Lúc Trần Đình Phong về đến nhà thì Chi Dao đã thức dậy, đang ngồi ở bàn bếp ăn một ít cháo. Cô thấy anh về đến nhà thì chỉ hỏi anh.
“Anh có muốn ăn một chút không, lúc nãy em thấy anh cũng không ăn được mấy.”
Tuy cô hỏi anh nhưng tay lại tự động cầm một cái bát rồi múc cho anh một bát.
“Ăn đi, em vừa mới nấu xong đó.”
Đình Phong đón lấy cái bát từ tay cô, anh tự mình múc lấy.
“Em ngồi xuống đi. Sao tự dưng lại dậy nấu cháo, em đói thì gọi người mang đồ ăn đến chứ. Không việc gì phải tự mình làm cho mệt nhọc.”
Chi Dao: “Em đột nhiên tỉnh giấc giữa chừng, lại không thấy anh bên cạnh nên khó ngủ. Cũng chỉ là một ít cháo, em nấu cũng đâu có mất sức gì mấy đâu.”
Đình Phong cười nhẹ rồi vuốt nhẹ lên sống mũi cô.
“Đúng là một cô vợ nhỏ dính người.”
Chi Dao cười ngọt ngào bắt lấy ngón tay vừa vuốt lên mũi mình,
“Chồng em không thích có cô vợ nhỏ dính người sao?”
Trần Đình Phong: “Anh tất nhiên là thích rồi, nhưng chỉ thích cô vợ nhỏ tên Phạm Chi Dao mà thôi.”
Không hiểu sao từ ngày Chi Dao mang thai cô đặc biệt thích dính lấy Trần Đình Phong. Mẹ chồng còn bảo cô nên không bị nôn nghén thì ngược lại chỉ thích ở cạnh chồng mình.
Em bé sau này khẳng định sẽ bụ bẫm khỏe mạnh.
Trần Đình Phong rất nhanh chóng đã xử lý xong bát cháo. Anh buông thìa xuống hỏi cô.
“Em không hỏi anh đi đâu sao?”
Chi Dao lắc đầu, cô biết với tính cách của anh chắc chắn là thay cô đi xử lý mấy chuyện xảy ra hồi tối.
“Em biết là anh đã đi đâu, nhưng không muốn biết chi tiết mọi thứ. Em chỉ muốn biết việc này có gì ảnh hưởng xấu đến anh không thôi?”
Chi Dao ngập ngừng.
“Vì … gia thế của em mà mọi người chê cười anh và gia đình chẳng hạn?”
Những ánh mắt săm soi của người khác khi nhìn cô, cô cảm thấy như họ đang ngầm xem thường cả cô và Đình Phong vậy. Người hoàn hảo như Trần Đình Phong xứng đáng có một cô gái tốt hơn cô về mọi mặt ở bên cạnh.
Mà cô, thì lại chẳng có gì cho anh được.
Trần Đình Phong đứng dậy ôm cô vào lòng, anh dỗ dành cô.
“Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Cứ an tâm dưỡng thai, mọi chuyện khác đã có anh lo rồi.”
“Những kẻ lúc tối lần này anh đã giải quyết gọn gàng. Anh xin lỗi vì lần trước đã không lường trước được nên đã để lại hậu quả ngày hôm nay. Nhưng em yên tâm, từ nay về sau bọn chúng sẽ không bao giờ lại gần em và mẹ được.”
Trần Đình Phong dùng hai bàn tay đặt trên bờ vai cô, hơi đẩy người cô ra một chút. Anh khom lưng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Chi Dao có chút không tự nhiên, mắt cô đỏ lên như muốn khóc, cô tránh né ánh mắt của Trần Đình Phong.
Trần Đình Phong nắm cằm cô cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nhìn anh.”
Anh không cho phép cô trốn tránh anh, kể cả trong tiềm thức cũng không thể được. Chi Dao không có cách nào khác đành phải nhìn anh.
Mắt cô đỏ bừng nhìn giống như một chú thỏ trắng tội nghiệp vậy.
