Giọng anh ngay bên tai cô, tựa như thì thầm, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng anh thở ra chui vào tai cô.
Chẳng hề kiêng nể, cực kì phách lối!
Tưởng Tốn đen mặt, đẩy vai anh: “Buông ra!”
Hạ Xuyên đỡ cô, từ từ lùi ra sau một chút. Mặt đối diện, tầm mắt rơi trên mặt cô: “Không nói cảm ơn à?”
“Anh muốn tôi cảm ơn bằng cái tư thế này?”
Hạ Xuyên cười nói: “Vậy đổi tư thế khác?”
Tưởng Tốn đá chân, gắng sức đạp bắp chân Hạ Xuyên. Cô giãy càng mạnh, bàn tay dưới nách liền thu lại càng chặt.
Đôi môi đối nhau, Tưởng Tốn không nhúc nhích nữa.
Cửa sổ mở, từng cơn gió thổi vào phòng. Có lẽ ở trên núi Minh Hà lâu, hóng quen gió lạnh như băng trên núi nên ở đây, gió lại mang theo nhiệt độ, âm ấm.
Tưởng Tốn chống vai anh, nói: “Cảm ơn.”
Cô nói cảm ơn rồi, Hạ Xuyên vẫn không buông.
Hạ Xuyên nhìn môi cô, nói: “Không có thành ý.”
Tưởng Tốn đạp anh: “Anh còn chưa xong à?”
Hạ Xuyên cười cười: “Nói cho tôi biết trước, tại sao cô ở đây?”
Tưởng Tốn nhẫn nhịn: “Anh buông tôi ra rồi nói!” Sức mạnh chênh lệch xa, tư thế này quá nhục nhã.
Hạ Xuyên nói: “Cô không nói thì sẽ tiếp tục như thế này.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi đưa cả nhà Vương Tiêu về.”
“Vương Tiêu? Chỗ này là nhà Vương Tiêu?”
“Nhà chị họ Vương Tiêu.” Tưởng Tốn lạnh giọng, “Buông ra được chưa?”
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi rất ghét cô nghe lời thế này.”
Anh xoay người, tay tung một cái, ném Tưởng Tốn lên giường, rồi cúi xuống muốn bắt cô.
Giường ván gỗ, phía dưới lót hai tấm nệm, ngã đến mức Tưởng Tốn ê cả mông. Cô không hề nghĩ ngợi, đá một đá, đá quá cao nên đá phải mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên bắt lấy cái chân trước mặt, nghiến quai hàm, chỗ đó vừa ăn một phát, còn mơ hồ đụng phải khóe miệng. Anh cười gằn: “Dẻo dai thật nhỉ!”
Tưởng Tốn thẹn quá hóa giận: “Mẹ anh đúng là biến thái!”
Hạ Xuyên dùng sức kéo chân cô, lôi cô đến mép giường: “Cô đã từng thử qua biến thái sao!”
Anh chen vào giữa hai chân cô, đẩy cái chân kia của cô lên vai. Quần ngủ rất mỏng, lại rộng rãi, chân cô nhỏ nên quần trượt xuống. Hạ Xuyên buông chân cô ra, đổi sang nắm bắp chân cô.
Giống như con kiến bò lên, Tưởng Tốn lại đá anh.
Hạ Xuyên thuận tay đón lấy cái chân đó của cô, cúi người xuống.
“Rầm —— rầm ——”
Dưới lầu truyền đến tiếng va chạm.
Tưởng Tốn thở hổn hển. Hạ Xuyên cũng thở hổn hển.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, ánh đèn đường rải trên người Tưởng Tốn, lúc sáng lúc tối.
Tưởng Tốn lại giãy một cái, bắp chân treo trên lưng anh.
Hạ Xuyên đỡ đùi cô.
Chỉ có tiếng thở dốc, không ai nói chuyện.
Một lát sau, dưới lầu lại truyền đến tiếng va chạm mà người ta không thể nào coi nhẹ.
Hạ Xuyên cười cười, rốt cuộc thẳng người, hất cái chân trên vai xuống một cách thô bạo, nói: “Nút áo bung kìa.”
Nói xong, anh đi ra khỏi phòng.
Ban đầu Tưởng Tốn không phản ứng kịp. Một lát sau, cô cúi đầu nhìn ngực mình.
Nút áo ngủ bung hai nút, bộ ngực trắng nõn của cô lộ ra.
