Nhưng hễ là người bình thường, không ai muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy cả.
“Hạ Nhị, mang ghế tới đây.’ Thấy Tô Nhược Hân kiên quyết không rời đi, Hạ Thiên Tường chỉ có thể thấp giọng nói.
Hạ Nhị cũng không mượn tay người khác mà tự mình mang một chiếc ghế đến, cung kính đặt bên cạnh xe lăn của Hạ Thiên Tường.
Bây giờ anh ta rất vui khi được phục vụ Tô Nhược Hân.
Cũng sẽ không bao giờ nhìn Tô Nhược Hân bằng đôi mắt định kiến nữa.
“Ngồi đi.”
Tô Nhược Hân ngồi xuống.
Khi Tô Nhược Hân ngồi vững, Hạ Thiên Tường vươn tay kéo Tô Nhược Hân vào lồng ngực mình: “Đừng nhìn.”
Đợi đến khi Tô Nhược Hân phản ứng lại và muốn vùng vãy một lần nữa thì đã quá muộn.
Bàn tay to của người đàn ông dùng lực không nhỏ siết chặt sau gáy cô, kiên quyết không cho cô nhìn.
Hơn nữa trên người anh còn đang bị thương, cô giãy giụa quá mạnh sẽ dễ khiến anh bị thương lần hai…
“Hạ Thiên Tường, có người.” Ngoại trừ hai người một chết một bị thương trên mặt đất, còn lại đều là người của Hạ Thiên Tường.
Cho nên, Hạ Thiên Tường ôm cô vào lòng như vậy làm cô cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
“Không sao, người của mình.”
Nghe Hạ Thiên Tường giải thích rất qua loa, Tô Nhược Hân thật muốn tìm một kẽ hở trên mặt đất để chui vào, nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không buông tay.
Cho dù bị thương, sức mạnh của anh vẫn không phải là thứ mà cô có thể chống lại.
“Hạ Nhị, số mấy đói nhất?”
“Số3a”
“Được rồi, để lại số 3 cho anh ta, đưa bạn của anh ta đến một cái lồng khác.”
Nghe Hạ Thiên Tường dặn xong, hai người kéo cái xác kia vào cái lồng đầu tiên.
Cùng lúc đó, hai người khác tiến lên, trực tiếp giữ đầu người đàn ông, khiến anh ta chỉ có thể nhìn về phía cái lồng đầu tiên, đồng thời buộc anh ta phải mở to mắt.
Chuẩn bị xong, Hạ Thiên Tường vung tay, thi thể kia bị ném vào trong lồng.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng hổ gầm.
Đó cũng là tiếng của cơn đói cồn cào.
Thế nhưng, khi cô muốn nghe tiếp, hai tai đã bị bịt kín.
Bàn tay to lớn của người đàn ông mỗi cái một bên, bịt kín tai cô.
Tô Nhược Hân không nghe thấy bất cứ tiếng gì.
Cô vùng vẫy cũng vô ích.
Người đàn ông này khăng khăng không muốn cô nhìn thấy hay nghe thấy sự u ám của giờ phút này. .
|
Thứ anh muốn cho cô là những gì tốt đẹp nhất trên đời này.
Dù cho thế giới chưa bao giờ tốt đẹp.
Anh cũng muốn mang đến cho cô vẻ đẹp không nhiễm bẩn nguyên vẹn nhất có thể.
Tô Nhược Hân yên lặng tựa vào lòng Hạ Thiên Tường.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một sự ấm áp.
“Hạ Nhị, mang ghế tới đây.’ Thấy Tô Nhược Hân kiên quyết không rời đi, Hạ Thiên Tường chỉ có thể thấp giọng nói.
Hạ Nhị cũng không mượn tay người khác mà tự mình mang một chiếc ghế đến, cung kính đặt bên cạnh xe lăn của Hạ Thiên Tường.
Bây giờ anh ta rất vui khi được phục vụ Tô Nhược Hân.
Cũng sẽ không bao giờ nhìn Tô Nhược Hân bằng đôi mắt định kiến nữa.
“Ngồi đi.”
Tô Nhược Hân ngồi xuống.
Khi Tô Nhược Hân ngồi vững, Hạ Thiên Tường vươn tay kéo Tô Nhược Hân vào lồng ngực mình: “Đừng nhìn.”
Đợi đến khi Tô Nhược Hân phản ứng lại và muốn vùng vãy một lần nữa thì đã quá muộn.
Bàn tay to của người đàn ông dùng lực không nhỏ siết chặt sau gáy cô, kiên quyết không cho cô nhìn.
Hơn nữa trên người anh còn đang bị thương, cô giãy giụa quá mạnh sẽ dễ khiến anh bị thương lần hai…
“Hạ Thiên Tường, có người.” Ngoại trừ hai người một chết một bị thương trên mặt đất, còn lại đều là người của Hạ Thiên Tường.
Cho nên, Hạ Thiên Tường ôm cô vào lòng như vậy làm cô cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
“Không sao, người của mình.”
Nghe Hạ Thiên Tường giải thích rất qua loa, Tô Nhược Hân thật muốn tìm một kẽ hở trên mặt đất để chui vào, nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không buông tay.
Cho dù bị thương, sức mạnh của anh vẫn không phải là thứ mà cô có thể chống lại.
“Hạ Nhị, số mấy đói nhất?”
“Số3a”
“Được rồi, để lại số 3 cho anh ta, đưa bạn của anh ta đến một cái lồng khác.”
Nghe Hạ Thiên Tường dặn xong, hai người kéo cái xác kia vào cái lồng đầu tiên.
Cùng lúc đó, hai người khác tiến lên, trực tiếp giữ đầu người đàn ông, khiến anh ta chỉ có thể nhìn về phía cái lồng đầu tiên, đồng thời buộc anh ta phải mở to mắt.
Chuẩn bị xong, Hạ Thiên Tường vung tay, thi thể kia bị ném vào trong lồng.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng hổ gầm.
Đó cũng là tiếng của cơn đói cồn cào.
Thế nhưng, khi cô muốn nghe tiếp, hai tai đã bị bịt kín.
Bàn tay to lớn của người đàn ông mỗi cái một bên, bịt kín tai cô.
Tô Nhược Hân không nghe thấy bất cứ tiếng gì.
Cô vùng vẫy cũng vô ích.
Người đàn ông này khăng khăng không muốn cô nhìn thấy hay nghe thấy sự u ám của giờ phút này. .
|
Thứ anh muốn cho cô là những gì tốt đẹp nhất trên đời này.
Dù cho thế giới chưa bao giờ tốt đẹp.
Anh cũng muốn mang đến cho cô vẻ đẹp không nhiễm bẩn nguyên vẹn nhất có thể.
Tô Nhược Hân yên lặng tựa vào lòng Hạ Thiên Tường.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một sự ấm áp.
/1174
|