ĐỔI MẶT NHƯ CHONG CHÓNG, LẬT TAY LÀM MƯA, BIẾN HÓA THẤT THƯỜNG, LỄ TIẾT NÁT BÉT. ĐẤY LÀ CHÍNH KHÁCH.
Phải nói, Trịnh Diễm đúng là một đứa bé ngoan, nhưng nếu nàng biết dự tính của cha mình, e sẽ phun một búng máu.
Trịnh Tĩnh Nghiệp hoàn toàn không định để Hứa thị được truy phong thành Hoàng hậu! Từ lúc Trịnh Diễm nói chuyện này, ông đã hiểu trong đấy khó khăn thế nào – khó như lên trời. Theo kế hoạch, thay vì đánh nước cờ ‘Truy phong’, ông còn con bài chưa lật. Bởi vì khó, cho nên chưa mang ra nói chuyện nghiêm túc với Hoàng đế.
Trịnh Diễm suy nghĩ đơn giản thế vì bị ảnh hưởng của kiếp trước. Chứ trên thực tế, chẳng hạn như mẹ của Hoàng đế đương nhiệm là, Thái hậu thì được, có phong hào gắn với Tiên đế, là phi tần của Tiên đế. Thế nhưng, bà không được gọi là Hoàng hậu của Tiên đế - Tiên đế người ta có Hoàng hậu rồi!
Đây là kết quả mà Hoàng đế đã cố lắm mới có được. Chuyện này thì phải coi lại một, hai triều đại trước. Bạn là vợ bé, dù con bạn làm Hoàng đế thì chưa chắc bạn có thể thành Thái hậu, làm XX Thái phi gì đó thì may ra. Đẻ được thì ăn thua gì? Dẫu lúc còn sống được vinh dự vẻ vang như ‘Nghi phục giống Thái hậu’, nhưng trên danh nghĩa bạn vẫn là Thái phi, vẫn chỉ là vợ bé thôi. Thế mới nói Lý Thái hậu thật tốt số.
Có thế gia ở đây mà bàn luận về phương diện này thì đúng là nói sàm. Nhưng không thể không công nhận rằng, những thứ người ta coi trọng vẫn có đạo lý riêng.
Trịnh Tĩnh Nghiệp sẽ không nhảy hố vì Hoàng đế đâu. Hoàng đế là gì, ăn được chắc? Đúng là ông có quan hệ tốt với Hoàng đế, cũng có tình cảm với ngài, nhưng vẫn chưa đến mức moi tim móc gan mà. Theo ông, đầu tiên, chuyện này chưa chắc thành; thứ hai, nếu thành công, Tiêu Lệnh Tiên biết ơn thì biết, nhưng không có ‘Tình đồng chí’ sâu đậm với ông. Nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn Tiêu Lệnh Tiên thân cận với mình hơn thì phải làm vài tiểu xảo. Còn nếu bây giờ không thành công, đến khi Tiêu Lệnh Tiên đăng cơ, sẽ ầm ĩ vì chuyện danh phận của Hứa thị thêm một hồi, lúc đó lại là cơ hội Trịnh Tĩnh Nghiệp tự tạo ra cho mình.
Nếu đến lúc đó, có người có thể đứng ra giúp Tiêu Lệnh Tiên mà còn thành công thì Trịnh Tĩnh Nghiệp đành chấp nhận xui xẻo. Nhưng ngay lúc này thì Trịnh Tĩnh Nghiệp đã là ‘Người tốt’ trong suy nghĩ của Tiêu Lệnh Tiên rồi.
Hôm nay Hoàng đế sảng khoái đánh ván này, Trịnh Tĩnh Nghiệp nhanh chóng giảng hòa thu xếp cho, không đợi đến khi tan triều, ông đã hiểu ra – Hoàng đế còn chiêu sau. Cho dù không biết tại sao Hoàng đế lại hành động trước kế hoạch, nhưng không phải ngài không có biện pháp đối phó với tình huống sau này. Làm Hoàng đế gần bốn mươi năm, cho dù nhất thời nóng đầu nhưng cũng phải nóng trong phạm vi nhất định. Cũng như tuy ngài sủng ái Miêu phi nhưng hoàn toàn không muốn lập cô ta thành Hoàng hậu hoặc cho con cô ta thành Thái tử vậy - trong ngực lão Hoàng đế có đường cao áp, bình thường để không, nhưng đến khi gặp chuyện thì lập tức thức tỉnh, đây là bản tính trời cho.
Trịnh Tĩnh Nghiệp đoán, có lẽ Hoàng đế định truy phong Hoàng hậu là giả nhưng lập Thục vương là thật. Thế gia và Hoàng đế cùng nhường nhau một bước, để thế gia có thể chọn lựa, truy phong hay sắc lập Thục vương. Thật ra hai người này, tuy một mà hai, tuy hai mà một, nhưng thế gia không nghĩ thế. Truy phong Hứa thị, tất nhiên Thục vương sẽ thành Thái tử. Nếu không đồng ý truy phong, thế gia cũng phải tìm thang cho Hoàng đế bước xuống.
Hai thỏa hiệp, vừa không truy phong Hoàng hậu vừa có thể sắc lập Thái tử, chính là điều Hoàng đế cần. Trịnh Tĩnh Nghiệp tiện thể mà xuôi theo tính toán của Hoàng đế, vừa biểu hiện lòng trung với ông chủ hiện tại, lại khiến ông chủ kế nhiệm cảm kích sự bảo vệ của mình.
Chỉ là, vẫn cảm thấy rất mệt, đột nhiên Hoàng đế nổi cơn khiến ông không trở tay kịp. Cái cớ ‘Tiên đế báo mộng’ này, vốn được Hoàng đế ‘tiết lộ lúc không có ai’, chứ không phải do Hoàng đế tùy hứng, sau đó Trịnh Tĩnh Nghiệp thông báo ở cung Đại Chính! Mệ, quá mệt, thế nào cũng phải mò vét lợi lộc gì đó mới được! Thánh nhân, rốt cuộc ngài muốn truy cm phong gì đây.
Đổi mặt như chong chóng, lật tay làm mưa, biến hóa thất thường, lễ tiết nát bét.
Đấy là chính khách.
***
Hoàng đế không hoàn toàn là một chính khách, lương tâm của lão già như ngài nhiều hơn Trịnh Tĩnh Nghiệp phần nào, cho nên đôi khi Trịnh Tĩnh Nghiệp không có cách nào hiểu hết suy nghĩ của Hoàng đế. Chả phải vì Trịnh Tĩnh Nghiệp không đủ thông minh, cũng chẳng phải vì Hoàng đế quá cao thâm, do sóng não của cả hai không cùng tần số thôi.
Hoàng đế bị Trịnh Tĩnh Nghiệp nhắc mà không hắt hơi, ngài đang chảy nước mắt, vừa nhìn Miêu phi vừa chảy nước mắt.
Miêu phi ngồi đối diện ngài, hai mắt ửng đỏ, lớp trang điểm trên mặt đã trôi đi, ngước lên trời. Khuôn mặt của Miêu phi bình tĩnh không cảm xúc, nhìn Hoàng đế đang rơi nước mắt, giống như bé con khóc nhè đòi kẹo.
Tình cảnh này gần như làm người ta hiểu nhầm thành ‘Nam đau khổ cầu xin nữ đa tình đừng vứt bỏ bã cám.’
Thật ra, người đau khổ chính là Miêu phi.
Trên mặt Miêu phi thường mang vẻ ngây thơ, hồn nhiên của một cô gái không biết buồn đau, thế nên cứ khiến Hoàng đế lo lắng không yên: Tính tình thế thì đáng yêu, nhưng cũng làm người ta lo lắng! Nay thì ngược lại, Miêu phi đã trưởng thành, Hoàng đế khóc.
Từ một cô bé biến thành chị đại, Miêu phi chỉ tốn nửa canh giờ.
Đã bàn chuyện trước tập thể thì không cách nào giữ bí mật, dù là việc lớn hay nhỏ, chỉ có ‘có thể bị xem nhẹ’ chứ không thể là ‘không được cho người khác biết’. Huống chi là chuyện quan trọng như truy phong Hoàng hậu? Hoàng đế chưa về từ tiền điện, Miêu phi đã biết rồi.
Sấm sét giữa trời quang, cũng chỉ thế mà thôi!
Chắc trong cung mọi người đang chê cười cô phải không? Tự mình đa tình nên nay bị người cười nhạo, phải không? Người đàn ông ngày đêm kề cận, yêu cô là thế, lại dùng thủ đoạn đùa giỡn không giữ lời một cách rất đường hoàng. Miêu phi choáng váng, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi, mãi đến khi Nhị Thập Tứ lang cẩn thận dè dặt gọi: “Mẹ ơi?”
Một câu, một khẩu lệnh, như nhận được chỉ thị hành động, đầu tiên Miêu phi thét lên một tiếng thê lương, khiến đứa con ruột sợ đến mức khóc òa, trên mặt Miêu phi là hai hàng nước mắt, ngơ ngác nhìn con, không chút cảm giác. Động tĩnh nơi đây kéo Nhị Thập Tam lang chạy tới, cậu cũng bị giật mình. Cuối cùng Miêu phi chậm rãi đưa tay lau nước mắt, sau đó cũng lau mặt cho Nhị Thập Tứ lang, giải thích với Nhị Thập Tam lang: “Vừa rồi giống như ngủ gật, gọi một tiếng khiến ta bị giật mình. Bây giờ tỉnh rồi, không sao nữa.”
Nhị Thập Tứ lang ngơ ngác nói: “Mẹ thật xấu, dọa con.”
Miêu phi xoa mái tóc mềm mại của con: “Đúng đúng, mẹ thật xấu,” Sau đó để con nuôi đưa con ruột ra ngoài chơi, “Mẹ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, các con đi đọc sách hay tập viết, hoặc chơi cái gì cũng được, để ta được yên tĩnh một chút. Lương Thu, mang nước tới đây, ta muốn rửa mặt.”
Tiêu Lệnh Nghi lo lắng kéo em trai đi, dẫu lo lắng thì cũng có một số việc cậu không được hỏi, chưa kể bây giờ cậu cũng hoàn toàn chẳng hay biết những chuyện đã xảy ra trên triều.
Con trẻ đi rồi, Miêu phi cúi đầu cười, Lương Thu sợ đến mức liều mạng khuyên: “Có lẽ là lời đồn đấy thôi? Thánh nhân sao lại thế, chắc sẽ không lập một cung nhân làm Hoàng hậu đâu!”
Khóe môi Miêu phi lộ ra nét cười trào phúng: “Sao lại muốn lập hậu? Rõ ràng ngài ấy vừa ý Thập Thất lang, muốn lập nó là Thái tử thôi! Ta đã kết oán với hậu cung, cũng kết thù với chư vương rồi. Haha, ngài thật sự, thật sự đối tốt với ta, tốt lắm!” Móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Đường đường là quân vương, trêu đùa một cô gái như ta vui lắm sao? Thú vị lắm sao?” Thấy ta giống một kẻ ngu si đần độn như thế ngài vui lắm sao?! HẢ?!
Lương Thu thấm ướt khăn tay, rón rén đưa tới. Miêu phi không nhận, tự đi tới trước bồn mà nhúng mặt vào. Lương Thu khẽ thốt một tiếng sợ hãi, Miêu phi không đợi cô tới đỡ, tự mình ngẩng đầu lên, lấy tay áo lau mặt: “Vậy là tỉnh rồi!” Mắt bị nước vào, càng đỏ hơn.
Sau đó, Hoàng đế tới, vô cùng xấu hổ. Miêu phi làm ra vẻ không có việc gì, hai mắt đỏ ửng mà hỏi Hoàng đế: “Sao Thánh nhân tới đây?”
Hoàng đế rất áy náy, nhìn trái phải hỏi: “Nhị Thập Tứ lang đâu?”
“Thiếp để Nhị Thập Tam lang dẫn nó đi chơi rồi.”
Nội dung cuộc nói chuyện của hai người không có gì khác trước, chỉ là trong lời nói có cảm giác xa cách, khiến Hoàng đế rất khó chịu. Miêu phi giỏi hiểu ý người, dịu dàng, không hề đề cập một chữ nào về chuyện trên triều, chỉ hỏi Hoàng đế muốn trưa nay ăn gì, có muốn dùng chè lạnh không.
Mũi Hoàng đế chua xót: “Ta có lỗi với nàng.”
Miêu phi mỉm cười đáp: “Tại sao Thánh nhân lại nói lời này? Thiếp vốn chỉ là một dân nữ vô tri, may mắn được Thánh nhân coi trọng, nhiều năm ân sủng, đã được hưởng phúc phần mà nhiều người cả đời không thể có, sao lại có lỗi chứ? Nếu đây là có lỗi thì Thánh nhân hãy có lỗi với thiếp nhiều hơn nữa đi.”
Nước mắt Hoàng đế rơi đầy mặt, kéo tay Miêu phi hứa hẹn: “Dù ta chết cũng không để mẹ con nàng không có chỗ nương tựa.”
Miêu phi cười khẽ, im lặng rơi lệ: “Vậy là được rồi.”
Hoàng đế chạy trối chết, ngài chưa từng chật vật như vậy.
