Mất cả hứng mà…
A Sùng vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận, nhỏ giọng hỏi Hạ Xuyên: “Cậu thiếu tiền người ta à?”
Hạ Xuyên phớt lờ anh ta, bước vào quán cơm, chào hỏi người khác, cũng không để ý đến Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn đứng yên ở đó, nói lần nữa: “Trả tiền đây!”
Lúc này Hạ Xuyên mới nhìn về phía cô: “Nói chuyện với tôi ư?”
Tưởng Tốn nói: “Nói thừa.”
“Tôi không quen cô, ai biết cô nói với ai chứ?”
Tưởng Tốn: “…”
“Giả vờ ngớ ngẩn sao?” Tưởng Tốn nói, “Trả tiền mau lên, tôi không có thời gian!”
A Sùng đi theo vào hỏi: “Cô không có thời gian cái gì? Sắp đi à?”
Tưởng Tốn đáp: “Ừm.” Lại nhìn về phía Hạ Xuyên, chờ anh trả tiền.
Hạ Xuyên ngồi xuống, nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Tưởng Tốn không kiên nhẫn: “Tiền.”
Hạ Xuyên nói: “Ai đòi tiền tôi là tôi trả cả à?”
Tưởng Tốn liếc anh: “Còn muốn quỵt nợ thật à?”
Hạ Xuyên cười nói: “Cô có thể làm gì?”
Tưởng Tốn cũng cười một tiếng: “Chê cuộc sống quá thoải mái? Tôi vẫn chưa gặp qua người có bản lĩnh quỵt nợ của tôi đâu!”
“Dĩ nhiên.” Hạ Xuyên khen cô, “Với cái kiểu sống chết có nhau với tiền đó của cô, ai dám thiếu tiền cô chứ?”
Tưởng Tốn nhớ đến cái màn bị Hạ Xuyên nhấc lên tối qua, lửa trong lòng lại bùng lên.
Hạ Xuyên cười nói: “Có điều cuộc sống của tôi đúng là quá thoải mái thật, cô cho tôi xem bản lĩnh của cô đi.”
Hạ Xuyên đang chờ Tưởng Tốn cho anh xem bản lĩnh thì hai chiếc xe lôi đạp dừng ngoài cửa, cả nhà Vương Tiêu tới.
Vương Tiêu chống nạng, vừa thấy họ liền nở nụ cười: “Chị Tưởng, anh Hạ!” Lại nhìn về phía A Sùng, “Bác sĩ Trương!”
Tưởng Tốn nhìn A Sùng, A Sùng nói: “Tôi họ Trương mà, cô không biết sao?”
Tưởng Tốn nói: “Vừa mới biết.”
A Sùng nói: “Cô cũng có thể gọi tôi là bác sĩ Trương.”
Tưởng Tốn: “…” Cô gọi không được.
Vương Tiêu biết Tưởng Tốn phải về gấp, kiên quyết kéo lấy cô, muốn giữ cô lại ăn bữa cơm.
Mọi người đều giữ cô lại, ngay cả A Sùng cũng nói đôi câu, chỉ có Hạ Xuyên là không lên tiếng. Anh thỉnh thoảng nhìn Tưởng Tốn, như cười như không, lại đưa tầm mắt vào ngực cô, giống như có thể xuyên qua quần áo của cô thấy gì đó.
Lửa lại cháy bùng lên.
Tưởng Tốn ở lại ăn cơm.
Quán cơm không kinh doanh, còn hai ngày là giao thừa nên họ cũng không định khai trương nữa.
Thân thể Vương Tiêu khôi phục khá tốt. Cô ấy cũng không nhắc tới chuyện ở núi Minh Hà, trò chuyện mấy câu hỏi A Sùng: “Các anh định đi Mộc Khách sao?”
A Sùng nói: “Đúng vậy.”
“Không cần về nhà đón Tết ư?”
“Du lịch đón Tết cũng khá hay mà!”
Vương Tiêu hâm mộ: “Em cũng muốn đi chơi khắp nơi, đáng tiếc là chân em bây giờ không được” Lại hỏi Tưởng Tốn, “Chị Tưởng, chị thì sao?”
Tưởng Tốn hỏi: “Tôi cái gì?”