“Em là vợ của anh, trong bụng còn đang mang thai giọt máu của anh, không có kẻ nào dám xem thường em cả. Người cả đời này anh muốn ở bên cạnh cũng chỉ có một mình em mà thôi.”
Trần Đình Phong chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn chỉ lớn bằng bàn tay của anh. Ngón tay cái của anh vuốt ve làn da mềm mại.
“Em cũng biết rồi, suốt bảy năm chúng mình xa cách, anh không hề ở bên một kẻ nào khác. Cả cái giới này, thậm chí cả mẹ anh cũng tin rằng cả đời này anh sẽ sống cô độc một mình mà không bao giờ kết hôn.”
“Anh là kẻ lạnh lùng vô tình, sẽ chẳng bao giờ rung động với bất kỳ người nào khác.”
“Nhưng chỉ mình anh biết, là anh cần ai, anh muốn ai.”
“Người Trần Đình Phong anh muốn chỉ có một mình Phạm Chi Dao mà thôi.”
Nghe xong những lời thật lòng của anh, trong lòng của Chi Dao như có một làn nước ấm chảy qua, cô gật đầu thật mạnh. Cô bật khóc, vòng tay qua cổ anh, đòi anh vỗ về ôm ấp.
Cô biết chứ, cô biết tình cảm của anh dành cho cô bền vững son sắc đến mức nào. Cô cũng giống anh, không phải là loại người không có tôm thì cá cũng được.
Suốt bảy năm qua, hình bóng cô cất giữ trong lòng chỉ có một mình Trần Đình Phong mà thôi.
Kiếp này cô sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa, chắc chắn sẽ nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời. Sẽ không bao giờ vì ánh mắt của thế gian mà rời xa anh.
Phạm Chi Dao sẽ thẳng lưng dũng cảm sánh bước mãi mãi bên cạnh Trần Đình Phong.
Trần Đình Phong thuận theo cô. Anh ôm cô thật chặt trong hai cánh tay ấm áp. Anh vỗ về người vợ đang bật khóc nức nở trên vai anh.
Cô gái nhỏ của anh đã vất vả nhiều rồi!
“Anh có muốn ăn một chút không, lúc nãy em thấy anh cũng không ăn được mấy.”
Tuy cô hỏi anh nhưng tay lại tự động cầm một cái bát rồi múc cho anh một bát.
“Ăn đi, em vừa mới nấu xong đó.”
Đình Phong đón lấy cái bát từ tay cô, anh tự mình múc lấy.
“Em ngồi xuống đi. Sao tự dưng lại dậy nấu cháo, em đói thì gọi người mang đồ ăn đến chứ. Không việc gì phải tự mình làm cho mệt nhọc.”
Chi Dao: “Em đột nhiên tỉnh giấc giữa chừng, lại không thấy anh bên cạnh nên khó ngủ. Cũng chỉ là một ít cháo, em nấu cũng đâu có mất sức gì mấy đâu.”
Đình Phong cười nhẹ rồi vuốt nhẹ lên sống mũi cô.
“Đúng là một cô vợ nhỏ dính người.”
Chi Dao cười ngọt ngào bắt lấy ngón tay vừa vuốt lên mũi mình,
“Chồng em không thích có cô vợ nhỏ dính người sao?”
Trần Đình Phong: “Anh tất nhiên là thích rồi, nhưng chỉ thích cô vợ nhỏ tên Phạm Chi Dao mà thôi.”
Không hiểu sao từ ngày Chi Dao mang thai cô đặc biệt thích dính lấy Trần Đình Phong. Mẹ chồng còn bảo cô nên không bị nôn nghén thì ngược lại chỉ thích ở cạnh chồng mình.
Em bé sau này khẳng định sẽ bụ bẫm khỏe mạnh.
Trần Đình Phong rất nhanh chóng đã xử lý xong bát cháo. Anh buông thìa xuống hỏi cô.
“Em không hỏi anh đi đâu sao?”
Chi Dao lắc đầu, cô biết với tính cách của anh chắc chắn là thay cô đi xử lý mấy chuyện xảy ra hồi tối.