Chạy đi nhưng cũng không phải không để ý tới Miêu phi, ngài gọi em gái vào. Trưởng công chúa Khánh Lâm đã biết dự định của Hoàng đế, ám chỉ của Trịnh Tĩnh Nghiệp trước đây khiến bà rất hài lòng. Nghe Hoàng đế gọi mình vào cung Thúy Vi, không do dự đi ngay, nhưng khi thấy anh trai đang khóc lóc nỉ non thì hối hận ngay lập tức.
Trưởng công chúa Khánh Lâm rất kinh ngạc, thấy anh trai gần như nhào tới ôm đùi bà thổn thức: “Nha đầu, lúc này ta dựa hết vào muội!”
Muội con khỉ! Trưởng công chúa Khánh Lâm thầm chửi tục một câu, có lầm hay không? Trước đây lúc nào cũng là bà chảy hai hàng nước mắt nhìn anh trai chỉnh người cơ mà? Sao bây giờ ngược lại, bảo bà đi trấn an Miêu phi? Có tình anh em nào như thế không? Có anh trai nào như ngài không?
Oán thì oán, Hoàng đế đã giao nhiệm vụ thì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đành phải nhận: “Muội đi xem thử thế nào, còn được hay chăng thì phải chờ Quý phi tự nghĩ thông suốt.”
“Thông, thông mà, ta thấy nàng ấy nghĩ rất thông!”
“Có ai như huynh không? Đưa người ta lên cao rồi chơi xấu như thế.”
Thật không có tiền đồ! Dù con người xấu xa này là anh mình, nhưng lúc này Trưởng công chúa Khánh Lâm không thể không thông cảm với Miêu phi, đúng là cô ta đã bị anh bà lừa dối. Anh bà lừa người xong, còn muốn người ta không ghi hận, nếu ghi hận thì gọi em gái tới hóa giải hận thù. Em gái để dùng vào việc này hả? Huynh là đồ khốn khiếp! Đồ xấu xa không có lương tâm! Trưởng công chúa Khánh Lâm rất có lương tâm mà mắng anh mình, sau đó bình ổn tâm trạng để đi hóa giải thù hận.
Hoàng đế bị em gái mắng, rất ngoan ngoãn biết điều: “Em gái ngoan, trông hết vào muội.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Huynh cũng đừng vậy,” dù sao vẫn rất thương anh trai, “Huynh có đồng ý à? Huynh chột dạ chuyện gì? Quốc gia đại sự, nào có thể tùy tiện muốn thế nào cũng được? Cô ta là người hiểu chuyện, hẳn cũng biết lúc này không thể ỷ vào được sủng mà kiêu, huynh sốt ruột đến mức nào rồi này?” Xoa tóc anh trai, Trưởng công chúa Khánh Lâm cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Được em gái quan tâm, Hoàng đế thấy nhẹ nhõm hơn: “Vẫn là ta đã không tốt.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm đến chỗ Miêu phi, nhạy bén nhận ra Miêu phi không còn giống ngày xưa. Ngày xưa thi thoảng Miêu phi cũng bày trò tạm chia tay với Hoàng đế, khi Trưởng công chúa Khánh Lâm tới, lúc nào Miêu phi cũng phàn nàn oán trách. Nay lại ngồi ngay ngắn chào hỏi Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Sao rảnh rỗi tới chơi thế này?”
Thấy Miêu phi bỗng nhiên chín chắn như vậy, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng thoải mái hơn: “Việc đã đến nước này, trong lòng mọi người đều hiểu, nên nghĩ cho sau này mới tốt.”
“Những lời cô nói, ta không hiểu rõ lắm.”
“Vậy thì cứ ngu ngốc tiếp đi,” Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chả tốt tính gì, “Ngu ngốc, cứ để Nhị Thập Tứ lang nhìn thấy mẹ nó ngu ngốc thế nào đi. Hừ.”
Bỗng Miêu phi im lặng, Trưởng công chúa Khánh Lâm tiếp: “Cô cứ giả vờ đức hạnh hiền lành nữa cho ta xem.”
Quả thật Miêu phi không thể chống lại khí thế của Trưởng công chúa Khánh Lâm, trong lòng đã sinh oán hận, bật thốt: “Trước đây Trưởng công chúa luôn nói nói cười cười, nay cũng thật uy phong.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm bước lên một bước, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Hiểu rõ tính cô, ta không thèm chấp – nhưng lời ban nãy, coi như đã xúc phạm tới ta. Bây giờ ta uy phong? Trước đây cô không uy phong sao? Trong lòng đang oán hận đúng không? Thấy ta trở mặt đúng không? Ta vẫn tới đây đấy. Nếu cô cứ thế này, sẽ có cả đám người giở uy phong trước mặt cô! Cho rằng người bên ngoài phụ mình sao? Có ai đồng ý chuyện gì với cô không?”
“Thì ra luôn lừa dối ta!”
“Cô không lừa người khác? Ta nói, hai ta cứ lôi chuyện cũ thế này sao?”
“Không phải ta cũng tự biết rồi ư?”
“Nói thật với cô, Nhị Thập Tứ lang còn quá nhỏ, nó có nhiều anh trai như vậy,” Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh, “Cô nghĩ nó có thể ngồi vững ngai Thái tử sao?”
Miêu phi tức đến nói lắp: “Không, không, không phải nó có cha nó sao? Chỉ cần ngài đồng ý…” Nó là chỉ con, ngài là chỉ chồng mình.
Trưởng công chúa Khánh Lâm lạnh lùng: “Ta chỉ thấy lạ, Nhị Thập Tứ lang không phải đích cũng chẳng phải trưởng, cô lấy đâu ra tự tin vậy? Chuyện trên triều, nếu cô có thể khóc là xong chuyện thì cần đại thần làm gì nữa? Đó là Thánh nhân, không thể tùy tiện. Cô từng muốn làm Hoàng hậu phải không? Thành công không? Các đại thần là vật trang trí à? Ta nói nhiều như vậy, toàn là lời thật, bây giờ nói chuyện với cô quả rất thoải mái! Không như trước kia, đều giả vờ cười cợt. Mà không phải cô cũng vờ cười nói ra vẻ hiền lành với ta sao, cô thích ta thật chắc?” Những chuyện bà đây bày ra để lôi kéo tình cảm chẳng lẽ ít hơn nhãi ranh như cô à?
Lúc này Miêu phi mới thật sự bình tĩnh: “Cô nói nên làm gì bây giờ?”
Biện pháp của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng rất đơn giản: “Thánh nhân sẽ không để các người chịu thiệt, nếu không thì chẳng gọi ta vào làm gì. Chỉ là huynh ấy không thể giải thích rõ ràng cho cô, cô có thông cảm cho huynh ấy không? Có thể không nuôi con sao?”
Con trai là của báu của Miêu phi, Miêu phi bị bắt trúng tử huyệt: “Có thật sẽ bảo vệ mẹ con ta được bình an không?”
“Chắn chắn, tuổi Thập Thất lang chưa lớn, sẽ không ra tay độc ác như vậy, trong triều vẫn còn đại thần. Các vị Tướng công nào có tinh thần để ý tới cô?”
Nói đến Tể tướng, Miêu phi lại nhớ tới Trịnh gia: “Các người giấu ta vất vả quá! Đúng thật, gần đây Trịnh gia cũng không chịu tới đây, ta còn cho rằng bọn họ là người tốt.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm chuyện gì cũng bất kể, nhưng tuyệt đối không để người nhà mình chịu thiệt: “Bọn họ cũng đã đối xử với cô đến mức nào đó rồi, còn cô giúp được gì cho nhà người ta? Cha cô, anh trai cô, nếu không nhờ Trịnh tướng công, đã bị sung quân lưu đày từ lâu.”
Miêu phi cắn răng, cái cô bỏ ra là tình cảm, là tình cảm! Nhưng trước mặt lợi ích, tình cảm đáng bao tiền? “Giờ thì các người tốt quá rồi.”
“Chúng ta rất tốt, ta không ép họ phải giúp ta làm Hoàng hậu, giúp lập con ta thành Thái tử, không được như ý thì sinh oán.”
Miêu phi bị chất vấn đến cứng họng, Trưởng công chúa Khánh Lâm nói đúng: Cô còn phải nuôi con trai, còn phải tiếp tục sống. Nếu muốn chọc giận bọn họ, chỉ có mình chịu thiệt. Trước đây cô luôn cho rằng không ai có thể ép mình làm gì, nay Hoàng đế trở mặt không giữ lời, cô cũng chẳng còn dũng khí mà nghĩ vậy nữa.
Trưởng công chúa Khánh Lâm không có thù oán gì với Miêu phi, chẳng qua vì chuyện này mà rầy rà. Trong mắt bà, Miêu phi là kẻ bị loại từ lâu, nếu tiếp tục dây dưa thì trừ rước thêm phiền phức, nào có lợi ích gì? Trưởng công chúa Khánh Lâm rất coi thường Miêu phi, cô ta là loại phụ nữ õng ẹo điển hình! Ích kỉ, chỉ biết quấn lấy đàn ông, phiền!
Chỉ là anh trai bà lại yêu thương một nha đầu không hiểu chuyện, bây giờ thì hay rồi, cho cô ta hai cái tát để tự nhận rõ tình hình.
Thói đời nóng lạnh, cũng chẳng khác gì.
***
Hoàng đế bị oán trách đang phải chăm chỉ làm việc, ngài hẹn đại thần vào bàn bạc, đầu tiên là Trịnh Tĩnh Nghiệp. Vốn muốn giữ Trịnh Tĩnh Nghiệp lại để nói chuyện, nhưng trong lòng ngài rất bất an, không thể không liếc Miêu phi một cái rồi mới bắt tay vào chính sự. Lúc Hoàng đế rời khỏi chỗ Miêu phi, Quách Tĩnh đến báo cáo.
Hoàng đế vừa cảm thán: “Trịnh Tĩnh Nghiệp tài giỏi khôn ngoan,” vừa nói với Quách Tĩnh: “Cứ vậy mà làm.” Sao đó bảo Trì Tu Chi đi mời cha vợ tới đây có chuyện cần bàn.
Trì Tu Chi cưỡi ngựa chạy đi mời Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã thay quần áo xong, đang chờ: “Nhạc phụ đã biết Thánh nhân sẽ gọi vào sao?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghĩ bụng, miễn là Hoàng đế không bị rút não, khi tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm Tể tướng. Mỉm cười không đáp, hỏi ngược Trì Tu Chi: “Mùi vị làm gian tặc thế nào?”
Trì Tu Chi không tự nhiên mà nhếch khóe miệng, không đáp. Nói thật là, chẳng có gì. Truy phong Hứa thị, chàng cũng không thích. Quả thật, chuyện này quá sai lệch với thường thức của chàng, chẳng biết sẽ bị thầy mắng đến mức nào, nhưng tên trên cung, không thể không bắn . Có điều chàng cảm thấy, trong các con trai của Hoàng đế, chỉ mỗi Thập Thất lang có chút năng lực: Ít ra y vẫn chưa để lộ nhược điểm nào. Vì y, đành phải đưa mẹ y lên.
Trịnh Tĩnh Nghiệp vỗ vai con rể: “Không cần suy nghĩ nhiều, trên triều này,” ghé vào tai Trì Tu Chi, “Chẳng có ai không phải gian tặc! Viên Mạn Đạo đủ đạo đức à? Nhưng vẫn có người mắng ông ta đấy thôi! Lời chửi mắng chẳng có gì hay, nghe qua rồi thôi.”
Trì Tu Chi mơ hồ đáp, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng không dông dài thêm, bảo Quách Tĩnh đưa Trịnh Văn Bác và Trương Lượng đến biệt nghiệp Thục vương, sau đó vội vàng lên ngựa tới cung Thúy Vi.
Gặp Hoàng đế, Trịnh Tĩnh Nghiệp vái chào, ngồi xuống ghế đẩu bên tay trái của Hoàng đế, không đợi ngài nói, dùng ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm đang khiển trách học sinh tiểu học đã phạm lỗi, nhìn Hoàng đế. Hoàng đế không chịu nổi áp lực, chà chà hai tay vào nhau: “Chuyện này do ta đã nôn nóng.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp thở dài, giọng nói rất ôn hòa: “Tại sao Thánh nhân không bàn trước với chúng thần một tiếng mà đường đột tuyên bố như thế? Công bằng mà nói, bệ hạ đã lỗ mãng rồi.”
Hoàng đế nói: “Ôi, thời gian của ta đã không còn nhiều, không nhanh chóng quyết định sẽ rất bất an.”
Khuôn mặt của Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn không hề thay đổi, dùng lời nói dối như vậy để lừa Tể tướng, ngài không thấy đang xỉ nhục chỉ số thông minh của người khác sao?
Hoàng đế hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Thần đã nói với mọi người là Tiên đế báo mộng cho bệ hạ.”
“Ừ.” Lí do này không tệ.
“Nhưng chỉ dựa vào cái này, quả thật không đủ! Các đại thần sẽ không đồng ý.”
“Ừ.”
“Nếu bệ hạ bàn bạc với thần trước, đầu tiên chúng ta sẽ tung tin đồn rằng Tiên đế báo mộng, muốn ngài sớm lập Thái tử, Tiên đế xem trọng Thục vương. Có tin đồn thì Thục vương cũng có thể nhờ đó mà vươn mình. Sau đó để Thục vương làm vài chuyện uy danh thì sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Bây giờ mà nói thì còn ý nghĩa gì sao?
