CHƯƠNG 715
“Ô, ông cụ Phong nếu còn dám để Nhược Hân chữa bệnh, đó chính là đồ đần.”
“Thì đó, sao cũng không thể mang mạng của mình ra làm vật thí nghiệm cho nha đầu họ Tô kia chứ.”
Sắc mặt ông cụ Phong lúc này cũng có chút khó coi, hoặc nhiều hoặc ít cũng là lo lắng bệnh của mình.
Dù sao đã lớn tuổi, không lo lắng thì là giả.
Ông cụ Tăng nhìn đến đây, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phong Thắng: “Lão bạn già, giao tình nhiều năm như vậy, ông tin tôi, không sai đâu.”
Phong Thắng lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân, nhớ tới ngày đó Nhược Hân chẩn bệnh cho mình, vẫn cảm thấy Nhược Hân đáng tin, ngày đó những gì cô nói đều đúng, thế là, cắn răng, kiên trì nói: “Nhóc Tô, cháu chữa đi, chữa khỏi hay không ông cũng không trách cháu đâu, nhưng nếu chữa không khỏi, cháu làm cháu dâu của ta, nếu không, khi mất trí nhớ ta cũng không biết cháu dâu của mình là ai nữa.”
Nhược Hân phì cười: “Vậy nếu cháu chữa khỏi cho ông, cũng không cần làm cháu dâu của ông đúng không?”
“Ồ, thật ra, chưa khỏi rồi cũng muốn cháu là cháu dâu của ông.” Nhìn thấy Nhược Hân cười, Phong Thắng theo nụ cười của cô mà thả lỏng.
“Những lời nói bóng gió kia chỉ là ông nghĩ mà thôi, cháu có chữa khỏi cho ông không, có làm cháu dâu của ông không, ừm, cháu nhớ rồi, ông lại nằm xuống đi nào.”
“Được.” Phong Thắng một vẻ không quan tâm, để người làm đỡ nằm xuống.
Cùng với tư thế nằm lúc trước giống nhau như đúc.
“Cô Tô, cô chắc chắn cô làm được? Chắc chắn cô không biết vu thuật?” Cô gái trước đó vẫn đang chất vấn Nhược Hân.
Một ánh mắt Cận Liễm trừng qua đó: “Im miệng.”
Cô gái kia cũng không dám lên tiếng.
Mà lúc này Tô Thanh Hà cũng không dám lên tiếng.
Lời Cận Liễm nói còn bên tai, cô ta chưa muốn mất cái mạng nhỏ của mình đâu.
Nhược Hân chờ Phong Thắng nằm xong, lúc này mới lại mở balo ra, sau đó, ngay lúc mọi người nhìn chăm chú, một lần nữa lấy ra cái ly giác hơi giống như đúc cái ly trước đó cô đã dùng qua.
“Nhược Hân, cô chuẩn bị hai cái ly giác hơi à?” Nhìn thấy Nhược Hân lại lấy ra một cái ly giác hơi mới, Tô Thanh Hà lập tức lo lắng, hô lên.
“Đúng thế, có phải làm chị thất vọng?” Nhược Hân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Tô Thanh Hà càng đen hơn, lập tức nhìn về cô gái trước đó, cô ta hiểu ý, nhưng mới lên trước một bước, liền bị Cận Liễm ngăn cản: “Chờ đi, nếu không cút ra ngoài cho tôi.”
Giọng nói lạnh lùng làm cho cô ta cả kinh không dám tiến lên, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với Tô Thanh Hà.
Trên sofa, Nhược Hân vẫn là cắm vài chục cái kim châm lên gáy Phong Thắng, có mười cái chấm đỏ, chấm đỏ đốt lập tức có giọt máu xuất hiện.
Nhưng giọt máu rất nhỏ, mắt trần có thể thấy nhỏ, cũng sẽ không di chuyển.
Sau khi cắm kim xong, động tác Nhược Hân nhanh chóng cầm rượu sát trùng chấm một chút cồn, cái bật lửa nhanh chóng bén lửa.
Nhanh chóng đưa bông cồn sát trùng châm lửa vào trong ly giác hơi đảo mấy lần, sau đó bỏ ngay bông cồn ra rồi lại up chiếc ly vào những vị trí cô đã từng đâm qua trên gáy ông cụ Phong.
