ĐỆCH! ĐÚNG LÀ VÔ SỈ! TRỊNH DIỄM KHÔNG CÒN ĐÁNH GIÁ NÀO KHÁC VỀ CHA MÌNH.
Sau chuyện về bộ mặt thật của gian thần, có lẽ là trốn tránh,hoặc phải làm một vài chuyện khác nên Trịnh Diễm cũng không nhắc lại chuyện này nữa, cũng chẳng có ý khuyên cha mình, hay phân rõ giới hạn gian tặc gì gì đó. Dù sao cũng không phải mái ấm Tiểu Hoa, dẫu không phải phải dân xuyên không thì cũng chớ ngây thơ như vậy chứ?
Theo Trịnh Diễm, Lương Hoành chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng chuyện lấy mạng người như thế thì nhất thời nàng không thể tiếp thu được. Đứng ở lập trường của Trịnh Diễm, không thể phản đối cha mình. May mà hình như cha nàng đã bỏ qua cách thức thô bạo gọn lẹ kia, sửa thành thủ đoạn đùa giỡn âm độc…
Đại khái thì đây là chính trị.
Chỉ cần đừng làm trước mặt nàng, nàng có thể chấp nhận – Trịnh Diễm cảm thấy mình cũng sắp thành chính khách.
Điều chỉnh tâm tình lại một chút, Trịnh Diễm tiếp tục cuộc sống bình thường của mình. Các con gái Hoàng đế kết hôn, nàng cũng phải đi uống rượu mừng. Hoàng đế già rồi thích náo nhiệt, hạ lệnh những quan trên ngũ phẩm đều phải tham gia hôn lễ của con gái ngài, Trịnh Diễm xui xẻo phải tự mình làm hết, ngày hè nóng nực vầy mà cũng phải đi công tác hữu nghị.
Đó là đám cưới của công chúa An Khang Tiêu Lệnh Nghiên. Thập Cửu nương Tiêu Lệnh Nghiên gả cho con trai của Khánh Quốc công, Tề Tương, coi như cũng trở thành thân thích với Trịnh gia – vì cô dâu chưa vào cửa của cháu cả Trịnh gia, Trịnh Đức Hưng, chính là em ruột với Tề Tương.
Trước khi cô dâu xuất giá, chẳng những nói chuyện với nữ quyến ở nhà mẹ đẻ mà còn phải tụ tập bạn bè khuê phòng, mở một tiệc trà tạm biệt tháng ngày độc thân. Trịnh Diễm cũng được coi là bạn của Tiêu Lệnh Nghiên, thân phận này có vẻ khá khó giải thích. Nói thẳng ra, Trịnh Diễm không thích ở chung với đám công chúa hoàng thất, Trưởng công chúa Khánh Lâm là ngoại lệ. Trước khi làm mai cho Trưởng công chúa Khánh Lâm, nàng cũng chẳng ở chung với bà bao nhiêu.
Tuy rằng quản chế với công chúa của triều đại này khá lỏng lẻo, chị em Tiêu Lệnh Nghiên thường ra ngoài chơi, nhưng không phải với Trịnh Diễm, bọn họ có mối quan hệ khác, mà trong đó là một đống quận chúa công chúa. Đôi khi Trịnh Diễm ác ý nghĩ rằng, trước và sau mỗi nhiệm kì của Tân Hoàng đế, sẽ có người tạo phản, sau đó bị diệt sạch, thế nên không cần phải kiểm soát dân cư?
Trung bình Trịnh Diễm và chị em Tiêu gia gặp nhau một tháng khoảng một, hai lần, đôi khi chẳng tìm ra dịp nào, nhưng Tiêu Lệnh Nghiên và em gái Tiêu Lệnh Nhàn lại thích nói chuyện với Trịnh Diễm, hơn thế nữa, trước khi lấy chồng còn cho người đến rủ đi tán dóc. Các công chúa nói chuyện với nhau, nội dung cũng chẳng táo bạo hơn tiệc chia tay trước khi cưới của những người khác. Nhà người khác ra sức dạy phải hung hãn lên, không để người khác coi thường, chồng dám một dạ hai lòng thì xử ngay. Còn cuộc đối thoại giữa các công chúa đơn giản hơn nhiều: “Nếu Phò mã không biết điều, có chuyện gì cần giúp thì cứ réo các chị em một tiếng nhé.” Sau đó chuyển qua nói chuyện phiếm. Những lời này, là do trưởng bối, Trưởng công chúa Khánh Lâm, thuận miệng nói ra, nói xong rút luôn. Con gái Tiêu gia mà cần người khác giúp đỡ sao? Trưởng bối nói thế thì còn được, chứ cùng vai phải lứa mà nói thế thì chính là làm nhục, xem thường sức chiến đấu của Thập Cửu nương.
Mặt Trịnh Diễm tái mét: Réo gọi cái mốc xì! Tiêu phối của mỗi người bọn họ có hơn một trăm hộ vệ mặc giáp lận đó? Mười, hai mươi công chúa, gọi hết về, nếu muốn tấn công hoàng cung cũng có thể gây một màn hỗn loạn đó biết không? Phò mã nào mà chịu cho nổi? Thế nên không cần dạy phải hung hãn thêm đâu, đúng không? Có đúng không?
Bên trái Tiêu Lệnh Nghiên là cô em gái Nhị Thập Nhất nương Tiêu Lệnh Nhàn, tay phải là Trịnh Diễm. Điều này khiến Nhị Thập nương Tiêu Lệnh Viện cực kì khó chịu, liếc Trịnh Diễm xem thường. Sự chán ghét của Tiêu Lệnh Viện với Trịnh Diễm đã lên tới mức khó hiểu, cũng như không biết tại sao hai chị em Tiêu Lệnh Nghiên, Tiêu Lệnh Nhàn rất thích Trịnh Diễm vậy. Tiêu Lệnh Nghiên còn nói: “Gần đây cô ít vào cung, hồi trước vào cung thì không phải lúc nào cũng gặp, nhưng cô không tới thì càng chẳng thấy đâu. Chúng ta ra ngoài thì cô lại đi nghiên cứu học vấn, chẳng lẽ muốn định quốc an thiên hạ sao?”
Trịnh Diễm nói: “Còn không phải vì bị giam trong nhà sao? Nghiên cứu học vấn gì chứ? Ta thấy thật là kì lạ, khi bé học hành cũng không đến nỗi, tại sao càng lớn càng không hiểu gì, giết thời gian thôi. Còn công chúa thì sao, năm rồi có bị quản chế dữ lắm không?”
Tiêu Lệnh Nhàn nói: “Thập Cửu nương sắp gả đi rồi, còn cô?” Tiêu Lệnh Nghiên cũng hùa theo: “Ta thấy cô ấy cũng sắp rồi~”
“Đúng là Thập Cửu nương muốn được gả lắm rồi đấy nhé?”
Tiêu Lệnh Nhàn chớp mắt nói với chị mình: “Chẳng lẽ giả vờ nghiên cứu học vấn, chờ Trì lang của cô tới thăm thầy chứ hả, phải không?”
Trịnh Diễm đỏ mặt: “Ta không thèm lén lút vậy đâu, ơ kìa, không đúng, hôm nay là ngày của Thập Cửu nương mới đúng chứ.”
Tiêu Lệnh Nhàn chỉ vào Tiêu Lệnh Nghiên: “Lần này, Phò mã của tỷ,” chỉ vào Trịnh Diễm, “Là anh trai của cháu dâu cô ấy, thế là tỷ bị xuống một cấp rồi.”
Tiêu Lệnh Nghiên nói: “Nhưng mà bọn ta hiểu rõ nhau! Ta chỉ biết Thất nương là bạn mình thôi.”
Trịnh Diễm cảm thấy thật khó hiểu, nàng cảm nhận được, hai chị em này thật lòng thích mình, nhưng vì sao?
Đấy cũng là chỗ Tiêu Lệnh Viện không hiểu.
Bạn bè ra về, các chị em vẫn ở lại, Tiêu Lệnh Viện đã rất kiềm chế rồi, nhưng vẫn không thể không hỏi. Cô ta vẫn nhớ đây là ngày vui của chị mình, không thể làm mất hứng, cho nên không nhắm vào Trịnh Diễm. Cố ý nán lại, hỏi Tiêu Lệnh Nghiên: “Thập Cửu nương và Nhị Thập Nhất nương thân thiết với Trịnh Diễm ghê nhỉ.”
Tiêu Lệnh Nghiên vẫn chưa lên tiếng thì Tiêu Lệnh Nhàn đã nói trước: “Đúng thế! Thất nương xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chẳng phải người hay làm mình làm mẩy. Nhìn cô ấy trong lòng muội cũng thấy vui. Vừa gặp đã thích.”
Tiêu Lệnh Viện trợn trừng mắt: “Muội vừa nói cái gì? Chẳng qua Trịnh Thất chỉ là con gái Tể tướng thôi, giao du với công chúa, cuồng ngạo như vậy, mà muội còn thấy cô ta tốt đẹp sao?”
Tiêu Lệnh Nghiên chọt khẽ vào lưng Tiêu Lệnh Nhàn, nói với Tiêu Lệnh Viện: “Cần gì phải tính toán như thế? Có mấy người chung lý tưởng, chịu đùa giỡn với muội mà không câu nệ tiểu tiết đâu chứ? Ôi~” Đánh hai tay vào nhau, “Ta lại cho chuyện muốn hỏi muội đây, -- điện Chiêu Nhân có cho người mang một bộ trang sức tới cho ta, nhìn cũng không tệ lắm, nói là những công chúa sắp gả đều có phần, cũng sắp tới ngày vui của muội rồi, bộ của muội có đẹp không?” Đổi đề tài.
Quả nhiên, sau đó Tiêu Lệnh Viện hỏi: “Thập Cửu nương được tặng cái gì? Cho muội xem.”
Tiêu Lệnh Nghiên và Tiêu Lệnh Nhàn liếc nhìn nhau: Biết là cô ta sẽ như thế.
Thật ra vẻ ngoài của Tiêu Lệnh Viện không xấu, từ nhỏ đã thích vượt trội, nổi bật hơn các chị em, ai hơn mình thì sẽ thấy không vui. Các chị em ngang tuổi chính là những người bị hại nhiều nhất, qua nhiều năm, thành tính nết như thế. Công chúa là một quần thể kì lạ, có không ít đặc tính cộng đồng. Nếu Trưởng công chúa Khánh Lâm thích mang thù, Tiêu Lệnh Viện thích mang thù thì không có nghĩa chị em của cô ta sẽ không mang thù. Đồ chết tiệt, một ngày nào đó cứ chờ mà xem!
Trịnh Diễm và các công chúa không có xung đột quyền lợi, nàng lại là người thoải mái, hai người Lý Tuấn và Trịnh Tĩnh Nghiệp ghét nhau như thế mà vẫn có thể nhập bọn uống rượu với nhau, với hai chị em công chúa chịu đủ sự tra tấn nhỏ nhen, thấy nàng dễ thương đến không thể thương hơn. Đúng như lời Nhị Thập nương đã nói: “Nhìn cô ấy, trong lòng ta cũng thấy vui.”
***
Tin tức nhanh chóng chìm xuồng, không lan ra ngoài, Trịnh Diễm hoàn toàn không biết mình lại bị mang ra chỉ trích.