Vương Tiêu ít nhiều cũng biết chút chuyện trong nhà Tưởng Tốn. Cái lần ông già Tưởng ầm ĩ ở khách sạn Lệ Nhân, lúc đó bố mẹ cô đã nghe người khác kể lại.
Mẹ Tưởng Tốn đã qua đời, trong nhà lại không có người khác, chị ấy đón Tết thế nào?
Vương Tiêu ngẫm nghĩ hỏi: “Chị về nhà có chương trình gì không, nếu không thì ở lại đây thêm hai ngày, em dẫn chị đi chơi nhé?”
Tưởng Tốn cười nói: “Không cần đâu, tôi còn phải làm ăn nữa.”
“Vẫn còn người muốn bao xe sao?”
Tưởng Tốn còn chưa trả lời, A Sùng đột nhiên nói: “Bao xe?”
Anh ta huých huých cánh tay Hạ Xuyên: “Bao xe kìa!”
Hạ Xuyên đang uống rượu với người khác, hỏi: “Cái gì?”
A Sùng nói: “Chúng ta thiếu xe, thiếu tài xế đó!”
Hạ Xuyên để ly rượu xuống, nhìn Tưởng Tốn một cái, rồi lại nhìn về phía A Sùng: “Cậu muốn ngồi xe hai ngàn sáu trăm cây số?”
“Có gì không được chứ. Hai ngàn sáu trăm cây số coi như nó là hai mươi sáu tiếng, lái ba, bốn ngày là đến được. Nếu mỗi ngày lái thêm mấy tiếng thì không cần đến ba ngày đâu!”
Hạ Xuyên nói: “Được đấy, ngày mai tìm chiếc xe, cậu lái.”
A Sùng nói: “Tôi không được!” Anh ta nháy nháy mắt với Tưởng Tốn, “Cô ấy được đấy. Với trình độ của cô ấy, không chậm được đâu!”
Hạ Xuyên mặc kệ lời nói vớ vẩn của anh ta.
A Sùng thuyết phục: “Cậu nghĩ thử xem, bất kể chúng ta đi sân bay hay đi đâu thì cũng phải gọi taxi, lãng phí thời gian còn lãng phí tiền. Điều quan trọng là khu vực Mộc Khách không tốt, nếu cậu biết Vương Vân Sơn ở đâu thì chúng ta đến rồi đi thẳng tới là được, vấn đề là phải tìm người đó!”
Hạ Xuyên nói: “Đến đó rồi thuê tài xế.”
A Sùng vội nói: “Trước mắt không phải có tài xế sao, có mấy người có kỹ thuật hơn được cô ấy. Tôi còn muốn đến khu vực cao nguyên thoải mái hơn một chút nữa đó!”
Hạ Xuyên lạnh lùng nói: “Tôi gọi một đoàn du lịch cho cậu, thấy thế nào?”
Hai người họ bàn chuyện thuê xe như bên cạnh không có người, không ai hỏi ý kiến nhân vật trung tâm câu chuyện.
Tưởng Tốn ăn thức ăn, nghe cả buổi, đột nhiên cười nói: “A Sùng nói đúng, có mấy người có kỹ thuật hơn được tôi?”
Hạ Xuyên và A Sùng nhìn sang cô.
Tưởng Tốn nói tiếp: “Giá của tôi còn rất thực tế, hai ngàn sáu trăm cây số… Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ba, bốn ngày là tới.”
A Sùng động lòng, nói với Hạ Xuyên: “Thế nào?”
Hạ Xuyên không lên tiếng, cười uống một hớp rượu, giống như là ngầm đồng ý.
A Sùng nói với Tưởng Tốn: “Vậy chúng tôi bao xe cô, thế nào? Vừa đi vừa về một chuyến không tốn bao nhiêu thời gian cả, hết Tết Âm lịch là có thể về rồi. Cô cứ coi như là đi du lịch đi, tôi còn muốn ngắm mấy thắng cảnh trên đường nữa!”
“Được chứ.” Tưởng Tốn sảng khoái đáp ứng.
A Sùng kinh ngạc vui mừng, nhưng vẫn chưa xong.
Tưởng Tốn nói: “Có điều đến cả tiền thuốc lá anh ta cũng quỵt được, tôi ngu à?”
Hạ Xuyên vẫn không lên tiếng, dường như không quan tâm. Anh lại uống một hớp rượu.