“Em biết là anh đã đi đâu, nhưng không muốn biết chi tiết mọi thứ. Em chỉ muốn biết việc này có gì ảnh hưởng xấu đến anh không thôi?”
Chi Dao ngập ngừng.
“Vì … gia thế của em mà mọi người chê cười anh và gia đình chẳng hạn?”
Những ánh mắt săm soi của người khác khi nhìn cô, cô cảm thấy như họ đang ngầm xem thường cả cô và Đình Phong vậy. Người hoàn hảo như Trần Đình Phong xứng đáng có một cô gái tốt hơn cô về mọi mặt ở bên cạnh.
Mà cô, thì lại chẳng có gì cho anh được.
Trần Đình Phong đứng dậy ôm cô vào lòng, anh dỗ dành cô.
“Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Cứ an tâm dưỡng thai, mọi chuyện khác đã có anh lo rồi.”
“Những kẻ lúc tối lần này anh đã giải quyết gọn gàng. Anh xin lỗi vì lần trước đã không lường trước được nên đã để lại hậu quả ngày hôm nay. Nhưng em yên tâm, từ nay về sau bọn chúng sẽ không bao giờ lại gần em và mẹ được.”
Trần Đình Phong dùng hai bàn tay đặt trên bờ vai cô, hơi đẩy người cô ra một chút. Anh khom lưng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Chi Dao có chút không tự nhiên, mắt cô đỏ lên như muốn khóc, cô tránh né ánh mắt của Trần Đình Phong.
Trần Đình Phong nắm cằm cô cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nhìn anh.”
Anh không cho phép cô trốn tránh anh, kể cả trong tiềm thức cũng không thể được. Chi Dao không có cách nào khác đành phải nhìn anh.
Mắt cô đỏ bừng nhìn giống như một chú thỏ trắng tội nghiệp vậy.
“Em là vợ của anh, trong bụng còn đang mang thai giọt máu của anh, không có kẻ nào dám xem thường em cả. Người cả đời này anh muốn ở bên cạnh cũng chỉ có một mình em mà thôi.”
Trần Đình Phong chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn chỉ lớn bằng bàn tay của anh. Ngón tay cái của anh vuốt ve làn da mềm mại.
“Em cũng biết rồi, suốt bảy năm chúng mình xa cách, anh không hề ở bên một kẻ nào khác. Cả cái giới này, thậm chí cả mẹ anh cũng tin rằng cả đời này anh sẽ sống cô độc một mình mà không bao giờ kết hôn.”
“Anh là kẻ lạnh lùng vô tình, sẽ chẳng bao giờ rung động với bất kỳ người nào khác.”
“Nhưng chỉ mình anh biết, là anh cần ai, anh muốn ai.”
“Người Trần Đình Phong anh muốn chỉ có một mình Phạm Chi Dao mà thôi.”
Nghe xong những lời thật lòng của anh, trong lòng của Chi Dao như có một làn nước ấm chảy qua, cô gật đầu thật mạnh. Cô bật khóc, vòng tay qua cổ anh, đòi anh vỗ về ôm ấp.
Cô biết chứ, cô biết tình cảm của anh dành cho cô bền vững son sắc đến mức nào. Cô cũng giống anh, không phải là loại người không có tôm thì cá cũng được.
Suốt bảy năm qua, hình bóng cô cất giữ trong lòng chỉ có một mình Trần Đình Phong mà thôi.
Kiếp này cô sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa, chắc chắn sẽ nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời. Sẽ không bao giờ vì ánh mắt của thế gian mà rời xa anh.
Phạm Chi Dao sẽ thẳng lưng dũng cảm sánh bước mãi mãi bên cạnh Trần Đình Phong.
Trần Đình Phong thuận theo cô. Anh ôm cô thật chặt trong hai cánh tay ấm áp. Anh vỗ về người vợ đang bật khóc nức nở trên vai anh.
Cô gái nhỏ của anh đã vất vả nhiều rồi!
/72
|