưa bái thiếp rồi, báo qua chỗ Cố Ích Thuần một tiếng, sau đó chạy tới Trịnh gia. Chàng rảnh, Trịnh Tĩnh Nghiệp không rảnh, vừa vặn né cha vợ mà đi gặp cô vợ nhỏ.
Trịnh Diễm đọc thư tình sến súa, trong lòng đang hạnh phúc, hai người nói chuyện riêng với nhau, nàng duỗi ngón trỏ, khe khẽ chọt vào lồng ngực của Trì Tu Chi, chọt chọt mấy cái. Trịnh Diễm đang bước vào tuổi dậy thì, mấy tháng không gặp, tựa như đã cao lên nhiều, người cũng xinh đẹp hơn. Trì Tu Chi nhìn khuôn mặt tươi cười, bộ dạng muốn thẹn không xong của cô vợ chưa cưới, trong lòng ngứa ngáy. Hành động nữ tính mờ ám vậy, khiến tâm trạng của Trì Tu Chi cũng nhộn nhạo theo, sau đó, thấy nói gì cũng không đủ để giải bày, tốt nhất là hành động.
Nàng nhập lòng ta, ta cũng muốn nhập vào trái tim nàng.
Hiểu lầm rồi, hổng có thân ái, một chút cũng hổng có! Trì Tu Chi nâng tay, nhắm tới ngực của cô vợ nhỏ…
“Ui ui – đau, đau…” Hai mắt Trì Tu Chi ràn rụa. Tay trái Trịnh Diễm chống eo, tay phải nhéo lỗ tai chàng, Trì Tu Chi cao hơn, không còn cách nào khác phải khuỵu gối, nghiêng đầu, xin tha.
Phải lắng nghe giờ sinh học chứ, thân với chả thiết, ngực của thiếu nữ, muốn chọt là chọt hả? Không đập cho một trận là xem như may lắm rồi!
Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa bước vừa vuốt râu, cách suy nghĩ của Trịnh Diễm rất linh động, thường có những câu nói gây bất ngờ (đứng ở vai trò một người xuyên không, đây là chuyện có thể hiểu được). Cho dù Trịnh Tĩnh Nghiệp đã có một mạng lưới tình báo bên ngoài, nhưng nghe kế hoạch của Trịnh Diễm xong, coi như cũng có thu hoạch.
Trịnh Tĩnh Nghiệp có một nhóm riêng, để bàn bạc chuyện triều chính, còn những tin tình báo thì chủ yếu dựa vào phán đoán của bản thân. Nhờ ông có trình độ cao, có thể phân tích, nhưng không phải không gặp vấn đề: không người phụ giúp. Nếu có thể dùng được tụi cháu trai, Trịnh Tĩnh Nghiệp sẽ không đặt nặng chuyện này. Điều lo lắng nhất của ông là con cháu không có tài cán đặc biệt, sau khi mình chết sẽ bị kẻ khác thanh toán, phải mau tìm ra sở trưởng của mọi người, kết hợp thành một tổ chức hoàn chỉnh, tiếp tục duy trì gia tộc.
Đương nhiên, bản thân Trịnh Đức Khiêm cũng có vấn đề, chắc hẳn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cha mẹ, tuy rằng thích hóng chuyện, nhưng không có suy nghĩ sâu xa hơn, chẳng qua chỉ nghe ngóng cho vui, không có ý thức rèn luyện để sử dụng nguồn tin tức tình báo này. Điều này cần phải được xem xét – dạy dỗ hơn.
Cả nhà đang chờ Trịnh Tĩnh Nghiệp tới ăn cơm, thấy ông bước tới, mọi người đều đứng dậy. Đỗ thị sẵng giọng: “Ông bận gì thế? Có bận cũng phải ăn cơm chứ.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp vui vẻ cười bảo: “Không phải đã tới rồi sao?” Sau khi ông ngồi vào vị trí thủ tọa, mọi người mới lần lượt về chỗ của mình. Trịnh Đức Khiêm lén liếc ông nội một cái, tư duy nhạy bén với tin đồn là thế nhưng cậu cũng không phân tích được Trịnh Tĩnh Nghiệp có tức giận hay không.