A Sùng nói: “Tiền thuốc lá thì có bao nhiêu chứ. Trước đây cô lấy bốn trăm một ngày chúng tôi cũng có quỵt của cô đâu!”
“Tôi vẫn chưa kiểm tra tiền thật hay giả.”
A Sùng la: “Tín nhiệm giữa người với người đâu!”
Tưởng Tốn cười: “Lời dụ kẻ ngốc.”
A Sùng thất vọng.
Một lát sau, Tưởng Tốn nói: “Xe tôi không chạy được đường dài như vậy, các anh đến đó có thể tìm một người dẫn đường.”
Lạ nước lạ cái, hơn nữa người dẫn dường đâu có giỏi như Tưởng Tốn, người đẹp, kỹ thuật lái xe tuyệt vời, đầu óc thông minh, có vẻ như xấu tính nhưng thực ra tính cách rất tốt, lòng dạ cũng không tệ.
Ăn cơm xong, A Sùng nói với Hạ Xuyên như thế.
Vương Tiêu nhiệt tình quá mức, khăng khăng muốn kéo ba người họ, dẫn họ đi ngắm phố lớn ngõ nhỏ được xếp vào hàng di tích văn hóa ở gần đó. A Sùng cũng tràn đầy phấn khởi, mấy người vừa đi lên đường Tây Đại.
Hạ Xuyên nhìn bóng lưng Tưởng Tốn.
Vương Tiêu chống nạng, cô cũng không đỡ, nhưng cô đi rất chậm, luôn luôn phối hợp với Vương Tiêu.
Hạ Xuyên nói: “Xấu tính?” Hình dung này thực sự rất thích hợp.
A Sùng nói: “Đúng vậy. Hơn nữa cậu xem, đến cả cái tính khí của cậu mà cô ấy cũng đối phó được, tính cách cũng thực sự rất tốt, có phải không?”
Hạ Xuyên liếc nhìn anh ta.
A Sùng vờ như không nhìn thấy: “Huống chi cậu nợ người ta một trăm. Cậu cố tình quỵt tiền người ta, nghĩ gì đó hả? Người ta là một cô bé, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Hạ Xuyên hừ một tiếng, liếm răng một cái.
Đi ra khỏi đường Tây Đại, Vương Tiêu gọi được hai chiếc xe lôi đạp, vẫy tay bảo Hạ Xuyên và A Sùng mau sang đó.
Vẻ mặt A Sùng đau khổ: “Ngồi xe lôi đạp hả?”
Vương Tiêu nói: “Gần lắm, không tốn bao nhiêu thời gian đâu. Ở đây không gọi taxi được, với lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ngồi xe lôi đạp là tiện nhất.”
Gần đó không có xe lôi đạp khác đi qua, Tưởng Tốn đã ngồi lên một chiếc trong đó.
Xe lôi đạp màu xanh lá, trên nóc có tấm vải bạt che mưa, hai bên có hai tấm rèm chắn gió, ghế ngồi là loại da mềm, tay vịn và bàn đạp có gỉ sắt. Người lái xe mặc một chiếc áo khoác mỏng, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.
Hạ Xuyên đạp đi lên, xe lôi đạp lún xuống. Anh vừa ngồi xuống, trong xe không còn lại chút không gian. Tấm vải bạt che nắng, bên trong âm u lành lạnh.
A Sùng và Vương Tiêu ngơ ngác nhìn nhau.
Mặt Vương Tiêu ửng đỏ: “Bác sĩ Trương, vậy em với anh ngồi chung một chiếc nhé.”
A Sùng lấy lại tinh thần: “Được được!”
***
Xe lôi đạp bình thường hai người ngồi, không gian có thừa. Bây giờ Tưởng Tốn bị lấn đẩy qua một bên. Cô nhích sang bên phải, đến cùng rồi, không còn chỗ lùi.
Cánh tay Hạ Xuyên đụng cánh tay cô, đùi cũng đụng đùi cô. Anh giạng chân, vô cùng thoải mái, hoàn toàn không bận tâm đến người bên cạnh.
Tưởng Tốn nói: “Sang kia chút đi.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, nhìn phía trước: “Không sang được.”
Tưởng Tốn bị chen lấn đến khó chịu. Cô nghiêng người, người bên cạnh ngồi càng rộng rãi hơn.
