Chương 790
Tô Nhược Hân thần thờ nhìn Hạ Thiên Tường, cô thấy hơi xấu hổ.
Thật ra cô chỉ bị thương có chút thôi.
Nhưng vấn đề đó không quan trọng, quan trọng là vì thái thịt ba chỉ để nấu món thịt kho tàu nên cô mới cắt phải tay, lúc này tay dính đầy mỡ trông hơi bẩn.
“Không… không sao đâu, em không đau, anh mau bỏ tay em ra đi.”
“Sao lại bất cẩn như thế?” Hạ Thiên Tường ngậm rất lầu, lúc này anh mới buông tay cô ra.
Nhưng anh vừa mới buông tay cô ra thì máu lại chảy: “Anh đi lấy băng cá nhân, em ngoan ngoãn đứng đây đừng làm gì cả.
Hạ Thiên Tường quay người đi ra ngoài rồi nhanh chóng cầm theo hộp thuốc y tế đi vào.
Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn hộp thuốc y tế trong tay anh, từ khi nào trong nhà cô lại có thêm hộp thuốc y tế này mà cô không hề hay biết gì vậy: “Thứ này có từ khi nào thế?”
“Trẻ con dễ ngã chảy máu nên anh đã chuẩn bị trước.” Kết quả không ngờ người dùng nó không phải là Chúc Hứa mà lại là Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương cho cô, sau đó dán chặt vết thương bằng băng cá nhân, xong xuôi anh lại cẩn thận nhìn Tô Nhược Hân từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Ngoài ngón tay ra em còn bị thương đâu nữa không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu nói: “Không…không ạ”
Ngay sau đó, đột nhiên Tô Nhược Hân được Hạ Thiên Tường bế lên, đợi đến khi ngơ ngác nhận ra thì cô đã được anh đặt lên trên chiếc sofa trong phòng khách rồi: “Để anh nấu cơm cho, em ngồi đây xem tivi đi.”
Tô Nhược Hân nhìn chiếc máy tính của anh trên chiếc sofa, thì ra vừa rồi anh đã làm việc trong lúc cô đang nấu cơm trong phòng bếp.
“Hạ Thiên Tường, em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt, tất cả đều do công việc quá bận rộn.
Nhưng rõ ràng Hạ Thiên Tường bận như thế, nhưng giờ này anh vấn phải nấu cơm cho Tô Nhược Hân, cô thấy không đành lòng.
Từ khi biết mình nghĩ sai cho Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân luôn cảm thấy mình đã nợ anh rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không sao trả nổi.
“Không đâu, anh không bận.”
Haiz, anh đang nói dối trắng trợn.
Nhưng cô lại không vạch trần anh: “Em có thể nhặt rau, còn có thể khuấy trứng, anh cắt thịt đi, em làm giúp anh.”
“Không được.”Hạ Thiên Tường rất cố chấp, anh cứ bắt cô phải ngôi trên sofa xem tivi cho bằng được.
“Anh biết nấu không?”
“Em đừng tưởng anh không biết gì, vừa rồi em vần luôn tra google.”
Tô Nhược Hân đỏ mặt, thật ra cô cũng không biết nấu ăn thế nào.
Trước kia khi còn ở nhà họ Tô, tuy Trần Ngọc Thúy luôn bảo Tô Nhược Hân làm cái làm này cái kia nhưng cũng chỉ toàn là lau nhà, lau bụi bẩn các thứ, còn về việc bếp núc, cùng lắm cũng chỉ là rửa rau nhặt rau, thế nên lúc trước khi còn ở trong nhà họ Tô, cô cũng chưa thật sự nấu ăn bao giờ.
Vì vậy, lúc vừa mới chuyển vào sống trong căn hộ này, thật ra mỗi lần cô xuống bếp toàn là lên google tra hết.
Cũng may, lần nào cũng rất thành công.
Tô Nhược Hân thần thờ nhìn Hạ Thiên Tường, cô thấy hơi xấu hổ.
Thật ra cô chỉ bị thương có chút thôi.
Nhưng vấn đề đó không quan trọng, quan trọng là vì thái thịt ba chỉ để nấu món thịt kho tàu nên cô mới cắt phải tay, lúc này tay dính đầy mỡ trông hơi bẩn.
“Không… không sao đâu, em không đau, anh mau bỏ tay em ra đi.”
“Sao lại bất cẩn như thế?” Hạ Thiên Tường ngậm rất lầu, lúc này anh mới buông tay cô ra.
Nhưng anh vừa mới buông tay cô ra thì máu lại chảy: “Anh đi lấy băng cá nhân, em ngoan ngoãn đứng đây đừng làm gì cả.
Hạ Thiên Tường quay người đi ra ngoài rồi nhanh chóng cầm theo hộp thuốc y tế đi vào.
Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn hộp thuốc y tế trong tay anh, từ khi nào trong nhà cô lại có thêm hộp thuốc y tế này mà cô không hề hay biết gì vậy: “Thứ này có từ khi nào thế?”
“Trẻ con dễ ngã chảy máu nên anh đã chuẩn bị trước.” Kết quả không ngờ người dùng nó không phải là Chúc Hứa mà lại là Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương cho cô, sau đó dán chặt vết thương bằng băng cá nhân, xong xuôi anh lại cẩn thận nhìn Tô Nhược Hân từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Ngoài ngón tay ra em còn bị thương đâu nữa không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu nói: “Không…không ạ”
Ngay sau đó, đột nhiên Tô Nhược Hân được Hạ Thiên Tường bế lên, đợi đến khi ngơ ngác nhận ra thì cô đã được anh đặt lên trên chiếc sofa trong phòng khách rồi: “Để anh nấu cơm cho, em ngồi đây xem tivi đi.”
Tô Nhược Hân nhìn chiếc máy tính của anh trên chiếc sofa, thì ra vừa rồi anh đã làm việc trong lúc cô đang nấu cơm trong phòng bếp.
“Hạ Thiên Tường, em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt, tất cả đều do công việc quá bận rộn.
Nhưng rõ ràng Hạ Thiên Tường bận như thế, nhưng giờ này anh vấn phải nấu cơm cho Tô Nhược Hân, cô thấy không đành lòng.
Từ khi biết mình nghĩ sai cho Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân luôn cảm thấy mình đã nợ anh rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không sao trả nổi.
“Không đâu, anh không bận.”
Haiz, anh đang nói dối trắng trợn.
Nhưng cô lại không vạch trần anh: “Em có thể nhặt rau, còn có thể khuấy trứng, anh cắt thịt đi, em làm giúp anh.”
“Không được.”Hạ Thiên Tường rất cố chấp, anh cứ bắt cô phải ngôi trên sofa xem tivi cho bằng được.
“Anh biết nấu không?”
“Em đừng tưởng anh không biết gì, vừa rồi em vần luôn tra google.”
Tô Nhược Hân đỏ mặt, thật ra cô cũng không biết nấu ăn thế nào.
Trước kia khi còn ở nhà họ Tô, tuy Trần Ngọc Thúy luôn bảo Tô Nhược Hân làm cái làm này cái kia nhưng cũng chỉ toàn là lau nhà, lau bụi bẩn các thứ, còn về việc bếp núc, cùng lắm cũng chỉ là rửa rau nhặt rau, thế nên lúc trước khi còn ở trong nhà họ Tô, cô cũng chưa thật sự nấu ăn bao giờ.
Vì vậy, lúc vừa mới chuyển vào sống trong căn hộ này, thật ra mỗi lần cô xuống bếp toàn là lên google tra hết.
Cũng may, lần nào cũng rất thành công.
/1174
|