Nửa đậy nửa che, muốn nói lại thôi, rêu rao khắp nơi…
Còn không bằng lộ hết rồi!
Tám đời tổ tông nhà anh!
Cô cởi đồ ngủ, mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh một chút rồi mới đi xuống lầu.
***
Dưới lầu.
Hạ Xuyên kéo một cái ghế ra ngồi xuống, nhìn hai tên trộm kia lăn qua lăn lại, khóc kêu cha gọi mẹ, anh làm lơ.
Anh nghiến quai hàm, suy nghĩ từ từ thay đổi. Lát sau, anh lại liếm khóe miệng một cái.
Không có vị.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Hạ Xuyên nhìn sang.
Tưởng Tốn đã mặc áo len, quấn khăn choàng, mặc quần jean, chân cũng mang giày thể thao màu trắng. Vẻ mặt cô hờ hững, giống như một người không có việc gì.
Hạ Xuyên lại nghiến quai hàm, cười cười: “Báo công an?”
Tưởng Tốn nhìn quét hai tên trộm kia: “Ừm.”
Hạ Xuyên lấy di động ra, gọi 110.
Anh nói chuyện với bên kia, ánh mắt luôn chú ý Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn lục túi của hai tên trộm. Trước đó hai tên đã nghe được giọng cô, bây giờ nhìn thấy cô vẫn giống như sống gặp ma.
Hai tên trộm xin tha: “Bọn em cũng không dám nữa đâu. Van xin anh chị thả bọn em đi, bọn em là lần đầu tiên mà!”
Tưởng Tốn tìm được di động và ví tiền của mình.
Di động hết pin, trong ví tiền chỉ có chứng minh thư, thẻ tín dụng và hai trăm đồng tiền mặt, y vậy không thiếu, cô bỏ vào túi.
Hạ Xuyên nói chuyện điện thoại xong, giơ di động chỉ chỉ hai tên trộm, nói: “Với cái IQ này của hai đứa mà cũng tới đây ăn trộm à? Cô gái này vừa giấu mấy chục ngàn, không nhìn thấy ư?”
Hai tên trộm sửng sốt, lại khóc lên.
Tưởng Tốn nhìn Hạ Xuyên: “Không còn chuyện của anh nữa, anh đi được rồi.”
Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế: “Ôn chuyện cũ với cô thêm một lát.”
“Không phải vừa mới ôn à?”
Hạ Xuyên như cười như không: “Cô thích ôn chuyện cũ như vậy?… Cũng rất hay.”
Tưởng Tốn hừ lạnh một tiếng, lên lầu sạc pin di động. Lát sau cô đi xuống, Hạ Xuyên vẫn còn ở đó.
Đồn công an vẫn chưa cử người tới. Hai tên trộm biết hôm nay thế nào cũng là giờ chết của mình nên cũng không ngọ ngoạy nữa.
Hạ Xuyên hỏi Tưởng Tốn: “Có đói không?”
Tưởng Tốn nói: “Không ăn.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, đứng dậy đi vào bếp.
Anh tìm được một gói mì trong bếp, bỏ vào nồi, đập thêm hai cái trứng gà, cắt lạp xưởng bỏ vào.
Tưởng Tốn kéo một cái ghế, ngồi xếp bằng, nhìn hai tên trộm chằm chằm.
Hai tên trộm bị cô nhìn đến nổi hết cả da gà, nơm nớp lo sợ nói: “Chị… chị hai…”
Tưởng Tốn nói: “Trông tôi lớn hơn anh à?”
Tên trộm đổi cách xưng hô: “Cô… cô hai…”
“Miệng mồm sạch sẽ chút!”
Hai tên trộm khóc không ra nước mắt: “Cô nương…”
“Muốn gọi hai người là công tử sao?”
Hai tên trộm quay đầu sang chỗ khác, ngậm miệng.
Hạ Xuyên bưng hai tô mì ra, tâm trạng vui vẻ nói: “Ồ, trò chuyện vui vẻ nhỉ?”
Tưởng Tốn liếc anh một cái, trong lòng nén giận, phớt lờ anh.
Hạ Xuyên để một tô mì trước mặt cô, ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu ăn miếng lớn. Trong chốc lát anh nghe thấy tiếng húp mì, ngước mắt nhìn, Tưởng Tốn đang ăn một cách thô lỗ, miệng bóng nhẫy.