Thể lực người lái xe tốt, đạp rất nhanh, xa xa đã vượt qua chiếc xe A Sùng ngồi. Nhà ven đường đa số cùng màu sắc, tường trắng ngói đen, đi qua một văn phòng kinh doanh di động, cũng là nhà trệt cũ kĩ như vậy.
Hạ Xuyên nói: “Tôi thiếu tiền cô thế nào?”
Nói đến điểm này, Tưởng Tốn hăng hái: “Hôm tôi ở trong biệt thự của anh đã đưa cho anh một gói 1916, anh nói lát nữa trả tiền.”
Hạ Xuyên hỏi: “Hôm nào?”
“Hôm tuyết rơi!”
“Hôm tuyết rơi?”
“Còn giả vờ ngớ ngẩn à?”
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Không có giả vờ, không nhớ thật!”
Tưởng Tốn nửa tin nửa ngờ: “Hôm đào măng.”
“Cái này thì tôi nhớ.” Hạ Xuyên cười cười, “Tôi còn chê nóng.”
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Hạ Xuyên hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tôi thì không tin anh không nhớ thật!”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô: “Tại sao tôi phải nhớ?”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh.
Hạ Xuyên nói: “Cô cảm thấy tại sao tôi phải nhớ loại chuyện nhỏ nhặt đó?”
Tưởng Tốn: “…”
“Có phải hôm đó tôi bảo cô đếm tiền không? Có phải tôi hỏi cô con số có sai không? Cô trả lời thế nào?”
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên như cười như không: “Ngược lại cô nhớ rất rõ… Điều tôi nói, cô đều nhớ cả?”
Tưởng Tốn hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không để ý đến.
Xe lôi đạp đi vào một con hẻm nhỏ. Hai bên đều là nhà trệt, bên ngoài nhà có ao nước xây bằng xi măng, xe đạp dựa vào bức tường xám xịt, dưới chân là con đường lát đá xanh, phiến đá bị hư hại, lúc đi qua thân xe hơi lắc lư.
Người lái xe giảm tốc độ.
Hạ Xuyên nói: “Câm rồi à?”
Tưởng Tốn nói: “Anh thành tâm quỵt nợ, tôi nói nhảm làm gì?”
“Tôi cứ quỵt thì sao?”
Tưởng Tốn không đáp.
Hạ Xuyên nói: “Nhớ tôi cả đời à?”
Tưởng Tốn nhìn cảnh vật ven đường.
Hạ Xuyên thấp giọng cười: “Với cái bụng dạ hẹp hòi của cô…”
Thân xe rung một cái, Tưởng Tốn bổ nhào ra trước, Hạ Xuyên kéo cô lại.
Người lái xe nói xin lỗi: “Ngại quá, không chú ý có ổ gà.”
Hạ Xuyên nói: “Không sao.”
Phía trước có một sạp nhỏ, trên sạp bán bánh nướng, người lái xe giới thiệu: “Anh chị có muốn nếm thử không? Đây là hang tường, món ăn vặt nổi tiếng chỗ chúng tôi. Phần độc nhất, chỗ khác không có đâu!”
Hạ Xuyên bảo anh ta dừng xe, đưa tiền cho anh ta để anh ta đi mua hai phần.
Người lái xe quay lại rất nhanh. Hang tường vừa ra lò, nóng hôi hổi, Hạ Xuyên đưa cho Tưởng Tốn một cái.
Tưởng Tốn nói: “Vừa ăn cơm xong, không đói.”
Hạ Xuyên không nói nhiều, ăn một mình.
Gió rất lớn, thổi hang tường nguội mất. Hạ Xuyên giải quyết một cái rất nhanh.
Anh hỏi: “Giá của cô rất rẻ? Bao nhiêu?”
Tưởng Tốn nói: “Sao, lại muốn bao xe à?”
Hạ Xuyên cười cười: “Không có mấy người có kỹ thuật hơn được cô?”
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Cái bánh còn lại nguội dần, Hạ Xuyên đột nhiên thả rèm xuống.
Ánh sáng trong xe chợt tối lại.
Hạ Xuyên nói: “Ngược lại tôi thử xem kỹ thuật của cô tốt bao nhiêu… Bao xe cô, thế nào?”
