CHƯƠNG 714
Cảm giác trong lòng Hạ Thiên Tường vẫn có Nhược Hân, cho nên, cô ta bây giờ muốn lật đổ Nhược Hân, thật hận mẹ cô ta là Trần Ngọc Thúy nếu không sinh ra em gái là Tô Nhược Hân này, cô ta cũng sẽ không có tình địch là Nhược Hân này.
Nhìn thấy Tô Thanh Hà trung thực, Cận Liễm lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân: “Tiểu Hân, có thật là bệnh của bác Phong nặng thêm không?” Anh ta không được chứng kiến y thuật của Nhược Hân, lúc Nhược Hân cứu chữa Tăng Hiểu Khê, anh ta không có mặt ở đó, lúc cứu ông cụ Tăng anh ta cũng không có mặt tại hiện trường, nhưng mẹ anh Tăng Hiểu Khê lúc rảnh đã kể lại chuyện Nhược Hân cứu người hoành tráng thế nào cho anh ta nghe, lúc nói, mắt đều sáng lên, Tăng Hiểu Khê tin tưởng y thuật Nhược Hân, vậy anh ta cũng giống Tăng Hiểu Khê cũng tin tưởng Nhược Hân, tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng Nhược Hân thừa nhận bệnh tình của ông Phong trước khi cô ra tay chẳng những không có chuyển biến tốt, mà còn tăng thêm, cái này khiến anh ta không khỏi lo lắng.
“Phải, đúng là nặng thêm.” Nhược Hân vẫn là thoải mái thừa nhận.
Đám người lại xôn xao lần nữa.
“Cô Tô cũng đã thừa nhận rồi.”
“Đến mức này, nhiều ánh mắt đều thấy được, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được.”
“Này là đã trị sai rồi, xem sau đây cô ta sẽ phải làm như thế nào, nhà họ Phong sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
“Cũng không dễ nói, cô ta là con gái nuôi của bà Tăng, bà Tăng là con gái của ông cụ Tăng, ông cụ Tăng là bạn tốt của ngài Phong, giao tình nhiều năm dù là ông cụ Phong không muốn bỏ qua cho Nhược Hân, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cho ông cụ Tăng chút mặt mũi chứ.”
“Vậy chuyện này nếu như bị con trai, cháu trai của ông cụ Phong biết, cũng sẽ không bỏ qua Nhược Hân.”
Trong đám người cái gì cũng nói, dù sao lúc này đều đang bàn luận kết cục của Nhược Hân.
Nhược Hân nghe được, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, khóe mắt quét nhìn bên trong, trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó, không hề rời đi, cô lại càng bình tĩnh.
Tăng Hiểu Khê lại không đồng ý: “Đều nói hươu nói vượn cái gì đó, Nhược Hân chỉ là tạm thời chưa chữa khỏi bệnh của bác Phong thôi, sẽ nhanh chóng trị khỏi.”
“Đã càng chữa càng thêm nặng, cái này nếu là còn dám tiếp tục để cô chữa trị, ông cụ Phong kia chính là đồ đần.”
Đám người mặc dù không dám công khai chất vấn Tăng Hiểu Khê, nhưng vẫn dám nhỏ giọng nói một câu hai câu.
Dù sao hiện trường nhiều người, cũng không sợ bị trách phạ, dù sao, một người nói, những người khác cũng nhỏ giọng phụ họa.
Tăng Hiểu Khê sốt ruột, kéo tay Nhược Hân: “Tiểu Hân, con có thể chữa khỏi bệnh cho bác Phong không? Không được thì chúng ta không chữa nữa, con cũng không phải thần tiên, không ai yêu cầu con phải chữa khỏi cho bác Phong cả.” Nói câu này giọng của bà trầm thấp, chỉ để bà và Nhược Hân, hai người nghe được mà thôi.
Dù sao trong đầu bà, Nhược Hân đã rất tốt rồi, Nhược Hân dù sao cũng là người có máu có thịt, cũng không phải thần tiên, thất thủ một lần cũng không tính là gì.
Hơn nữa, coi như Nhược Hân thất thủ, bà cũng sẽ che chở Nhược Hân vô điều kiện, đây là con gái nuôi của bà, bà không che chở ai che chở.
Trong lòng Nhược Hân ấm áp, cầm tay Tăng Hiểu Khê: “Mẹ nuôi, con có thể trị khỏi bệnh cho ông Phong, mẹ đừng lo lắng.” Nói xong, cô trấn an lại vỗ vỗ mu bàn tay Tăng Hiểu Khê.