Hạ Xuyên cười cười, múc hết mì còn lại vào miệng.
Hai người ăn khuya xong, công an ở đồn mới thong dong tới trễ. Họ vừa tới, cả nhà chị họ Vương Tiêu cũng tới sát ngay sau.
Công an hỏi rõ tình huống, dẫn hai tên trộm đi.
Bố chị họ Vương Tiêu bắt tay Hạ Xuyên, nói: “Cảm ơn anh cảm ơn anh, thực sự là rất cảm ơn anh. Trước đây cũng là anh cứu Tiêu Tiêu, hôm nay lại giúp nhà chúng tôi bắt trộm. Tôi thật không biết nói gì cho phải. Trưa mai tôi làm chủ, anh nhất định phải nể mặt tới ăn cơm đấy!”
Hạ Xuyên nói: “Quá khách sáo rồi, thật không cần đâu. Thực ra lần này cũng là trùng hợp, đúng lúc tôi tới đây tìm một người, nghe nói năm xưa người này đã ở đây, kết quả là để tôi gặp chuyện này.”
“Tìm người ư? Anh tìm ai? Chỉ cần tôi có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp!”
Hạ Xuyên nói: “Một người tên Vương Vân Sơn, năm nay hơn bảy mươi tuổi.”
“Vương Vân Sơn?” Đối phương kinh ngạc, “Quán cơm này của chúng tôi, hồi xưa mua của ông ấy đấy!”
“Bây giờ ông ấy ở đâu?”
“Cái này thì không rõ lắm. Căn nhà này là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Vương, trước đây luôn để trống, mấy chục năm Vương Vân Sơn chưa từng trở lại. Chín năm… hay là mười năm trước, không nhớ chính xác nữa, dù sao thì hồi đó ông ấy quay lại rồi bán căn nhà này, lấy được tiền là đi ngay.”
Hạ Xuyên hỏi: “Ông ấy có thể đi đâu?”
Đối phương suy nghĩ một lúc: “Tôi nhớ là có nhắc tới như thế, tôi nghĩ chút đã… Tôi nhớ ông ấy còn là người dân tộc thiểu số… À, tôi nhớ ra rồi, Mộc Khách, quê mẹ ông ấy ở Mộc Khách, ông ấy có từng nhắc tới, chắc là quay lại đó dưỡng lão rồi.”
***
Hạ Xuyên hỏi xong liền đi.
Nhà trọ nhỏ anh ở ngay gần đó, mấy bước là tới. A Sùng vẫn chưa ngủ, nói: “Cậu mua gói thuốc đi lâu vậy? Tôi còn tưởng cậu lạc đường chứ.”
Hạ Xuyên nói: “Gia đình kia về rồi.”
“Gia đình nào?”
“Cậu nói xem?” Hạ Xuyên liếc anh ta một cái.
A Sùng hưng phấn: “A, cậu nói quán cơm đó à? Thế nào, các người nói chuyện rồi?”
Hạ Xuyên kể đại khái một chút, A Sùng vỗ chân ảo não: “Thì ra có duyên như vậy. Cậu nói chúng ta ăn no rửng mỡ chạy tới cái trấn này, thời gian ở núi Minh Hà nên nói chuyện với họ nhiều hơn. Đứa em họ tên Vương Tiêu nhà họ còn có tình ý với cậu nữa, khi đó nên lôi kéo làm quen rồi.”
Hạ Xuyên lạnh lùng nói: “Thật đáng tiếc lúc đó cậu không lôi kéo.”
A Sùng cười hì hì nói: “Đùa thôi, đùa thôi!” Lát sau anh ta lại nghi hoặc, “Mộc Khách là chỗ nào vậy? Không phải lại là vùng núi hẻo lánh nào đó đấy chứ?”
Hạ Xuyên nói: “Tìm thử xem.”
A Sùng bật máy tính của quán trọ tìm “Mộc Khách”, khoảng cách gần nhất hiện trên bản đồ là hơn hai ngàn sáu trăm cây số. A Sùng kêu lên: “Ôi mẹ ơi, xa vậy à, Mộc Khách thật đúng là vùng núi hẻo lánh mà! Chúng ta đến đó còn phải tìm xe, nếu không thì phạm vi lớn như vậy, thật đúng là không có cách nào tìm người đâu.”