A Sùng vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận, nhỏ giọng hỏi Hạ Xuyên: “Cậu thiếu tiền người ta à?”
Hạ Xuyên phớt lờ anh ta, bước vào quán cơm, chào hỏi người khác, cũng không để ý đến Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn đứng yên ở đó, nói lần nữa: “Trả tiền đây!”
Lúc này Hạ Xuyên mới nhìn về phía cô: “Nói chuyện với tôi ư?”
Tưởng Tốn nói: “Nói thừa.”
“Tôi không quen cô, ai biết cô nói với ai chứ?”
Tưởng Tốn: “…”
“Giả vờ ngớ ngẩn sao?” Tưởng Tốn nói, “Trả tiền mau lên, tôi không có thời gian!”
A Sùng đi theo vào hỏi: “Cô không có thời gian cái gì? Sắp đi à?”
Tưởng Tốn đáp: “Ừm.” Lại nhìn về phía Hạ Xuyên, chờ anh trả tiền.
Hạ Xuyên ngồi xuống, nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Tưởng Tốn không kiên nhẫn: “Tiền.”
Hạ Xuyên nói: “Ai đòi tiền tôi là tôi trả cả à?”
Tưởng Tốn liếc anh: “Còn muốn quỵt nợ thật à?”
Hạ Xuyên cười nói: “Cô có thể làm gì?”
Tưởng Tốn cũng cười một tiếng: “Chê cuộc sống quá thoải mái? Tôi vẫn chưa gặp qua người có bản lĩnh quỵt nợ của tôi đâu!”
“Dĩ nhiên.” Hạ Xuyên khen cô, “Với cái kiểu sống chết có nhau với tiền đó của cô, ai dám thiếu tiền cô chứ?”
Tưởng Tốn nhớ đến cái màn bị Hạ Xuyên nhấc lên tối qua, lửa trong lòng lại bùng lên.
Hạ Xuyên cười nói: “Có điều cuộc sống của tôi đúng là quá thoải mái thật, cô cho tôi xem bản lĩnh của cô đi.”
Hạ Xuyên đang chờ Tưởng Tốn cho anh xem bản lĩnh thì hai chiếc xe lôi đạp dừng ngoài cửa, cả nhà Vương Tiêu tới.
Vương Tiêu chống nạng, vừa thấy họ liền nở nụ cười: “Chị Tưởng, anh Hạ!” Lại nhìn về phía A Sùng, “Bác sĩ Trương!”
Tưởng Tốn nhìn A Sùng, A Sùng nói: “Tôi họ Trương mà, cô không biết sao?”
Tưởng Tốn nói: “Vừa mới biết.”
A Sùng nói: “Cô cũng có thể gọi tôi là bác sĩ Trương.”
Tưởng Tốn: “…” Cô gọi không được.
Vương Tiêu biết Tưởng Tốn phải về gấp, kiên quyết kéo lấy cô, muốn giữ cô lại ăn bữa cơm.
Mọi người đều giữ cô lại, ngay cả A Sùng cũng nói đôi câu, chỉ có Hạ Xuyên là không lên tiếng. Anh thỉnh thoảng nhìn Tưởng Tốn, như cười như không, lại đưa tầm mắt vào ngực cô, giống như có thể xuyên qua quần áo của cô thấy gì đó.
Lửa lại cháy bùng lên.
Tưởng Tốn ở lại ăn cơm.
Quán cơm không kinh doanh, còn hai ngày là giao thừa nên họ cũng không định khai trương nữa.
Thân thể Vương Tiêu khôi phục khá tốt. Cô ấy cũng không nhắc tới chuyện ở núi Minh Hà, trò chuyện mấy câu hỏi A Sùng: “Các anh định đi Mộc Khách sao?”
A Sùng nói: “Đúng vậy.”
“Không cần về nhà đón Tết ư?”
“Du lịch đón Tết cũng khá hay mà!”
Vương Tiêu hâm mộ: “Em cũng muốn đi chơi khắp nơi, đáng tiếc là chân em bây giờ không được” Lại hỏi Tưởng Tốn, “Chị Tưởng, chị thì sao?”
Tưởng Tốn hỏi: “Tôi cái gì?”
