Nói xong, cô quay người bỏ chạy.
Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nghiêng đi đang đỏ như tôm luộc của cô gái, cười bất đắc dĩ, nói: “Đến tận bây giờ đều là anh phục vụ em, đổi thành em phục vụ anh một lần là công bằng mà?”
Tô Nhược Hân bụm mặt chạy bén ra khỏi phòng tắm như thể chẳng nghe thấy gì, cô không thèm phục vụ anh.
Cô vặn mở vòi nước trong phòng tắm chung bên cạnh, nhưng lần này là nước lạnh.
Gô cảm thấy cần phải làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.
Nếu không thì tất cả mọi thứ trong đầu đều sẽ toàn là hình ảnh của người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, anh tuấn rắn rỏi, khiến tim cô đập dồn dập.
Tô Nhược Hân đã muốn lề mề thì sẽ lề mề vô cùng, quả nhiên, lúc cô bước ra thì Hạ Thiên Tường đã ra ngoài.
Sau đó, trên người anh chỉ còn sót độc một chiếc quần.
Bởi vì ướt nên tất cả đều dính vào cơ thể, phác họa dáng người vốn đã rất bắt mắt, nay càng thêm hút hồn hơn.
“Anh… Anh mau mặc quần áo vào đi.” Tô Nhược Hân che mặt.
Dù cho đã từng nhìn thấy nhau như vậy biết bao nhiêu lần, cô vẫn chẳng tài nào ngăn được mặt đỏ tim đập.
“Cởi ra mới phải, không thì ga giường sẽ ướt mất.”
Hạ Thiên Tường nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh vải nhỏ duy nhất còn ở trên người.
“Âm” một tiếng, Tô Nhược Hân xoay người định bỏ chạy, nhưng cô không nhanh bằng tốc độ của Hạ Thiên Tường, anh vươn tay kéo một cái, cô bị đưa đến trước mặt của người đàn ông sở hữu cơ thể mát lạnh: “Ngủ ở đây.”
“Em cũng có phòng mà.”
“Em không ở đây, anh ngủ không ngon.”
Thế là, Hạ Thiên Tường chỉ dùng một câu đã hạ được Tô Nhược Hân.
Được rồi, vì giúp anh sống lâu thêm vài năm, cô xả thân ngủ cùng anh cũng được.
‘Tô Nhược Hân dứt khoát tắt đèn.
Nếu không, cô sẽ cảm thấy toàn thân nóng hổi như thể sắp nổ tung.
Đèn tắt, trong phòng tối om, cô mới có dũng khí ngủ với anh.
Người đàn ông bị thương chưa khỏi rất biết điều, không có chủ động trêu chọc cô nữa.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cô đã nghĩ rằng từ nay về sau sẽ chỉ có cô và anh.
Thế nhưng khi tỉnh dậy, cuối cùng vẫn có những việc chẳng thể nào trốn tránh được.
Tô Nhược Hân bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô tính xuống giường mở cửa thì bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Để anh đi.”
“Vết thương của anh…”
“Không sao.”
Tô Nhược Hân nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, không biết ai lại đến vào giờ này, cô quay về phòng mình nhanh nhất có thể rồi nằm xuống.
Bất kể là ai đến, cô ở trong phòng Hạ Thiên Tường đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nghiêng đi đang đỏ như tôm luộc của cô gái, cười bất đắc dĩ, nói: “Đến tận bây giờ đều là anh phục vụ em, đổi thành em phục vụ anh một lần là công bằng mà?”
Tô Nhược Hân bụm mặt chạy bén ra khỏi phòng tắm như thể chẳng nghe thấy gì, cô không thèm phục vụ anh.
Cô vặn mở vòi nước trong phòng tắm chung bên cạnh, nhưng lần này là nước lạnh.
Gô cảm thấy cần phải làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.
Nếu không thì tất cả mọi thứ trong đầu đều sẽ toàn là hình ảnh của người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, anh tuấn rắn rỏi, khiến tim cô đập dồn dập.
Tô Nhược Hân đã muốn lề mề thì sẽ lề mề vô cùng, quả nhiên, lúc cô bước ra thì Hạ Thiên Tường đã ra ngoài.
Sau đó, trên người anh chỉ còn sót độc một chiếc quần.
Bởi vì ướt nên tất cả đều dính vào cơ thể, phác họa dáng người vốn đã rất bắt mắt, nay càng thêm hút hồn hơn.
“Anh… Anh mau mặc quần áo vào đi.” Tô Nhược Hân che mặt.
Dù cho đã từng nhìn thấy nhau như vậy biết bao nhiêu lần, cô vẫn chẳng tài nào ngăn được mặt đỏ tim đập.
“Cởi ra mới phải, không thì ga giường sẽ ướt mất.”
Hạ Thiên Tường nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh vải nhỏ duy nhất còn ở trên người.
“Âm” một tiếng, Tô Nhược Hân xoay người định bỏ chạy, nhưng cô không nhanh bằng tốc độ của Hạ Thiên Tường, anh vươn tay kéo một cái, cô bị đưa đến trước mặt của người đàn ông sở hữu cơ thể mát lạnh: “Ngủ ở đây.”
“Em cũng có phòng mà.”
“Em không ở đây, anh ngủ không ngon.”
Thế là, Hạ Thiên Tường chỉ dùng một câu đã hạ được Tô Nhược Hân.
Được rồi, vì giúp anh sống lâu thêm vài năm, cô xả thân ngủ cùng anh cũng được.
‘Tô Nhược Hân dứt khoát tắt đèn.
Nếu không, cô sẽ cảm thấy toàn thân nóng hổi như thể sắp nổ tung.
Đèn tắt, trong phòng tối om, cô mới có dũng khí ngủ với anh.
Người đàn ông bị thương chưa khỏi rất biết điều, không có chủ động trêu chọc cô nữa.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cô đã nghĩ rằng từ nay về sau sẽ chỉ có cô và anh.
Thế nhưng khi tỉnh dậy, cuối cùng vẫn có những việc chẳng thể nào trốn tránh được.
Tô Nhược Hân bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô tính xuống giường mở cửa thì bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Để anh đi.”
“Vết thương của anh…”
“Không sao.”
Tô Nhược Hân nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, không biết ai lại đến vào giờ này, cô quay về phòng mình nhanh nhất có thể rồi nằm xuống.
Bất kể là ai đến, cô ở trong phòng Hạ Thiên Tường đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
/1174
|