Chương 28: Có chút không nỡ (3)
Nhưng mà chuyện này cũng không thể làm vơi bớt sự chán ghét của anh đối với việc Tống Nhu Nhiên không ngừng thử khiêu chiến độ nhẫn nại của anh.
Liên Thành Nhã Trí cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký Chu.
“Thư ký Chu, ngừng hạng mục khai phá khúc sông Thanh đã sớm quyết định cho Tống thị cho tôi, cho công ty khác làm.”
Tài xế lái xe âm thầm chậc lưỡi, cô Tống không biết lượng sức mình chọc giận cậu chủ, cậu chủ mà tức giận, hạng mục hơn 1 tỷ nói đổi người là đổi người. Lần này chắc nhà họ Tống sẽ phải khóc mất.
Tài xế chạy xe thẳng đến bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà The Empire A, Liên Thành Nhã Trí dùng thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.
Nhưng mà…
Sau khi mở cửa phòng ra, chào đón Liên Thành Nhã Trí chính là một căn phòng tối đen. Trong phòng tối om, anh không thấy cô gái vốn dĩ phải chờ anh ở đây, cũng chẳng có hơi người khiến tâm trạng vốn đã không tốt của anh càng tồi tệ hơn.
Liên Thành Nhã Trí cởi áo khoác, giận dữ ném nó xuống đất, “Giỏi lắm Dung Nhan, dám chơi tôi.”
Nhưng mà, anh cũng nhanh chóng phát hiện điện thoại của Dung Nhan nằm trên bàn, điều này chứng minh cô gái này có tới đây, hơn nữa có ra ngoài thì cô cũng không đi xa. Lúc này, cơn giận trong lòng anh mới thoáng bình ổn lại, nhưng nó lại bùng lên ngay lập tức.
Cô tới đây nhưng không gặp anh, cô định tạo phản à?
Lúc này, Dung Nhan đang ở nhà ăn lầu hai ăn cơm. Lúc 9h. cô chỉ tùy tiện ăn một ít rồi đi tiếp khách ở Mỹ Âm, 10h quay về đây, chờ hai tiếng mà không thấy Liên Thành Nhã Trí nên cô gần như đói chết. Vốn dĩ cô cho rằng Liên Thành Nhã sẽ tới muộn một chút nên cô xuống ăn chút gì đó, đêm nay cô chắc chắn phải tốn khá nhiều “sức lực” nên phải ăn no mới có sức được.
Sau khi ăn uống no đủ, cô mới chậm rãi trở về phòng.
Dung Nhan mở cửa phòng rồi chốt cửa, vừa quay người lại đã nhìn thấy người đàn ông âm trầm ngồi trên ghế sô pha, Dung Nhan sợ tới mức ném túi trong tay đi, hét lớn một tiếng, “A…”
Đến khi nhìn thấy là Liên Thành Nhã Trí, Dung Nhan vỗ vỗ ngực, “Hù chết em, sao anh không bật đèn thế?”
“Đi đâu vậy?” Liên Thành Nhã Trí nhìn cô, giọng lạnh như gió rét mùa đông, lạnh đến tận xương.
Dung Nhan rất biết nhìn mặt đoán ý, đây đều là kinh nghiệm đời trước cô tích lũy được, cô rất nhanh phát hiện Liên Thành Nhã Trí không vui, rất không vui.
Xem ra nhất định phải dùng hết thủ đoạn khiến vị đại gia này vui vẻ, nếu không cô chính là người xui xẻo.
Cô điều chỉnh tốt nụ cười trên mặt mình, đá giày cao gót, đong đưa vòng eo mảnh khảnh đi tới, ngồi trên đùi Liên Thành Nhã Trí, một tay ôm cổ anh, một tay đặt trước ngực anh, bĩu môi làm nũng: “Ai bảo anh mãi không trở lại, lúc đến Mỹ Âm người ta còn chưa ăn cơm chiều, lại chờ anh hơn hai tiếng, sắp chết đói rồi, đương nhiên phải đi ăn no bụng trước.”
Dung Nhan giải thích làm tâm trạng của Liên Thành Nhã Trí tốt hơn một chút, anh cười lạnh nói, “Cô biết hưởng thụ thật đấy, còn dám đi ăn cơm.”
Dung Nhan thấy tâm trạng anh tốt hơn một chút, nhanh chóng bám chặt, cơ thể dính lên người anh, bộ ngực mềm mại đè lên bộ ngực cứng rắn của anh, nhẹ nhàng cọ xát, đôi mắt ngập nước như hai thanh móc kéo chặt lấy Liên Thành Nhã Trí, dùng giọng mềm mại nói: “Không ăn no, không có sức hầu hạ anh mà, nếu không anh về mà thấy em đói chết thì làm gì còn có hứng thú nữa, đúng không?”
Mới hai câu nói mà cô đã thành công đè ép lửa giận sắp nổ của Liên Thành Nhã Trí xuống, trên mặt anh cuối cùng cũng có ý cười, anh duỗi tay nắm cằm Dung Nhan, “Ăn cái gì mà lại nói hay như vậy?”
/3417
|