Nhớ hồi sinh nhật mình đã được tặng rất nhiều quà, nay quà mừng cưới cho các công chúa lại là Đỗ thị đưa, nhưng vì quan hệ với các công chúa của nàng và chị em Tiêu Lệnh Nghiên khá thân, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng có vẻ gần gũi với hai cô cháu gái này hơn cả, Trịnh Diễm cân nhắc thêm, thêm bạn thì sẽ có thêm nhiều đường đi, hai người bọn họ lại không giống loại ăn no rửng mỡ, rảnh quá nên tạo phản. Trịnh Diễm bắt đầu lục lọi hàng tích trữ của mình, tìm tới tìm lui cũng không có gì thật sự hài lòng, đành hùng hổ chạy đi gài bẫy Lý Tuấn kiếm hai bức tranh chữ cho đủ số lượng.
Tiêu Lệnh Nghiên và Tiêu Lệnh Nhàn nhận được quà thì rất là vui, bản thân Lý Tuấn là người không đáng tin, nhưng chữ của ông ta thì khá đáng giá!
Hôm Tiêu Lệnh Nghiên kết hôn, Tiêu Lệnh Nhàn kéo tay Trịnh Diễm nói: “Quả thật cô đã hao tâm tổn trí rồi, chữ của Lý say rượu không phải dễ có đâu.” Đó là kẻ điên, chẳng biết khi nào sẽ lên cơn động kinh, chữ viết xong mang đi đốt.
“Cô nói ông ấy thích rượu nhưng quên ta có bản lĩnh khác à, chỉ tốn hai vò rượu thôi.”
Tiêu Lệnh Nhàn mỉm cười: “Dù sao thì ta cũng rất thích chữ này, cô có lòng rồi.”
Hầu như các bạn của Trịnh Diễm không thể tham gia yến hội này, Ngũ tẩu, Lục tẩu thấy nàng và Tiêu Lệnh Nhàn trò chuyện với nhau khá vui vẻ nên đẩy nàng cho Tiêu Lệnh Nhàn luôn. Một người là chị họ ngoại, một là chị họ bên nội, được cả hai giao phó, Tiêu Lệnh Nhàn thiếu tí nữa là vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, cứ giao Thất nương cho muội.”
Sau đó trò chuyện rủ rỉ với Trịnh Diễm, nhỏ giọng hỏi: “Cô cũng sắp đến lúc cập kê rồi phải không? Bao giờ cô và Trì lang nhà cô sẽ có chuyện vui đây? Ta thích tham gia náo nhiệt lắm đấy.”
Trịnh Diễm cũng nhỏ giọng kể: “Cứ mặc chàng và cha ta lo với nhau đi.”
“Một chàng trai trẻ mà phải dây dưa với Thủ tướng đương triều, cô cũng thật là, nhưng sau này chắc chắn không sợ chịu thiệt.”
“Đúng thế.”
Đang tíu ta tíu tít thì một giọng nói cắt ngang: “Hai cô nhóc các muội, nói gì mà vui thế?”
Lỗ tai Tiêu Lệnh Nhàn khẽ run, giọng nói này rất quen thuộc, Trịnh Diễm nhếch khóe môi, tại sao là cô ta?
Người vừa đến là công chúa Vinh An, một nhân vật mọi người đều rất quen thuộc. Tiêu Lệnh Nhàn thầm oán: Mệ nó, nói chuyện tí đỉnh mà cũng không được thoải mái nữa, tỷ à, tỷ đừng đến đây được không? Trịnh Tĩnh Nghiệp thương Trịnh Thất nhất, nhưng sẽ không vì tỷ đối tốt với con gái ông ấy mà ra sức giúp Yến vương trở thành Thái tử đâu. Lục lang (Yến vương) cũng đã bị cha mắng,là bẩn thỉu không ra hình người, là súc sinh gì đó rồi mà?
Trịnh Diễm oán thầm: Chị hai à, mấy ngày nay tỷ lệ xuất hiện của chị cao quá, ta không cứng với chị được đâu!
Oán thầm thì oán nhưng vẫn phải nhiệt tình chào hỏi công chúa Vinh An: “Tân nương tử hôm nay đẹp quá nhỉ.”
Công chúa Vinh An là một phụ nữ không biết chịu thua, Yến vương bị mắng thì sao chứ? Chuyện không phải Yến vương làm, điều tra mà vẫn không tìm được chứng cứ, muốn không tin thì cứ việc. Miễn là quần thần dốc lòng ủng hộ Yến vương thì Hoàng đế không thể không đếm xỉa đến ‘Dân ý’. Ít nhất, sự thật đã chứng minh Tấn vương là kẻ hồ đồ rồi, công chúa Vinh An đang cân nhắc làm sao để các lời đồn nhắm vào Ngụy vương, như thế sẽ chỉ còn mỗi Yến vương có khả năng cạnh tranh thôi.
Quan hệ với Trịnh Diễm, chẳng qua cũng vì tiện tay. Ôn hòa nhã nhặn với nàng, chẳng qua cũng để thể hiện thái độ với Trịnh thị. Thực ra, Đỗ thị là đối tượng tiếp cận tốt nhất, nhưng bà không thích nghe lời người khác, không để lộ chỗ hổng nào. Công chúa Vinh An biết Trịnh Diễm không dễ đối phó, nhưng cô ta nghĩ nàng chỉ là một cô bé, không khó như tiếp xúc với gừng già Đỗ thị, dễ nói suông hơn.
Ôi ôi, không ngờ cô ta lại gặp phải cục xương khó gặm nhất.
Trịnh Diễm biết mục đích của công chúa Vinh An, vẻ mặt nàng thay đổi rất nhanh, vui vẻ hỏi công chúa Vinh An: “Chị đã gặp tân nương tử chưa? Thật là lộng lẫy.”
Công chúa Vinh An nói: “Công chúa lấy chồng đều vậy, hai tháng nữa, Nhị Thập Nhất nương cũng thế thôi.”
Trịnh Diễm nói: “Ngũ nương (công chúa Vinh An) năm đó cũng giống vậy sao?”
Công chúa Vinh An nói: “Lúc đó chỉ thấy căng thẳng lo lắng, nào nhớ kĩ vậy?”
“Nhưng dù gì thì cũng phải có ấn tượng chứ,” Trịnh Diễm cúi đầu cười bảo, cười hề hề thần bí: “Lúc thử áo cưới…”
Đoán trúng rồi! Công chúa Vinh An ngượng ngùng: “Cô nhóc này!”
Nói không được dăm ba câu thì Trịnh Du tới cứu: “Muội lại phá phách gì đấy? Chỉ tổ chọc công chúa chê cười.” nói xong vén váy thi lễ với công chúa Vinh An, sau đó đứng lên, “Bên kia đang nhắc tới muội đấy, Trưởng công chúa gọi tới, Thục vương phi cũng có mặt. Ai cũng bảo hai người bọn muội là oan gia, chúng ta tới xem nào.”
Công chúa Vinh An nắm tay Tiêu Lệnh Nhàn dắt đi: “Chúng ta cũng đi.”
Đến nơi, Từ Oánh đang ngồi bên cạnh Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trưởng công chúa Khánh Lâm chỉ tay: “Hai đứa nó, hễ gặp nhau là xăn tay áo, nắm chặt tay thành quyền…”
Lúc này công chúa Vinh An mới phát hiện ra, tổ sư, ta không hề biết gì hết!
Sau khi Từ Oánh kết hôn đã chín chắn hơn nhiều, ít ra gặp Trịnh Diễm cũng không nhào tới đòi gỡ vốn nữa. Cô chỉ kín đáo hẹn ngày giải trí với Trịnh Diễm thôi, Trịnh Diễm vui vẻ đồng ý: “Được!” Một bộ muốn thắng tiếp, Từ Oánh trừng đôi mắt hạnh, phồng hai má, cuối cùng cũng không nhịn được: “Hừ!” Trưởng công chúa Khánh Lâm xoa mặt Từ Oánh: “Thập Thất lang thay cha chủ hôn, con cũng phải để ý mặt mũi cho nó, đi nào, chúng ta ra chào hỏi mọi người.”
Hoàng đế là một nghề vừa khổ vừa *beep*, ngài không thể chủ trì hôn lễ của con gái mình, phải để vương công trong họ tới chủ trì, đây chính là nguồn gốc của từ ‘công chúa’. Lần này, chủ trì cho hôn lễ công chúa không phải một vương công tôn thức đức cao trọng vọng mà lại là anh trai của cô dâu, Thục vương.
Từ Oánh theo Trưởng công chúa Khánh Lâm dạo một vòng, khi quay lại thì đã chuẩn bị vào tiệc. Mọi người đều về vị trí cũ, Trịnh Diễm ngồi cạnh Trịnh Du, hai chị em gần gũi thân thiết, Trịnh Diễm hỏi các cháu sao rồi, Trịnh Du lại hỏi về tình hình trong nhà.
Tiệc rượu chấm dứt, Trịnh Diễm nhào qua ôm Trưởng công chúa Khánh Lâm, hôn cái chụt lên má: “Cám ơn sư mẫu cứu con.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười thầm, công chúa Vinh An cũng có đi tìm bà, tự nhiên biết lòng công chúa Vinh An như có lửa đốt, nay thấy cô ta mò qua phía Trịnh Diễm nên tìm cách giải vây cho. Bọn họ là một tổ chức đoàn thể, phải phối hợp tác chiến với nhau.
Trưởng công chúa Khánh Lâm đẩy mặt Trịnh Diễm ra, khiến khuôn mặt mũm mĩm bị biến hình, mắng: “Cái miệng lém lỉnh, mới vừa ăn cơm xong đấy.”
“Con lau rồi mà! Cũng không ngại ăn phấn, người khác có muốn thì con cũng chả thèm hôn đâu.”
Trưởng công chúa xỉa xói: “Ừ, đúng rồi, Tu Chi muốn con cũng không chịu, cho nó sốt ruột chết luôn! Nó đang cầu xin ta nói với cha mẹ con để chọn ngày tốt gả đi, còn con hôn cũng không chịu hôn, để ta về nói với nó, đợi thêm hai năm nữa vậy.”
Trịnh Diễm làm mặt quỷ, chạy biến.
Đỗ thị chỉa tay vào trán Trịnh Diễm: “Lại nổi điên rồi đấy.”
Trịnh Diễm le lưỡi: “Sư mẫu không giận đâu mà.” Vẫy tay với Trưởng công chúa Khánh Lâm đang ở xa xa, thấy Trưởng công chúa Khánh Lâm dở khóc dở cười đang chỉ tay vào nàng.
Ngày hôm sau, Trưởng công chúa Khánh Lâm đến biệt nghiệp Trịnh gia, quả thật vì chuyện của Trì Tu Chi mà đến. Lúc trước Trịnh Tĩnh Nghiệp có nói, muốn sau khi con gái cập kê rồi mới gả. Theo ý của Trì Tu Chi, mười lăm tuổi gả, không phải vừa qua mười lăm tuổi đến ôm người mang về là được.
“Thằng bé cẩn thận, bảo cứ chọn ngày tốt trước, hơn nữa, chỗ của nó cũng phải sửa chữa phòng tân hôn - phủ mới hoàn toàn, vẫn chưa ai ở - nào là gửi thiệp cưới, sắp xếp nô tì, chuẩn bị tiệc rượu các loại, đều rất tốn thời gian. Trưởng bối trong nhà nó lại không giúp gì được, thế nên đành phải chạy qua đây.”