Bỗng Trịnh Tĩnh Nghiệp giảo hoạt nhìn Hoàng đế: “Thánh nhân vội vàng sắp xếp như vậy, hẳn là đã có đối sách đằng sau cả rồi chứ?” Có đôi khi, Thừa tướng không thể quá thông minh.
Hoàng đế ho khan một tiếng: “Vẫn còn hơi do dự.”
“Vậy -- -- Thánh nhân cũng đừng ngại gọi Tưởng Tiến Hiền, Vi Tri Miễn vào hỏi chuyện, bọn họ cũng là Tể tướng mà. Ngoài ra còn có đám Thẩm Tấn, Viên Mạn Đạo nữa, điều là trọng thần triều đình, là kẻ hiểu chuyện. Nói không chừng, sẽ có gợi ý gì chăng?”
Hoàng đế vỗ tay cười nói: “Xuất sắc.” Ngài cũng nghĩ như vậy~ tiêu diệt từng bộ phận. Có thể không truy phong Hoàng hậu, nhưng nhất định phải lập Thái tử - chỉ cần Hoàng đế có lối suy nghĩ của chính khách, không thể nào Trịnh Tĩnh Nghiệp lại đoán sai.
Trịnh Tĩnh Nghiệp trở ra, Tưởng Tiến Hiền được gọi vào, Tưởng Tiến Hiền phụng chiếu lúc đang mở hội nghị trao đổi ở nhà, Tưởng Trác cũng có mặt, Tưởng Tiến Hiền đang khen Hạ Thịnh: “May mà có hắn nhanh trí, đây là theo lý. Nếu không, trong thời gian ngắn thì không có cớ nào cản Thánh nhân.”
Tưởng Trác dở khóc dở cười: “Tướng công sai rồi! Vẫn còn Tề vương đấy.” Ngài bớt hồ đồ đi?
“Tề vương không lo cho dân, bị đẩy đi xa, có quyền gì mà để ý đến chính vị trong cung nữa?” Tưởng Tiến Hiền đã gạt Tề vương ra khỏi danh sách từ lâu.
Tưởng Trác nói: “Không được lấy thiếp làm vợ, trừ khi Thánh nhân chọn thục nữ khác thì trong hậu cung không ai có thể làm hậu, nói cách khác… Thánh nhân không có đích tử. Có đích lập đích, không đích lập trưởng! Thái tử đã bị phế, Tề vương là lớn nhất, em họ của Hạ Thịnh là Tề vương phi!”
Em họ cmm!
Tưởng Tiến Hiền rút lại lời khen về Hạ Thịnh, ông ta muốn cào chết Hạ Thịnh!
Tiêu Thâm tự mình đến đưa Tưởng Tiến Hiền vào cung, Tưởng Tiến Hiền hỏi thăm Tiêu Thâm: “Thập Nhất lang, tình hình Thánh nhân thế nào rồi?”
Đương nhiên Tiêu Thâm không tùy tiện nhả ra: “Tưởng tướng đi là biết.”
Tưởng Tiến Hiền ăn mặc nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào cung Thúy Vi. Một vẻ liệt sĩ mà vái chào Hoàng đế, lúc này Trịnh Tĩnh Nghiệp đã về, Tưởng Tiến Hiền ngồi ở vị trí Trịnh Tĩnh Nghiệp đã ngồi, không đợi Hoàng đế mở miệng, nghiêm túc nói với Hoàng đế: “Thánh nhân, chuyện lớn trên triều, không thể đùa được. Hoàng hậu, đứng trên một nước, không thể tùy tiện truy phong như thế! Trịnh Tĩnh Nghiệp có nói với mọi người rằng Tiên đế báo mộng? Lý… lý do này chỉ có mụ nhà quê không biết gì mới tin!” Rõ là không hề tin.
Hoàng đế tốt tính khoát tay: “Tiên đế báo mộng cho trẫm thật.”
“Tiên đế thâm minh đại nghĩa, sao lại có thể làm chuyện sai trái như vậy? Để thiếp làm vợ…”
Hoàng đế cắt ngang lời ông ta: “Tiên đế nói, Thập Thất lang có phúc phận của Thiên tử. Nhưng nó không phải đích, cũng không phải trưởng, trẫm muốn lập nó, tất nhiên phải cho nó một cái danh phận.”
Tưởng Tiến Hiền nghiêm mặt: “Vì một giấc mộng sao? Thần không dám phụng chiếu này. Hôm nay Thánh nhân nói vì Tiên đế báo mộng mà lập Thái tử, ngày mai Tiên đế báo mộng muốn phế Thái tử, bệ hạ sẽ nghe sao? Có lệ của hôm nay, vua đời sau sẽ cứ một mực bảo được báo mộng thì sẽ thế nào đây? Thần hạ phản đối, đây là bại hoại quốc gia!”
Hoàng đế vẫn rất tốt tính mà rằng: “Được, không nói báo mộng nữa, ta nay đã lớn tuổi, bây giờ Đông cung không người, khanh nói xem, ai thích hợp?”
Tưởng Tiến Hiền không do dự nói: “Mọi chuyện đều theo lễ pháp!’
“Tề vương?”
Tưởng Tiến Hiền tắt lửa, nhận ra rằng không thể như vậy, nổi sức chiến đấu: “Thánh nhân, từ việc lộn xộn trong thư nặc danh, quả thực những chuyện Tề vương làm là không hợp pháp, xin thưa, không lo cho dân, không thể làm vua.”
“Triệu vương?”
“Triệu vương và Tần vương cũng có liên quan đến vụ án thư nặc danh, Yến vương cũng dính lời đồn.”
Hoàng đế nở nụ cười, không phải bộ dạng chảy nước mắt trước mặt Miêu phi, khổ sở trước mặt em gái, mà trong đôi mắt lộ vẻ cơ trí. Lời ngài nói cho thấy ngài và Trưởng công chúa Khánh Lâm đúng là anh em ruột: “Chúng ta đừng nói xa nói gần nữa, nói thẳng ra đi, khanh thấy Ngụy vương thích hợp sao?”
Tưởng Tiến Hiền hít một hơi lạnh: “Vâng.”
“Trẫm không thích nó,” Hoàng đế nói thẳng, “Hay lắm! Tề vương không lo cho dân? Đừng tưởng trẫm không biết những điền viên của Ngụy vương từ đâu mà ra! Các ngươi tố cáo Yến vương, sao biết không ai tố Ngụy vương? Còn thằng súc sinh Tấn vương, đến con ruột còn nhầm! Thập lang?! Thập Tứ lang?! Ngươi muốn trẫm phải chính miệng thừa nhận con trai mình đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm, quá quắt đến thế nào sao?”
Tưởng Tiến Hiền đổ mồ hôi đầm đìa: “Thần không dám. Con người không ai hoàn hảo cả.”
Hoàng đế vẫn vô cảm nhìn ông ta, trên trán Tưởng Tiến Hiền rịn mồ hôi, ngã nhào xuống đất: “Thánh nhân, thần là có tâm tư, nhưng quả thật… Thục vương chưa từng có sự tích gì, mọi người cũng không biết tính cách của y.”
Hoàng đế trầm giọng: “Nhưng không để anh em tương tàn là được! Lập Ngụy vương, Yến vương có phục? Lập Yến vương, Ngụy vương phục chăng?! Không lập tức gây chuyện là không xong! Đổi người khác, khó chịu thì có, nhưng không đến mức đối chọi gay gắt như vậy!” Cho dù có tạo phản, Thục vương sẽ không quá căm thù anh trai. Nhưng đổi là kẻ khác, Yến vương dám phản, Ngụy vương sẽ giết, tin không?
Tưởng Tiến Hiền không nói gì, nhưng vẫn không thật sự cam lòng.
Hoàng đế nói: “Các ngươi làm tướng, là vì quốc gia! Ta hi vọng đất nước này được an lành hơn các ngươi nhiều~”
Tưởng Tiến Hiền nhanh chóng cân nhắc tình hình, nếu Hoàng đế quyết tâm lập Thục vương, ngài chỉ cần nói rằng số chư vương trước không tốt, quét nhà ra rác, hoặc chụp đại cái mũ nào đó, cần gì làm phản, chẳng hạn như Tấn Vương, con ruột bị đổi mà cũng hồ đồ không nhận ra, là đủ rồi.
Thấy tình hình êm rồi thì đồng ý cho xong vậy, Tưởng Tiến Hiền cân nhắc thiệt hơn, chảy nước mắt khóc rống trình bày với Hoàng đế: “Thần không thể vì tư lợi bản thân mà không suy nghĩ cho quốc gia. Bệ hạ vừa ý Thục vương, thần không dị nghị,” Đổi đề tài, không nhắc tới lợi ích, đây là sự cố chấp của ông ta, “Chỉ là… truy phong Hứa thị làm Hoàng hậu, thần tuyệt đối không thể tán thành. Chuyện này sẽ mở một tiền lệ xấu! Nếu vì Thục vương, hãy truy phong làm Thục viên, Chiêu nghi cũng được, nhưng làm Hoàng hậu, thần có chết cũng không dám theo!”
Hoàng đế thống khoái: “Chuyện này trẫm đã tính sai, nghe theo ý khanh.”
Sau đó là Vi Tri Miễn, thật ra ông ta cũng không liên hệ với chư vương quá sâu, càng dễ thuyết phục hơn Tưởng Tiến Hiền, chỉ cần Hoàng đế nói: “Chuyện của Hứa thị, trẫm đã biết không ổn. Trong chư vương, hai mươi năm đấu đá nhau, làm trái tim trẫm băng giá, anh em càng thêm thù địch. Suy nghĩ cho quốc gia, lập Thập Thất lang, sau khi ta chết, tân quân có thể bao dung với anh em.”
Vi Tri Miễn cũng đồng ý lập Thục vương.
Đám Thẩm Tấn, cũng như Tưởng Tiến Hiền, đều bị Hoàng đế vuốt ve mà thuận theo.
Viên Mạn Đạo rất phản đổi, chẳng qua vì chuyện truy phong Hoàng hậu, miễn Hoàng đế cam đoan điều này, ông ta sẽ im lặng năm phần. Đến khi Hoàng đế bảo lo lắng các hoàng tử sẽ anh em tương tàn, Viên Mạn Đạo còn để tâm hơn ngài: “Bệ hạ cảm thấy Thục vương là người khoan dung động lượng sao?”
“Ít nhất là không thù không oán?”
Viên Mạn Đạo trầm mặc: “Như vậy, thần xin ngài hãy từ từ thu lại quyền hạn của chư vương, giảm giáp sĩ.”
Hoàng đế thở dài: “Lời khanh nói đúng.”
Hoàng đế lần lượt gọi từng người vào tiến hành công tác thuyết phục, đồng thời cũng thừa nhận mình đã mơ thấy Tiên đế. Thật ra đây là cái nghĩa khí của ngài, không để Trịnh Tĩnh Nghiệp chịu oan uổng nhiều. Tiếc là Trịnh Tĩnh Nghiệp gánh oan nhiều rồi, mọi người quen nết cũng mắng chửi Trịnh Tĩnh Nghiệp đôi câu.
Không phải Trịnh Tĩnh Nghiệp không có thu hoạch, địa vị của ông trong lòng Hoàng đế lại tăng thêm một bậc – xử lý vấn đề ổn thỏa. Nếu nói báo mộng là ‘nhanh trí’, thì cho người bảo vệ Thục vương là ‘có cái nhìn đại cục’. Thục vương cũng cảm thấy Trịnh Tĩnh Nghiệp là người tốt. Thục vương chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thành Thái tử, tuy rằng y có vẻ là thanh niên có lý tưởng có khát vọng, nhưng cũng chỉ muốn làm một hiền vương mà thôi. Có thể được lên làm Thái tử, là một chuyện cực kì khó khăn. Không chỉ nhờ cha ưu ái ưu ai không thôi, nếu chẳng có triều thần chống đỡ thì hoàn toàn không thể. Trịnh Tĩnh Nghiệp, quả là người đáng tin cậy.
Hoàng đế cũng là một người mua bán công bằng, với người chịu tiếng xấu giúp ngài, ngài không bạc đãi. Ngài đã nghĩ từ đầu, phong Trịnh Tĩnh Nghiệp thành Thái phó thái tử.
Trịnh Tĩnh Nghiệp lập tức từ chối: “Thục vương đã có thầy dạy, nay lập làm Thái tử, Vương phó sẽ thành Thái phó. Bệ hạ vừa ý Thục vương, có thể thấy Vương phó dạy tốt, cần gì phải thay đổi người?” Chuyện hái quả thế này cũng cần được phân loại. Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp rất vui, nhưng không muốn bị oán hận. Tần Việt và Thục vương làm thầy trò bao nhiêu năm, dù không làm Thái phó, Thục vương cũng sẽ nhớ ân ông ta. Tư coi mình là thiếu hiệp, thấy việc nghĩa là làm, cứu giúp mấy em gái yếu đuối, dẫu không được hiệp ân báo đáp thì cũng hi vọng phát triển quan hệ hữu nghị với lưu manh. Cho dù phải có quan hệ gì đó thì cũng không phải quan hệ lấy thân báo đáp của thiếu nữ kia.
