Hờ hững nói với Hạ Nhị: “Đã đói bao nhiêu ngày rồi?”
“Toàn bộ đã đói hơn ba ngày rồi.”
“Được, mang người đã chết bên ngoài vào đây, để hắn cảm nhận được độ sắc bén của những chiếc răng quý giá này.”
Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, hai thuộc hạ lúc trước lôi người vào lại đi ra ngoài.
Hai phút sau, một thi thể bị kéo vào và ném thẳng vào trước mặt người đàn ông.
“Mày cứ nhớ kỹ bộ dáng của bạn mày trước đi, rất nhanh thôi hắn sẽ hoàn toàn bay biến hết mặt mũi, tứ chỉ nát bươm, cho đến khi bị ăn sạch từng ngụm một trước mặt mày.” Hạ Thiên Tường đột nhiên cảm thấy thân thể cô gái phía sau khế run lên.
Lúc này anh mới nhớ ra điều gì đó và quay sang nói với Hạ Nhị: “Đưa cô Tô ra xe đợi tôi.”
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường rồi nhìn một người chết và một người bị thương bị kéo trên mặt đất, rồi nhớ lại bi kịch xảy ra trên cầu Tân Giang, cô cắn răng nói: Hạ Thiên Tường, em không đi.”
Ngay cả cảnh hổ ăn thịt người Hạ Thiên Tường cũng không sợ, thì cô cũng không sợ.
Không phải tàn nhẫn, mà là xứng đáng với tội của “
hai người này.
Bọn chúng muốn giết cô và Hạ Thiên Tường thì cứ nhằm vào bọn họ, hà cớ gì lại liên lụy đến những sinh mệnh vô tội trong những chiếc xe đó chứ.
Ngày hôm nay đã định sẵn sẽ có người từ nay không bao giờ có thể nhìn thấy thế giới này nữa, cũng không bao giờ được tận hưởng tình cảm gia đình và vẻ đẹp trên thế gian.
Giờ phút này, cô chỉ muốn đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường, ở bên cạnh anh cùng sống cùng chết, cùng anh đối mặt với tất cả những chuyện đẹp đẽ hay tàn khốc.
Trong đầu thoáng qua những cánh tay gấy lìa hay tay chân đứt đoạn, kết cục của những người ấy còn khó quên hơn cả kết cục sắp tới của hai người này.
Vô cùng thê thảm.
Nhiều người như thế, quả thật quá thê thảm.
Hạ Thiên Tường phải bắt được kẻ đầu sỏ.
Nếu không, ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy có lỗi với những người đã chết.
“Nhược Hân, ra ngoài đi, nghe lời nào.” Người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc này kiên quyết muốn Tô Nhược Hân ra ngoài.
Anh vẫn không muốn cô nhìn thấy cảnh máu tanh sắp tới.
Cô nên là đóa hoa được anh bảo vệ trong nhà kính, chỉ cần tận hưởng ánh nắng và sự ấm áp của thế giới này, nhưng hôm nay cô lại phải cùng anh trải qua máu tanh và đen tối hết lần này đến lần khác.
“Không.” Tô Nhược Hân trở nên bướng bỉnh.
Cô không quen với máu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện sáng sớm nay, cô càng hiểu Hạ Thiên Tường hơn.
Hiểu rõ hơn tại sao tính tình anh bây giờ lại lạnh lùng như vậy.
Nhất định là bởi vì anh đã chứng kiến chuyện kinh khủng xảy ra sáng nay không biết bao nhiêu lần.
Gô chỉ mới nhìn thấy một lần đã chịu không nổi loại bi thảm này, anh nhìn thấy nhiều lần thì quả thật càng chịu không nổi nhỉ, chỉ có điều anh không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi.
“Toàn bộ đã đói hơn ba ngày rồi.”
“Được, mang người đã chết bên ngoài vào đây, để hắn cảm nhận được độ sắc bén của những chiếc răng quý giá này.”
Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, hai thuộc hạ lúc trước lôi người vào lại đi ra ngoài.
Hai phút sau, một thi thể bị kéo vào và ném thẳng vào trước mặt người đàn ông.
“Mày cứ nhớ kỹ bộ dáng của bạn mày trước đi, rất nhanh thôi hắn sẽ hoàn toàn bay biến hết mặt mũi, tứ chỉ nát bươm, cho đến khi bị ăn sạch từng ngụm một trước mặt mày.” Hạ Thiên Tường đột nhiên cảm thấy thân thể cô gái phía sau khế run lên.
Lúc này anh mới nhớ ra điều gì đó và quay sang nói với Hạ Nhị: “Đưa cô Tô ra xe đợi tôi.”
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường rồi nhìn một người chết và một người bị thương bị kéo trên mặt đất, rồi nhớ lại bi kịch xảy ra trên cầu Tân Giang, cô cắn răng nói: Hạ Thiên Tường, em không đi.”
Ngay cả cảnh hổ ăn thịt người Hạ Thiên Tường cũng không sợ, thì cô cũng không sợ.
Không phải tàn nhẫn, mà là xứng đáng với tội của “
hai người này.
Bọn chúng muốn giết cô và Hạ Thiên Tường thì cứ nhằm vào bọn họ, hà cớ gì lại liên lụy đến những sinh mệnh vô tội trong những chiếc xe đó chứ.
Ngày hôm nay đã định sẵn sẽ có người từ nay không bao giờ có thể nhìn thấy thế giới này nữa, cũng không bao giờ được tận hưởng tình cảm gia đình và vẻ đẹp trên thế gian.
Giờ phút này, cô chỉ muốn đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường, ở bên cạnh anh cùng sống cùng chết, cùng anh đối mặt với tất cả những chuyện đẹp đẽ hay tàn khốc.
Trong đầu thoáng qua những cánh tay gấy lìa hay tay chân đứt đoạn, kết cục của những người ấy còn khó quên hơn cả kết cục sắp tới của hai người này.
Vô cùng thê thảm.
Nhiều người như thế, quả thật quá thê thảm.
Hạ Thiên Tường phải bắt được kẻ đầu sỏ.
Nếu không, ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy có lỗi với những người đã chết.
“Nhược Hân, ra ngoài đi, nghe lời nào.” Người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc này kiên quyết muốn Tô Nhược Hân ra ngoài.
Anh vẫn không muốn cô nhìn thấy cảnh máu tanh sắp tới.
Cô nên là đóa hoa được anh bảo vệ trong nhà kính, chỉ cần tận hưởng ánh nắng và sự ấm áp của thế giới này, nhưng hôm nay cô lại phải cùng anh trải qua máu tanh và đen tối hết lần này đến lần khác.
“Không.” Tô Nhược Hân trở nên bướng bỉnh.
Cô không quen với máu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện sáng sớm nay, cô càng hiểu Hạ Thiên Tường hơn.
Hiểu rõ hơn tại sao tính tình anh bây giờ lại lạnh lùng như vậy.
Nhất định là bởi vì anh đã chứng kiến chuyện kinh khủng xảy ra sáng nay không biết bao nhiêu lần.
Gô chỉ mới nhìn thấy một lần đã chịu không nổi loại bi thảm này, anh nhìn thấy nhiều lần thì quả thật càng chịu không nổi nhỉ, chỉ có điều anh không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi.
/1174
|