Vương Tiêu ít nhiều cũng biết chút chuyện trong nhà Tưởng Tốn. Cái lần ông già Tưởng ầm ĩ ở khách sạn Lệ Nhân, lúc đó bố mẹ cô đã nghe người khác kể lại.
Mẹ Tưởng Tốn đã qua đời, trong nhà lại không có người khác, chị ấy đón Tết thế nào?
Vương Tiêu ngẫm nghĩ hỏi: “Chị về nhà có chương trình gì không, nếu không thì ở lại đây thêm hai ngày, em dẫn chị đi chơi nhé?”
Tưởng Tốn cười nói: “Không cần đâu, tôi còn phải làm ăn nữa.”
“Vẫn còn người muốn bao xe sao?”
Tưởng Tốn còn chưa trả lời, A Sùng đột nhiên nói: “Bao xe?”
Anh ta huých huých cánh tay Hạ Xuyên: “Bao xe kìa!”
Hạ Xuyên đang uống rượu với người khác, hỏi: “Cái gì?”
A Sùng nói: “Chúng ta thiếu xe, thiếu tài xế đó!”
Hạ Xuyên để ly rượu xuống, nhìn Tưởng Tốn một cái, rồi lại nhìn về phía A Sùng: “Cậu muốn ngồi xe hai ngàn sáu trăm cây số?”
“Có gì không được chứ. Hai ngàn sáu trăm cây số coi như nó là hai mươi sáu tiếng, lái ba, bốn ngày là đến được. Nếu mỗi ngày lái thêm mấy tiếng thì không cần đến ba ngày đâu!”
Hạ Xuyên nói: “Được đấy, ngày mai tìm chiếc xe, cậu lái.”
A Sùng nói: “Tôi không được!” Anh ta nháy nháy mắt với Tưởng Tốn, “Cô ấy được đấy. Với trình độ của cô ấy, không chậm được đâu!”
Hạ Xuyên mặc kệ lời nói vớ vẩn của anh ta.
A Sùng thuyết phục: “Cậu nghĩ thử xem, bất kể chúng ta đi sân bay hay đi đâu thì cũng phải gọi taxi, lãng phí thời gian còn lãng phí tiền. Điều quan trọng là khu vực Mộc Khách không tốt, nếu cậu biết Vương Vân Sơn ở đâu thì chúng ta đến rồi đi thẳng tới là được, vấn đề là phải tìm người đó!”
Hạ Xuyên nói: “Đến đó rồi thuê tài xế.”
A Sùng vội nói: “Trước mắt không phải có tài xế sao, có mấy người có kỹ thuật hơn được cô ấy. Tôi còn muốn đến khu vực cao nguyên thoải mái hơn một chút nữa đó!”
Hạ Xuyên lạnh lùng nói: “Tôi gọi một đoàn du lịch cho cậu, thấy thế nào?”
Hai người họ bàn chuyện thuê xe như bên cạnh không có người, không ai hỏi ý kiến nhân vật trung tâm câu chuyện.
Tưởng Tốn ăn thức ăn, nghe cả buổi, đột nhiên cười nói: “A Sùng nói đúng, có mấy người có kỹ thuật hơn được tôi?”
Hạ Xuyên và A Sùng nhìn sang cô.
Tưởng Tốn nói tiếp: “Giá của tôi còn rất thực tế, hai ngàn sáu trăm cây số… Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ba, bốn ngày là tới.”
A Sùng động lòng, nói với Hạ Xuyên: “Thế nào?”
Hạ Xuyên không lên tiếng, cười uống một hớp rượu, giống như là ngầm đồng ý.
A Sùng nói với Tưởng Tốn: “Vậy chúng tôi bao xe cô, thế nào? Vừa đi vừa về một chuyến không tốn bao nhiêu thời gian cả, hết Tết Âm lịch là có thể về rồi. Cô cứ coi như là đi du lịch đi, tôi còn muốn ngắm mấy thắng cảnh trên đường nữa!”
“Được chứ.” Tưởng Tốn sảng khoái đáp ứng.
A Sùng kinh ngạc vui mừng, nhưng vẫn chưa xong.
Tưởng Tốn nói: “Có điều đến cả tiền thuốc lá anh ta cũng quỵt được, tôi ngu à?”
Hạ Xuyên vẫn không lên tiếng, dường như không quan tâm. Anh lại uống một hớp rượu.