Hoàng đế ý nặng lời sâu mà nói: “Đến nay ta vẫn không thể quên được Ngụy Tĩnh Uyên, khanh cũng đã đắc tội không ít người, nếu làm Thái phó thái tử, tương lai sẽ thành Đế sư. Với thân phận này thì có thể bảo vệ cả nhà của khanh được bình án”
Trịnh Tĩnh Nghiệp xúc động: “Thần… thần…” Nghẹn ngào.
Hoàng đế và Trịnh Tĩnh Nghiệp nắm tay nhau, mắt đẫm lệ, cảm động không thốt nên lời.
Rốt cuộc Trì Tu Chi cũng không thể nhìn thêm, thấp giọng nói: “Chẳng những Thái tử có Thái phó, còn có Thái sư, Thái bảo.”
Hai lão già đỏ mặt, quê quá hóa giận, Trịnh Tĩnh Nghiệp không tiện đập chàng, lau nước mắt: “Thằng lỏi lắm điều!” Hoàng đế tiếp lời: “Đắc tội với cha vợ, không muốn cưới vợ nữa sao?!”
Trì Tu Chi cảm thấy chỉ cần động đến chuyện cưới vợ của mình thì chàng luôn có giới hạn mới, quả quyết xin Hoàng đế phân xử: “Nhạc phụ đã đồng ý rồi, sang năm sẽ gả, thần đã chuẩn bị phòng tân hôn rồi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười ha hả nói: “Ngày tốt năm sau vào tháng sáu, ở Hi Sơn, con muốn mang con gái ta đến biệt nghiệp của Trưởng công chúa Khánh Lâm sao?”
Hoàng đế sảng khoái nói: “Có phòng tân hôn, trẫm sẽ ban thưởng cho Tu Chi một biệt nghiệp ở Hi Sơn.”
Trước đây, Trịnh Tĩnh Nghiệp gánh tiếng xấu giúp Hoàng đế, chịu áp lực mà không phá bỏ kết quả cải cách của Ngụy Tĩnh Uyên, được ban thưởng chức Thủ tướng, phong Trịnh Diễm thành Huyện quân, vân vân. Lần ban thưởng này, ban Trịnh Tĩnh Nghiệp chức Thái phó thái tử (cả nhà bình an), ngoài ra, Trịnh Diễm cũng được hưởng lợi, Hoàng đế quả thật rất thích nàng này, trong lòng còn thầm tính, khi kết hôn, sẽ thăng cấp cho con bé... làm Quận phu nhân đi! Đúng, phong thành Lang Nha quận phu nhân! À, còn con gái cả của Trịnh Tĩnh Nghiệp, cho một chức Quận quân cũng được.
Trịnh Diễm chẳng biết tại sao lại được lắm lợi ích như vậy. Trì Tu Chi, giúp Hoàng đế soạn chiếu thư truy phong, tuy rằng cuối cùng chiếu thư còn chưa được ra khỏi cửa cung đã bị bãi bỏ nhưng chàng cũng đã làm bia đỡ đạn một phen, không phải không được lợi.
Cuối cùng, Trì Tu Chi ban bố bản chiếu thư chính thức ra, truy phong cung nhân Hứa thị thành Chiêu nghi, Hoàng đế để Trịnh Tĩnh Nghiệp tự tay cầm bút viết chiếu thư sắc phong Thái tử.
***
Đại cục đã định, tất cả mọi nhà đều bận rộn điều chỉnh sách lược, đương nhiên trong lòng chư vương rất khó chịu, đám người trợ giúp không biết phải làm sao, đành khoanh tay đứng nhìn, nhóm quân sư đơn côi không có tác dụng gì, đành vừa tức vừa bấm bụng chuẩn bị quà cáp cho Tân Thái tử.
Trịnh Tĩnh Nghiệp làm Tân Thái phó Thái tử, bắt đầu tiến hành trò chuyện thân thiết với Thái sư Tần Việt. Nội dung cụ thể thế nào thì người ngoài không rõ, cứ biết là, hồi trước đồng chí Tần Việt được Trịnh Tĩnh Nghiệp sắp xếp làm thầy của Thục vương, thế cũng đủ rồi.
Đông cung hoang phế, cần được quét dọn, Thái tử mới nhậm chức quyết định chuyển thẳng tới biệt nghiệp của Trưởng công chúa Khánh Lâm. Đang ở trong viện, không ngờ cô cô lại tới, ghé qua nói chuyện một hồi. Trưởng công chúa không kể công: “Chẳng qua khéo thế thôi. Nếu biết con tốt số thế này, ta cũng không để ý nhiều đến vậy? Thế nào? Có quen chưa?”
Tiêu Lệnh Tiên cẩn thận thưa: “Cũng được, chỉ là… phủ Chiêm sự thì cần nhiều người hơn vương phủ, cũng hơi thiếu. Cháu có hỏi Thái phó, Trịnh tướng bảo nên nói trước với cha một tiếng mới được. Cháu nghĩ, dượng nhìn người rất chính xác, không biết có được hay không ạ?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Cháu còn không rõ ông ấy sao? Lười nhác lắm! Hai người tự bàn với nhau đi.”
Tiêu Lệnh Tiên cười không nói. Cuối cùng, y vẫn chọn cháu trai của Cố Ích Thuần, Cố Nại vào phủ Chiêm sự của mình, cháu của Tưởng Tiến Hiền, cháu Thẩm Tấn cũng trúng tuyển. Hai người Trịnh Văn Bác và Trượng Lượng bảo vệ có công, cũng được đưa vào biên chế Đông cung. Quách Tĩnh là người của Hoàng đế, y không đòi được, nhưng cũng nhớ kĩ trong lòng, sau này sẽ giữ quan hệ tốt với người anh họ này.
Hoàng đế thấy phần danh sách đó, thoáng nhăn mày: “Cứ vậy?”
Tiêu Lệnh Tiên ngại ngừng nói: “Còn thiếu vài người, nhi thần muốn…”
“Sao?”
“Thái phó làm tướng, trong phủ thiếu người, cần có thi cử, dựa vào khả năng mà tuyển chọn, ngoài ra… Con cũng không câu nệ xuất thân, dù tướng mạo thế nào, chỉ cần có tài, vượt qua kì thi liền bổ nhiệm vào những vị trí còn trống.”
Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười: “Tốt! Rất tốt” Lúc này cũng có tâm trạng trêu đùa, “Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa bảo, chức Thái phó của ông ta không xứng, không thể khuyên bảo Thái tử, nhưng thật ra con học nhiều đấy chứ.”
Tiêu Lệnh Tiên cũng cười, cảm nhận của y về Trịnh Tĩnh Nghiệp không tệ, dù có chuyện lập Thái tử này hay không thì ông vẫn là người đi theo Hoàng đế, điều này khiến Tiêu Lệnh Tiên rất thích. Cách chọn người tài của Trịnh Tĩnh Nghiệp càng khiến Tiêu Lệnh Tiên sáng mắt, thì ra là thế! Bản năng y hiểu, như vậy có lợi cho mình! Trên người Trịnh Tĩnh Nghiệp còn rất nhiều chỗ đáng học.
Hơn nữa vẻ ngoài Trịnh Tĩnh Nghiệp đàng hoàng, nói năng phong nhã, thái độ ôn hòa, theo như lời Cố Ích Thuần là: Muốn lừa ai cũng được. Đến chết Tiêu Lệnh Tiên vẫn nghĩ Trịnh Tĩnh Nghiệp là người tốt, y đã đối xử không tốt với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Ôi! Tiêu Lệnh Tiên đúng thật là một đứa bé đơn thuần.
“Cứ vậy đi,” Hoàng đế khép bản kế hoạch trong tay, “Chuyện chính sự cứ hỏi Thái phó, ông ấy là người có bản lĩnh. Chẳng những có bản lĩnh mà còn có học vấn.”
Tiêu Lệnh Tiên thống khoái gật đầu: “Nhi thần hiểu ạ”
“Khi muốn thi cử, lúc ra đề cần cẩn thận cân nhắc.”
“Vâng. Còn nữa, chỗ thiếu người cứ để vậy được không? Qua mùa xuân rồi hẵng cho thi. Chẳng qua chỉ thiếu bốn, năm người, không có gì đáng ngại.”
Hoàng đế cười nói: “Được.”
Tiếp theo là một đống việc khiến Tân Thái tử bận rộn đến tối tăm mặt mày. Thợ thủ công báo cáo, vì Trịnh tướng công có ánh mắt nhìn xa, đã âm thầm hạ lệnh chuẩn bị, cho nên mọi chuyện đều rất thuận lợi, tất cả tài liệu đều đầy đủ, không cần bây giờ mới đặt mua. Tháng chín Hoàng đế trở về cung Đại Chính, tới tháng mười, tất thảy đều đủ, sắc phong Thái tử, Tân Thái tử mang cả nhà vào Đông cung.
Cha con Hoàng đế không khỏi tán thưởng Tể tướng toàn năng thêm lần nữa. Đám chính khách từng mắng Hứa thị thiếu khuyết điểm, không đủ trở thành mẫu nghi thiên hạ các loại, nay đến chúc mừng Thái tử, Tiêu Lệnh Tiên ngoài mặt cười nói, nhưng trong lòng không phải không hận. Mẹ ruột bị mắng, ai mà không tức giận? Không gì khác hơn là thầm ghi nợ trong lòng.
Đàn ông bận, phụ nữ cũng bận. Đỗ thị, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng vậy. Đúng là khiến người ta hâm mộ quá xá. Trước đây qua lại với Miêu phi, mệ nó bây giờ lại có quan hệ tốt với Thái tử phi, sao chuyện tốt gì các bà ấy cũng chiếm thế? Trưởng công chúa Khánh Lâm là cô của Tân Thái tử, cũng là dì của Thái tử phi, đương nhiên từ đó mà kéo Trịnh gia vào theo. Đỗ thị cũng nghiêm túc nhắc Thái tử phi: Bây giờ vị trí của cháu không như trước, phải tôn kính rộng lượng với các phi tần hậu cung, giúp chồng kiếm điểm.
Thái tử không thích Miêu phi, trên mặt không thể hiện, nhưng không thể giấu nổi con mắt gian tà của lão gian tặc Trịnh Tĩnh Nghiệp. Mắt Trịnh Tĩnh Nghiệp độc thế nào chứ? Tiêu Lệnh Tiên vẫn còn ngây thơ lắm, y hoàn toàn không nhắc tới người em Nhị Thập Tứ lang, dù có hơi áy náy với các anh trai. Trịnh Tĩnh Nghiệp nhanh chóng nhận ra tâm trạng của y, trước đây vợ và con gái ông cũng thường xuyên qua lại với Miêu phi.
Trịnh Tĩnh Nghiệp không thể không ra sức tẩy não: “Thánh nhân chọn Điện hạ là vì vừa ý với lòng nhân ái của Điện hạ! Sao Điện hạ lại không quan tâm đến Nhị Thập Tứ lang như thế được? Đó là Quý phi, cũng phải bảo Thái tử phi tôn kính cô ta một chút mới được. Coi như vì Thánh nhân đi. Nay tuổi tác Thánh nhân đã cao, Quý phi có thể làm Thánh nhân thoải mái, Điện hạ cũng nên có vài phần kính trọng với Quý phi mới phải. Còn về bọn thần, chẳng lẽ thần bảo vệ cha con Miêu thị vì muốn lấy lòng phi tử sao? Vì tránh để Thánh nhân bị khó xử thôi! Vợ con thần thường vào điện Chiêu Nhân, chẳng lẽ vì Quý phi có lợi gì cho chúng thần sao? Chẳng qua vì mặt mũi của Thánh nhân! Thánh nhân có ơn với cả nhà ta, chúng ta sẽ giúp Thánh nhân được thoải mái! Vi thần còn vậy, huống chi Điện hạ là con của ngài? Vì Thánh nhân, hãy vì Thánh nhân~”
Miêu phi cũng dần trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người, cuối cùng Hoàng đế cũng không lâm hạnh phi tử nào nữa, có lẽ vì đã lớn tuổi, nhu cầu tâm lý lớn hơn sinh lý nhiều. Hoàng đế phải tiếp tục công việc giao tiếp, bồi dưỡng Tân Thái tử, ít đến hậu cung. Cứ thế, thấy Thái tử giữ gìn lễ nghi, tỏ thái độ tôn kính với Miêu phi, thể hiện quan tâm lo lắng đến em nhỏ, quả khiến Hoàng đế cảm động nhiều lắm.
“Con đúng là một đứa bé nhân hậu! Tính tình Quý phi được chiều sinh hư, Nhị Thập Tứ lang còn quá nhỏ, ta rất lo lắng cho mẹ con nàng ấy, con lại có thể đối xử với họ như vậy, ta rất an tâm. Còn các anh của con thì…”
Tiêu Lệnh Tiên đổ mồ hôi, có một Thái phó đáng tin để dựa vào, thật là tuyệt cmn vời!
Từ Oánh cảm thấy không ổn lắm, mọi người trong nhà không hề nghĩ rằng cô có thể thành Thái tử phi, làm Vương phi đã là không tệ rồi. Vừa mới tiếp nhận Vương phủ, cố gắng lắm mới miễn cưỡng vận hành thì lập tức chuyển sang Đông cung, lại còn là tân sắc lập. Sắp qua năm mới, trăm công nghìn việc không biết bắt đầu từ đâu, luống cuống tay chân tìm người chỉ bảo. Mẹ, Trưởng công chúa Khánh Lâm là đối tượng chỉ dạy cho cô, dần dần mới đưa mọi chuyện vào quỹ đạo.