Hạ Xuyên nói: “Vậy thì đi tìm.”
A Sùng than khổ: “Chỗ đó đường xấu lắm, nói là trước đây chưa từng sửa đường, chỉ có đường đất, tôi say xe thì sao.”
“Uống thuốc.”
“Bên đó cao hơn mực nước biển lắm đấy. Từ trước đến nay tôi chưa từng đi chỗ nào cao hơn mực nước biển, lỡ như có phản ứng cao nguyên thì sao?”
“Không bảo cậu đi Tây Tạng, cao hơn mực nước biển thì có thể cao bao nhiêu! Cậu chết rồi tôi nhặt xác cho cậu.”
A Sùng ủ rũ: “Tôi vẫn còn đau răng mà.”
Hạ Xuyên nói: “Cho cậu thời gian hai ngày, nhổ cái răng sâu đó của cậu đi.”
A Sùng xoay người, như đinh đóng cột: “Không!”
Hạ Xuyên phì một tiếng: “Ngày mai chuẩn bị một chút, ngày mốt chúng ta lên đường.”
***
Tối qua trộm ầm ĩ nên Tưởng Tốn ngủ trễ, sáng cũng dậy trễ. Lúc thức dậy cô hơi không phản ứng kịp, đi nhầm hướng toilet.
Vào toilet, cô rửa mặt trước, cuối cùng tỉnh táo hơn chút. Đánh răng, cô nhìn mình chằm chằm trong gương một hồi, đi đến bên cạnh cửa.
Toilet nhỏ nên có thể thấy được cửa trong gương. Tưởng Tốn đứng trước khung cửa, so chiều cao với cửa một chút.
Rất cao.
Cô hừ một tiếng, hung hăng nhổ bọt trong miệng, dùng sức súc miệng.
Thay đồ ngủ ra, cô vò quần áo thành một cục nhét vào túi xách, thắt tóc bím, lúc xuống lầu thì quán cơm đã mở cửa. Chị họ Vương Tiêu nói: “Cô ăn trưa rồi hẵng đi nhé, dọn cơm rất nhanh thôi. Tiêu Tiêu biết nhóm anh Hạ ở đây nên nói lát nữa cũng sẽ tới. Mọi người đều quen nhau, cùng ăn bữa cơm nhé.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi không quen họ.”
***
Hạ Xuyên và A Sùng ra khỏi nhà trọ, đi về phía quán cơm.
A Sùng nói: “Nhà họ cũng khách sáo quá rồi, còn muốn mời chúng ta ăn cơm. Vương Tiêu nói lát nữa em ấy cũng sang.”
Hạ Xuyên nói: “Cậu cho cô ấy số điện thoại lúc nào?”
A Sùng cười hì hì: “Thì hồi cứu em ấy đấy, tôi để lại số cho bố mẹ em ấy. Sao nào, có muốn lấy số điện thoại em ấy không?”
Đang nói, hai người đã đi đến cửa quán cơm. A Sùng đang định đi vào, đột nhiên khựng lại, lùi ra sau một bước, nhìn chằm chằm chiếc xe đậu ven đường, kì lạ lẩm bẩm một tiếng.
Tiếng nói chuyện trong quán cơm truyền ra:
“Tôi không quen họ.”
A Sùng sửng sốt, nhìn quán cơm một cái, lại nhìn chiếc SUV màu trắng che tuyết đọng một cái. Anh ta bá cổ Hạ Xuyên, la: “Được lắm, sao tối qua cậu không nói đồ nhỏ nhen đó ở đây? Tránh không nói trong lòng có ma!”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Cậu có bệnh.”
Ánh mặt trời rơi trên tuyết, vượt qua bậc thềm đá cao cao, xuyên vào trong bốn cánh cửa gỗ rộng mở, rải vào phòng, bóng nắng loang lổ.
Bức tường cũ kĩ, cánh cửa gỗ cổ xưa, cửa sổ xám xịt, trong nhà nửa sáng nửa tối.
Tưởng Tốn đứng giữa gian nhà chính, mặc đồ trắng, đeo túi xách, liếc nhìn về phía bên ngoài nhà.
Giống như người đẹp trong tranh.
Trái tim nhỏ bé của A Sùng thịch một cái, Hạ Xuyên bên cạnh cũng không nhúc nhích.
Người đẹp trong tranh mở miệng.
