Tiếng nổ lớn đó kéo theo một làn khói mù mịt, nhanh chóng biến khu chung cư vốn trong lành và sạch sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
Một quả bom khác lại nổ.
“Bịch”. Hạ Thiên Tường rơi xuống đất.
Đúng vậy, là Hạ Thiên Tường vừa rơi xuống đất.
Bởi vì cô vẫn luôn ở trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.
Vì vậy, cho dù cú rơi tự do đã dừng lại, cô vẫn ở. “
trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.
Có anh làm đệm lưng bên dưới nên cô không cảm thấy đau đớn chút nào.
Lúc này, cô không rảnh để nhìn tình hình của căn chung cư nhỏ phía sau. Việc đầu tiên cô làm chính là ngoảnh lại nhìn Hạ Thiên Tường ở dưới thân mình.
Sau đó, không cần anh nói, cô cũng đã cảm nhận được tình trạng cơ thể của anh: “Hạ Thiên Tường, anh đừng cử động. Để em đi gọi xe.”
Xương sườn của Hạ Thiên Tường đã bị gấy. Cô biết điều đó.
Cô cũng biết nếu không phải vì bảo vệ cô thì anh sẽ không bị thương.
Chỉ cần lúc rơi xuống đất anh chọn cách bảo vệ mình thì Hạ Thiên Tường sẽ không bị thương.
Tuy nhiên, chỉ vì cô, anh không hề tự bảo vệ mình mà lại thận trọng ôm chặt cô vào lòng.
Kết quả là cô không sao, nhưng anh lại bị thương.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân vừa đứng dậy để gọi xe cứu thương thì Hạ Thiên Tường đã kéo tay cô lại: “Không cần đâu. Hạ Nhị đang ở đây.”
Tô Nhược Hân nhìn theo tầm mắt của Hạ Thiên Tường thì quả nhiên nhìn thấy Hạ Nhị.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hạ Nhị.
Lần trước cô gặp Hạ Nhất và Hạ Nhị ở nhà họ Tô khi Hạ Thiên Tường đến nhà họ Tô để đón cô, còn kêu Hạ Nhất và Hạ Nhị dạy cho người nhà họ Tô một bài học.
Từ lần rời khỏi nhà họ Tô đó, cô không còn gặp lại. “
Hạ Nhất và Hạ Nhị nữa.
Trước đó, lúc còn ở trên cầu, cô cảm thấy bất an nên Hạ Thiên Tường đã dừng xe lại và đổi xe với Hạ Nhất đang đi theo sau.
Bây giờ cô mới biết rằng, mặc dù đã lâu không gặp Hạ Nhất và Hạ Nhị nhưng hai người họ vẫn luôn âm thầm đi theo Hạ Thiên Tường để bảo vệ Hạ Thiên Tường ở một khoảng cách không gần không xa.
Cuối cùng, Hạ Nhất đã lái một chiếc Bugatti rồi rơi xuống sông Tân Giang.
Lúc này nhìn thấy Hạ Nhị, Tô Nhược Hân như trông thấy cứu tinh: “Hạ Nhị! Anh mau lái xe vào đây đi. Thiên Tường bị thương rồi.”
Chấn thương của Hạ Thiên Tường cũng là ngoại thương.
Loại ngoại thương này cần phải điều trị bằng thuốc và tĩnh dưỡng, chỉ có tĩnh dưỡng thì mới có thể dần dần hồi phục, đồng thời dùng thuốc để bổ trợ.
Cô có thể châm cứu cho anh, nhưng cô cảm thấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng vẫn yên tâm hơn.
Đột nhiên cô nhận ra rằng khi Hạ Thiên Tường chấn thương, cô rất muốn bản thân và bệnh viện sẽ tiến hành chẩn đoán hai lần để đảm bảo an toàn gấp bội cho một người là anh.
Nếu không thì cô thật sự lo lắng.
Chỉ vì đây là người mà cô quan tâm.
Một quả bom khác lại nổ.
“Bịch”. Hạ Thiên Tường rơi xuống đất.
Đúng vậy, là Hạ Thiên Tường vừa rơi xuống đất.
Bởi vì cô vẫn luôn ở trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.
Vì vậy, cho dù cú rơi tự do đã dừng lại, cô vẫn ở. “
trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.
Có anh làm đệm lưng bên dưới nên cô không cảm thấy đau đớn chút nào.
Lúc này, cô không rảnh để nhìn tình hình của căn chung cư nhỏ phía sau. Việc đầu tiên cô làm chính là ngoảnh lại nhìn Hạ Thiên Tường ở dưới thân mình.
Sau đó, không cần anh nói, cô cũng đã cảm nhận được tình trạng cơ thể của anh: “Hạ Thiên Tường, anh đừng cử động. Để em đi gọi xe.”
Xương sườn của Hạ Thiên Tường đã bị gấy. Cô biết điều đó.
Cô cũng biết nếu không phải vì bảo vệ cô thì anh sẽ không bị thương.
Chỉ cần lúc rơi xuống đất anh chọn cách bảo vệ mình thì Hạ Thiên Tường sẽ không bị thương.
Tuy nhiên, chỉ vì cô, anh không hề tự bảo vệ mình mà lại thận trọng ôm chặt cô vào lòng.
Kết quả là cô không sao, nhưng anh lại bị thương.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân vừa đứng dậy để gọi xe cứu thương thì Hạ Thiên Tường đã kéo tay cô lại: “Không cần đâu. Hạ Nhị đang ở đây.”
Tô Nhược Hân nhìn theo tầm mắt của Hạ Thiên Tường thì quả nhiên nhìn thấy Hạ Nhị.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hạ Nhị.
Lần trước cô gặp Hạ Nhất và Hạ Nhị ở nhà họ Tô khi Hạ Thiên Tường đến nhà họ Tô để đón cô, còn kêu Hạ Nhất và Hạ Nhị dạy cho người nhà họ Tô một bài học.
Từ lần rời khỏi nhà họ Tô đó, cô không còn gặp lại. “
Hạ Nhất và Hạ Nhị nữa.
Trước đó, lúc còn ở trên cầu, cô cảm thấy bất an nên Hạ Thiên Tường đã dừng xe lại và đổi xe với Hạ Nhất đang đi theo sau.
Bây giờ cô mới biết rằng, mặc dù đã lâu không gặp Hạ Nhất và Hạ Nhị nhưng hai người họ vẫn luôn âm thầm đi theo Hạ Thiên Tường để bảo vệ Hạ Thiên Tường ở một khoảng cách không gần không xa.
Cuối cùng, Hạ Nhất đã lái một chiếc Bugatti rồi rơi xuống sông Tân Giang.
Lúc này nhìn thấy Hạ Nhị, Tô Nhược Hân như trông thấy cứu tinh: “Hạ Nhị! Anh mau lái xe vào đây đi. Thiên Tường bị thương rồi.”
Chấn thương của Hạ Thiên Tường cũng là ngoại thương.
Loại ngoại thương này cần phải điều trị bằng thuốc và tĩnh dưỡng, chỉ có tĩnh dưỡng thì mới có thể dần dần hồi phục, đồng thời dùng thuốc để bổ trợ.
Cô có thể châm cứu cho anh, nhưng cô cảm thấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng vẫn yên tâm hơn.
Đột nhiên cô nhận ra rằng khi Hạ Thiên Tường chấn thương, cô rất muốn bản thân và bệnh viện sẽ tiến hành chẩn đoán hai lần để đảm bảo an toàn gấp bội cho một người là anh.
Nếu không thì cô thật sự lo lắng.
Chỉ vì đây là người mà cô quan tâm.
/1174
|