Cô vừa nói vừa phá được thêm giám sát của một siêu thị.
Tô Nhược Hân càng ngày càng có kinh nghiệm, càng ngày càng hưng phấn hơn.
Hai người cứ vậy mà một người chơi một người làm việc. Trong không gian im lặng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Dù sao thì Tô Nhược Hân cũng cảm thấy rất nhanh.
Tuy nhiên, khi nhận ra đã đến mười một giờ đêm, ‘Tô Nhược Hân cố gắng dừng lại không chơi nữa: “Hạ Thiên Tường, em đi tắm rồi đi ngủ đây. Ngủ ngon.” Cô ngủ rồi anh mới ngủ được. Anh phải đảm bảo giấc ngủ, nếu không cô sẽ lo lắng.
“Anh cũng muốn tắm, em giúp anh đi.”
“Anh nói gì cơ?” Tô Nhược Hân quay đầu lại trừng Hạ Thiên Tường một cái. Muốn cô tắm cho anh hả, hình như không ổn lắm thì phải.
Cô cũng chưa làm chuyện này bao giờ.
“Em tắm giúp anh đi”
“Anh… Anh có thể tự tắm được không?” Giờ phút này đầu óc Tô Nhược Hân chuyển động liên tục, tất cả suy nghĩ đều dồn về việc làm sao để từ chối Hạ Thiên Tường.
Trước kia lúc anh tắm cho cô, lần nào cô cũng xấu hổ không chịu nổi.
Đổi lại thành cô tắm cho anh thì chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn.
Có mấy nơi đừng nói là chạm vào, dù chỉ là nhìn thôi cô cũng đỏ mặt tim đập nhanh rồi.
“Tô Nhược Hân, là em nói anh phải nghỉ ngơi không thể di chuyển lung tung đấy chứ có phải yêu cầu của anh đâu.”
..” Tô Nhược Hân rất muốn gõ vào đầu mình một cái. Cô thật ngu ngốc, tự đào hố cho mình nhảy xuống…
“Không tắm anh không ngủ được.”
Tô Nhược Hân cắn môi rồi lại cắn môi, sau đó cúi đầu đi qua, cứ như đứa nhỏ làm sai chuyện: “Nhưng em không biết làm”
“Không sao đâu, có biết hay không không liên quan gì cả.” Lần đầu còn lạ, lần hai thành quen. Hạ Thiên Tường cứ không chịu buông tha cho cô.
Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện người đàn ông này thích sạch sẽ. Anh nói đúng, nếu không tắm thì e rằng anh sẽ không ngủ nữa luôn.
Sau đó cô lại nhớ đến bốn chữ: sống không bằng chết.
Cô thật sự không thể cảm nhận được Hạ Thiên Tường bị đau ở đâu.
Thế nên cô luôn lo lắng rằng anh sẽ đột ngột biến mất khỏi thế gian này.
Cho dù anh đang ở ngay trước mắt thì cô vẫn cứ lo được lo mất.
“Em đỡ anh đứng lên nhé, anh từ từ thôi.” Cuối cùng lúc nghĩ đến bốn chữ kia, Tô Nhược Hân cũng đồng ý.
Sau đó tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống.
Sau khi được đỡ vào nhà vệ sinh, Hạ Thiên Tường vô cùng ngoan ngoãn đứng dưới vòi hoa sen.
Anh bị thương xương sườn nên đứng bất động như vậy tắm rửa là hoàn toàn có thể.
Tô Nhược Hân rất căng thẳng.
Cô lại tự đào hố cho bản thân.
Sau đó còn nhảy vào không hề do dự nữa chứ.
Những ngón tay đang cởi cúc áo cho người đàn ông căng thẳng đến run lên.
Cô thật sự phục anh rồi.
Vì sao lúc tắm rửa cho cô Hạ Thiên Tường đều tự nhiên như vậy?
Mà vì sao lần nào cô cũng hoảng loạn làm không tốt?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Nhưng cô mà chui xuống lỗ thì sẽ không ai chăm sóc Hạ Thiên Tường nữa.
Mãi đến khi trên người Hạ Thiên Tường chỉ còn lại một món đồ cuối cùng, Tô Nhược Hân mới thở phào một hơi rồi duỗi tay ra gạt mở chốt vòi hoa sen.
“Vẫn còn một…” Hạ Thiên Tường vừa định kháng nghị rằng trên người mình vẫn còn một món đồ.
Tô Nhược Hân lại hất tay anh ra, mắt liếc liếc chỉ dám nhìn vào mặt anh, nhỏ giọng xấu hổ nói: “Bị ướt mất rồi thôi cứ để vậy đi. Anh tắm đi nhé, em ở bên ngoài chờ anh.”