Đỗ thị nói: “Nếu vậy thì chỉ có hai chúng ta bàn chuyện này ư? Hai lão già kia thì sao?”
“Đến lúc đó báo cho các ông ấy một tiếng là được, à, lúc viết thiệp có thể nhờ được đấy. Thử tính chuyện này xem, hay là cứ để ta tìm Khâm Thiên giám coi thử.”
“Được!”
Lần này Trịnh Diễm phải gả thật rồi!
Nàng vẫn còn chưa biết, đang chọn một cặp mười hai li thủy tinh, cao khoảng ba thốn, rộng chưa tới một thốn, sâu hơn một thốn, đẹp cực kì. Dùng li này uống rượu, nhất là chất lỏng trong suốt không tạp chất, nhìn qua sẽ rất thích mắt. Đặt vào trong hộp gói kĩ, vào sinh nhật của cha và thầy năm sau, sẽ lấy ra làm quà. (Một thốn bằng khoảng 6, 7cm.)
Hài lòng gật đầu một cái, ôm hộp mang đi, định đưa cho Trưởng công chúa Khánh Lâm xem, Trưởng công chúa Khánh Lâm và Đỗ thị đang bàn tổ chức hôn lễ sao cho hoành tráng, thấy nàng ôm hộp mang tới, giễu: “Đúng là một đôi, tính để làm ly hợp hoan (cặp ly đựng rượu giao bôi trong đêm kết hôn) đây mà.”
Vẻ mặt Trịnh Diễm không hề thay đổi: “Đây là quà mừng thọ con chuẩn bị cho cha và thầy.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nheo mắt, nhìn ngực Trịnh Diễm, lại nhìn mông nàng, gật đầu thật mạnh. Trịnh Diễm sợ đến mức không dám liệt cơ mặt nữa, ôm hộp trước ngực, làm ra vẻ hoảng sợ: “Người muốn làm gì?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm bình tĩnh nói: “Có ngực có mông, có thể gả rồi.”
Trịnh Diễm: “… Khi nào?”
Đỗ thị đốp chát: “Có tiểu nương tử nào lại sốt ruột như con không hả? Cứ để trưởng bối bàn bạc đã…”
“…” Trời đất chứng giám, nàng sốt ruột hồi nào?
***
Trì Tu Chi đã nhận được câu trả lời thuyết phục, cực kì vui vẻ, sư mẫu và nhạc mẫu đều đã đồng ý, sư phụ và nhạc phụ sẽ không thể phản đối. Mà thật ra, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đã đồng ý. Chuyện Tân Thái tử, trước khi hết năm sẽ có manh mối, đến tết, mọi người không thể thiếu một biểu chương chúc mừng Thái tử. Xu thế thời cuộc cũng đã ổn định, mọi người có thể yên tâm uống rượu mừng của con gái ông, một cảnh hài hòa an vui, cũng tiện cho ông phô trương.
Sự tình đã được quyết định như thế.
Trịnh Diễm phi ngựa chạy đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm nhéo Trì Tu Chi, xách lỗ tai đến góc phòng: “Tại sao em là người cuối cùng biết hả? Tại sao lại không bàn trước với em?”
Trì Tu Chi đau đến méo miệng, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta phải cảm thán nay lại trở nên cực kì buồn cười: “Đau đau đau, không phải ta… ta… ta đã làm cho nàng kinh hỉ đấy sao!”
Là kinh hãi mới đúng? May là tim của ta đã được rèn luyện hằng ngày đó!
Bấy giờ ý tưởng ‘Mười tám tuổi mới cưới’ không thực tế, Trịnh Diễm kịp thời điều chỉnh tâm trạng, nhưng dù vậy vẫn không kịp trở tay. Trì Tu Chi kéo tay nàng xuống để cứu lấy lỗ tai mình, nhìn vợ chưa cưới, thầm nghĩ, phải xuống tay sớm là đúng rồi! Mau mau ôm về mới có thể yên tâm! Lặng lẽ xoa tai.
Trịnh Diễm bị chàng nhìn mà tự dưng thấy tức giận, đưa tay ra, Trì Tu Chi ôm lỗ tai né đi, bỗng lại lấy lòng đưa đầu tới. Trịnh Diễm vừa xoa vừa chọc: “Muốn để em nhéo nữa à? Không thèm!”
“Là ta đã lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng vợ quân tử.”
“Em còn chưa gả đâu.”
“Ừ ừ ừ, sắp thôi.”
Trịnh Diễm dở khóc dở cười, rút tay về nhìn Trì Tu Chi. Trì Tu Chi cười ngây ngô hai tiếng, ôm Trịnh Diễm vào lòng, đung đưa khiến thân hình cả hai lắc lư, không nói gì cả. Lắc qua lắc lại, Trịnh Diễm cũng bật cười. Lúc này Trì Tu Chi mới từ từ hỏi Trịnh Diễm về mấy ngày qua: “Có mệt hay không?”
“Tốt lắm. Còn chàng?”
“Hiện có mấy việc vụn vặt, nào là chư vương nạp phi, công chúa xuất giá, lễ nghi các thứ.”
“Đó là vụn vặt sao?”
“Làm nhiều cho biết,” cười trộm hai tiếng, “Đợi đến lượt chúng ta thì ta cũng biết nặng nhẹ, phải không?”
Trịnh Diễm cắn vào cổ chàng một cái, Trì Tu Chi cười hì hì, làm ra vẻ muốn cắn lại. Trịnh Diễm đắc ý nghểnh cổ lên: “Chàng dám á?”
Trì Tu Chi dám sáp mặt xuống thật, nhưng là cắn trên môi…
Ngọt ơi là ngọt, ngày nào cũng được ăn thì tốt quá, Trì Tu Chi nắm chặt cơ hội mà cứ cắn lại cắn.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào thế, trong khi cha vợ đang suy nghĩ cách hại người: Làm sao để truyền tin này tới thế gia? Truyền tin không khó, khó là ở chỗ phải đạt được mục đích ông đã đề ra. Ông và thế gia không hợp nhau, người ta rất cảnh giác, nay muốn đạt mục đích cũng không dễ dàng.
Cha vợ con rể đang có tâm sự riêng, không ngờ buổi triều ngày mai lại có cơn lốc lớn – Hoàng đế muốn lập hậu!
Hoàng đế không có Hoàng hậu, chuyện này không được bình thường lắm, cái gọi là điều hòa âm dương, chính cung vẫn luôn vô chủ, dù sao cũng là chuyện không ổn. Từ khi Hoàng hậu qua đời, dù vì bất kì mục đích gì thì quần thần cũng năm lần bảy lượt dâng tấu lên: Trong nhà ngài không có vợ cả, chuyện này khó nói! Không phải đám Thục phi, HIền phi cũng không hành động,cũng muốn trèo lên hậu vị, sau đó bước thêm một bước, để con trai thành Thái tử lắm chứ. Nhưng Hoàng đế biết cả, ngài lập Thái tử, không thể để trữ vị lung lay, không đồng ý cho phi tần được thăng chức.
Không thăng chức cũng được, thục nữ thiên hạ rất là nhiều, chọn đẹp, chọn tài có được không?
Hoàng đế vẫn không đồng ý, lúc đó ngài cũng bận, còn phải lo chuyện xuất chinh, chuyện cũng vì thế mà bị trễ nãi.
Đến khi ngài có Miêu phi rồi thì thấy rất tốt, Miêu phi cũng không phải không ôm mộng làm mẫu nghi thiên hạ, nhưng Hoàng đế vẫn không đồng ý.
Nay đã sắp vào quan tài, còn muốn lập Hậu gì nữa chứ?!
Trì Tu Chi biết ‘Trước lập hậu, sau lập Thái tử’, nhưng không ngờ Hoàng đế lại ra tay nhanh như vậy. Trước, thăng chức cho Tiêu Lệnh Tiên thành Thân vương, thường xuyên gọi vào tiếp kiến, còn để y làm chủ trì hôn lễ của em gái. Gấp quá rồi đấy? Dù gì cũng nên để hai tháng nữa, quen mặt nhau một chút chứ? Sao lại nhanh như vậy?
Nghe thấy ngài muốn lập chiếu, Trì Tu Chi không thể không ngây ra một lát, sau đó mới cầm bút ghi lại.
Hoàng đế vừa nói, vừa thở dài than thở. Trong lòng như bị hai mươi con chuột cào cấu, ngài rất bất an! Tiểu mỹ nhân như Miêu phi, gần đây lại hăng hái hứng chí, rất để ý đến chuyện cưới xin của chư vương công chúa, bày ra vẻ rộng lượng, cố gắng trở thành một ‘Quốc mẫu’, không nũng nịu, ăn vạ nữa. Hoàng đế rất áy náy, không nỡ để Miêu phi tiếp tục ôm mộng hão huyền, nên đánh vỡ, tránh để cô hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, cuối cùng vì thất vọng tột bậc mà gục ngã.
Trì Tu Chi đã viết chiếu xong, cũng đã chuẩn bị kĩ càng, chờ đến khi đọc ra.
Chẳng đợi đến lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp tiết lộ tin này cho thế gia thì Hoàng đế đã giáng một tia sét: Ngài muốn lập hậu. Không phải lập người sống mà truy phong cho một kẻ đã chết! Truy phong thì cứ truy phong đi, người chết rồi thì còn làm gì được nữa.
Nhưng tất nhiên, các đại thần đều không nghĩ thế. Đầu tiên, về người được truy phong, bà ta là cung nhân. Cung nhân Hứa thị, mẹ của Tiêu Lệnh Tiên, đến chết cũng chỉ là một cung nhân, có thể thấy người này thảm thế nào. Dòng họ đã sớm bị mai một, không tìm hỏi gì được, thân thích cũng chẳng còn lại ai, càng không thể lấy lí do vì nhà mẹ đẻ lập công nên truy phong gì gì đó được. Bên cạnh đó, con trai của bà ta cũng không có công trạng gì cho đời, không đáng được vậy.
Đây là truy phong Hoàng hậu đó! Sao có thể tùy tiện như vậy được.
Mọi người cùng hợp lại tấn công, trước tiên hỏi Hoàng đế: Dựa vào cái gì? Sau lại nhắm vào Trì Tu Chi, cái tên này, chiếu thư như vậy mà cũng dám phụng chiếu viết sao?! Bọn ta không thừa nhận!
Đúng vậy, chiếu thư của Hoàng đế đã viết ra, đại thần có thể bác bỏ, đương nhiên, phải theo trình tự, được luật pháp bảo hộ. Đôi khi Hoàng đế giở trò, lặng lẽ thông qua thì đại thần cũng có thể phản đối sau đó. Gì mà ‘Lời vàng miệng ngọc’, cho dù ‘Vua không nói đùa’ thì cũng còn cái gọi là ‘Tội kỷ chiếu (*)’, có Tội kỷ chiếu, chứng tỏ Hoàng đế cũng biết sai, cũng cần đính chính, phải thừa nhận!
(*) Tội kỷ chiếu: chiếu thư đế vương tự xét lại hoặc kiểm điểm khuyết điểm, sai lầm của mình.