Trịnh Diễm ăn cơm mà thấy không yên trong lòng – đến bây giờ vẫn không thấy tin tức gì của Trì Tu Chi, suốt cả ngày nay, hai người bị đoàn người tách ra, còn chưa nói được với nhau câu nào. Đỗ thị chờ Trịnh Tĩnh Nghiệp ăn non nửa mới hỏi: “Cô gia đã về rồi à?” Cô gia là dùng để nói về Trì Tu Chi. Trịnh Diễm vểnh tai, tay vẫn còn bưng chén cơm.
Trịnh Tĩnh Nghiệp mập mờ: “Nó vẫn khỏe, lại còn được phong thành Khai quốc huyện nam, có trăm hộ thực phong, Thánh nhân giữ nó lại hỏi mấy câu. Lần này nó hời rồi!”
Trịnh Diễm phì cười, trong lòng không khỏi đắc ý. Đỗ thị yên tâm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Con rể tương lai có tiền đồ như vậy, đương nhiên mẹ vợ rất vui. Trịnh Tĩnh Nghiệp mím môi, cúi đầu ăn cơm, được hai miếng lại đập đũa lên bàn: “Tốt cái gì mà tốt? Về rồi mà không tới gặp được một cái! Thánh nhân giữ lại ăn cơm chứ có giữ lại ngủ đâu! Thế mà nó còn làm biếng!” Dám không tới để cha vợ trách mắng mấy câu, liều mạng.
Đỗ thị phun cơm ra ngoài, thị tì bên cạnh tới phủi quần áo cho bà, sau đó đổi chén. Đỗ thị khoát tay chặn lại, lấy khăn tay lau khóe môi: “Nó phải tới chào thầy dạy nó trước, sau đó lại còn phải đi thăm bà ngoại, ông tự tính đi, phải tới lúc nào? Hơn nữa vẫn chưa thành thân, nó mà làm vậy mới là không hiểu chuyện.”
Đang nói, ngoài cửa báo tin: “Trì lang quân cho người mang bái thiếp tới.”
Đỗ thị đắc ý liếc Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Ta nói rồi mà, cô gia chẳng phải người không hiểu chuyện đâu.” Con gái vẫn chưa lấy chồng, thế mà đã gọi là cô gia, có thể thấy mẹ vợ đại nhân muốn đuổi con gái ra khỏi cửa đến mức nào. Có đứa con gái như vậy thì quá đau đầu, nếu có kẻ bằng lòng lấy thì hãy thả ngay, đừng bắt bẻ người ta nữa!
Lỗ tai Trịnh Diễm khẽ dộng đậy, Trịnh Tĩnh Nghiệp khoát tay chặn lại: “Nó đâu rồi?”
“Chỉ có bái thiếp, ngoài ra, còn có thư gửi cho Thất nương.”
“Mang tới đây.”
Đỗ thị ngắt lời nói: “Thằng nhỏ này thật là biết lễ nghĩa.” Trịnh Tĩnh Nghiệp ngồi im không đáp. Thế hệ thứ ba của Trịnh gia cắm cúi ăn cơm, cố gắng ăn cho xong rồi chạy khỏi không khí quỷ dị này gấp.
Trịnh Diễm dặn dò: “Mang bái thiếp và thư tới thư phòng của cha đi.” Lúc này mới coi như giải vây.
Trịnh Tĩnh Nghiệp bắt bẻ Trì Tu Chi trước mặt Trịnh Diễm vậy thôi, trong lòng vẫn rất coi trọng chàng. Cơm nước xong, làm bộ không thấy Trịnh Diễm đang lẽo đẽo theo sau, hai cha con một trước một sau trở lại thư phòng. Trịnh Tĩnh Nghiệp cầm bái thiếp lên xem, trên đấy toàn văn chương kiểu cách, Trịnh Tĩnh Nghiệp đảo mắt, hướng về tờ giấy trên tay Trịnh Diễm.