Trong lúc bận rộn như thế, năm mới đến rồi.
Phải nói, Trịnh Diễm đúng là một đứa bé ngoan, nhưng nếu nàng biết dự tính của cha mình, e sẽ phun một búng máu.
Trịnh Tĩnh Nghiệp hoàn toàn không định để Hứa thị được truy phong thành Hoàng hậu! Từ lúc Trịnh Diễm nói chuyện này, ông đã hiểu trong đấy khó khăn thế nào – khó như lên trời. Theo kế hoạch, thay vì đánh nước cờ ‘Truy phong’, ông còn con bài chưa lật. Bởi vì khó, cho nên chưa mang ra nói chuyện nghiêm túc với Hoàng đế.
Trịnh Diễm suy nghĩ đơn giản thế vì bị ảnh hưởng của kiếp trước. Chứ trên thực tế, chẳng hạn như mẹ của Hoàng đế đương nhiệm là, Thái hậu thì được, có phong hào gắn với Tiên đế, là phi tần của Tiên đế. Thế nhưng, bà không được gọi là Hoàng hậu của Tiên đế - Tiên đế người ta có Hoàng hậu rồi!
Đây là kết quả mà Hoàng đế đã cố lắm mới có được. Chuyện này thì phải coi lại một, hai triều đại trước. Bạn là vợ bé, dù con bạn làm Hoàng đế thì chưa chắc bạn có thể thành Thái hậu, làm XX Thái phi gì đó thì may ra. Đẻ được thì ăn thua gì? Dẫu lúc còn sống được vinh dự vẻ vang như ‘Nghi phục giống Thái hậu’, nhưng trên danh nghĩa bạn vẫn là Thái phi, vẫn chỉ là vợ bé thôi. Thế mới nói Lý Thái hậu thật tốt số.
Có thế gia ở đây mà bàn luận về phương diện này thì đúng là nói sàm. Nhưng không thể không công nhận rằng, những thứ người ta coi trọng vẫn có đạo lý riêng.
Trịnh Tĩnh Nghiệp sẽ không nhảy hố vì Hoàng đế đâu. Hoàng đế là gì, ăn được chắc? Đúng là ông có quan hệ tốt với Hoàng đế, cũng có tình cảm với ngài, nhưng vẫn chưa đến mức moi tim móc gan mà. Theo ông, đầu tiên, chuyện này chưa chắc thành; thứ hai, nếu thành công, Tiêu Lệnh Tiên biết ơn thì biết, nhưng không có ‘Tình đồng chí’ sâu đậm với ông. Nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn Tiêu Lệnh Tiên thân cận với mình hơn thì phải làm vài tiểu xảo. Còn nếu bây giờ không thành công, đến khi Tiêu Lệnh Tiên đăng cơ, sẽ ầm ĩ vì chuyện danh phận của Hứa thị thêm một hồi, lúc đó lại là cơ hội Trịnh Tĩnh Nghiệp tự tạo ra cho mình.
Nếu đến lúc đó, có người có thể đứng ra giúp Tiêu Lệnh Tiên mà còn thành công thì Trịnh Tĩnh Nghiệp đành chấp nhận xui xẻo. Nhưng ngay lúc này thì Trịnh Tĩnh Nghiệp đã là ‘Người tốt’ trong suy nghĩ của Tiêu Lệnh Tiên rồi.
Hôm nay Hoàng đế sảng khoái đánh ván này, Trịnh Tĩnh Nghiệp nhanh chóng giảng hòa thu xếp cho, không đợi đến khi tan triều, ông đã hiểu ra – Hoàng đế còn chiêu sau. Cho dù không biết tại sao Hoàng đế lại hành động trước kế hoạch, nhưng không phải ngài không có biện pháp đối phó với tình huống sau này. Làm Hoàng đế gần bốn mươi năm, cho dù nhất thời nóng đầu nhưng cũng phải nóng trong phạm vi nhất định. Cũng như tuy ngài sủng ái Miêu phi nhưng hoàn toàn không muốn lập cô ta thành Hoàng hậu hoặc cho con cô ta thành Thái tử vậy - trong ngực lão Hoàng đế có đường cao áp, bình thường để không, nhưng đến khi gặp chuyện thì lập tức thức tỉnh, đây là bản tính trời cho.
Trịnh Tĩnh Nghiệp đoán, có lẽ Hoàng đế định truy phong Hoàng hậu là giả nhưng lập Thục vương là thật. Thế gia và Hoàng đế cùng nhường nhau một bước, để thế gia có thể chọn lựa, truy phong hay sắc lập Thục vương. Thật ra hai người này, tuy một mà hai, tuy hai mà một, nhưng thế gia không nghĩ thế. Truy phong Hứa thị, tất nhiên Thục vương sẽ thành Thái tử. Nếu không đồng ý truy phong, thế gia cũng phải tìm thang cho Hoàng đế bước xuống.
Hai thỏa hiệp, vừa không truy phong Hoàng hậu vừa có thể sắc lập Thái tử, chính là điều Hoàng đế cần. Trịnh Tĩnh Nghiệp tiện thể mà xuôi theo tính toán của Hoàng đế, vừa biểu hiện lòng trung với ông chủ hiện tại, lại khiến ông chủ kế nhiệm cảm kích sự bảo vệ của mình.
Chỉ là, vẫn cảm thấy rất mệt, đột nhiên Hoàng đế nổi cơn khiến ông không trở tay kịp. Cái cớ ‘Tiên đế báo mộng’ này, vốn được Hoàng đế ‘tiết lộ lúc không có ai’, chứ không phải do Hoàng đế tùy hứng, sau đó Trịnh Tĩnh Nghiệp thông báo ở cung Đại Chính! Mệ, quá mệt, thế nào cũng phải mò vét lợi lộc gì đó mới được! Thánh nhân, rốt cuộc ngài muốn truy cm phong gì đây.
Đổi mặt như chong chóng, lật tay làm mưa, biến hóa thất thường, lễ tiết nát bét.
Đấy là chính khách.
***
Hoàng đế không hoàn toàn là một chính khách, lương tâm của lão già như ngài nhiều hơn Trịnh Tĩnh Nghiệp phần nào, cho nên đôi khi Trịnh Tĩnh Nghiệp không có cách nào hiểu hết suy nghĩ của Hoàng đế. Chả phải vì Trịnh Tĩnh Nghiệp không đủ thông minh, cũng chẳng phải vì Hoàng đế quá cao thâm, do sóng não của cả hai không cùng tần số thôi.
Hoàng đế bị Trịnh Tĩnh Nghiệp nhắc mà không hắt hơi, ngài đang chảy nước mắt, vừa nhìn Miêu phi vừa chảy nước mắt.
Miêu phi ngồi đối diện ngài, hai mắt ửng đỏ, lớp trang điểm trên mặt đã trôi đi, ngước lên trời. Khuôn mặt của Miêu phi bình tĩnh không cảm xúc, nhìn Hoàng đế đang rơi nước mắt, giống như bé con khóc nhè đòi kẹo.
Tình cảnh này gần như làm người ta hiểu nhầm thành ‘Nam đau khổ cầu xin nữ đa tình đừng vứt bỏ bã cám.’
Thật ra, người đau khổ chính là Miêu phi.
Trên mặt Miêu phi thường mang vẻ ngây thơ, hồn nhiên của một cô gái không biết buồn đau, thế nên cứ khiến Hoàng đế lo lắng không yên: Tính tình thế thì đáng yêu, nhưng cũng làm người ta lo lắng! Nay thì ngược lại, Miêu phi đã trưởng thành, Hoàng đế khóc.
Từ một cô bé biến thành chị đại, Miêu phi chỉ tốn nửa canh giờ.
Đã bàn chuyện trước tập thể thì không cách nào giữ bí mật, dù là việc lớn hay nhỏ, chỉ có ‘có thể bị xem nhẹ’ chứ không thể là ‘không được cho người khác biết’. Huống chi là chuyện quan trọng như truy phong Hoàng hậu? Hoàng đế chưa về từ tiền điện, Miêu phi đã biết rồi.
Sấm sét giữa trời quang, cũng chỉ thế mà thôi!
Chắc trong cung mọi người đang chê cười cô phải không? Tự mình đa tình nên nay bị người cười nhạo, phải không? Người đàn ông ngày đêm kề cận, yêu cô là thế, lại dùng thủ đoạn đùa giỡn không giữ lời một cách rất đường hoàng. Miêu phi choáng váng, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi, mãi đến khi Nhị Thập Tứ lang cẩn thận dè dặt gọi: “Mẹ ơi?”
Một câu, một khẩu lệnh, như nhận được chỉ thị hành động, đầu tiên Miêu phi thét lên một tiếng thê lương, khiến đứa con ruột sợ đến mức khóc òa, trên mặt Miêu phi là hai hàng nước mắt, ngơ ngác nhìn con, không chút cảm giác. Động tĩnh nơi đây kéo Nhị Thập Tam lang chạy tới, cậu cũng bị giật mình. Cuối cùng Miêu phi chậm rãi đưa tay lau nước mắt, sau đó cũng lau mặt cho Nhị Thập Tứ lang, giải thích với Nhị Thập Tam lang: “Vừa rồi giống như ngủ gật, gọi một tiếng khiến ta bị giật mình. Bây giờ tỉnh rồi, không sao nữa.”
Nhị Thập Tứ lang ngơ ngác nói: “Mẹ thật xấu, dọa con.”
Miêu phi xoa mái tóc mềm mại của con: “Đúng đúng, mẹ thật xấu,” Sau đó để con nuôi đưa con ruột ra ngoài chơi, “Mẹ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, các con đi đọc sách hay tập viết, hoặc chơi cái gì cũng được, để ta được yên tĩnh một chút. Lương Thu, mang nước tới đây, ta muốn rửa mặt.”
Tiêu Lệnh Nghi lo lắng kéo em trai đi, dẫu lo lắng thì cũng có một số việc cậu không được hỏi, chưa kể bây giờ cậu cũng hoàn toàn chẳng hay biết những chuyện đã xảy ra trên triều.
Con trẻ đi rồi, Miêu phi cúi đầu cười, Lương Thu sợ đến mức liều mạng khuyên: “Có lẽ là lời đồn đấy thôi? Thánh nhân sao lại thế, chắc sẽ không lập một cung nhân làm Hoàng hậu đâu!”
Khóe môi Miêu phi lộ ra nét cười trào phúng: “Sao lại muốn lập hậu? Rõ ràng ngài ấy vừa ý Thập Thất lang, muốn lập nó là Thái tử thôi! Ta đã kết oán với hậu cung, cũng kết thù với chư vương rồi. Haha, ngài thật sự, thật sự đối tốt với ta, tốt lắm!” Móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Đường đường là quân vương, trêu đùa một cô gái như ta vui lắm sao? Thú vị lắm sao?” Thấy ta giống một kẻ ngu si đần độn như thế ngài vui lắm sao?! HẢ?!
Lương Thu thấm ướt khăn tay, rón rén đưa tới. Miêu phi không nhận, tự đi tới trước bồn mà nhúng mặt vào. Lương Thu khẽ thốt một tiếng sợ hãi, Miêu phi không đợi cô tới đỡ, tự mình ngẩng đầu lên, lấy tay áo lau mặt: “Vậy là tỉnh rồi!” Mắt bị nước vào, càng đỏ hơn.
Sau đó, Hoàng đế tới, vô cùng xấu hổ. Miêu phi làm ra vẻ không có việc gì, hai mắt đỏ ửng mà hỏi Hoàng đế: “Sao Thánh nhân tới đây?”
Hoàng đế rất áy náy, nhìn trái phải hỏi: “Nhị Thập Tứ lang đâu?”
“Thiếp để Nhị Thập Tam lang dẫn nó đi chơi rồi.”
Nội dung cuộc nói chuyện của hai người không có gì khác trước, chỉ là trong lời nói có cảm giác xa cách, khiến Hoàng đế rất khó chịu. Miêu phi giỏi hiểu ý người, dịu dàng, không hề đề cập một chữ nào về chuyện trên triều, chỉ hỏi Hoàng đế muốn trưa nay ăn gì, có muốn dùng chè lạnh không.
Mũi Hoàng đế chua xót: “Ta có lỗi với nàng.”
Miêu phi mỉm cười đáp: “Tại sao Thánh nhân lại nói lời này? Thiếp vốn chỉ là một dân nữ vô tri, may mắn được Thánh nhân coi trọng, nhiều năm ân sủng, đã được hưởng phúc phần mà nhiều người cả đời không thể có, sao lại có lỗi chứ? Nếu đây là có lỗi thì Thánh nhân hãy có lỗi với thiếp nhiều hơn nữa đi.”
Nước mắt Hoàng đế rơi đầy mặt, kéo tay Miêu phi hứa hẹn: “Dù ta chết cũng không để mẹ con nàng không có chỗ nương tựa.”
Miêu phi cười khẽ, im lặng rơi lệ: “Vậy là được rồi.”
Hoàng đế chạy trối chết, ngài chưa từng chật vật như vậy.
Chạy đi nhưng cũng không phải không để ý tới Miêu phi, ngài gọi em gái vào. Trưởng công chúa Khánh Lâm đã biết dự định của Hoàng đế, ám chỉ của Trịnh Tĩnh Nghiệp trước đây khiến bà rất hài lòng. Nghe Hoàng đế gọi mình vào cung Thúy Vi, không do dự đi ngay, nhưng khi thấy anh trai đang khóc lóc nỉ non thì hối hận ngay lập tức.