Trì Tu Chi bị ép lôi lên tuyến đầu, bày mặt người chết ra, lạnh nhạt hỏi mọi người: “Vì sao Hứa thị không thể được truy phong thành Hoàng hậu?”
Mũi Tưởng Tiến Hiền giận đến muốn vẹo qua một bên, Còn làm bộ với giả ngu nữa hả? Đm! Tưởng Tiến Hiền chửi thầm trong bụng, thì ra là y! Không phải sao, truy phong Hứa thị thành Hoàng hậu, bước tiếp theo là đưa Thục vương lên làm Thái tử còn gì? Tưởng Tiến Hiền đã mất rất nhiều công sức vì Ngụy vương, hoàn toàn không quan hệ gì với Thục vương cả, rõ ràng có thể thấy, Trì Tu Chi đâm vào đây, Trịnh Tĩnh Nghiệp lại không giúp đỡ Thục vương nhiều, Tưởng Tiến Hiền chết cũng phải phản pháo!
“Người có thể xứng với Thiên tử là ai?” Tưởng Tiến Hiền bắt đầu khoe chữ, quanh quẩn thì có phải là thục nữ, là một phụ nữ đức hạnh, quan trọng hơn cả xuất thân. Người bình thường cưới vợ còn để ý này nọ, huống chi là con trời?
Có ông ta mào đầu, một đám người ở dưới cùng nhau tấn công, trên triều rất loạn. Thẩm Tấn ngang nhiên hỏi Tiêu Lệnh Tiên: “Ý Thục vương thế nào?”
Mặt Tiêu Lệnh Tiên đỏ bừng, một đám người công kích xuất thân mẹ y không tốt, không có ưu điểm gì, chỉ là một kẻ nho nhỏ ở trong cung, tìm cách van xin tranh thủ tình cảm mà thôi, nếu là bạn thì có vui nổi không? Nếu Từ Oánh ở đây, thể nào cũng xông pha cào cả đám ấy.
Trì Tu Chi giải vây cho Tiêu Lệnh Tiên: “Con không thể đưa ý kiến về cha, tất nhiên cũng không thể bình về mẹ. Thẩm công cũng biết lí lẽ này rồi đấy, không nên ép hỏi con cái nữa.”
Thẩm Tấn tức giận đến ngã bổ ngửa: “Trì Tu Chi, ngươi là nịnh thần tiểu nhân, thừa nhận đi! Ngươi, ngươi là gian thần!”
Được nha, gian thần từ đây mà ra, Trì Tu Chi là gian thần, rất hợp với vị gian thần nhạc phụ của chàng, thật là thỏa đáng!
Bất thình lình, một giọng nói vang lên: “Không được lấy thiếp làm vợ.” Giọng nói xót xa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Có người nhận ra đây là một Lang trung của Lễ bộ, tên là Hạ Thành, người trong tộc với vợ cả của Hoàng đế, Hạ hoàng hậu. Dù sao cũng là con cháu thế gia, nghiên cứu lễ nghi rất thấu triệt. Mọi người đều tỉnh táo trở lại, lập tức cãi nhau ầm ĩ, có người mang luật ra, lấy thê làm thiếp, phải đi tù, đánh bằng roi, sau đó người thiếp sẽ bị đánh về nguyên dạng. Hoàng đế, luật này là do tổ tiên của ngài hồi trước ban ra đó nha!
Không phải tất cả mọi người đều phản đối Hoàng đế, cũng có kẻ - thừa nhận ăn theo, đưa ra vài lí do rằng tiền triều trước đây cũng đã từng tấn phong từ Phi tần trở thành hoàng hậu.
Kết quả bị Tưởng Tiến Hiền quật lại một câu: “Đó là tiền triều loạn chính, Thánh nhân là minh quân, há có thể noi theo?” Nước mắt Tưởng Tiến Hiền òa ra, tay ôm hốt bản nói: “Bệ hạ, Thiên tử phải làm gương cho muôn dân!” Ngài có muốn thiên hạ lộn xộn không? Bắt đầu lôi ra giải thích, hôn nhân không phải chuyện của hai người, nó là chuyện của hai gia đình, còn quan hệ tới một loạt thờ cúng, kế thừa các kiểu.
Nói xong, Tưởng Tiến Hiền hai mắt đẫm nước, chất vấn Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Trịnh tướng công cũng nghĩ thế phải không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn bộ dạng ‘hoa lê sũng nước mưa’ của Tưởng Tiến Hiền mà nổi hết cả da gà, đầu hơi run run, thong thả nói: “Tưởng tướng công thất thố rồi, nước mắt giàn giụa như đàn bà thế kia, mất hết phong thái đại thần,” ông cầm hốt bản trên tay, nói với Hoàng đế, “Thánh nhân, tinh thần quần chúng sục sôi, bị mất bình tĩnh, thần đề nghị hãy bàn lại sau.” Rõ ràng là không thảo luận cho tốt, thôi thì tạm thời dẹp yên dã.
Tưởng Tiến Hiền cảm thấy rất ngứa tay, muốn quất cái hốt bản bằng ngà voi một phát!
Ầm ĩ xong rồi bỏ chạy, Trịnh Tĩnh Nghiệp, ông có thể không biết xấu hổ hơn nữa sao?
Đáp án là đúng vậy!
Trên triều cực kì hỗn loạn, Hoàng đế kiên định nói: “Chư khanh kích động quá rồi – nếu chư khanh đã mỗi người một ý thì không bằng tự về nhà cân nhắc, tỉnh táo trở lại, chọn ngày bàn sau.” Cực kì áy náy liếc sang Trịnh Tĩnh Nghiệp, ngại quá, không có báo với khanh trước một tiếng, nhưng quả thật ta không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, không muốn giấu giếm nữa. Gây phiền toái cho khanh rồi, nhưng mà, khanh làm tốt lắm! Cố lên! Cứ tiếp tục cố đi nha~
Đám Trịnh đảng Vu Nguyên Tề vội vàng tụm lại về phía Trịnh Tĩnh Nghiệp, che ông lại, nhanh chóng vây lấy Trịnh Tĩnh Nghiệp để đưa ra khỏi cung Đại Chính, sợ xảy ra màn ẩu đả nào. Nhưng không có trò ẩu đả nào xảy ra, có lẽ mọi người đều dè chừng trước giá trị vũ lực Vu Nguyên Tề, chỉ xỉa xói vài câu. Như là ‘Chuyện lớn thế này, Tướng công không nóng này, thật là có phong độ’, ‘Tướng công có cậu con rể ngon quá nhỉ’. Trịnh Tĩnh Nghiệp không nổi giận, chỉ mỉm cười, nói bằng tông giọng đảm bảo để mọi người có thể nghe thấy: “Nghe nói, Thánh nhân mơ thấy Tiên đế, được Tiên đế báo mộng cho.”
Mọi người nghe xong, càng tức giận, nói thế không phải xem thường chỉ số thông minh của quần chúng nhân dân quá sao? Cái lí do được báo mộng này là lí do bọn này bịa cmn đặt để lừa người khác đó? Cái gì mà Thánh thủ ra đời trời xanh khác lạ, ánh lửa dữ dội, nào là đang nhập mộng báo tin, gì mà có một con vật kì lạ xuất hiện ở ngoài phòng… Đều là lúc bọn này viết cmn sử bịa ra đó, được không?
Từng ánh mắt như đang bốc lửa.
Đối địch là thế, những người ở dưới lúc nào cũng không vui. Thông gia của Trịnh Tĩnh Nghiệp, Thành quốc công Ngô Thừa Nghiệp không hài lòng mà hỏi: “Thì ra Tướng công đã biết tính toán Thánh nhân rồi ư? Sao không nói trước một tiếng, dù gì cũng có thể phụ họa theo.” Thật không có suy nghĩ.
Nhận kháng nghị từ nhà thông gia, Trịnh Tĩnh Nghiệp khẳng định với Ngô Thừa Nghiệp: “Ta cũng chỉ vừa biết thôi! Nếu ta biết sớm, chẳng lẽ chuyện sẽ xảy ra đến mức này sao? Dù không xong cũng chẳng đến mức ầm ĩ thế này!”
Ngô Thừa Nghiệp trầm mặc, vị thông gia của ông không phải người tốt nhưng cũng là kẻ có tài. Ông nói vậy thì hẳn cũng có tám, chín phần là thật. Nhỏ giọng hỏi: “Thánh ý đã quyết?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhỏ giọng nói: “Nào dễ như vậy? Thánh nhân cũng làm ta trở tay không kịp! Có điều – chớ dây dưa cùng đám kia.”
Ngô Thừa Nghiệp thận trọng gật đầu, lắc lư rời đi.
Ngay cả Trịnh đảng cũng tin Trịnh Tĩnh Nghiệp vô tội, Vu Nguyên Tề còn oán trách: “Thánh nhân cũng thật là, đáng ra phải hỏi ý Tể tướng chứ.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười khổ, bày ra một bộ Thừa tướng yêu nước thương dân, khiến đám Trịnh đảng không khỏi bày ra bộ gian tặc bợ đỡ: “Tướng công thật không dễ dàng gì!” Hoàng đế động kinh mà phải theo đi dọn cục diện rối rắm cho.
Trịnh Tĩnh Nghiệp mang bộ dạng khổ sở ra về, vào nhà rồi thì vuốt râu cười, tốt lắm, ông, con rể ông, đều đã lộ mặt bênh vực cho Thái tử tương lai. Chậc chậc, thế gia lại phạm tội chết với Thái tử, các người mắng y nhưng cũng chớ khinh thường mẹ y chứ!
Cười cười, Trịnh Tĩnh Nghiệp nhấc bút viết một tin nhắn, phân công, chuẩn bị đại điển sắc phong Thái tử, mặc khác, tăng số người bảo vệ biệt nghiệp Thục vương, tránh để những kẻ không phận sự tập kích vào Thục vương. Xem nào, cho người tới, để Quách Tĩnh đi, trợ thủ thì… À? Trịnh Văn Bác và Trương Lượng không tệ. À, còn phải sai người vào báo với Hoàng đế một tiếng. Tính toán, hôm nay là ngày Tiêu Thâm trực, Quách Tĩnh rảnh, vừa vặn, để cho nó mang tin nhắn vào cung, được phê duyệt rồi thì chọn người đứng gác luôn, tránh có người gọi đi làm chuyện khác, cũng tiện để nó báo với Hoàng đế rằng, ta đã lấy cớ Tiên đế báo mộng giúp ngài.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Trịnh Diễm nghe tin tức từ chỗ Trịnh Đức Khiêm xong liền chạy tới. Với cái cớ được báo mộng Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa ra, Trịnh Diễm không quan tâm lắm, chỉ là cảm thấy: “Lấy cớ như vậy, có đùa giỡn quá không?” Chắc chắn các đại thần sẽ không đồng ý, hôm nay Hoàng đế nằm mộng, nói Tiên đế muốn truy phong Hoàng hậu, mai lại mơ tiếp, bảo rằng muốn giết Thừa tướng, có phải sẽ để ngài làm vậy luôn không?
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Ta nói gì à?”
“Không phải nói Tiên đế báo mộng muốn truy phong Hoàng hậu sao?”
“Ta chỉ nói Tiên đế báo mộng, không nói gì khác.”