Trịnh Diễm cầm lấy tờ tín thư của Trì Tu Chi, vừa đảo mắt một cái, đầu ngón tay phải dò theo, nhanh chóng giữ được một nửa đầu, nửa còn lại ở chỗ Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Hôm qua nàng đã đến Trì trạch, tiến hành chỉ huy tổng vệ sinh. Sáng hôm nay lại tới xem tình hình chuẩn bị ở Trì trạch thế nào, sau đó mới đi ngắm chồng sắp cưới. Nếu bây giờ Trì Tu Chi về nhà, nhất định sẽ thấy đã có sẵn nước tắm, chăn đệm được phơi phóng, bàn sách lau dọn sạch sẽ, trong bếp cũng có nồi canh nóng ngon lành. Trước đó, chàng cũng ăn mấy cái bánh ngọt, uống chút canh măng nhạt ở Cố gia rồi.
“Con giỏi dánh du kích nhỉ,” Trịnh Tĩnh Nghiệp híp mắt đọc nội dung thật kĩ, sau đó hừ một tiếng, “Tuy nói là vợ hiền, nhưng cũng chớ chỗ nào cũng có mặt, chuyện gì con cũng lo, muốn nó có sẵn mà dùng? Chiều nó riết quen!”
“Biết rồi ạ~” Trịnh Diễm vẫy bức thư trong tay, bọc lại rồi rời đi. Ôi ôi, thời này muốn nói chuyện yêu đương thật không dễ chút nào! Viết thư tình này nọ phải công khai, ít nhất cũng phải để các vị trưởng bối biết một hai, nếu bạn công khai, thì ngược lại bọn họ sẽ mặc kệ, vì hận bốn chữ ‘lén lút trao nhận’. Hèn chi nhiều người không giữ lại bằng chứng giấy trắng mực đen mà trực tiếp… chạy xe tới ngắm, quẳng đủ thứ trang sức! Dù quăng đồ, cũng là ném giữa ban ngày ban mặt, khả năng người ta nhận sẽ cao hơn so với lén lút đưa tay.
Trịnh Diễm bước nhẹ nhàng, tay phải cầm tờ giấy ban nãy, giấu dưới tay áo không để cho Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn thấy, toàn mấy câu tâm tình sến súa, nàng không muốn kích thích thần kinh yếu ớt của cha mình.
A Khánh nắm tay phải đặt ở chóp mũi, cúi đầu cười, A Thang cũng một động tác y chang, đưa mắt mờ ám, theo chân Trịnh Diễm về lại Tú lâu (lầu thêu). Gọi là Tú lâu, nhưng thời gian Trịnh Diễm thêu thùa ở đây rất ít, giống như bây giờ, dưới ánh nến, nàng đang thong thả đọc thư của Trì Tu Chi.
***
Ở cung Đại Chính, Trì Tu Chi bị Hoàng đế hỏi vặn hồi lâu, căn bản là không biết không nói, biết sẽ nói trọn. Chàng đã ở cạnh Hoàng đế một thời gian, coi như cũng biết vài phần tính cách của ngài, lúc nói chuyện thì cố gắng thành thật tạo niềm tin. Hoàng đế là người tín nhiệm kẻ thân cận, thậm chí hơi có vẻ ‘hồ đồ thiên vị’, điều này không có nghĩa là ngài ngốc, chẳng qua ngài là dạng người như vậy, không nghi ngờ những người mình đã tin tưởng vậy thôi.
Bị tập kích ở Hà Dương, chạy thẳng tới Hà Âm, nhìn kiểu gì cũng có vấn đề. Người nói xác nhận có kẻ hại chàng, trong lòng người nghe cũng có tính toán, kẻ nghe người nói không ai đứng ra – không có chứng cớ, hơn nữa tuy Chu Dự là tộc trưởng Chu thị, bản thân cũng rảnh rỗi nằm nhà, không chịu trách nhiệm bảo vệ quốc gia như quan địa phương, có bới lông tìm vết cũng chẳng mò ra.