Tô Nhược Hân càng ngày càng có kinh nghiệm, càng ngày càng hưng phấn hơn.
Hai người cứ vậy mà một người chơi một người làm việc. Trong không gian im lặng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Dù sao thì Tô Nhược Hân cũng cảm thấy rất nhanh.
Tuy nhiên, khi nhận ra đã đến mười một giờ đêm, ‘Tô Nhược Hân cố gắng dừng lại không chơi nữa: “Hạ Thiên Tường, em đi tắm rồi đi ngủ đây. Ngủ ngon.” Cô ngủ rồi anh mới ngủ được. Anh phải đảm bảo giấc ngủ, nếu không cô sẽ lo lắng.
“Anh cũng muốn tắm, em giúp anh đi.”
“Anh nói gì cơ?” Tô Nhược Hân quay đầu lại trừng Hạ Thiên Tường một cái. Muốn cô tắm cho anh hả, hình như không ổn lắm thì phải.
Cô cũng chưa làm chuyện này bao giờ.
“Em tắm giúp anh đi”
“Anh… Anh có thể tự tắm được không?” Giờ phút này đầu óc Tô Nhược Hân chuyển động liên tục, tất cả suy nghĩ đều dồn về việc làm sao để từ chối Hạ Thiên Tường.
Trước kia lúc anh tắm cho cô, lần nào cô cũng xấu hổ không chịu nổi.
Đổi lại thành cô tắm cho anh thì chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn.
Có mấy nơi đừng nói là chạm vào, dù chỉ là nhìn thôi cô cũng đỏ mặt tim đập nhanh rồi.
“Tô Nhược Hân, là em nói anh phải nghỉ ngơi không thể di chuyển lung tung đấy chứ có phải yêu cầu của anh đâu.”
..” Tô Nhược Hân rất muốn gõ vào đầu mình một cái. Cô thật ngu ngốc, tự đào hố cho mình nhảy xuống…
“Không tắm anh không ngủ được.”
Tô Nhược Hân cắn môi rồi lại cắn môi, sau đó cúi đầu đi qua, cứ như đứa nhỏ làm sai chuyện: “Nhưng em không biết làm”
“Không sao đâu, có biết hay không không liên quan gì cả.” Lần đầu còn lạ, lần hai thành quen. Hạ Thiên Tường cứ không chịu buông tha cho cô.
Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện người đàn ông này thích sạch sẽ. Anh nói đúng, nếu không tắm thì e rằng anh sẽ không ngủ nữa luôn.
Sau đó cô lại nhớ đến bốn chữ: sống không bằng chết.
Cô thật sự không thể cảm nhận được Hạ Thiên Tường bị đau ở đâu.
Thế nên cô luôn lo lắng rằng anh sẽ đột ngột biến mất khỏi thế gian này.
Cho dù anh đang ở ngay trước mắt thì cô vẫn cứ lo được lo mất.
“Em đỡ anh đứng lên nhé, anh từ từ thôi.” Cuối cùng lúc nghĩ đến bốn chữ kia, Tô Nhược Hân cũng đồng ý.
Sau đó tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống.
Sau khi được đỡ vào nhà vệ sinh, Hạ Thiên Tường vô cùng ngoan ngoãn đứng dưới vòi hoa sen.
Anh bị thương xương sườn nên đứng bất động như vậy tắm rửa là hoàn toàn có thể.
Tô Nhược Hân rất căng thẳng.
Cô lại tự đào hố cho bản thân.
Sau đó còn nhảy vào không hề do dự nữa chứ.
Những ngón tay đang cởi cúc áo cho người đàn ông căng thẳng đến run lên.
Cô thật sự phục anh rồi.
Vì sao lúc tắm rửa cho cô Hạ Thiên Tường đều tự nhiên như vậy?
Mà vì sao lần nào cô cũng hoảng loạn làm không tốt?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Nhưng cô mà chui xuống lỗ thì sẽ không ai chăm sóc Hạ Thiên Tường nữa.
Mãi đến khi trên người Hạ Thiên Tường chỉ còn lại một món đồ cuối cùng, Tô Nhược Hân mới thở phào một hơi rồi duỗi tay ra gạt mở chốt vòi hoa sen.
“Vẫn còn một…” Hạ Thiên Tường vừa định kháng nghị rằng trên người mình vẫn còn một món đồ.
Tô Nhược Hân lại hất tay anh ra, mắt liếc liếc chỉ dám nhìn vào mặt anh, nhỏ giọng xấu hổ nói: “Bị ướt mất rồi thôi cứ để vậy đi. Anh tắm đi nhé, em ở bên ngoài chờ anh.”
/1174
|