Trưởng công chúa Khánh Lâm rất kinh ngạc, thấy anh trai gần như nhào tới ôm đùi bà thổn thức: “Nha đầu, lúc này ta dựa hết vào muội!”
Muội con khỉ! Trưởng công chúa Khánh Lâm thầm chửi tục một câu, có lầm hay không? Trước đây lúc nào cũng là bà chảy hai hàng nước mắt nhìn anh trai chỉnh người cơ mà? Sao bây giờ ngược lại, bảo bà đi trấn an Miêu phi? Có tình anh em nào như thế không? Có anh trai nào như ngài không?
Oán thì oán, Hoàng đế đã giao nhiệm vụ thì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đành phải nhận: “Muội đi xem thử thế nào, còn được hay chăng thì phải chờ Quý phi tự nghĩ thông suốt.”
“Thông, thông mà, ta thấy nàng ấy nghĩ rất thông!”
“Có ai như huynh không? Đưa người ta lên cao rồi chơi xấu như thế.”
Thật không có tiền đồ! Dù con người xấu xa này là anh mình, nhưng lúc này Trưởng công chúa Khánh Lâm không thể không thông cảm với Miêu phi, đúng là cô ta đã bị anh bà lừa dối. Anh bà lừa người xong, còn muốn người ta không ghi hận, nếu ghi hận thì gọi em gái tới hóa giải hận thù. Em gái để dùng vào việc này hả? Huynh là đồ khốn khiếp! Đồ xấu xa không có lương tâm! Trưởng công chúa Khánh Lâm rất có lương tâm mà mắng anh mình, sau đó bình ổn tâm trạng để đi hóa giải thù hận.
Hoàng đế bị em gái mắng, rất ngoan ngoãn biết điều: “Em gái ngoan, trông hết vào muội.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Huynh cũng đừng vậy,” dù sao vẫn rất thương anh trai, “Huynh có đồng ý à? Huynh chột dạ chuyện gì? Quốc gia đại sự, nào có thể tùy tiện muốn thế nào cũng được? Cô ta là người hiểu chuyện, hẳn cũng biết lúc này không thể ỷ vào được sủng mà kiêu, huynh sốt ruột đến mức nào rồi này?” Xoa tóc anh trai, Trưởng công chúa Khánh Lâm cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Được em gái quan tâm, Hoàng đế thấy nhẹ nhõm hơn: “Vẫn là ta đã không tốt.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm đến chỗ Miêu phi, nhạy bén nhận ra Miêu phi không còn giống ngày xưa. Ngày xưa thi thoảng Miêu phi cũng bày trò tạm chia tay với Hoàng đế, khi Trưởng công chúa Khánh Lâm tới, lúc nào Miêu phi cũng phàn nàn oán trách. Nay lại ngồi ngay ngắn chào hỏi Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Sao rảnh rỗi tới chơi thế này?”
Thấy Miêu phi bỗng nhiên chín chắn như vậy, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng thoải mái hơn: “Việc đã đến nước này, trong lòng mọi người đều hiểu, nên nghĩ cho sau này mới tốt.”
“Những lời cô nói, ta không hiểu rõ lắm.”
“Vậy thì cứ ngu ngốc tiếp đi,” Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chả tốt tính gì, “Ngu ngốc, cứ để Nhị Thập Tứ lang nhìn thấy mẹ nó ngu ngốc thế nào đi. Hừ.”
Bỗng Miêu phi im lặng, Trưởng công chúa Khánh Lâm tiếp: “Cô cứ giả vờ đức hạnh hiền lành nữa cho ta xem.”
Quả thật Miêu phi không thể chống lại khí thế của Trưởng công chúa Khánh Lâm, trong lòng đã sinh oán hận, bật thốt: “Trước đây Trưởng công chúa luôn nói nói cười cười, nay cũng thật uy phong.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm bước lên một bước, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Hiểu rõ tính cô, ta không thèm chấp – nhưng lời ban nãy, coi như đã xúc phạm tới ta. Bây giờ ta uy phong? Trước đây cô không uy phong sao? Trong lòng đang oán hận đúng không? Thấy ta trở mặt đúng không? Ta vẫn tới đây đấy. Nếu cô cứ thế này, sẽ có cả đám người giở uy phong trước mặt cô! Cho rằng người bên ngoài phụ mình sao? Có ai đồng ý chuyện gì với cô không?”
“Thì ra luôn lừa dối ta!”
“Cô không lừa người khác? Ta nói, hai ta cứ lôi chuyện cũ thế này sao?”
“Không phải ta cũng tự biết rồi ư?”
“Nói thật với cô, Nhị Thập Tứ lang còn quá nhỏ, nó có nhiều anh trai như vậy,” Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh, “Cô nghĩ nó có thể ngồi vững ngai Thái tử sao?”
Miêu phi tức đến nói lắp: “Không, không, không phải nó có cha nó sao? Chỉ cần ngài đồng ý…” Nó là chỉ con, ngài là chỉ chồng mình.
Trưởng công chúa Khánh Lâm lạnh lùng: “Ta chỉ thấy lạ, Nhị Thập Tứ lang không phải đích cũng chẳng phải trưởng, cô lấy đâu ra tự tin vậy? Chuyện trên triều, nếu cô có thể khóc là xong chuyện thì cần đại thần làm gì nữa? Đó là Thánh nhân, không thể tùy tiện. Cô từng muốn làm Hoàng hậu phải không? Thành công không? Các đại thần là vật trang trí à? Ta nói nhiều như vậy, toàn là lời thật, bây giờ nói chuyện với cô quả rất thoải mái! Không như trước kia, đều giả vờ cười cợt. Mà không phải cô cũng vờ cười nói ra vẻ hiền lành với ta sao, cô thích ta thật chắc?” Những chuyện bà đây bày ra để lôi kéo tình cảm chẳng lẽ ít hơn nhãi ranh như cô à?
Lúc này Miêu phi mới thật sự bình tĩnh: “Cô nói nên làm gì bây giờ?”
Biện pháp của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng rất đơn giản: “Thánh nhân sẽ không để các người chịu thiệt, nếu không thì chẳng gọi ta vào làm gì. Chỉ là huynh ấy không thể giải thích rõ ràng cho cô, cô có thông cảm cho huynh ấy không? Có thể không nuôi con sao?”
Con trai là của báu của Miêu phi, Miêu phi bị bắt trúng tử huyệt: “Có thật sẽ bảo vệ mẹ con ta được bình an không?”
“Chắn chắn, tuổi Thập Thất lang chưa lớn, sẽ không ra tay độc ác như vậy, trong triều vẫn còn đại thần. Các vị Tướng công nào có tinh thần để ý tới cô?”
Nói đến Tể tướng, Miêu phi lại nhớ tới Trịnh gia: “Các người giấu ta vất vả quá! Đúng thật, gần đây Trịnh gia cũng không chịu tới đây, ta còn cho rằng bọn họ là người tốt.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm chuyện gì cũng bất kể, nhưng tuyệt đối không để người nhà mình chịu thiệt: “Bọn họ cũng đã đối xử với cô đến mức nào đó rồi, còn cô giúp được gì cho nhà người ta? Cha cô, anh trai cô, nếu không nhờ Trịnh tướng công, đã bị sung quân lưu đày từ lâu.”
Miêu phi cắn răng, cái cô bỏ ra là tình cảm, là tình cảm! Nhưng trước mặt lợi ích, tình cảm đáng bao tiền? “Giờ thì các người tốt quá rồi.”
“Chúng ta rất tốt, ta không ép họ phải giúp ta làm Hoàng hậu, giúp lập con ta thành Thái tử, không được như ý thì sinh oán.”
Miêu phi bị chất vấn đến cứng họng, Trưởng công chúa Khánh Lâm nói đúng: Cô còn phải nuôi con trai, còn phải tiếp tục sống. Nếu muốn chọc giận bọn họ, chỉ có mình chịu thiệt. Trước đây cô luôn cho rằng không ai có thể ép mình làm gì, nay Hoàng đế trở mặt không giữ lời, cô cũng chẳng còn dũng khí mà nghĩ vậy nữa.
Trưởng công chúa Khánh Lâm không có thù oán gì với Miêu phi, chẳng qua vì chuyện này mà rầy rà. Trong mắt bà, Miêu phi là kẻ bị loại từ lâu, nếu tiếp tục dây dưa thì trừ rước thêm phiền phức, nào có lợi ích gì? Trưởng công chúa Khánh Lâm rất coi thường Miêu phi, cô ta là loại phụ nữ õng ẹo điển hình! Ích kỉ, chỉ biết quấn lấy đàn ông, phiền!
Chỉ là anh trai bà lại yêu thương một nha đầu không hiểu chuyện, bây giờ thì hay rồi, cho cô ta hai cái tát để tự nhận rõ tình hình.
Thói đời nóng lạnh, cũng chẳng khác gì.
***
Hoàng đế bị oán trách đang phải chăm chỉ làm việc, ngài hẹn đại thần vào bàn bạc, đầu tiên là Trịnh Tĩnh Nghiệp. Vốn muốn giữ Trịnh Tĩnh Nghiệp lại để nói chuyện, nhưng trong lòng ngài rất bất an, không thể không liếc Miêu phi một cái rồi mới bắt tay vào chính sự. Lúc Hoàng đế rời khỏi chỗ Miêu phi, Quách Tĩnh đến báo cáo.
Hoàng đế vừa cảm thán: “Trịnh Tĩnh Nghiệp tài giỏi khôn ngoan,” vừa nói với Quách Tĩnh: “Cứ vậy mà làm.” Sao đó bảo Trì Tu Chi đi mời cha vợ tới đây có chuyện cần bàn.
Trì Tu Chi cưỡi ngựa chạy đi mời Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã thay quần áo xong, đang chờ: “Nhạc phụ đã biết Thánh nhân sẽ gọi vào sao?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghĩ bụng, miễn là Hoàng đế không bị rút não, khi tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm Tể tướng. Mỉm cười không đáp, hỏi ngược Trì Tu Chi: “Mùi vị làm gian tặc thế nào?”
Trì Tu Chi không tự nhiên mà nhếch khóe miệng, không đáp. Nói thật là, chẳng có gì. Truy phong Hứa thị, chàng cũng không thích. Quả thật, chuyện này quá sai lệch với thường thức của chàng, chẳng biết sẽ bị thầy mắng đến mức nào, nhưng tên trên cung, không thể không bắn . Có điều chàng cảm thấy, trong các con trai của Hoàng đế, chỉ mỗi Thập Thất lang có chút năng lực: Ít ra y vẫn chưa để lộ nhược điểm nào. Vì y, đành phải đưa mẹ y lên.
Trịnh Tĩnh Nghiệp vỗ vai con rể: “Không cần suy nghĩ nhiều, trên triều này,” ghé vào tai Trì Tu Chi, “Chẳng có ai không phải gian tặc! Viên Mạn Đạo đủ đạo đức à? Nhưng vẫn có người mắng ông ta đấy thôi! Lời chửi mắng chẳng có gì hay, nghe qua rồi thôi.”
Trì Tu Chi mơ hồ đáp, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng không dông dài thêm, bảo Quách Tĩnh đưa Trịnh Văn Bác và Trương Lượng đến biệt nghiệp Thục vương, sau đó vội vàng lên ngựa tới cung Thúy Vi.
Gặp Hoàng đế, Trịnh Tĩnh Nghiệp vái chào, ngồi xuống ghế đẩu bên tay trái của Hoàng đế, không đợi ngài nói, dùng ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm đang khiển trách học sinh tiểu học đã phạm lỗi, nhìn Hoàng đế. Hoàng đế không chịu nổi áp lực, chà chà hai tay vào nhau: “Chuyện này do ta đã nôn nóng.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp thở dài, giọng nói rất ôn hòa: “Tại sao Thánh nhân không bàn trước với chúng thần một tiếng mà đường đột tuyên bố như thế? Công bằng mà nói, bệ hạ đã lỗ mãng rồi.”
Hoàng đế nói: “Ôi, thời gian của ta đã không còn nhiều, không nhanh chóng quyết định sẽ rất bất an.”
Khuôn mặt của Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn không hề thay đổi, dùng lời nói dối như vậy để lừa Tể tướng, ngài không thấy đang xỉ nhục chỉ số thông minh của người khác sao?
Hoàng đế hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Thần đã nói với mọi người là Tiên đế báo mộng cho bệ hạ.”
“Ừ.” Lí do này không tệ.
“Nhưng chỉ dựa vào cái này, quả thật không đủ! Các đại thần sẽ không đồng ý.”
“Ừ.”
“Nếu bệ hạ bàn bạc với thần trước, đầu tiên chúng ta sẽ tung tin đồn rằng Tiên đế báo mộng, muốn ngài sớm lập Thái tử, Tiên đế xem trọng Thục vương. Có tin đồn thì Thục vương cũng có thể nhờ đó mà vươn mình. Sau đó để Thục vương làm vài chuyện uy danh thì sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Bây giờ mà nói thì còn ý nghĩa gì sao?
Bỗng Trịnh Tĩnh Nghiệp giảo hoạt nhìn Hoàng đế: “Thánh nhân vội vàng sắp xếp như vậy, hẳn là đã có đối sách đằng sau cả rồi chứ?” Có đôi khi, Thừa tướng không thể quá thông minh.