Cuối cùng, Hoàng đế giữ lại ăn cơm, Trì Tu Chi là ngoại thần, đương nhiên không tiện theo Hoàng đế đến điện Chiêu Nhân dùng cơm, vua thần hai người, một già một trẻ, ngồi ăn cơm ngay trước tiền điện. Hoàng đế già mà không nên nết, bưng bát cơm, nhìn mặt mỹ thiếu niên, trong lòng thấy sảng khoái, ừ thì, mặt của mỹ nhân là để ăn với cơm!
Trì Tu Chi ăn cơm xong, cáo từ rời cung. Trạm đầu tiên chính là chỗ Cố Ích Thuần, không ngờ lúc chàng ăn cơm trong cung, Trịnh Diễm đã về. Trưởng công chúa Khánh Lâm còn ghẹo chàng một câu: “Ô kìa, giờ mới tới thì được gì? Lỡ mất giờ cơm rồi, có ăn gì chưa?” Trong bếp có bánh ngọt với canh, cố ý để lại cho con đấy.
Trì Tu Chi thành thật trả lời: “Thánh nhân giữ lại dùng cơm.”
Cố Ninh vui vẻ kéo tay áo sư huynh: “Vậy là bánh ngọt tỷ làm thuộc về đệ!”
Trì Tu Chi cúi người, bẹo má cậu nhóc: “Đó là bánh để huynh dùng sau khi ăn cơm. A Ninh ngoan, bảo nhà bếp làm riêng cho đệ đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh nhăn như bánh bao, ngửa đầu ra sau, thoát khỏi nanh vuốt của Trì Tu Chi, ào chạy vào lòng Trưởng công chúa Khánh Lâm đòi được dỗ dành: “Huynh là người xấu!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm vỗ về lưng con, đồ ngốc, không biết cản trở chuyện yêu đương của người ta thì sẽ bị xử đẹp sao?
Cố Ích Thuần vẫn ngồi cười xem trò, lúc này mới góp vui: “A Ninh đừng làm phiền sư huynh, Tu Chi, tới đây, theo ta vào thư phòng, bảo nhà bếp mang bánh lên, có trà ngon, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm che miệng mà cười.
Trì Tu Chi: “…”
Gặp thầy, Trì Tu Chi kể lại nội dung đoạn đối thoại với Hoàng đế, Cố Ích Thuần cũng không răn dạy rằng ‘không được tiết lộ’ gì cả, lúc này ông trở thành ‘Quân tử khoáng đạt vô tư’, ‘Có thể không nói với ai’. Trì Tu Chi kể lại không thêm không bớt một chữ cuộc trò chuyện với Hoàng đế, chàng vừa ra làm quan, cần được chỉ bảo, so ra thì gần gũi với Cố Ích Thuần hơn Trịnh Tĩnh Nghiệp một chút.
Cố Ích Thuần nghe xong, trầm mặc một lát: “Con không giống con rể An Dân, đáng ra là con trai của ông ấy mới đúng.”
Trì Tu Chi hiểu ý cười: “Nếu thế, học trò đã được yên.”
Lúc này phòng bếp cũng mang bánh ngọt và trà lên, Cố Ích Thuần đứng dậy duỗi người: “Chà, ta cũng phải đi xem A Khoan một chút.”
Trì Tu Chi mỉm cười không nói, thấy Cố Ích Thuần thong thả ngồi xuống, mới đưa tay châm trà cho ông. Có tổng cộng bốn loại bánh, cũng không nhiều, một người ăn thì no tới tám phần, hai người chia nhau, Trì Tu Chi muốn ăn cho hết, mỗi loại lấy riêng hai cái: “Để riêng cho A Ninh, con không muốn bị nó lải nhải mãi đâu.”
Cố Ích Thuần híp mắt cười tủm tỉm ăn bánh, hai thầy trò chén sạch số bánh còn lại, một người cầm tách trà uống trọn. Cố Ích Thuần không nhịn được mà hỏi: “Nghe sư mẫu con nói, hôm nay khắp kinh thành đều truyền nhau, con bị A Diễm đánh ngay trên đường?” Ông cố ý nói như thế, trong mắt còn có tia bỡn cợt.