Đệch! Đúng là vô sỉ! Trịnh Diễm không còn đánh giá nào khác về cha mình.
Sau chuyện về bộ mặt thật của gian thần, có lẽ là trốn tránh,hoặc phải làm một vài chuyện khác nên Trịnh Diễm cũng không nhắc lại chuyện này nữa, cũng chẳng có ý khuyên cha mình, hay phân rõ giới hạn gian tặc gì gì đó. Dù sao cũng không phải mái ấm Tiểu Hoa, dẫu không phải phải dân xuyên không thì cũng chớ ngây thơ như vậy chứ?
Theo Trịnh Diễm, Lương Hoành chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng chuyện lấy mạng người như thế thì nhất thời nàng không thể tiếp thu được. Đứng ở lập trường của Trịnh Diễm, không thể phản đối cha mình. May mà hình như cha nàng đã bỏ qua cách thức thô bạo gọn lẹ kia, sửa thành thủ đoạn đùa giỡn âm độc…
Đại khái thì đây là chính trị.
Chỉ cần đừng làm trước mặt nàng, nàng có thể chấp nhận – Trịnh Diễm cảm thấy mình cũng sắp thành chính khách.
Điều chỉnh tâm tình lại một chút, Trịnh Diễm tiếp tục cuộc sống bình thường của mình. Các con gái Hoàng đế kết hôn, nàng cũng phải đi uống rượu mừng. Hoàng đế già rồi thích náo nhiệt, hạ lệnh những quan trên ngũ phẩm đều phải tham gia hôn lễ của con gái ngài, Trịnh Diễm xui xẻo phải tự mình làm hết, ngày hè nóng nực vầy mà cũng phải đi công tác hữu nghị.
Đó là đám cưới của công chúa An Khang Tiêu Lệnh Nghiên. Thập Cửu nương Tiêu Lệnh Nghiên gả cho con trai của Khánh Quốc công, Tề Tương, coi như cũng trở thành thân thích với Trịnh gia – vì cô dâu chưa vào cửa của cháu cả Trịnh gia, Trịnh Đức Hưng, chính là em ruột với Tề Tương.
Trước khi cô dâu xuất giá, chẳng những nói chuyện với nữ quyến ở nhà mẹ đẻ mà còn phải tụ tập bạn bè khuê phòng, mở một tiệc trà tạm biệt tháng ngày độc thân. Trịnh Diễm cũng được coi là bạn của Tiêu Lệnh Nghiên, thân phận này có vẻ khá khó giải thích. Nói thẳng ra, Trịnh Diễm không thích ở chung với đám công chúa hoàng thất, Trưởng công chúa Khánh Lâm là ngoại lệ. Trước khi làm mai cho Trưởng công chúa Khánh Lâm, nàng cũng chẳng ở chung với bà bao nhiêu.
Tuy rằng quản chế với công chúa của triều đại này khá lỏng lẻo, chị em Tiêu Lệnh Nghiên thường ra ngoài chơi, nhưng không phải với Trịnh Diễm, bọn họ có mối quan hệ khác, mà trong đó là một đống quận chúa công chúa. Đôi khi Trịnh Diễm ác ý nghĩ rằng, trước và sau mỗi nhiệm kì của Tân Hoàng đế, sẽ có người tạo phản, sau đó bị diệt sạch, thế nên không cần phải kiểm soát dân cư?
Trung bình Trịnh Diễm và chị em Tiêu gia gặp nhau một tháng khoảng một, hai lần, đôi khi chẳng tìm ra dịp nào, nhưng Tiêu Lệnh Nghiên và em gái Tiêu Lệnh Nhàn lại thích nói chuyện với Trịnh Diễm, hơn thế nữa, trước khi lấy chồng còn cho người đến rủ đi tán dóc. Các công chúa nói chuyện với nhau, nội dung cũng chẳng táo bạo hơn tiệc chia tay trước khi cưới của những người khác. Nhà người khác ra sức dạy phải hung hãn lên, không để người khác coi thường, chồng dám một dạ hai lòng thì xử ngay. Còn cuộc đối thoại giữa các công chúa đơn giản hơn nhiều: “Nếu Phò mã không biết điều, có chuyện gì cần giúp thì cứ réo các chị em một tiếng nhé.” Sau đó chuyển qua nói chuyện phiếm. Những lời này, là do trưởng bối, Trưởng công chúa Khánh Lâm, thuận miệng nói ra, nói xong rút luôn. Con gái Tiêu gia mà cần người khác giúp đỡ sao? Trưởng bối nói thế thì còn được, chứ cùng vai phải lứa mà nói thế thì chính là làm nhục, xem thường sức chiến đấu của Thập Cửu nương.
Mặt Trịnh Diễm tái mét: Réo gọi cái mốc xì! Tiêu phối của mỗi người bọn họ có hơn một trăm hộ vệ mặc giáp lận đó? Mười, hai mươi công chúa, gọi hết về, nếu muốn tấn công hoàng cung cũng có thể gây một màn hỗn loạn đó biết không? Phò mã nào mà chịu cho nổi? Thế nên không cần dạy phải hung hãn thêm đâu, đúng không? Có đúng không?
Bên trái Tiêu Lệnh Nghiên là cô em gái Nhị Thập Nhất nương Tiêu Lệnh Nhàn, tay phải là Trịnh Diễm. Điều này khiến Nhị Thập nương Tiêu Lệnh Viện cực kì khó chịu, liếc Trịnh Diễm xem thường. Sự chán ghét của Tiêu Lệnh Viện với Trịnh Diễm đã lên tới mức khó hiểu, cũng như không biết tại sao hai chị em Tiêu Lệnh Nghiên, Tiêu Lệnh Nhàn rất thích Trịnh Diễm vậy. Tiêu Lệnh Nghiên còn nói: “Gần đây cô ít vào cung, hồi trước vào cung thì không phải lúc nào cũng gặp, nhưng cô không tới thì càng chẳng thấy đâu. Chúng ta ra ngoài thì cô lại đi nghiên cứu học vấn, chẳng lẽ muốn định quốc an thiên hạ sao?”
Trịnh Diễm nói: “Còn không phải vì bị giam trong nhà sao? Nghiên cứu học vấn gì chứ? Ta thấy thật là kì lạ, khi bé học hành cũng không đến nỗi, tại sao càng lớn càng không hiểu gì, giết thời gian thôi. Còn công chúa thì sao, năm rồi có bị quản chế dữ lắm không?”
Tiêu Lệnh Nhàn nói: “Thập Cửu nương sắp gả đi rồi, còn cô?” Tiêu Lệnh Nghiên cũng hùa theo: “Ta thấy cô ấy cũng sắp rồi~”
“Đúng là Thập Cửu nương muốn được gả lắm rồi đấy nhé?”
Tiêu Lệnh Nhàn chớp mắt nói với chị mình: “Chẳng lẽ giả vờ nghiên cứu học vấn, chờ Trì lang của cô tới thăm thầy chứ hả, phải không?”
Trịnh Diễm đỏ mặt: “Ta không thèm lén lút vậy đâu, ơ kìa, không đúng, hôm nay là ngày của Thập Cửu nương mới đúng chứ.”
Tiêu Lệnh Nhàn chỉ vào Tiêu Lệnh Nghiên: “Lần này, Phò mã của tỷ,” chỉ vào Trịnh Diễm, “Là anh trai của cháu dâu cô ấy, thế là tỷ bị xuống một cấp rồi.”
Tiêu Lệnh Nghiên nói: “Nhưng mà bọn ta hiểu rõ nhau! Ta chỉ biết Thất nương là bạn mình thôi.”
Trịnh Diễm cảm thấy thật khó hiểu, nàng cảm nhận được, hai chị em này thật lòng thích mình, nhưng vì sao?
Đấy cũng là chỗ Tiêu Lệnh Viện không hiểu.
Bạn bè ra về, các chị em vẫn ở lại, Tiêu Lệnh Viện đã rất kiềm chế rồi, nhưng vẫn không thể không hỏi. Cô ta vẫn nhớ đây là ngày vui của chị mình, không thể làm mất hứng, cho nên không nhắm vào Trịnh Diễm. Cố ý nán lại, hỏi Tiêu Lệnh Nghiên: “Thập Cửu nương và Nhị Thập Nhất nương thân thiết với Trịnh Diễm ghê nhỉ.”
Tiêu Lệnh Nghiên vẫn chưa lên tiếng thì Tiêu Lệnh Nhàn đã nói trước: “Đúng thế! Thất nương xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chẳng phải người hay làm mình làm mẩy. Nhìn cô ấy trong lòng muội cũng thấy vui. Vừa gặp đã thích.”
Tiêu Lệnh Viện trợn trừng mắt: “Muội vừa nói cái gì? Chẳng qua Trịnh Thất chỉ là con gái Tể tướng thôi, giao du với công chúa, cuồng ngạo như vậy, mà muội còn thấy cô ta tốt đẹp sao?”
Tiêu Lệnh Nghiên chọt khẽ vào lưng Tiêu Lệnh Nhàn, nói với Tiêu Lệnh Viện: “Cần gì phải tính toán như thế? Có mấy người chung lý tưởng, chịu đùa giỡn với muội mà không câu nệ tiểu tiết đâu chứ? Ôi~” Đánh hai tay vào nhau, “Ta lại cho chuyện muốn hỏi muội đây, -- điện Chiêu Nhân có cho người mang một bộ trang sức tới cho ta, nhìn cũng không tệ lắm, nói là những công chúa sắp gả đều có phần, cũng sắp tới ngày vui của muội rồi, bộ của muội có đẹp không?” Đổi đề tài.
Quả nhiên, sau đó Tiêu Lệnh Viện hỏi: “Thập Cửu nương được tặng cái gì? Cho muội xem.”
Tiêu Lệnh Nghiên và Tiêu Lệnh Nhàn liếc nhìn nhau: Biết là cô ta sẽ như thế.
Thật ra vẻ ngoài của Tiêu Lệnh Viện không xấu, từ nhỏ đã thích vượt trội, nổi bật hơn các chị em, ai hơn mình thì sẽ thấy không vui. Các chị em ngang tuổi chính là những người bị hại nhiều nhất, qua nhiều năm, thành tính nết như thế. Công chúa là một quần thể kì lạ, có không ít đặc tính cộng đồng. Nếu Trưởng công chúa Khánh Lâm thích mang thù, Tiêu Lệnh Viện thích mang thù thì không có nghĩa chị em của cô ta sẽ không mang thù. Đồ chết tiệt, một ngày nào đó cứ chờ mà xem!
Trịnh Diễm và các công chúa không có xung đột quyền lợi, nàng lại là người thoải mái, hai người Lý Tuấn và Trịnh Tĩnh Nghiệp ghét nhau như thế mà vẫn có thể nhập bọn uống rượu với nhau, với hai chị em công chúa chịu đủ sự tra tấn nhỏ nhen, thấy nàng dễ thương đến không thể thương hơn. Đúng như lời Nhị Thập nương đã nói: “Nhìn cô ấy, trong lòng ta cũng thấy vui.”
***
Tin tức nhanh chóng chìm xuồng, không lan ra ngoài, Trịnh Diễm hoàn toàn không biết mình lại bị mang ra chỉ trích.