Hoàng đế ho khan một tiếng: “Vẫn còn hơi do dự.”
“Vậy -- -- Thánh nhân cũng đừng ngại gọi Tưởng Tiến Hiền, Vi Tri Miễn vào hỏi chuyện, bọn họ cũng là Tể tướng mà. Ngoài ra còn có đám Thẩm Tấn, Viên Mạn Đạo nữa, điều là trọng thần triều đình, là kẻ hiểu chuyện. Nói không chừng, sẽ có gợi ý gì chăng?”
Hoàng đế vỗ tay cười nói: “Xuất sắc.” Ngài cũng nghĩ như vậy~ tiêu diệt từng bộ phận. Có thể không truy phong Hoàng hậu, nhưng nhất định phải lập Thái tử - chỉ cần Hoàng đế có lối suy nghĩ của chính khách, không thể nào Trịnh Tĩnh Nghiệp lại đoán sai.
Trịnh Tĩnh Nghiệp trở ra, Tưởng Tiến Hiền được gọi vào, Tưởng Tiến Hiền phụng chiếu lúc đang mở hội nghị trao đổi ở nhà, Tưởng Trác cũng có mặt, Tưởng Tiến Hiền đang khen Hạ Thịnh: “May mà có hắn nhanh trí, đây là theo lý. Nếu không, trong thời gian ngắn thì không có cớ nào cản Thánh nhân.”
Tưởng Trác dở khóc dở cười: “Tướng công sai rồi! Vẫn còn Tề vương đấy.” Ngài bớt hồ đồ đi?
“Tề vương không lo cho dân, bị đẩy đi xa, có quyền gì mà để ý đến chính vị trong cung nữa?” Tưởng Tiến Hiền đã gạt Tề vương ra khỏi danh sách từ lâu.
Tưởng Trác nói: “Không được lấy thiếp làm vợ, trừ khi Thánh nhân chọn thục nữ khác thì trong hậu cung không ai có thể làm hậu, nói cách khác… Thánh nhân không có đích tử. Có đích lập đích, không đích lập trưởng! Thái tử đã bị phế, Tề vương là lớn nhất, em họ của Hạ Thịnh là Tề vương phi!”
Em họ cmm!
Tưởng Tiến Hiền rút lại lời khen về Hạ Thịnh, ông ta muốn cào chết Hạ Thịnh!
Tiêu Thâm tự mình đến đưa Tưởng Tiến Hiền vào cung, Tưởng Tiến Hiền hỏi thăm Tiêu Thâm: “Thập Nhất lang, tình hình Thánh nhân thế nào rồi?”
Đương nhiên Tiêu Thâm không tùy tiện nhả ra: “Tưởng tướng đi là biết.”
Tưởng Tiến Hiền ăn mặc nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào cung Thúy Vi. Một vẻ liệt sĩ mà vái chào Hoàng đế, lúc này Trịnh Tĩnh Nghiệp đã về, Tưởng Tiến Hiền ngồi ở vị trí Trịnh Tĩnh Nghiệp đã ngồi, không đợi Hoàng đế mở miệng, nghiêm túc nói với Hoàng đế: “Thánh nhân, chuyện lớn trên triều, không thể đùa được. Hoàng hậu, đứng trên một nước, không thể tùy tiện truy phong như thế! Trịnh Tĩnh Nghiệp có nói với mọi người rằng Tiên đế báo mộng? Lý… lý do này chỉ có mụ nhà quê không biết gì mới tin!” Rõ là không hề tin.
Hoàng đế tốt tính khoát tay: “Tiên đế báo mộng cho trẫm thật.”
“Tiên đế thâm minh đại nghĩa, sao lại có thể làm chuyện sai trái như vậy? Để thiếp làm vợ…”
Hoàng đế cắt ngang lời ông ta: “Tiên đế nói, Thập Thất lang có phúc phận của Thiên tử. Nhưng nó không phải đích, cũng không phải trưởng, trẫm muốn lập nó, tất nhiên phải cho nó một cái danh phận.”
Tưởng Tiến Hiền nghiêm mặt: “Vì một giấc mộng sao? Thần không dám phụng chiếu này. Hôm nay Thánh nhân nói vì Tiên đế báo mộng mà lập Thái tử, ngày mai Tiên đế báo mộng muốn phế Thái tử, bệ hạ sẽ nghe sao? Có lệ của hôm nay, vua đời sau sẽ cứ một mực bảo được báo mộng thì sẽ thế nào đây? Thần hạ phản đối, đây là bại hoại quốc gia!”
Hoàng đế vẫn rất tốt tính mà rằng: “Được, không nói báo mộng nữa, ta nay đã lớn tuổi, bây giờ Đông cung không người, khanh nói xem, ai thích hợp?”
Tưởng Tiến Hiền không do dự nói: “Mọi chuyện đều theo lễ pháp!’
“Tề vương?”
Tưởng Tiến Hiền tắt lửa, nhận ra rằng không thể như vậy, nổi sức chiến đấu: “Thánh nhân, từ việc lộn xộn trong thư nặc danh, quả thực những chuyện Tề vương làm là không hợp pháp, xin thưa, không lo cho dân, không thể làm vua.”
“Triệu vương?”
“Triệu vương và Tần vương cũng có liên quan đến vụ án thư nặc danh, Yến vương cũng dính lời đồn.”
Hoàng đế nở nụ cười, không phải bộ dạng chảy nước mắt trước mặt Miêu phi, khổ sở trước mặt em gái, mà trong đôi mắt lộ vẻ cơ trí. Lời ngài nói cho thấy ngài và Trưởng công chúa Khánh Lâm đúng là anh em ruột: “Chúng ta đừng nói xa nói gần nữa, nói thẳng ra đi, khanh thấy Ngụy vương thích hợp sao?”
Tưởng Tiến Hiền hít một hơi lạnh: “Vâng.”
“Trẫm không thích nó,” Hoàng đế nói thẳng, “Hay lắm! Tề vương không lo cho dân? Đừng tưởng trẫm không biết những điền viên của Ngụy vương từ đâu mà ra! Các ngươi tố cáo Yến vương, sao biết không ai tố Ngụy vương? Còn thằng súc sinh Tấn vương, đến con ruột còn nhầm! Thập lang?! Thập Tứ lang?! Ngươi muốn trẫm phải chính miệng thừa nhận con trai mình đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm, quá quắt đến thế nào sao?”
Tưởng Tiến Hiền đổ mồ hôi đầm đìa: “Thần không dám. Con người không ai hoàn hảo cả.”
Hoàng đế vẫn vô cảm nhìn ông ta, trên trán Tưởng Tiến Hiền rịn mồ hôi, ngã nhào xuống đất: “Thánh nhân, thần là có tâm tư, nhưng quả thật… Thục vương chưa từng có sự tích gì, mọi người cũng không biết tính cách của y.”
Hoàng đế trầm giọng: “Nhưng không để anh em tương tàn là được! Lập Ngụy vương, Yến vương có phục? Lập Yến vương, Ngụy vương phục chăng?! Không lập tức gây chuyện là không xong! Đổi người khác, khó chịu thì có, nhưng không đến mức đối chọi gay gắt như vậy!” Cho dù có tạo phản, Thục vương sẽ không quá căm thù anh trai. Nhưng đổi là kẻ khác, Yến vương dám phản, Ngụy vương sẽ giết, tin không?
Tưởng Tiến Hiền không nói gì, nhưng vẫn không thật sự cam lòng.
Hoàng đế nói: “Các ngươi làm tướng, là vì quốc gia! Ta hi vọng đất nước này được an lành hơn các ngươi nhiều~”
Tưởng Tiến Hiền nhanh chóng cân nhắc tình hình, nếu Hoàng đế quyết tâm lập Thục vương, ngài chỉ cần nói rằng số chư vương trước không tốt, quét nhà ra rác, hoặc chụp đại cái mũ nào đó, cần gì làm phản, chẳng hạn như Tấn Vương, con ruột bị đổi mà cũng hồ đồ không nhận ra, là đủ rồi.
Thấy tình hình êm rồi thì đồng ý cho xong vậy, Tưởng Tiến Hiền cân nhắc thiệt hơn, chảy nước mắt khóc rống trình bày với Hoàng đế: “Thần không thể vì tư lợi bản thân mà không suy nghĩ cho quốc gia. Bệ hạ vừa ý Thục vương, thần không dị nghị,” Đổi đề tài, không nhắc tới lợi ích, đây là sự cố chấp của ông ta, “Chỉ là… truy phong Hứa thị làm Hoàng hậu, thần tuyệt đối không thể tán thành. Chuyện này sẽ mở một tiền lệ xấu! Nếu vì Thục vương, hãy truy phong làm Thục viên, Chiêu nghi cũng được, nhưng làm Hoàng hậu, thần có chết cũng không dám theo!”
Hoàng đế thống khoái: “Chuyện này trẫm đã tính sai, nghe theo ý khanh.”
Sau đó là Vi Tri Miễn, thật ra ông ta cũng không liên hệ với chư vương quá sâu, càng dễ thuyết phục hơn Tưởng Tiến Hiền, chỉ cần Hoàng đế nói: “Chuyện của Hứa thị, trẫm đã biết không ổn. Trong chư vương, hai mươi năm đấu đá nhau, làm trái tim trẫm băng giá, anh em càng thêm thù địch. Suy nghĩ cho quốc gia, lập Thập Thất lang, sau khi ta chết, tân quân có thể bao dung với anh em.”
Vi Tri Miễn cũng đồng ý lập Thục vương.
Đám Thẩm Tấn, cũng như Tưởng Tiến Hiền, đều bị Hoàng đế vuốt ve mà thuận theo.
Viên Mạn Đạo rất phản đổi, chẳng qua vì chuyện truy phong Hoàng hậu, miễn Hoàng đế cam đoan điều này, ông ta sẽ im lặng năm phần. Đến khi Hoàng đế bảo lo lắng các hoàng tử sẽ anh em tương tàn, Viên Mạn Đạo còn để tâm hơn ngài: “Bệ hạ cảm thấy Thục vương là người khoan dung động lượng sao?”
“Ít nhất là không thù không oán?”
Viên Mạn Đạo trầm mặc: “Như vậy, thần xin ngài hãy từ từ thu lại quyền hạn của chư vương, giảm giáp sĩ.”
Hoàng đế thở dài: “Lời khanh nói đúng.”
Hoàng đế lần lượt gọi từng người vào tiến hành công tác thuyết phục, đồng thời cũng thừa nhận mình đã mơ thấy Tiên đế. Thật ra đây là cái nghĩa khí của ngài, không để Trịnh Tĩnh Nghiệp chịu oan uổng nhiều. Tiếc là Trịnh Tĩnh Nghiệp gánh oan nhiều rồi, mọi người quen nết cũng mắng chửi Trịnh Tĩnh Nghiệp đôi câu.
Không phải Trịnh Tĩnh Nghiệp không có thu hoạch, địa vị của ông trong lòng Hoàng đế lại tăng thêm một bậc – xử lý vấn đề ổn thỏa. Nếu nói báo mộng là ‘nhanh trí’, thì cho người bảo vệ Thục vương là ‘có cái nhìn đại cục’. Thục vương cũng cảm thấy Trịnh Tĩnh Nghiệp là người tốt. Thục vương chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thành Thái tử, tuy rằng y có vẻ là thanh niên có lý tưởng có khát vọng, nhưng cũng chỉ muốn làm một hiền vương mà thôi. Có thể được lên làm Thái tử, là một chuyện cực kì khó khăn. Không chỉ nhờ cha ưu ái ưu ai không thôi, nếu chẳng có triều thần chống đỡ thì hoàn toàn không thể. Trịnh Tĩnh Nghiệp, quả là người đáng tin cậy.
Hoàng đế cũng là một người mua bán công bằng, với người chịu tiếng xấu giúp ngài, ngài không bạc đãi. Ngài đã nghĩ từ đầu, phong Trịnh Tĩnh Nghiệp thành Thái phó thái tử.
Trịnh Tĩnh Nghiệp lập tức từ chối: “Thục vương đã có thầy dạy, nay lập làm Thái tử, Vương phó sẽ thành Thái phó. Bệ hạ vừa ý Thục vương, có thể thấy Vương phó dạy tốt, cần gì phải thay đổi người?” Chuyện hái quả thế này cũng cần được phân loại. Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp rất vui, nhưng không muốn bị oán hận. Tần Việt và Thục vương làm thầy trò bao nhiêu năm, dù không làm Thái phó, Thục vương cũng sẽ nhớ ân ông ta. Tư coi mình là thiếu hiệp, thấy việc nghĩa là làm, cứu giúp mấy em gái yếu đuối, dẫu không được hiệp ân báo đáp thì cũng hi vọng phát triển quan hệ hữu nghị với lưu manh. Cho dù phải có quan hệ gì đó thì cũng không phải quan hệ lấy thân báo đáp của thiếu nữ kia.
Hoàng đế ý nặng lời sâu mà nói: “Đến nay ta vẫn không thể quên được Ngụy Tĩnh Uyên, khanh cũng đã đắc tội không ít người, nếu làm Thái phó thái tử, tương lai sẽ thành Đế sư. Với thân phận này thì có thể bảo vệ cả nhà của khanh được bình án”
Trịnh Tĩnh Nghiệp xúc động: “Thần… thần…” Nghẹn ngào.