Có một thầy giáo như vậy, Trì Tu Chi cũng chẳng phải kẻ hay ngượng ngùng, cũng không biết xấu hổ mà đáp: “Có người quản là may mắn ạ.”
Cố Ích Thuần nói: “Con khoan hẵng đắc ý, bây giờ có đám tiểu nương tử vây quanh con, ngày sau là một nhóm tiểu lang quân dòm ngó A Diễm, xem chừng bận lắm đây!”
Trì Tu Chi thong thả nói: “Chúng con đã đính hôn rồi.”
Mỗi lần gặp chuyện có liên quan tới cưới vợ, sức chiến đấu của Trì Tu Chi luôn mãnh liệt, Cố Ích Thuần đổi đề tài: “Đúng đúng, đính hôn rồi, con cũng là người có chức tước, đợi đến ngày thành hôn, nghi lễ cũng vẻ vang.”
Nói đến chuyện nghiêm túc, Trì Tu Chi bỏ tách trà trong tay xuống, cung kính đứng dậy, chỉnh sửa áo mũ: “Không có thầy, con không thể có ngày hôm nay.”
Cố Ích Thuần khoát tay: “Chẳng chóng thì chầy thôi.”
Trì Tu Chi lại khom người, về chỗ của mình. Cố Ích Thuần hỏi chàng: “Phải viết tấu tạ ơn cho tốt.”
Trì Tu Chi đáp: “Học trò được rảnh một tháng, không muốn nghỉ nhiều như vậy, tranh thủ năm ba ngày này, gặp bạn bè thân thích, viết tấu tạ ơn, sau đó trả phép trở lại cung Đại Chính.”
“Vậy thì tốt,” Cố Ích Thuần gật đầu bảo: “Ấn giám, bào phục mới phải chờ làm gấp, làm xong rồi, vẫn phải chăm chỉ làm Trung thư xá nhân trước đây.”
“Con xin nghe.”
***
Nghe chỉ bảo ở chỗ Cố Ích Thuần xong, Trì Tu Chi không về nhà mà lại đến chỗ bà ngoại.
Hôm qua Trì bà ngoại đã nghe Trịnh Diễm báo Trì Tu Chi sắp về, chờ từ sáng, một bụng đầy lời muốn nói, đến lúc nghe Trịnh Diễm và Trì Tu Chi ân ái trên đường cái, lại theo cách thức khoa trương như thế, hoàn toàn quên hết những lời muốn bày tỏ, vẻ mặt kinh hãi bất an chờ Trì Tu Chi. Từ lúc Trì Tu Chi bước vào, đôi mắt nhìn chăm chăm vào chàng, sợ cháu ngoại thiếu mất miếng thịt.
Trì Tu Chi thỉnh an xong, hỏi thẳng Trì bà ngoại: “Sao bà ngoại lại nhìn cháu như vậy?”
“Cháu bị Thất nương bắn tên hả?!”
Trì Tu Chi ngượng ngùng cười: “Trên đường đông người, một đám hỗn loạn quăng đồ tứ tung, A Diễm cũng ném đồ, cháu chỉ nhận đồ của nàng thôi. Chúng cháu đã định danh phận từ sớm rồi.” Nói xong thoải mái tiến lên hai bước để Trì bà ngoại xem, cho thấy mình không chịu vết thương nào. Lại hỏi: “Hôm nay bà có ra phố không? Đông người lắm, có bị chen lấn không?”
“Đông như vậy, ta hành động bất tiện, đi chi cho thêm loạn?” Thấy cháu ngoại không sao, giọng nói của Trì bà ngoại cũng trở lại bình thường. Hai bà cháu nói chuyện được một lúc, Trì Tu Chi lại hỏi cuộc sống của Trì bà ngoại trong mấy tháng chàng xa nhà, biết tất cả đều bình an, trời đã ngả về tây, mới chào bà về nhà. Trì bà ngoại hết lời giữ lại, Trì Tu Chi nói: “Trễ nữa sẽ phạm lệnh cấm đi lại ban đêm, từ lúc vào kinh con vẫn chưa về nhà.” Nói thế Trì bà ngoại mới để chàng đi.