Nhớ hồi sinh nhật mình đã được tặng rất nhiều quà, nay quà mừng cưới cho các công chúa lại là Đỗ thị đưa, nhưng vì quan hệ với các công chúa của nàng và chị em Tiêu Lệnh Nghiên khá thân, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng có vẻ gần gũi với hai cô cháu gái này hơn cả, Trịnh Diễm cân nhắc thêm, thêm bạn thì sẽ có thêm nhiều đường đi, hai người bọn họ lại không giống loại ăn no rửng mỡ, rảnh quá nên tạo phản. Trịnh Diễm bắt đầu lục lọi hàng tích trữ của mình, tìm tới tìm lui cũng không có gì thật sự hài lòng, đành hùng hổ chạy đi gài bẫy Lý Tuấn kiếm hai bức tranh chữ cho đủ số lượng.
Tiêu Lệnh Nghiên và Tiêu Lệnh Nhàn nhận được quà thì rất là vui, bản thân Lý Tuấn là người không đáng tin, nhưng chữ của ông ta thì khá đáng giá!
Hôm Tiêu Lệnh Nghiên kết hôn, Tiêu Lệnh Nhàn kéo tay Trịnh Diễm nói: “Quả thật cô đã hao tâm tổn trí rồi, chữ của Lý say rượu không phải dễ có đâu.” Đó là kẻ điên, chẳng biết khi nào sẽ lên cơn động kinh, chữ viết xong mang đi đốt.
“Cô nói ông ấy thích rượu nhưng quên ta có bản lĩnh khác à, chỉ tốn hai vò rượu thôi.”
Tiêu Lệnh Nhàn mỉm cười: “Dù sao thì ta cũng rất thích chữ này, cô có lòng rồi.”
Hầu như các bạn của Trịnh Diễm không thể tham gia yến hội này, Ngũ tẩu, Lục tẩu thấy nàng và Tiêu Lệnh Nhàn trò chuyện với nhau khá vui vẻ nên đẩy nàng cho Tiêu Lệnh Nhàn luôn. Một người là chị họ ngoại, một là chị họ bên nội, được cả hai giao phó, Tiêu Lệnh Nhàn thiếu tí nữa là vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, cứ giao Thất nương cho muội.”
Sau đó trò chuyện rủ rỉ với Trịnh Diễm, nhỏ giọng hỏi: “Cô cũng sắp đến lúc cập kê rồi phải không? Bao giờ cô và Trì lang nhà cô sẽ có chuyện vui đây? Ta thích tham gia náo nhiệt lắm đấy.”
Trịnh Diễm cũng nhỏ giọng kể: “Cứ mặc chàng và cha ta lo với nhau đi.”
“Một chàng trai trẻ mà phải dây dưa với Thủ tướng đương triều, cô cũng thật là, nhưng sau này chắc chắn không sợ chịu thiệt.”
“Đúng thế.”
Đang tíu ta tíu tít thì một giọng nói cắt ngang: “Hai cô nhóc các muội, nói gì mà vui thế?”
Lỗ tai Tiêu Lệnh Nhàn khẽ run, giọng nói này rất quen thuộc, Trịnh Diễm nhếch khóe môi, tại sao là cô ta?
Người vừa đến là công chúa Vinh An, một nhân vật mọi người đều rất quen thuộc. Tiêu Lệnh Nhàn thầm oán: Mệ nó, nói chuyện tí đỉnh mà cũng không được thoải mái nữa, tỷ à, tỷ đừng đến đây được không? Trịnh Tĩnh Nghiệp thương Trịnh Thất nhất, nhưng sẽ không vì tỷ đối tốt với con gái ông ấy mà ra sức giúp Yến vương trở thành Thái tử đâu. Lục lang (Yến vương) cũng đã bị cha mắng,là bẩn thỉu không ra hình người, là súc sinh gì đó rồi mà?
Trịnh Diễm oán thầm: Chị hai à, mấy ngày nay tỷ lệ xuất hiện của chị cao quá, ta không cứng với chị được đâu!
Oán thầm thì oán nhưng vẫn phải nhiệt tình chào hỏi công chúa Vinh An: “Tân nương tử hôm nay đẹp quá nhỉ.”
Công chúa Vinh An là một phụ nữ không biết chịu thua, Yến vương bị mắng thì sao chứ? Chuyện không phải Yến vương làm, điều tra mà vẫn không tìm được chứng cứ, muốn không tin thì cứ việc. Miễn là quần thần dốc lòng ủng hộ Yến vương thì Hoàng đế không thể không đếm xỉa đến ‘Dân ý’. Ít nhất, sự thật đã chứng minh Tấn vương là kẻ hồ đồ rồi, công chúa Vinh An đang cân nhắc làm sao để các lời đồn nhắm vào Ngụy vương, như thế sẽ chỉ còn mỗi Yến vương có khả năng cạnh tranh thôi.
Quan hệ với Trịnh Diễm, chẳng qua cũng vì tiện tay. Ôn hòa nhã nhặn với nàng, chẳng qua cũng để thể hiện thái độ với Trịnh thị. Thực ra, Đỗ thị là đối tượng tiếp cận tốt nhất, nhưng bà không thích nghe lời người khác, không để lộ chỗ hổng nào. Công chúa Vinh An biết Trịnh Diễm không dễ đối phó, nhưng cô ta nghĩ nàng chỉ là một cô bé, không khó như tiếp xúc với gừng già Đỗ thị, dễ nói suông hơn.
Ôi ôi, không ngờ cô ta lại gặp phải cục xương khó gặm nhất.
Trịnh Diễm biết mục đích của công chúa Vinh An, vẻ mặt nàng thay đổi rất nhanh, vui vẻ hỏi công chúa Vinh An: “Chị đã gặp tân nương tử chưa? Thật là lộng lẫy.”
Công chúa Vinh An nói: “Công chúa lấy chồng đều vậy, hai tháng nữa, Nhị Thập Nhất nương cũng thế thôi.”
Trịnh Diễm nói: “Ngũ nương (công chúa Vinh An) năm đó cũng giống vậy sao?”
Công chúa Vinh An nói: “Lúc đó chỉ thấy căng thẳng lo lắng, nào nhớ kĩ vậy?”
“Nhưng dù gì thì cũng phải có ấn tượng chứ,” Trịnh Diễm cúi đầu cười bảo, cười hề hề thần bí: “Lúc thử áo cưới…”
Đoán trúng rồi! Công chúa Vinh An ngượng ngùng: “Cô nhóc này!”
Nói không được dăm ba câu thì Trịnh Du tới cứu: “Muội lại phá phách gì đấy? Chỉ tổ chọc công chúa chê cười.” nói xong vén váy thi lễ với công chúa Vinh An, sau đó đứng lên, “Bên kia đang nhắc tới muội đấy, Trưởng công chúa gọi tới, Thục vương phi cũng có mặt. Ai cũng bảo hai người bọn muội là oan gia, chúng ta tới xem nào.”
Công chúa Vinh An nắm tay Tiêu Lệnh Nhàn dắt đi: “Chúng ta cũng đi.”
Đến nơi, Từ Oánh đang ngồi bên cạnh Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trưởng công chúa Khánh Lâm chỉ tay: “Hai đứa nó, hễ gặp nhau là xăn tay áo, nắm chặt tay thành quyền…”
Lúc này công chúa Vinh An mới phát hiện ra, tổ sư, ta không hề biết gì hết!
Sau khi Từ Oánh kết hôn đã chín chắn hơn nhiều, ít ra gặp Trịnh Diễm cũng không nhào tới đòi gỡ vốn nữa. Cô chỉ kín đáo hẹn ngày giải trí với Trịnh Diễm thôi, Trịnh Diễm vui vẻ đồng ý: “Được!” Một bộ muốn thắng tiếp, Từ Oánh trừng đôi mắt hạnh, phồng hai má, cuối cùng cũng không nhịn được: “Hừ!” Trưởng công chúa Khánh Lâm xoa mặt Từ Oánh: “Thập Thất lang thay cha chủ hôn, con cũng phải để ý mặt mũi cho nó, đi nào, chúng ta ra chào hỏi mọi người.”
Hoàng đế là một nghề vừa khổ vừa *beep*, ngài không thể chủ trì hôn lễ của con gái mình, phải để vương công trong họ tới chủ trì, đây chính là nguồn gốc của từ ‘công chúa’. Lần này, chủ trì cho hôn lễ công chúa không phải một vương công tôn thức đức cao trọng vọng mà lại là anh trai của cô dâu, Thục vương.
Từ Oánh theo Trưởng công chúa Khánh Lâm dạo một vòng, khi quay lại thì đã chuẩn bị vào tiệc. Mọi người đều về vị trí cũ, Trịnh Diễm ngồi cạnh Trịnh Du, hai chị em gần gũi thân thiết, Trịnh Diễm hỏi các cháu sao rồi, Trịnh Du lại hỏi về tình hình trong nhà.
Tiệc rượu chấm dứt, Trịnh Diễm nhào qua ôm Trưởng công chúa Khánh Lâm, hôn cái chụt lên má: “Cám ơn sư mẫu cứu con.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười thầm, công chúa Vinh An cũng có đi tìm bà, tự nhiên biết lòng công chúa Vinh An như có lửa đốt, nay thấy cô ta mò qua phía Trịnh Diễm nên tìm cách giải vây cho. Bọn họ là một tổ chức đoàn thể, phải phối hợp tác chiến với nhau.
Trưởng công chúa Khánh Lâm đẩy mặt Trịnh Diễm ra, khiến khuôn mặt mũm mĩm bị biến hình, mắng: “Cái miệng lém lỉnh, mới vừa ăn cơm xong đấy.”
“Con lau rồi mà! Cũng không ngại ăn phấn, người khác có muốn thì con cũng chả thèm hôn đâu.”
Trưởng công chúa xỉa xói: “Ừ, đúng rồi, Tu Chi muốn con cũng không chịu, cho nó sốt ruột chết luôn! Nó đang cầu xin ta nói với cha mẹ con để chọn ngày tốt gả đi, còn con hôn cũng không chịu hôn, để ta về nói với nó, đợi thêm hai năm nữa vậy.”
Trịnh Diễm làm mặt quỷ, chạy biến.
Đỗ thị chỉa tay vào trán Trịnh Diễm: “Lại nổi điên rồi đấy.”
Trịnh Diễm le lưỡi: “Sư mẫu không giận đâu mà.” Vẫy tay với Trưởng công chúa Khánh Lâm đang ở xa xa, thấy Trưởng công chúa Khánh Lâm dở khóc dở cười đang chỉ tay vào nàng.
Ngày hôm sau, Trưởng công chúa Khánh Lâm đến biệt nghiệp Trịnh gia, quả thật vì chuyện của Trì Tu Chi mà đến. Lúc trước Trịnh Tĩnh Nghiệp có nói, muốn sau khi con gái cập kê rồi mới gả. Theo ý của Trì Tu Chi, mười lăm tuổi gả, không phải vừa qua mười lăm tuổi đến ôm người mang về là được.
“Thằng bé cẩn thận, bảo cứ chọn ngày tốt trước, hơn nữa, chỗ của nó cũng phải sửa chữa phòng tân hôn - phủ mới hoàn toàn, vẫn chưa ai ở - nào là gửi thiệp cưới, sắp xếp nô tì, chuẩn bị tiệc rượu các loại, đều rất tốn thời gian. Trưởng bối trong nhà nó lại không giúp gì được, thế nên đành phải chạy qua đây.”