Hoàng đế và Trịnh Tĩnh Nghiệp nắm tay nhau, mắt đẫm lệ, cảm động không thốt nên lời.
Rốt cuộc Trì Tu Chi cũng không thể nhìn thêm, thấp giọng nói: “Chẳng những Thái tử có Thái phó, còn có Thái sư, Thái bảo.”
Hai lão già đỏ mặt, quê quá hóa giận, Trịnh Tĩnh Nghiệp không tiện đập chàng, lau nước mắt: “Thằng lỏi lắm điều!” Hoàng đế tiếp lời: “Đắc tội với cha vợ, không muốn cưới vợ nữa sao?!”
Trì Tu Chi cảm thấy chỉ cần động đến chuyện cưới vợ của mình thì chàng luôn có giới hạn mới, quả quyết xin Hoàng đế phân xử: “Nhạc phụ đã đồng ý rồi, sang năm sẽ gả, thần đã chuẩn bị phòng tân hôn rồi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười ha hả nói: “Ngày tốt năm sau vào tháng sáu, ở Hi Sơn, con muốn mang con gái ta đến biệt nghiệp của Trưởng công chúa Khánh Lâm sao?”
Hoàng đế sảng khoái nói: “Có phòng tân hôn, trẫm sẽ ban thưởng cho Tu Chi một biệt nghiệp ở Hi Sơn.”
Trước đây, Trịnh Tĩnh Nghiệp gánh tiếng xấu giúp Hoàng đế, chịu áp lực mà không phá bỏ kết quả cải cách của Ngụy Tĩnh Uyên, được ban thưởng chức Thủ tướng, phong Trịnh Diễm thành Huyện quân, vân vân. Lần ban thưởng này, ban Trịnh Tĩnh Nghiệp chức Thái phó thái tử (cả nhà bình an), ngoài ra, Trịnh Diễm cũng được hưởng lợi, Hoàng đế quả thật rất thích nàng này, trong lòng còn thầm tính, khi kết hôn, sẽ thăng cấp cho con bé... làm Quận phu nhân đi! Đúng, phong thành Lang Nha quận phu nhân! À, còn con gái cả của Trịnh Tĩnh Nghiệp, cho một chức Quận quân cũng được.
Trịnh Diễm chẳng biết tại sao lại được lắm lợi ích như vậy. Trì Tu Chi, giúp Hoàng đế soạn chiếu thư truy phong, tuy rằng cuối cùng chiếu thư còn chưa được ra khỏi cửa cung đã bị bãi bỏ nhưng chàng cũng đã làm bia đỡ đạn một phen, không phải không được lợi.
Cuối cùng, Trì Tu Chi ban bố bản chiếu thư chính thức ra, truy phong cung nhân Hứa thị thành Chiêu nghi, Hoàng đế để Trịnh Tĩnh Nghiệp tự tay cầm bút viết chiếu thư sắc phong Thái tử.
***
Đại cục đã định, tất cả mọi nhà đều bận rộn điều chỉnh sách lược, đương nhiên trong lòng chư vương rất khó chịu, đám người trợ giúp không biết phải làm sao, đành khoanh tay đứng nhìn, nhóm quân sư đơn côi không có tác dụng gì, đành vừa tức vừa bấm bụng chuẩn bị quà cáp cho Tân Thái tử.
Trịnh Tĩnh Nghiệp làm Tân Thái phó Thái tử, bắt đầu tiến hành trò chuyện thân thiết với Thái sư Tần Việt. Nội dung cụ thể thế nào thì người ngoài không rõ, cứ biết là, hồi trước đồng chí Tần Việt được Trịnh Tĩnh Nghiệp sắp xếp làm thầy của Thục vương, thế cũng đủ rồi.
Đông cung hoang phế, cần được quét dọn, Thái tử mới nhậm chức quyết định chuyển thẳng tới biệt nghiệp của Trưởng công chúa Khánh Lâm. Đang ở trong viện, không ngờ cô cô lại tới, ghé qua nói chuyện một hồi. Trưởng công chúa không kể công: “Chẳng qua khéo thế thôi. Nếu biết con tốt số thế này, ta cũng không để ý nhiều đến vậy? Thế nào? Có quen chưa?”
Tiêu Lệnh Tiên cẩn thận thưa: “Cũng được, chỉ là… phủ Chiêm sự thì cần nhiều người hơn vương phủ, cũng hơi thiếu. Cháu có hỏi Thái phó, Trịnh tướng bảo nên nói trước với cha một tiếng mới được. Cháu nghĩ, dượng nhìn người rất chính xác, không biết có được hay không ạ?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Cháu còn không rõ ông ấy sao? Lười nhác lắm! Hai người tự bàn với nhau đi.”
Tiêu Lệnh Tiên cười không nói. Cuối cùng, y vẫn chọn cháu trai của Cố Ích Thuần, Cố Nại vào phủ Chiêm sự của mình, cháu của Tưởng Tiến Hiền, cháu Thẩm Tấn cũng trúng tuyển. Hai người Trịnh Văn Bác và Trượng Lượng bảo vệ có công, cũng được đưa vào biên chế Đông cung. Quách Tĩnh là người của Hoàng đế, y không đòi được, nhưng cũng nhớ kĩ trong lòng, sau này sẽ giữ quan hệ tốt với người anh họ này.
Hoàng đế thấy phần danh sách đó, thoáng nhăn mày: “Cứ vậy?”
Tiêu Lệnh Tiên ngại ngừng nói: “Còn thiếu vài người, nhi thần muốn…”
“Sao?”
“Thái phó làm tướng, trong phủ thiếu người, cần có thi cử, dựa vào khả năng mà tuyển chọn, ngoài ra… Con cũng không câu nệ xuất thân, dù tướng mạo thế nào, chỉ cần có tài, vượt qua kì thi liền bổ nhiệm vào những vị trí còn trống.”
Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười: “Tốt! Rất tốt” Lúc này cũng có tâm trạng trêu đùa, “Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa bảo, chức Thái phó của ông ta không xứng, không thể khuyên bảo Thái tử, nhưng thật ra con học nhiều đấy chứ.”
Tiêu Lệnh Tiên cũng cười, cảm nhận của y về Trịnh Tĩnh Nghiệp không tệ, dù có chuyện lập Thái tử này hay không thì ông vẫn là người đi theo Hoàng đế, điều này khiến Tiêu Lệnh Tiên rất thích. Cách chọn người tài của Trịnh Tĩnh Nghiệp càng khiến Tiêu Lệnh Tiên sáng mắt, thì ra là thế! Bản năng y hiểu, như vậy có lợi cho mình! Trên người Trịnh Tĩnh Nghiệp còn rất nhiều chỗ đáng học.
Hơn nữa vẻ ngoài Trịnh Tĩnh Nghiệp đàng hoàng, nói năng phong nhã, thái độ ôn hòa, theo như lời Cố Ích Thuần là: Muốn lừa ai cũng được. Đến chết Tiêu Lệnh Tiên vẫn nghĩ Trịnh Tĩnh Nghiệp là người tốt, y đã đối xử không tốt với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Ôi! Tiêu Lệnh Tiên đúng thật là một đứa bé đơn thuần.
“Cứ vậy đi,” Hoàng đế khép bản kế hoạch trong tay, “Chuyện chính sự cứ hỏi Thái phó, ông ấy là người có bản lĩnh. Chẳng những có bản lĩnh mà còn có học vấn.”
Tiêu Lệnh Tiên thống khoái gật đầu: “Nhi thần hiểu ạ”
“Khi muốn thi cử, lúc ra đề cần cẩn thận cân nhắc.”
“Vâng. Còn nữa, chỗ thiếu người cứ để vậy được không? Qua mùa xuân rồi hẵng cho thi. Chẳng qua chỉ thiếu bốn, năm người, không có gì đáng ngại.”
Hoàng đế cười nói: “Được.”
Tiếp theo là một đống việc khiến Tân Thái tử bận rộn đến tối tăm mặt mày. Thợ thủ công báo cáo, vì Trịnh tướng công có ánh mắt nhìn xa, đã âm thầm hạ lệnh chuẩn bị, cho nên mọi chuyện đều rất thuận lợi, tất cả tài liệu đều đầy đủ, không cần bây giờ mới đặt mua. Tháng chín Hoàng đế trở về cung Đại Chính, tới tháng mười, tất thảy đều đủ, sắc phong Thái tử, Tân Thái tử mang cả nhà vào Đông cung.
Cha con Hoàng đế không khỏi tán thưởng Tể tướng toàn năng thêm lần nữa. Đám chính khách từng mắng Hứa thị thiếu khuyết điểm, không đủ trở thành mẫu nghi thiên hạ các loại, nay đến chúc mừng Thái tử, Tiêu Lệnh Tiên ngoài mặt cười nói, nhưng trong lòng không phải không hận. Mẹ ruột bị mắng, ai mà không tức giận? Không gì khác hơn là thầm ghi nợ trong lòng.
Đàn ông bận, phụ nữ cũng bận. Đỗ thị, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng vậy. Đúng là khiến người ta hâm mộ quá xá. Trước đây qua lại với Miêu phi, mệ nó bây giờ lại có quan hệ tốt với Thái tử phi, sao chuyện tốt gì các bà ấy cũng chiếm thế? Trưởng công chúa Khánh Lâm là cô của Tân Thái tử, cũng là dì của Thái tử phi, đương nhiên từ đó mà kéo Trịnh gia vào theo. Đỗ thị cũng nghiêm túc nhắc Thái tử phi: Bây giờ vị trí của cháu không như trước, phải tôn kính rộng lượng với các phi tần hậu cung, giúp chồng kiếm điểm.
Thái tử không thích Miêu phi, trên mặt không thể hiện, nhưng không thể giấu nổi con mắt gian tà của lão gian tặc Trịnh Tĩnh Nghiệp. Mắt Trịnh Tĩnh Nghiệp độc thế nào chứ? Tiêu Lệnh Tiên vẫn còn ngây thơ lắm, y hoàn toàn không nhắc tới người em Nhị Thập Tứ lang, dù có hơi áy náy với các anh trai. Trịnh Tĩnh Nghiệp nhanh chóng nhận ra tâm trạng của y, trước đây vợ và con gái ông cũng thường xuyên qua lại với Miêu phi.
Trịnh Tĩnh Nghiệp không thể không ra sức tẩy não: “Thánh nhân chọn Điện hạ là vì vừa ý với lòng nhân ái của Điện hạ! Sao Điện hạ lại không quan tâm đến Nhị Thập Tứ lang như thế được? Đó là Quý phi, cũng phải bảo Thái tử phi tôn kính cô ta một chút mới được. Coi như vì Thánh nhân đi. Nay tuổi tác Thánh nhân đã cao, Quý phi có thể làm Thánh nhân thoải mái, Điện hạ cũng nên có vài phần kính trọng với Quý phi mới phải. Còn về bọn thần, chẳng lẽ thần bảo vệ cha con Miêu thị vì muốn lấy lòng phi tử sao? Vì tránh để Thánh nhân bị khó xử thôi! Vợ con thần thường vào điện Chiêu Nhân, chẳng lẽ vì Quý phi có lợi gì cho chúng thần sao? Chẳng qua vì mặt mũi của Thánh nhân! Thánh nhân có ơn với cả nhà ta, chúng ta sẽ giúp Thánh nhân được thoải mái! Vi thần còn vậy, huống chi Điện hạ là con của ngài? Vì Thánh nhân, hãy vì Thánh nhân~”
Miêu phi cũng dần trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người, cuối cùng Hoàng đế cũng không lâm hạnh phi tử nào nữa, có lẽ vì đã lớn tuổi, nhu cầu tâm lý lớn hơn sinh lý nhiều. Hoàng đế phải tiếp tục công việc giao tiếp, bồi dưỡng Tân Thái tử, ít đến hậu cung. Cứ thế, thấy Thái tử giữ gìn lễ nghi, tỏ thái độ tôn kính với Miêu phi, thể hiện quan tâm lo lắng đến em nhỏ, quả khiến Hoàng đế cảm động nhiều lắm.
“Con đúng là một đứa bé nhân hậu! Tính tình Quý phi được chiều sinh hư, Nhị Thập Tứ lang còn quá nhỏ, ta rất lo lắng cho mẹ con nàng ấy, con lại có thể đối xử với họ như vậy, ta rất an tâm. Còn các anh của con thì…”
Tiêu Lệnh Tiên đổ mồ hôi, có một Thái phó đáng tin để dựa vào, thật là tuyệt cmn vời!
Từ Oánh cảm thấy không ổn lắm, mọi người trong nhà không hề nghĩ rằng cô có thể thành Thái tử phi, làm Vương phi đã là không tệ rồi. Vừa mới tiếp nhận Vương phủ, cố gắng lắm mới miễn cưỡng vận hành thì lập tức chuyển sang Đông cung, lại còn là tân sắc lập. Sắp qua năm mới, trăm công nghìn việc không biết bắt đầu từ đâu, luống cuống tay chân tìm người chỉ bảo. Mẹ, Trưởng công chúa Khánh Lâm là đối tượng chỉ dạy cho cô, dần dần mới đưa mọi chuyện vào quỹ đạo.
Trong lúc bận rộn như thế, năm mới đến rồi.
/127
|