Về đến nhà, nhà cửa sạch sẽ, cơm canh nóng sốt, nước tắm ấm áp, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa. Đã bao nhiêu năm không được yêu thương trân trọng như thế rồi? Mũi Trì Tu Chi hơi xót, hốc mắt hơi nóng. Dùng câu nói chính xác nhất chính là ‘Một dòng nước ấm chảy trong lòng’, sau đó từ từ thấm vào tay chân xương cốt, khiến cả người chàng tê dại.
Lão bộc đi lên báo cáo đơn giản, Trì Tu Chi cắt ngang: “Nương tử đều biết cả sao?”
Lão bộc hơi sững sờ: “Đều do Nương tử phân phó.”
“Vậy thì được, thay quần áo, ta muốn viết tấu tạ ơn.”
“Đại lang thăng quan tiến chức, các nô tì đang muốn được chúc mừng.”
“Bây giờ ta đang đầu sóng ngọn gió, không cần chúc mừng phô trương thế đâu, đợi đến khi có chiếu thư hẵng chúc cũng không muộn.”
Thay quần áo xong, nhấp một ngụm trà, Trì Tu Chi ngồi trước bàn, đưa tay lấy một tờ giấy viết thư, trong lòng nghìn lời vạn chữ, đầu tiên viết đống lời tâm tình. Nào là buổi sáng nàng dưới ánh dương bắn tên, cả người nàng như tia nắng mặt trời chiếu vào tim ta, nàng chính là vầng thái dương của ta. Buổi tối về nhà, cảm giác ấm áp trong lòng tựa như ánh trăng soi tỏa toàn thân, nàng là ánh trăng của ta… Viết mấy thứ này, thổ lộ tình cảm xong, lại nói mấy tháng qua Trịnh Diễm đã vất vả nhiều.
Viết xong định sai người gửi đi, sực nhớ vẫn chưa đi chào hỏi cha vợ tương lai, thế là vội vàng viết bái thiếp cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, xin phép ngày mai được tới thăm hỏi. Sau đó mới vớ lấy một tấu chương mới, bắt đầu viết tấu tạ ơn Hoàng đế.
Hôm sau Trì Tu Chi rảnh, nghĩ mình đã đưa bái thiếp rồi, báo qua chỗ Cố Ích Thuần một tiếng, sau đó chạy tới Trịnh gia. Chàng rảnh, Trịnh Tĩnh Nghiệp không rảnh, vừa vặn né cha vợ mà đi gặp cô vợ nhỏ.
Trịnh Diễm đọc thư tình sến súa, trong lòng đang hạnh phúc, hai người nói chuyện riêng với nhau, nàng duỗi ngón trỏ, khe khẽ chọt vào lồng ngực của Trì Tu Chi, chọt chọt mấy cái. Trịnh Diễm đang bước vào tuổi dậy thì, mấy tháng không gặp, tựa như đã cao lên nhiều, người cũng xinh đẹp hơn. Trì Tu Chi nhìn khuôn mặt tươi cười, bộ dạng muốn thẹn không xong của cô vợ chưa cưới, trong lòng ngứa ngáy. Hành động nữ tính mờ ám vậy, khiến tâm trạng của Trì Tu Chi cũng nhộn nhạo theo, sau đó, thấy nói gì cũng không đủ để giải bày, tốt nhất là hành động.
Nàng nhập lòng ta, ta cũng muốn nhập vào trái tim nàng.
Hiểu lầm rồi, hổng có thân ái, một chút cũng hổng có! Trì Tu Chi nâng tay, nhắm tới ngực của cô vợ nhỏ…
“Ui ui – đau, đau…” Hai mắt Trì Tu Chi ràn rụa. Tay trái Trịnh Diễm chống eo, tay phải nhéo lỗ tai chàng, Trì Tu Chi cao hơn, không còn cách nào khác phải khuỵu gối, nghiêng đầu, xin tha.
Phải lắng nghe giờ sinh học chứ, thân với chả thiết, ngực của thiếu nữ, muốn chọt là chọt hả? Không đập cho một trận là xem như may lắm rồi!
/127
|