Đỗ thị nói: “Nếu vậy thì chỉ có hai chúng ta bàn chuyện này ư? Hai lão già kia thì sao?”
“Đến lúc đó báo cho các ông ấy một tiếng là được, à, lúc viết thiệp có thể nhờ được đấy. Thử tính chuyện này xem, hay là cứ để ta tìm Khâm Thiên giám coi thử.”
“Được!”
Lần này Trịnh Diễm phải gả thật rồi!
Nàng vẫn còn chưa biết, đang chọn một cặp mười hai li thủy tinh, cao khoảng ba thốn, rộng chưa tới một thốn, sâu hơn một thốn, đẹp cực kì. Dùng li này uống rượu, nhất là chất lỏng trong suốt không tạp chất, nhìn qua sẽ rất thích mắt. Đặt vào trong hộp gói kĩ, vào sinh nhật của cha và thầy năm sau, sẽ lấy ra làm quà. (Một thốn bằng khoảng 6, 7cm.)
Hài lòng gật đầu một cái, ôm hộp mang đi, định đưa cho Trưởng công chúa Khánh Lâm xem, Trưởng công chúa Khánh Lâm và Đỗ thị đang bàn tổ chức hôn lễ sao cho hoành tráng, thấy nàng ôm hộp mang tới, giễu: “Đúng là một đôi, tính để làm ly hợp hoan (cặp ly đựng rượu giao bôi trong đêm kết hôn) đây mà.”
Vẻ mặt Trịnh Diễm không hề thay đổi: “Đây là quà mừng thọ con chuẩn bị cho cha và thầy.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nheo mắt, nhìn ngực Trịnh Diễm, lại nhìn mông nàng, gật đầu thật mạnh. Trịnh Diễm sợ đến mức không dám liệt cơ mặt nữa, ôm hộp trước ngực, làm ra vẻ hoảng sợ: “Người muốn làm gì?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm bình tĩnh nói: “Có ngực có mông, có thể gả rồi.”
Trịnh Diễm: “… Khi nào?”
Đỗ thị đốp chát: “Có tiểu nương tử nào lại sốt ruột như con không hả? Cứ để trưởng bối bàn bạc đã…”
“…” Trời đất chứng giám, nàng sốt ruột hồi nào?
***
Trì Tu Chi đã nhận được câu trả lời thuyết phục, cực kì vui vẻ, sư mẫu và nhạc mẫu đều đã đồng ý, sư phụ và nhạc phụ sẽ không thể phản đối. Mà thật ra, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đã đồng ý. Chuyện Tân Thái tử, trước khi hết năm sẽ có manh mối, đến tết, mọi người không thể thiếu một biểu chương chúc mừng Thái tử. Xu thế thời cuộc cũng đã ổn định, mọi người có thể yên tâm uống rượu mừng của con gái ông, một cảnh hài hòa an vui, cũng tiện cho ông phô trương.
Sự tình đã được quyết định như thế.
Trịnh Diễm phi ngựa chạy đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm nhéo Trì Tu Chi, xách lỗ tai đến góc phòng: “Tại sao em là người cuối cùng biết hả? Tại sao lại không bàn trước với em?”
Trì Tu Chi đau đến méo miệng, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta phải cảm thán nay lại trở nên cực kì buồn cười: “Đau đau đau, không phải ta… ta… ta đã làm cho nàng kinh hỉ đấy sao!”
Là kinh hãi mới đúng? May là tim của ta đã được rèn luyện hằng ngày đó!
Bấy giờ ý tưởng ‘Mười tám tuổi mới cưới’ không thực tế, Trịnh Diễm kịp thời điều chỉnh tâm trạng, nhưng dù vậy vẫn không kịp trở tay. Trì Tu Chi kéo tay nàng xuống để cứu lấy lỗ tai mình, nhìn vợ chưa cưới, thầm nghĩ, phải xuống tay sớm là đúng rồi! Mau mau ôm về mới có thể yên tâm! Lặng lẽ xoa tai.
Trịnh Diễm bị chàng nhìn mà tự dưng thấy tức giận, đưa tay ra, Trì Tu Chi ôm lỗ tai né đi, bỗng lại lấy lòng đưa đầu tới. Trịnh Diễm vừa xoa vừa chọc: “Muốn để em nhéo nữa à? Không thèm!”
“Là ta đã lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng vợ quân tử.”
“Em còn chưa gả đâu.”
“Ừ ừ ừ, sắp thôi.”
Trịnh Diễm dở khóc dở cười, rút tay về nhìn Trì Tu Chi. Trì Tu Chi cười ngây ngô hai tiếng, ôm Trịnh Diễm vào lòng, đung đưa khiến thân hình cả hai lắc lư, không nói gì cả. Lắc qua lắc lại, Trịnh Diễm cũng bật cười. Lúc này Trì Tu Chi mới từ từ hỏi Trịnh Diễm về mấy ngày qua: “Có mệt hay không?”
“Tốt lắm. Còn chàng?”
“Hiện có mấy việc vụn vặt, nào là chư vương nạp phi, công chúa xuất giá, lễ nghi các thứ.”
“Đó là vụn vặt sao?”
“Làm nhiều cho biết,” cười trộm hai tiếng, “Đợi đến lượt chúng ta thì ta cũng biết nặng nhẹ, phải không?”
Trịnh Diễm cắn vào cổ chàng một cái, Trì Tu Chi cười hì hì, làm ra vẻ muốn cắn lại. Trịnh Diễm đắc ý nghểnh cổ lên: “Chàng dám á?”
Trì Tu Chi dám sáp mặt xuống thật, nhưng là cắn trên môi…
Ngọt ơi là ngọt, ngày nào cũng được ăn thì tốt quá, Trì Tu Chi nắm chặt cơ hội mà cứ cắn lại cắn.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào thế, trong khi cha vợ đang suy nghĩ cách hại người: Làm sao để truyền tin này tới thế gia? Truyền tin không khó, khó là ở chỗ phải đạt được mục đích ông đã đề ra. Ông và thế gia không hợp nhau, người ta rất cảnh giác, nay muốn đạt mục đích cũng không dễ dàng.
Cha vợ con rể đang có tâm sự riêng, không ngờ buổi triều ngày mai lại có cơn lốc lớn – Hoàng đế muốn lập hậu!
Hoàng đế không có Hoàng hậu, chuyện này không được bình thường lắm, cái gọi là điều hòa âm dương, chính cung vẫn luôn vô chủ, dù sao cũng là chuyện không ổn. Từ khi Hoàng hậu qua đời, dù vì bất kì mục đích gì thì quần thần cũng năm lần bảy lượt dâng tấu lên: Trong nhà ngài không có vợ cả, chuyện này khó nói! Không phải đám Thục phi, HIền phi cũng không hành động,cũng muốn trèo lên hậu vị, sau đó bước thêm một bước, để con trai thành Thái tử lắm chứ. Nhưng Hoàng đế biết cả, ngài lập Thái tử, không thể để trữ vị lung lay, không đồng ý cho phi tần được thăng chức.
Không thăng chức cũng được, thục nữ thiên hạ rất là nhiều, chọn đẹp, chọn tài có được không?
Hoàng đế vẫn không đồng ý, lúc đó ngài cũng bận, còn phải lo chuyện xuất chinh, chuyện cũng vì thế mà bị trễ nãi.
Đến khi ngài có Miêu phi rồi thì thấy rất tốt, Miêu phi cũng không phải không ôm mộng làm mẫu nghi thiên hạ, nhưng Hoàng đế vẫn không đồng ý.
Nay đã sắp vào quan tài, còn muốn lập Hậu gì nữa chứ?!
Trì Tu Chi biết ‘Trước lập hậu, sau lập Thái tử’, nhưng không ngờ Hoàng đế lại ra tay nhanh như vậy. Trước, thăng chức cho Tiêu Lệnh Tiên thành Thân vương, thường xuyên gọi vào tiếp kiến, còn để y làm chủ trì hôn lễ của em gái. Gấp quá rồi đấy? Dù gì cũng nên để hai tháng nữa, quen mặt nhau một chút chứ? Sao lại nhanh như vậy?
Nghe thấy ngài muốn lập chiếu, Trì Tu Chi không thể không ngây ra một lát, sau đó mới cầm bút ghi lại.
Hoàng đế vừa nói, vừa thở dài than thở. Trong lòng như bị hai mươi con chuột cào cấu, ngài rất bất an! Tiểu mỹ nhân như Miêu phi, gần đây lại hăng hái hứng chí, rất để ý đến chuyện cưới xin của chư vương công chúa, bày ra vẻ rộng lượng, cố gắng trở thành một ‘Quốc mẫu’, không nũng nịu, ăn vạ nữa. Hoàng đế rất áy náy, không nỡ để Miêu phi tiếp tục ôm mộng hão huyền, nên đánh vỡ, tránh để cô hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, cuối cùng vì thất vọng tột bậc mà gục ngã.
Trì Tu Chi đã viết chiếu xong, cũng đã chuẩn bị kĩ càng, chờ đến khi đọc ra.
Chẳng đợi đến lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp tiết lộ tin này cho thế gia thì Hoàng đế đã giáng một tia sét: Ngài muốn lập hậu. Không phải lập người sống mà truy phong cho một kẻ đã chết! Truy phong thì cứ truy phong đi, người chết rồi thì còn làm gì được nữa.
Nhưng tất nhiên, các đại thần đều không nghĩ thế. Đầu tiên, về người được truy phong, bà ta là cung nhân. Cung nhân Hứa thị, mẹ của Tiêu Lệnh Tiên, đến chết cũng chỉ là một cung nhân, có thể thấy người này thảm thế nào. Dòng họ đã sớm bị mai một, không tìm hỏi gì được, thân thích cũng chẳng còn lại ai, càng không thể lấy lí do vì nhà mẹ đẻ lập công nên truy phong gì gì đó được. Bên cạnh đó, con trai của bà ta cũng không có công trạng gì cho đời, không đáng được vậy.
Đây là truy phong Hoàng hậu đó! Sao có thể tùy tiện như vậy được.
Mọi người cùng hợp lại tấn công, trước tiên hỏi Hoàng đế: Dựa vào cái gì? Sau lại nhắm vào Trì Tu Chi, cái tên này, chiếu thư như vậy mà cũng dám phụng chiếu viết sao?! Bọn ta không thừa nhận!
Đúng vậy, chiếu thư của Hoàng đế đã viết ra, đại thần có thể bác bỏ, đương nhiên, phải theo trình tự, được luật pháp bảo hộ. Đôi khi Hoàng đế giở trò, lặng lẽ thông qua thì đại thần cũng có thể phản đối sau đó. Gì mà ‘Lời vàng miệng ngọc’, cho dù ‘Vua không nói đùa’ thì cũng còn cái gọi là ‘Tội kỷ chiếu (*)’, có Tội kỷ chiếu, chứng tỏ Hoàng đế cũng biết sai, cũng cần đính chính, phải thừa nhận!
(*) Tội kỷ chiếu: chiếu thư đế vương tự xét lại hoặc kiểm điểm khuyết điểm, sai lầm của mình.
