Hạ Thiên Tường vẫn nắm tay cô: “Anh không Sao.
Hạ Nhị vội vàng chạy tới, ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Thiên Tường chứ không hề nhìn Tô Nhược Hân: “Anh Hại Anh sao rồi?”
“Không sao. Người đâu rồi?”
“Đã bất tỉnh và bị ném vào trong xe rồi.”
“Được! Đỡ tôi lên xe. Chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường đưa tay cho Hạ Nhị, rõ ràng anh đang bị thương.
Nếu không, anh chắc chắn không cần người khác đỡ mình.
Hạ Nhị vội vàng tới dìu Hạ Thiên Tường nhưng vẫn không thèm nhìn Tô Nhược Hân.
Vẻ mặt phớt lờ một cách thẳng thừng đó khiến Tô Nhược Hân cảm thấy rất khó xử.
Cô hiểu Hạ Nhị đang trách cứ cô.
Bởi vì nếu Hạ Thiên Tường không bảo vệ cô thì anh đã không bị thương.
Nếu anh đã dám nhảy xuống thì chắc chắn anh có thể tự bảo vệ mình.
Sự phớt lờ của Hạ Nhị khiến Tô Nhược Hân gục “
đầu xuống và bắt đầu tự trách mình.
Nhưng cô vừa cúi đầu thì đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Tránh ra.”
Tới khi cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Hạ Thiên Tường đã đẩy Hạ Nhị ra xa, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.
“Hạ Thiên Tường, anh sao vậy?” Tô Nhược Hân hơi hoang mang và lo lắng.
Hạ Nhị lập tức quỳ một gối xuống: “Anh Hạ! Anh để tôi dìu anh lên xe trước đã.”
“Không cần! Cút!”
Một từ “cút” này nghiêm khắc hơn hai từ “tránh ra”
trước đó rất nhiều.
Hạ Thiên Tường thật sự rất tức giận.
Hạ Nhị đột nhiên nhìn Tô Nhược Hân, môi liên tục mấp máy và muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Tô Nhược Hân lập tức hiểu tại sao Hạ Thiên Tường lại tức giận như vậy.
Hóa ra là vì Hạ Nhị thiếu tôn trọng cô nên anh mới tức giận.
Cô không khỏi thở dài, đưa tay đỡ lấy Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhị đang lo lắng cho anh thôi. Hơn nữa, anh ấy không để ý tới em cũng đúng! Chuyện lần này thật sự cho em một bài học nhớ đời rồi! Đi theo “
anh tới đây là lỗi của em. Nếu em không đi theo anh thì anh đã không cần bảo vệ em, cũng sẽ không bị thương.” Cô đành phải thừa nhận.
Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Bởi vì đây đều là sự thật.
Sau khi cô nói xong những lời này, không khí phẫn nộ xung quanh Hạ Thiên Tường mới dịu đi, nhưng anh vẫn không thèm nhìn Hạ Nhị mà lại lập tức dắt tay Tô Nhược Hân đi về phía một chiếc ô tô cách đó không xa.
Hạ Nhị vẫn quỳ gối ở đó và không dám thở mạnh.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Nhị rồi lại nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhất chưa rõ còn sống hay đã chết, anh lại bị thương. Còn em thì ngoại trừ chạy nhanh, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em còn không có. Nếu anh không cho Hạ Nhị đi theo chúng ta thì em sẽ sợ đấy.
Hạ Nhị vội vàng chạy tới, ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Thiên Tường chứ không hề nhìn Tô Nhược Hân: “Anh Hại Anh sao rồi?”
“Không sao. Người đâu rồi?”
“Đã bất tỉnh và bị ném vào trong xe rồi.”
“Được! Đỡ tôi lên xe. Chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường đưa tay cho Hạ Nhị, rõ ràng anh đang bị thương.
Nếu không, anh chắc chắn không cần người khác đỡ mình.
Hạ Nhị vội vàng tới dìu Hạ Thiên Tường nhưng vẫn không thèm nhìn Tô Nhược Hân.
Vẻ mặt phớt lờ một cách thẳng thừng đó khiến Tô Nhược Hân cảm thấy rất khó xử.
Cô hiểu Hạ Nhị đang trách cứ cô.
Bởi vì nếu Hạ Thiên Tường không bảo vệ cô thì anh đã không bị thương.
Nếu anh đã dám nhảy xuống thì chắc chắn anh có thể tự bảo vệ mình.
Sự phớt lờ của Hạ Nhị khiến Tô Nhược Hân gục “
đầu xuống và bắt đầu tự trách mình.
Nhưng cô vừa cúi đầu thì đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Tránh ra.”
Tới khi cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Hạ Thiên Tường đã đẩy Hạ Nhị ra xa, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.
“Hạ Thiên Tường, anh sao vậy?” Tô Nhược Hân hơi hoang mang và lo lắng.
Hạ Nhị lập tức quỳ một gối xuống: “Anh Hạ! Anh để tôi dìu anh lên xe trước đã.”
“Không cần! Cút!”
Một từ “cút” này nghiêm khắc hơn hai từ “tránh ra”
trước đó rất nhiều.
Hạ Thiên Tường thật sự rất tức giận.
Hạ Nhị đột nhiên nhìn Tô Nhược Hân, môi liên tục mấp máy và muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Tô Nhược Hân lập tức hiểu tại sao Hạ Thiên Tường lại tức giận như vậy.
Hóa ra là vì Hạ Nhị thiếu tôn trọng cô nên anh mới tức giận.
Cô không khỏi thở dài, đưa tay đỡ lấy Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhị đang lo lắng cho anh thôi. Hơn nữa, anh ấy không để ý tới em cũng đúng! Chuyện lần này thật sự cho em một bài học nhớ đời rồi! Đi theo “
anh tới đây là lỗi của em. Nếu em không đi theo anh thì anh đã không cần bảo vệ em, cũng sẽ không bị thương.” Cô đành phải thừa nhận.
Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Bởi vì đây đều là sự thật.
Sau khi cô nói xong những lời này, không khí phẫn nộ xung quanh Hạ Thiên Tường mới dịu đi, nhưng anh vẫn không thèm nhìn Hạ Nhị mà lại lập tức dắt tay Tô Nhược Hân đi về phía một chiếc ô tô cách đó không xa.
Hạ Nhị vẫn quỳ gối ở đó và không dám thở mạnh.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Nhị rồi lại nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhất chưa rõ còn sống hay đã chết, anh lại bị thương. Còn em thì ngoại trừ chạy nhanh, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em còn không có. Nếu anh không cho Hạ Nhị đi theo chúng ta thì em sẽ sợ đấy.
/1174
|