“Tới đúng lúc lắm, trả tiền đây! Tiền 1916 anh chưa trả!”
Chẳng hề kiêng nể, cực kì phách lối!
Tưởng Tốn đen mặt, đẩy vai anh: “Buông ra!”
Hạ Xuyên đỡ cô, từ từ lùi ra sau một chút. Mặt đối diện, tầm mắt rơi trên mặt cô: “Không nói cảm ơn à?”
“Anh muốn tôi cảm ơn bằng cái tư thế này?”
Hạ Xuyên cười nói: “Vậy đổi tư thế khác?”
Tưởng Tốn đá chân, gắng sức đạp bắp chân Hạ Xuyên. Cô giãy càng mạnh, bàn tay dưới nách liền thu lại càng chặt.
Đôi môi đối nhau, Tưởng Tốn không nhúc nhích nữa.
Cửa sổ mở, từng cơn gió thổi vào phòng. Có lẽ ở trên núi Minh Hà lâu, hóng quen gió lạnh như băng trên núi nên ở đây, gió lại mang theo nhiệt độ, âm ấm.
Tưởng Tốn chống vai anh, nói: “Cảm ơn.”
Cô nói cảm ơn rồi, Hạ Xuyên vẫn không buông.
Hạ Xuyên nhìn môi cô, nói: “Không có thành ý.”
Tưởng Tốn đạp anh: “Anh còn chưa xong à?”
Hạ Xuyên cười cười: “Nói cho tôi biết trước, tại sao cô ở đây?”
Tưởng Tốn nhẫn nhịn: “Anh buông tôi ra rồi nói!” Sức mạnh chênh lệch xa, tư thế này quá nhục nhã.
Hạ Xuyên nói: “Cô không nói thì sẽ tiếp tục như thế này.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi đưa cả nhà Vương Tiêu về.”
“Vương Tiêu? Chỗ này là nhà Vương Tiêu?”
“Nhà chị họ Vương Tiêu.” Tưởng Tốn lạnh giọng, “Buông ra được chưa?”
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi rất ghét cô nghe lời thế này.”
Anh xoay người, tay tung một cái, ném Tưởng Tốn lên giường, rồi cúi xuống muốn bắt cô.
Giường ván gỗ, phía dưới lót hai tấm nệm, ngã đến mức Tưởng Tốn ê cả mông. Cô không hề nghĩ ngợi, đá một đá, đá quá cao nên đá phải mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên bắt lấy cái chân trước mặt, nghiến quai hàm, chỗ đó vừa ăn một phát, còn mơ hồ đụng phải khóe miệng. Anh cười gằn: “Dẻo dai thật nhỉ!”
Tưởng Tốn thẹn quá hóa giận: “Mẹ anh đúng là biến thái!”
Hạ Xuyên dùng sức kéo chân cô, lôi cô đến mép giường: “Cô đã từng thử qua biến thái sao!”
Anh chen vào giữa hai chân cô, đẩy cái chân kia của cô lên vai. Quần ngủ rất mỏng, lại rộng rãi, chân cô nhỏ nên quần trượt xuống. Hạ Xuyên buông chân cô ra, đổi sang nắm bắp chân cô.
Giống như con kiến bò lên, Tưởng Tốn lại đá anh.
Hạ Xuyên thuận tay đón lấy cái chân đó của cô, cúi người xuống.
“Rầm —— rầm ——”
Dưới lầu truyền đến tiếng va chạm.
Tưởng Tốn thở hổn hển. Hạ Xuyên cũng thở hổn hển.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, ánh đèn đường rải trên người Tưởng Tốn, lúc sáng lúc tối.
Tưởng Tốn lại giãy một cái, bắp chân treo trên lưng anh.
Hạ Xuyên đỡ đùi cô.
Chỉ có tiếng thở dốc, không ai nói chuyện.
Một lát sau, dưới lầu lại truyền đến tiếng va chạm mà người ta không thể nào coi nhẹ.
Hạ Xuyên cười cười, rốt cuộc thẳng người, hất cái chân trên vai xuống một cách thô bạo, nói: “Nút áo bung kìa.”
Nói xong, anh đi ra khỏi phòng.
Ban đầu Tưởng Tốn không phản ứng kịp. Một lát sau, cô cúi đầu nhìn ngực mình.
Nút áo ngủ bung hai nút, bộ ngực trắng nõn của cô lộ ra.