Trì Tu Chi bị ép lôi lên tuyến đầu, bày mặt người chết ra, lạnh nhạt hỏi mọi người: “Vì sao Hứa thị không thể được truy phong thành Hoàng hậu?”
Mũi Tưởng Tiến Hiền giận đến muốn vẹo qua một bên, Còn làm bộ với giả ngu nữa hả? Đm! Tưởng Tiến Hiền chửi thầm trong bụng, thì ra là y! Không phải sao, truy phong Hứa thị thành Hoàng hậu, bước tiếp theo là đưa Thục vương lên làm Thái tử còn gì? Tưởng Tiến Hiền đã mất rất nhiều công sức vì Ngụy vương, hoàn toàn không quan hệ gì với Thục vương cả, rõ ràng có thể thấy, Trì Tu Chi đâm vào đây, Trịnh Tĩnh Nghiệp lại không giúp đỡ Thục vương nhiều, Tưởng Tiến Hiền chết cũng phải phản pháo!
“Người có thể xứng với Thiên tử là ai?” Tưởng Tiến Hiền bắt đầu khoe chữ, quanh quẩn thì có phải là thục nữ, là một phụ nữ đức hạnh, quan trọng hơn cả xuất thân. Người bình thường cưới vợ còn để ý này nọ, huống chi là con trời?
Có ông ta mào đầu, một đám người ở dưới cùng nhau tấn công, trên triều rất loạn. Thẩm Tấn ngang nhiên hỏi Tiêu Lệnh Tiên: “Ý Thục vương thế nào?”
Mặt Tiêu Lệnh Tiên đỏ bừng, một đám người công kích xuất thân mẹ y không tốt, không có ưu điểm gì, chỉ là một kẻ nho nhỏ ở trong cung, tìm cách van xin tranh thủ tình cảm mà thôi, nếu là bạn thì có vui nổi không? Nếu Từ Oánh ở đây, thể nào cũng xông pha cào cả đám ấy.
Trì Tu Chi giải vây cho Tiêu Lệnh Tiên: “Con không thể đưa ý kiến về cha, tất nhiên cũng không thể bình về mẹ. Thẩm công cũng biết lí lẽ này rồi đấy, không nên ép hỏi con cái nữa.”
Thẩm Tấn tức giận đến ngã bổ ngửa: “Trì Tu Chi, ngươi là nịnh thần tiểu nhân, thừa nhận đi! Ngươi, ngươi là gian thần!”
Được nha, gian thần từ đây mà ra, Trì Tu Chi là gian thần, rất hợp với vị gian thần nhạc phụ của chàng, thật là thỏa đáng!
Bất thình lình, một giọng nói vang lên: “Không được lấy thiếp làm vợ.” Giọng nói xót xa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Có người nhận ra đây là một Lang trung của Lễ bộ, tên là Hạ Thành, người trong tộc với vợ cả của Hoàng đế, Hạ hoàng hậu. Dù sao cũng là con cháu thế gia, nghiên cứu lễ nghi rất thấu triệt. Mọi người đều tỉnh táo trở lại, lập tức cãi nhau ầm ĩ, có người mang luật ra, lấy thê làm thiếp, phải đi tù, đánh bằng roi, sau đó người thiếp sẽ bị đánh về nguyên dạng. Hoàng đế, luật này là do tổ tiên của ngài hồi trước ban ra đó nha!
Không phải tất cả mọi người đều phản đối Hoàng đế, cũng có kẻ - thừa nhận ăn theo, đưa ra vài lí do rằng tiền triều trước đây cũng đã từng tấn phong từ Phi tần trở thành hoàng hậu.
Kết quả bị Tưởng Tiến Hiền quật lại một câu: “Đó là tiền triều loạn chính, Thánh nhân là minh quân, há có thể noi theo?” Nước mắt Tưởng Tiến Hiền òa ra, tay ôm hốt bản nói: “Bệ hạ, Thiên tử phải làm gương cho muôn dân!” Ngài có muốn thiên hạ lộn xộn không? Bắt đầu lôi ra giải thích, hôn nhân không phải chuyện của hai người, nó là chuyện của hai gia đình, còn quan hệ tới một loạt thờ cúng, kế thừa các kiểu.
Nói xong, Tưởng Tiến Hiền hai mắt đẫm nước, chất vấn Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Trịnh tướng công cũng nghĩ thế phải không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn bộ dạng ‘hoa lê sũng nước mưa’ của Tưởng Tiến Hiền mà nổi hết cả da gà, đầu hơi run run, thong thả nói: “Tưởng tướng công thất thố rồi, nước mắt giàn giụa như đàn bà thế kia, mất hết phong thái đại thần,” ông cầm hốt bản trên tay, nói với Hoàng đế, “Thánh nhân, tinh thần quần chúng sục sôi, bị mất bình tĩnh, thần đề nghị hãy bàn lại sau.” Rõ ràng là không thảo luận cho tốt, thôi thì tạm thời dẹp yên dã.
Tưởng Tiến Hiền cảm thấy rất ngứa tay, muốn quất cái hốt bản bằng ngà voi một phát!
Ầm ĩ xong rồi bỏ chạy, Trịnh Tĩnh Nghiệp, ông có thể không biết xấu hổ hơn nữa sao?
Đáp án là đúng vậy!
Trên triều cực kì hỗn loạn, Hoàng đế kiên định nói: “Chư khanh kích động quá rồi – nếu chư khanh đã mỗi người một ý thì không bằng tự về nhà cân nhắc, tỉnh táo trở lại, chọn ngày bàn sau.” Cực kì áy náy liếc sang Trịnh Tĩnh Nghiệp, ngại quá, không có báo với khanh trước một tiếng, nhưng quả thật ta không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, không muốn giấu giếm nữa. Gây phiền toái cho khanh rồi, nhưng mà, khanh làm tốt lắm! Cố lên! Cứ tiếp tục cố đi nha~
Đám Trịnh đảng Vu Nguyên Tề vội vàng tụm lại về phía Trịnh Tĩnh Nghiệp, che ông lại, nhanh chóng vây lấy Trịnh Tĩnh Nghiệp để đưa ra khỏi cung Đại Chính, sợ xảy ra màn ẩu đả nào. Nhưng không có trò ẩu đả nào xảy ra, có lẽ mọi người đều dè chừng trước giá trị vũ lực Vu Nguyên Tề, chỉ xỉa xói vài câu. Như là ‘Chuyện lớn thế này, Tướng công không nóng này, thật là có phong độ’, ‘Tướng công có cậu con rể ngon quá nhỉ’. Trịnh Tĩnh Nghiệp không nổi giận, chỉ mỉm cười, nói bằng tông giọng đảm bảo để mọi người có thể nghe thấy: “Nghe nói, Thánh nhân mơ thấy Tiên đế, được Tiên đế báo mộng cho.”
Mọi người nghe xong, càng tức giận, nói thế không phải xem thường chỉ số thông minh của quần chúng nhân dân quá sao? Cái lí do được báo mộng này là lí do bọn này bịa cmn đặt để lừa người khác đó? Cái gì mà Thánh thủ ra đời trời xanh khác lạ, ánh lửa dữ dội, nào là đang nhập mộng báo tin, gì mà có một con vật kì lạ xuất hiện ở ngoài phòng… Đều là lúc bọn này viết cmn sử bịa ra đó, được không?
Từng ánh mắt như đang bốc lửa.
Đối địch là thế, những người ở dưới lúc nào cũng không vui. Thông gia của Trịnh Tĩnh Nghiệp, Thành quốc công Ngô Thừa Nghiệp không hài lòng mà hỏi: “Thì ra Tướng công đã biết tính toán Thánh nhân rồi ư? Sao không nói trước một tiếng, dù gì cũng có thể phụ họa theo.” Thật không có suy nghĩ.
Nhận kháng nghị từ nhà thông gia, Trịnh Tĩnh Nghiệp khẳng định với Ngô Thừa Nghiệp: “Ta cũng chỉ vừa biết thôi! Nếu ta biết sớm, chẳng lẽ chuyện sẽ xảy ra đến mức này sao? Dù không xong cũng chẳng đến mức ầm ĩ thế này!”
Ngô Thừa Nghiệp trầm mặc, vị thông gia của ông không phải người tốt nhưng cũng là kẻ có tài. Ông nói vậy thì hẳn cũng có tám, chín phần là thật. Nhỏ giọng hỏi: “Thánh ý đã quyết?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhỏ giọng nói: “Nào dễ như vậy? Thánh nhân cũng làm ta trở tay không kịp! Có điều – chớ dây dưa cùng đám kia.”
Ngô Thừa Nghiệp thận trọng gật đầu, lắc lư rời đi.
Ngay cả Trịnh đảng cũng tin Trịnh Tĩnh Nghiệp vô tội, Vu Nguyên Tề còn oán trách: “Thánh nhân cũng thật là, đáng ra phải hỏi ý Tể tướng chứ.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười khổ, bày ra một bộ Thừa tướng yêu nước thương dân, khiến đám Trịnh đảng không khỏi bày ra bộ gian tặc bợ đỡ: “Tướng công thật không dễ dàng gì!” Hoàng đế động kinh mà phải theo đi dọn cục diện rối rắm cho.
Trịnh Tĩnh Nghiệp mang bộ dạng khổ sở ra về, vào nhà rồi thì vuốt râu cười, tốt lắm, ông, con rể ông, đều đã lộ mặt bênh vực cho Thái tử tương lai. Chậc chậc, thế gia lại phạm tội chết với Thái tử, các người mắng y nhưng cũng chớ khinh thường mẹ y chứ!
Cười cười, Trịnh Tĩnh Nghiệp nhấc bút viết một tin nhắn, phân công, chuẩn bị đại điển sắc phong Thái tử, mặc khác, tăng số người bảo vệ biệt nghiệp Thục vương, tránh để những kẻ không phận sự tập kích vào Thục vương. Xem nào, cho người tới, để Quách Tĩnh đi, trợ thủ thì… À? Trịnh Văn Bác và Trương Lượng không tệ. À, còn phải sai người vào báo với Hoàng đế một tiếng. Tính toán, hôm nay là ngày Tiêu Thâm trực, Quách Tĩnh rảnh, vừa vặn, để cho nó mang tin nhắn vào cung, được phê duyệt rồi thì chọn người đứng gác luôn, tránh có người gọi đi làm chuyện khác, cũng tiện để nó báo với Hoàng đế rằng, ta đã lấy cớ Tiên đế báo mộng giúp ngài.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Trịnh Diễm nghe tin tức từ chỗ Trịnh Đức Khiêm xong liền chạy tới. Với cái cớ được báo mộng Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa ra, Trịnh Diễm không quan tâm lắm, chỉ là cảm thấy: “Lấy cớ như vậy, có đùa giỡn quá không?” Chắc chắn các đại thần sẽ không đồng ý, hôm nay Hoàng đế nằm mộng, nói Tiên đế muốn truy phong Hoàng hậu, mai lại mơ tiếp, bảo rằng muốn giết Thừa tướng, có phải sẽ để ngài làm vậy luôn không?
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Ta nói gì à?”
“Không phải nói Tiên đế báo mộng muốn truy phong Hoàng hậu sao?”
“Ta chỉ nói Tiên đế báo mộng, không nói gì khác.”
Đệch! Đúng là vô sỉ! Trịnh Diễm không còn đánh giá nào khác về cha mình.
/127
|