A Sùng nói: “Tiền thuốc lá thì có bao nhiêu chứ. Trước đây cô lấy bốn trăm một ngày chúng tôi cũng có quỵt của cô đâu!”
“Tôi vẫn chưa kiểm tra tiền thật hay giả.”
A Sùng la: “Tín nhiệm giữa người với người đâu!”
Tưởng Tốn cười: “Lời dụ kẻ ngốc.”
A Sùng thất vọng.
Một lát sau, Tưởng Tốn nói: “Xe tôi không chạy được đường dài như vậy, các anh đến đó có thể tìm một người dẫn đường.”
Lạ nước lạ cái, hơn nữa người dẫn dường đâu có giỏi như Tưởng Tốn, người đẹp, kỹ thuật lái xe tuyệt vời, đầu óc thông minh, có vẻ như xấu tính nhưng thực ra tính cách rất tốt, lòng dạ cũng không tệ.
Ăn cơm xong, A Sùng nói với Hạ Xuyên như thế.
Vương Tiêu nhiệt tình quá mức, khăng khăng muốn kéo ba người họ, dẫn họ đi ngắm phố lớn ngõ nhỏ được xếp vào hàng di tích văn hóa ở gần đó. A Sùng cũng tràn đầy phấn khởi, mấy người vừa đi lên đường Tây Đại.
Hạ Xuyên nhìn bóng lưng Tưởng Tốn.
Vương Tiêu chống nạng, cô cũng không đỡ, nhưng cô đi rất chậm, luôn luôn phối hợp với Vương Tiêu.
Hạ Xuyên nói: “Xấu tính?” Hình dung này thực sự rất thích hợp.
A Sùng nói: “Đúng vậy. Hơn nữa cậu xem, đến cả cái tính khí của cậu mà cô ấy cũng đối phó được, tính cách cũng thực sự rất tốt, có phải không?”
Hạ Xuyên liếc nhìn anh ta.
A Sùng vờ như không nhìn thấy: “Huống chi cậu nợ người ta một trăm. Cậu cố tình quỵt tiền người ta, nghĩ gì đó hả? Người ta là một cô bé, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Hạ Xuyên hừ một tiếng, liếm răng một cái.
Đi ra khỏi đường Tây Đại, Vương Tiêu gọi được hai chiếc xe lôi đạp, vẫy tay bảo Hạ Xuyên và A Sùng mau sang đó.
Vẻ mặt A Sùng đau khổ: “Ngồi xe lôi đạp hả?”
Vương Tiêu nói: “Gần lắm, không tốn bao nhiêu thời gian đâu. Ở đây không gọi taxi được, với lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ngồi xe lôi đạp là tiện nhất.”
Gần đó không có xe lôi đạp khác đi qua, Tưởng Tốn đã ngồi lên một chiếc trong đó.
Xe lôi đạp màu xanh lá, trên nóc có tấm vải bạt che mưa, hai bên có hai tấm rèm chắn gió, ghế ngồi là loại da mềm, tay vịn và bàn đạp có gỉ sắt. Người lái xe mặc một chiếc áo khoác mỏng, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.
Hạ Xuyên đạp đi lên, xe lôi đạp lún xuống. Anh vừa ngồi xuống, trong xe không còn lại chút không gian. Tấm vải bạt che nắng, bên trong âm u lành lạnh.
A Sùng và Vương Tiêu ngơ ngác nhìn nhau.
Mặt Vương Tiêu ửng đỏ: “Bác sĩ Trương, vậy em với anh ngồi chung một chiếc nhé.”
A Sùng lấy lại tinh thần: “Được được!”
***
Xe lôi đạp bình thường hai người ngồi, không gian có thừa. Bây giờ Tưởng Tốn bị lấn đẩy qua một bên. Cô nhích sang bên phải, đến cùng rồi, không còn chỗ lùi.
Cánh tay Hạ Xuyên đụng cánh tay cô, đùi cũng đụng đùi cô. Anh giạng chân, vô cùng thoải mái, hoàn toàn không bận tâm đến người bên cạnh.
Tưởng Tốn nói: “Sang kia chút đi.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, nhìn phía trước: “Không sang được.”
Tưởng Tốn bị chen lấn đến khó chịu. Cô nghiêng người, người bên cạnh ngồi càng rộng rãi hơn.