Nửa đậy nửa che, muốn nói lại thôi, rêu rao khắp nơi…
Còn không bằng lộ hết rồi!
Tám đời tổ tông nhà anh!
Cô cởi đồ ngủ, mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh một chút rồi mới đi xuống lầu.
***
Dưới lầu.
Hạ Xuyên kéo một cái ghế ra ngồi xuống, nhìn hai tên trộm kia lăn qua lăn lại, khóc kêu cha gọi mẹ, anh làm lơ.
Anh nghiến quai hàm, suy nghĩ từ từ thay đổi. Lát sau, anh lại liếm khóe miệng một cái.
Không có vị.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Hạ Xuyên nhìn sang.
Tưởng Tốn đã mặc áo len, quấn khăn choàng, mặc quần jean, chân cũng mang giày thể thao màu trắng. Vẻ mặt cô hờ hững, giống như một người không có việc gì.
Hạ Xuyên lại nghiến quai hàm, cười cười: “Báo công an?”
Tưởng Tốn nhìn quét hai tên trộm kia: “Ừm.”
Hạ Xuyên lấy di động ra, gọi 110.
Anh nói chuyện với bên kia, ánh mắt luôn chú ý Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn lục túi của hai tên trộm. Trước đó hai tên đã nghe được giọng cô, bây giờ nhìn thấy cô vẫn giống như sống gặp ma.
Hai tên trộm xin tha: “Bọn em cũng không dám nữa đâu. Van xin anh chị thả bọn em đi, bọn em là lần đầu tiên mà!”
Tưởng Tốn tìm được di động và ví tiền của mình.
Di động hết pin, trong ví tiền chỉ có chứng minh thư, thẻ tín dụng và hai trăm đồng tiền mặt, y vậy không thiếu, cô bỏ vào túi.
Hạ Xuyên nói chuyện điện thoại xong, giơ di động chỉ chỉ hai tên trộm, nói: “Với cái IQ này của hai đứa mà cũng tới đây ăn trộm à? Cô gái này vừa giấu mấy chục ngàn, không nhìn thấy ư?”
Hai tên trộm sửng sốt, lại khóc lên.
Tưởng Tốn nhìn Hạ Xuyên: “Không còn chuyện của anh nữa, anh đi được rồi.”
Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế: “Ôn chuyện cũ với cô thêm một lát.”
“Không phải vừa mới ôn à?”
Hạ Xuyên như cười như không: “Cô thích ôn chuyện cũ như vậy?… Cũng rất hay.”
Tưởng Tốn hừ lạnh một tiếng, lên lầu sạc pin di động. Lát sau cô đi xuống, Hạ Xuyên vẫn còn ở đó.
Đồn công an vẫn chưa cử người tới. Hai tên trộm biết hôm nay thế nào cũng là giờ chết của mình nên cũng không ngọ ngoạy nữa.
Hạ Xuyên hỏi Tưởng Tốn: “Có đói không?”
Tưởng Tốn nói: “Không ăn.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, đứng dậy đi vào bếp.
Anh tìm được một gói mì trong bếp, bỏ vào nồi, đập thêm hai cái trứng gà, cắt lạp xưởng bỏ vào.
Tưởng Tốn kéo một cái ghế, ngồi xếp bằng, nhìn hai tên trộm chằm chằm.
Hai tên trộm bị cô nhìn đến nổi hết cả da gà, nơm nớp lo sợ nói: “Chị… chị hai…”
Tưởng Tốn nói: “Trông tôi lớn hơn anh à?”
Tên trộm đổi cách xưng hô: “Cô… cô hai…”
“Miệng mồm sạch sẽ chút!”
Hai tên trộm khóc không ra nước mắt: “Cô nương…”
“Muốn gọi hai người là công tử sao?”
Hai tên trộm quay đầu sang chỗ khác, ngậm miệng.
Hạ Xuyên bưng hai tô mì ra, tâm trạng vui vẻ nói: “Ồ, trò chuyện vui vẻ nhỉ?”
Tưởng Tốn liếc anh một cái, trong lòng nén giận, phớt lờ anh.
Hạ Xuyên để một tô mì trước mặt cô, ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu ăn miếng lớn. Trong chốc lát anh nghe thấy tiếng húp mì, ngước mắt nhìn, Tưởng Tốn đang ăn một cách thô lỗ, miệng bóng nhẫy.