“Ô, ông cụ Phong nếu còn dám để Nhược Hân chữa bệnh, đó chính là đồ đần.”
“Thì đó, sao cũng không thể mang mạng của mình ra làm vật thí nghiệm cho nha đầu họ Tô kia chứ.”
Sắc mặt ông cụ Phong lúc này cũng có chút khó coi, hoặc nhiều hoặc ít cũng là lo lắng bệnh của mình.
Dù sao đã lớn tuổi, không lo lắng thì là giả.
Ông cụ Tăng nhìn đến đây, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phong Thắng: “Lão bạn già, giao tình nhiều năm như vậy, ông tin tôi, không sai đâu.”
Phong Thắng lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân, nhớ tới ngày đó Nhược Hân chẩn bệnh cho mình, vẫn cảm thấy Nhược Hân đáng tin, ngày đó những gì cô nói đều đúng, thế là, cắn răng, kiên trì nói: “Nhóc Tô, cháu chữa đi, chữa khỏi hay không ông cũng không trách cháu đâu, nhưng nếu chữa không khỏi, cháu làm cháu dâu của ta, nếu không, khi mất trí nhớ ta cũng không biết cháu dâu của mình là ai nữa.”
Nhược Hân phì cười: “Vậy nếu cháu chữa khỏi cho ông, cũng không cần làm cháu dâu của ông đúng không?”
“Ồ, thật ra, chưa khỏi rồi cũng muốn cháu là cháu dâu của ông.” Nhìn thấy Nhược Hân cười, Phong Thắng theo nụ cười của cô mà thả lỏng.
“Những lời nói bóng gió kia chỉ là ông nghĩ mà thôi, cháu có chữa khỏi cho ông không, có làm cháu dâu của ông không, ừm, cháu nhớ rồi, ông lại nằm xuống đi nào.”
“Được.” Phong Thắng một vẻ không quan tâm, để người làm đỡ nằm xuống.
Cùng với tư thế nằm lúc trước giống nhau như đúc.
“Cô Tô, cô chắc chắn cô làm được? Chắc chắn cô không biết vu thuật?” Cô gái trước đó vẫn đang chất vấn Nhược Hân.
Một ánh mắt Cận Liễm trừng qua đó: “Im miệng.”
Cô gái kia cũng không dám lên tiếng.
Mà lúc này Tô Thanh Hà cũng không dám lên tiếng.
Lời Cận Liễm nói còn bên tai, cô ta chưa muốn mất cái mạng nhỏ của mình đâu.
Nhược Hân chờ Phong Thắng nằm xong, lúc này mới lại mở balo ra, sau đó, ngay lúc mọi người nhìn chăm chú, một lần nữa lấy ra cái ly giác hơi giống như đúc cái ly trước đó cô đã dùng qua.
“Nhược Hân, cô chuẩn bị hai cái ly giác hơi à?” Nhìn thấy Nhược Hân lại lấy ra một cái ly giác hơi mới, Tô Thanh Hà lập tức lo lắng, hô lên.
“Đúng thế, có phải làm chị thất vọng?” Nhược Hân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Tô Thanh Hà càng đen hơn, lập tức nhìn về cô gái trước đó, cô ta hiểu ý, nhưng mới lên trước một bước, liền bị Cận Liễm ngăn cản: “Chờ đi, nếu không cút ra ngoài cho tôi.”
Giọng nói lạnh lùng làm cho cô ta cả kinh không dám tiến lên, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với Tô Thanh Hà.
Trên sofa, Nhược Hân vẫn là cắm vài chục cái kim châm lên gáy Phong Thắng, có mười cái chấm đỏ, chấm đỏ đốt lập tức có giọt máu xuất hiện.
Nhưng giọt máu rất nhỏ, mắt trần có thể thấy nhỏ, cũng sẽ không di chuyển.
Sau khi cắm kim xong, động tác Nhược Hân nhanh chóng cầm rượu sát trùng chấm một chút cồn, cái bật lửa nhanh chóng bén lửa.
Nhanh chóng đưa bông cồn sát trùng châm lửa vào trong ly giác hơi đảo mấy lần, sau đó bỏ ngay bông cồn ra rồi lại up chiếc ly vào những vị trí cô đã từng đâm qua trên gáy ông cụ Phong.
/1174
|