Thể lực người lái xe tốt, đạp rất nhanh, xa xa đã vượt qua chiếc xe A Sùng ngồi. Nhà ven đường đa số cùng màu sắc, tường trắng ngói đen, đi qua một văn phòng kinh doanh di động, cũng là nhà trệt cũ kĩ như vậy.
Hạ Xuyên nói: “Tôi thiếu tiền cô thế nào?”
Nói đến điểm này, Tưởng Tốn hăng hái: “Hôm tôi ở trong biệt thự của anh đã đưa cho anh một gói 1916, anh nói lát nữa trả tiền.”
Hạ Xuyên hỏi: “Hôm nào?”
“Hôm tuyết rơi!”
“Hôm tuyết rơi?”
“Còn giả vờ ngớ ngẩn à?”
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Không có giả vờ, không nhớ thật!”
Tưởng Tốn nửa tin nửa ngờ: “Hôm đào măng.”
“Cái này thì tôi nhớ.” Hạ Xuyên cười cười, “Tôi còn chê nóng.”
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Hạ Xuyên hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tôi thì không tin anh không nhớ thật!”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô: “Tại sao tôi phải nhớ?”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh.
Hạ Xuyên nói: “Cô cảm thấy tại sao tôi phải nhớ loại chuyện nhỏ nhặt đó?”
Tưởng Tốn: “…”
“Có phải hôm đó tôi bảo cô đếm tiền không? Có phải tôi hỏi cô con số có sai không? Cô trả lời thế nào?”
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên như cười như không: “Ngược lại cô nhớ rất rõ… Điều tôi nói, cô đều nhớ cả?”
Tưởng Tốn hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không để ý đến.
Xe lôi đạp đi vào một con hẻm nhỏ. Hai bên đều là nhà trệt, bên ngoài nhà có ao nước xây bằng xi măng, xe đạp dựa vào bức tường xám xịt, dưới chân là con đường lát đá xanh, phiến đá bị hư hại, lúc đi qua thân xe hơi lắc lư.
Người lái xe giảm tốc độ.
Hạ Xuyên nói: “Câm rồi à?”
Tưởng Tốn nói: “Anh thành tâm quỵt nợ, tôi nói nhảm làm gì?”
“Tôi cứ quỵt thì sao?”
Tưởng Tốn không đáp.
Hạ Xuyên nói: “Nhớ tôi cả đời à?”
Tưởng Tốn nhìn cảnh vật ven đường.
Hạ Xuyên thấp giọng cười: “Với cái bụng dạ hẹp hòi của cô…”
Thân xe rung một cái, Tưởng Tốn bổ nhào ra trước, Hạ Xuyên kéo cô lại.
Người lái xe nói xin lỗi: “Ngại quá, không chú ý có ổ gà.”
Hạ Xuyên nói: “Không sao.”
Phía trước có một sạp nhỏ, trên sạp bán bánh nướng, người lái xe giới thiệu: “Anh chị có muốn nếm thử không? Đây là hang tường, món ăn vặt nổi tiếng chỗ chúng tôi. Phần độc nhất, chỗ khác không có đâu!”
Hạ Xuyên bảo anh ta dừng xe, đưa tiền cho anh ta để anh ta đi mua hai phần.
Người lái xe quay lại rất nhanh. Hang tường vừa ra lò, nóng hôi hổi, Hạ Xuyên đưa cho Tưởng Tốn một cái.
Tưởng Tốn nói: “Vừa ăn cơm xong, không đói.”
Hạ Xuyên không nói nhiều, ăn một mình.
Gió rất lớn, thổi hang tường nguội mất. Hạ Xuyên giải quyết một cái rất nhanh.
Anh hỏi: “Giá của cô rất rẻ? Bao nhiêu?”
Tưởng Tốn nói: “Sao, lại muốn bao xe à?”
Hạ Xuyên cười cười: “Không có mấy người có kỹ thuật hơn được cô?”
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Cái bánh còn lại nguội dần, Hạ Xuyên đột nhiên thả rèm xuống.
Ánh sáng trong xe chợt tối lại.
Hạ Xuyên nói: “Ngược lại tôi thử xem kỹ thuật của cô tốt bao nhiêu… Bao xe cô, thế nào?”
/73
|