Hạ Xuyên cười cười, múc hết mì còn lại vào miệng.
Hai người ăn khuya xong, công an ở đồn mới thong dong tới trễ. Họ vừa tới, cả nhà chị họ Vương Tiêu cũng tới sát ngay sau.
Công an hỏi rõ tình huống, dẫn hai tên trộm đi.
Bố chị họ Vương Tiêu bắt tay Hạ Xuyên, nói: “Cảm ơn anh cảm ơn anh, thực sự là rất cảm ơn anh. Trước đây cũng là anh cứu Tiêu Tiêu, hôm nay lại giúp nhà chúng tôi bắt trộm. Tôi thật không biết nói gì cho phải. Trưa mai tôi làm chủ, anh nhất định phải nể mặt tới ăn cơm đấy!”
Hạ Xuyên nói: “Quá khách sáo rồi, thật không cần đâu. Thực ra lần này cũng là trùng hợp, đúng lúc tôi tới đây tìm một người, nghe nói năm xưa người này đã ở đây, kết quả là để tôi gặp chuyện này.”
“Tìm người ư? Anh tìm ai? Chỉ cần tôi có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp!”
Hạ Xuyên nói: “Một người tên Vương Vân Sơn, năm nay hơn bảy mươi tuổi.”
“Vương Vân Sơn?” Đối phương kinh ngạc, “Quán cơm này của chúng tôi, hồi xưa mua của ông ấy đấy!”
“Bây giờ ông ấy ở đâu?”
“Cái này thì không rõ lắm. Căn nhà này là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Vương, trước đây luôn để trống, mấy chục năm Vương Vân Sơn chưa từng trở lại. Chín năm… hay là mười năm trước, không nhớ chính xác nữa, dù sao thì hồi đó ông ấy quay lại rồi bán căn nhà này, lấy được tiền là đi ngay.”
Hạ Xuyên hỏi: “Ông ấy có thể đi đâu?”
Đối phương suy nghĩ một lúc: “Tôi nhớ là có nhắc tới như thế, tôi nghĩ chút đã… Tôi nhớ ông ấy còn là người dân tộc thiểu số… À, tôi nhớ ra rồi, Mộc Khách, quê mẹ ông ấy ở Mộc Khách, ông ấy có từng nhắc tới, chắc là quay lại đó dưỡng lão rồi.”
***
Hạ Xuyên hỏi xong liền đi.
Nhà trọ nhỏ anh ở ngay gần đó, mấy bước là tới. A Sùng vẫn chưa ngủ, nói: “Cậu mua gói thuốc đi lâu vậy? Tôi còn tưởng cậu lạc đường chứ.”
Hạ Xuyên nói: “Gia đình kia về rồi.”
“Gia đình nào?”
“Cậu nói xem?” Hạ Xuyên liếc anh ta một cái.
A Sùng hưng phấn: “A, cậu nói quán cơm đó à? Thế nào, các người nói chuyện rồi?”
Hạ Xuyên kể đại khái một chút, A Sùng vỗ chân ảo não: “Thì ra có duyên như vậy. Cậu nói chúng ta ăn no rửng mỡ chạy tới cái trấn này, thời gian ở núi Minh Hà nên nói chuyện với họ nhiều hơn. Đứa em họ tên Vương Tiêu nhà họ còn có tình ý với cậu nữa, khi đó nên lôi kéo làm quen rồi.”
Hạ Xuyên lạnh lùng nói: “Thật đáng tiếc lúc đó cậu không lôi kéo.”
A Sùng cười hì hì nói: “Đùa thôi, đùa thôi!” Lát sau anh ta lại nghi hoặc, “Mộc Khách là chỗ nào vậy? Không phải lại là vùng núi hẻo lánh nào đó đấy chứ?”
Hạ Xuyên nói: “Tìm thử xem.”
A Sùng bật máy tính của quán trọ tìm “Mộc Khách”, khoảng cách gần nhất hiện trên bản đồ là hơn hai ngàn sáu trăm cây số. A Sùng kêu lên: “Ôi mẹ ơi, xa vậy à, Mộc Khách thật đúng là vùng núi hẻo lánh mà! Chúng ta đến đó còn phải tìm xe, nếu không thì phạm vi lớn như vậy, thật đúng là không có cách nào tìm người đâu.”
Hạ Xuyên nói: “Vậy thì đi tìm.”
A Sùng than khổ: “Chỗ đó đường xấu lắm, nói là trước đây chưa từng sửa đường, chỉ có đường đất, tôi say xe thì sao.”
“Uống thuốc.”
“Bên đó cao hơn mực nước biển lắm đấy. Từ trước đến nay tôi chưa từng đi chỗ nào cao hơn mực nước biển, lỡ như có phản ứng cao nguyên thì sao?”
“Không bảo cậu đi Tây Tạng, cao hơn mực nước biển thì có thể cao bao nhiêu! Cậu chết rồi tôi nhặt xác cho cậu.”
A Sùng ủ rũ: “Tôi vẫn còn đau răng mà.”
Hạ Xuyên nói: “Cho cậu thời gian hai ngày, nhổ cái răng sâu đó của cậu đi.”
A Sùng xoay người, như đinh đóng cột: “Không!”
Hạ Xuyên phì một tiếng: “Ngày mai chuẩn bị một chút, ngày mốt chúng ta lên đường.”
***
Tối qua trộm ầm ĩ nên Tưởng Tốn ngủ trễ, sáng cũng dậy trễ. Lúc thức dậy cô hơi không phản ứng kịp, đi nhầm hướng toilet.
Vào toilet, cô rửa mặt trước, cuối cùng tỉnh táo hơn chút. Đánh răng, cô nhìn mình chằm chằm trong gương một hồi, đi đến bên cạnh cửa.
Toilet nhỏ nên có thể thấy được cửa trong gương. Tưởng Tốn đứng trước khung cửa, so chiều cao với cửa một chút.
Rất cao.
Cô hừ một tiếng, hung hăng nhổ bọt trong miệng, dùng sức súc miệng.
Thay đồ ngủ ra, cô vò quần áo thành một cục nhét vào túi xách, thắt tóc bím, lúc xuống lầu thì quán cơm đã mở cửa. Chị họ Vương Tiêu nói: “Cô ăn trưa rồi hẵng đi nhé, dọn cơm rất nhanh thôi. Tiêu Tiêu biết nhóm anh Hạ ở đây nên nói lát nữa cũng sẽ tới. Mọi người đều quen nhau, cùng ăn bữa cơm nhé.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi không quen họ.”
***
Hạ Xuyên và A Sùng ra khỏi nhà trọ, đi về phía quán cơm.
A Sùng nói: “Nhà họ cũng khách sáo quá rồi, còn muốn mời chúng ta ăn cơm. Vương Tiêu nói lát nữa em ấy cũng sang.”
Hạ Xuyên nói: “Cậu cho cô ấy số điện thoại lúc nào?”
A Sùng cười hì hì: “Thì hồi cứu em ấy đấy, tôi để lại số cho bố mẹ em ấy. Sao nào, có muốn lấy số điện thoại em ấy không?”
Đang nói, hai người đã đi đến cửa quán cơm. A Sùng đang định đi vào, đột nhiên khựng lại, lùi ra sau một bước, nhìn chằm chằm chiếc xe đậu ven đường, kì lạ lẩm bẩm một tiếng.
Tiếng nói chuyện trong quán cơm truyền ra:
“Tôi không quen họ.”
A Sùng sửng sốt, nhìn quán cơm một cái, lại nhìn chiếc SUV màu trắng che tuyết đọng một cái. Anh ta bá cổ Hạ Xuyên, la: “Được lắm, sao tối qua cậu không nói đồ nhỏ nhen đó ở đây? Tránh không nói trong lòng có ma!”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Cậu có bệnh.”
Ánh mặt trời rơi trên tuyết, vượt qua bậc thềm đá cao cao, xuyên vào trong bốn cánh cửa gỗ rộng mở, rải vào phòng, bóng nắng loang lổ.
Bức tường cũ kĩ, cánh cửa gỗ cổ xưa, cửa sổ xám xịt, trong nhà nửa sáng nửa tối.
Tưởng Tốn đứng giữa gian nhà chính, mặc đồ trắng, đeo túi xách, liếc nhìn về phía bên ngoài nhà.
Giống như người đẹp trong tranh.
Trái tim nhỏ bé của A Sùng thịch một cái, Hạ Xuyên bên cạnh cũng không nhúc nhích.
Người đẹp trong tranh mở miệng.
“Tới đúng lúc lắm, trả tiền đây! Tiền 1916 anh chưa trả!”
/73
|