Cô vừa nói như vậy, Tăng Hiểu Khê liền thả lỏng, quay đầu nhìn Phong Thắng: “Bác Phong, Tiểu Hân nói có thể trị hết bệnh của người, người không cần lo lắng.”
Cảm giác trong lòng Hạ Thiên Tường vẫn có Nhược Hân, cho nên, cô ta bây giờ muốn lật đổ Nhược Hân, thật hận mẹ cô ta là Trần Ngọc Thúy nếu không sinh ra em gái là Tô Nhược Hân này, cô ta cũng sẽ không có tình địch là Nhược Hân này.
Nhìn thấy Tô Thanh Hà trung thực, Cận Liễm lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân: “Tiểu Hân, có thật là bệnh của bác Phong nặng thêm không?” Anh ta không được chứng kiến y thuật của Nhược Hân, lúc Nhược Hân cứu chữa Tăng Hiểu Khê, anh ta không có mặt ở đó, lúc cứu ông cụ Tăng anh ta cũng không có mặt tại hiện trường, nhưng mẹ anh Tăng Hiểu Khê lúc rảnh đã kể lại chuyện Nhược Hân cứu người hoành tráng thế nào cho anh ta nghe, lúc nói, mắt đều sáng lên, Tăng Hiểu Khê tin tưởng y thuật Nhược Hân, vậy anh ta cũng giống Tăng Hiểu Khê cũng tin tưởng Nhược Hân, tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng Nhược Hân thừa nhận bệnh tình của ông Phong trước khi cô ra tay chẳng những không có chuyển biến tốt, mà còn tăng thêm, cái này khiến anh ta không khỏi lo lắng.
“Phải, đúng là nặng thêm.” Nhược Hân vẫn là thoải mái thừa nhận.
Đám người lại xôn xao lần nữa.
“Cô Tô cũng đã thừa nhận rồi.”
“Đến mức này, nhiều ánh mắt đều thấy được, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được.”
“Này là đã trị sai rồi, xem sau đây cô ta sẽ phải làm như thế nào, nhà họ Phong sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
“Cũng không dễ nói, cô ta là con gái nuôi của bà Tăng, bà Tăng là con gái của ông cụ Tăng, ông cụ Tăng là bạn tốt của ngài Phong, giao tình nhiều năm dù là ông cụ Phong không muốn bỏ qua cho Nhược Hân, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cho ông cụ Tăng chút mặt mũi chứ.”
“Vậy chuyện này nếu như bị con trai, cháu trai của ông cụ Phong biết, cũng sẽ không bỏ qua Nhược Hân.”
Trong đám người cái gì cũng nói, dù sao lúc này đều đang bàn luận kết cục của Nhược Hân.
Nhược Hân nghe được, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, khóe mắt quét nhìn bên trong, trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó, không hề rời đi, cô lại càng bình tĩnh.
Tăng Hiểu Khê lại không đồng ý: “Đều nói hươu nói vượn cái gì đó, Nhược Hân chỉ là tạm thời chưa chữa khỏi bệnh của bác Phong thôi, sẽ nhanh chóng trị khỏi.”
“Đã càng chữa càng thêm nặng, cái này nếu là còn dám tiếp tục để cô chữa trị, ông cụ Phong kia chính là đồ đần.”
Đám người mặc dù không dám công khai chất vấn Tăng Hiểu Khê, nhưng vẫn dám nhỏ giọng nói một câu hai câu.
Dù sao hiện trường nhiều người, cũng không sợ bị trách phạ, dù sao, một người nói, những người khác cũng nhỏ giọng phụ họa.
Tăng Hiểu Khê sốt ruột, kéo tay Nhược Hân: “Tiểu Hân, con có thể chữa khỏi bệnh cho bác Phong không? Không được thì chúng ta không chữa nữa, con cũng không phải thần tiên, không ai yêu cầu con phải chữa khỏi cho bác Phong cả.” Nói câu này giọng của bà trầm thấp, chỉ để bà và Nhược Hân, hai người nghe được mà thôi.
Dù sao trong đầu bà, Nhược Hân đã rất tốt rồi, Nhược Hân dù sao cũng là người có máu có thịt, cũng không phải thần tiên, thất thủ một lần cũng không tính là gì.
Hơn nữa, coi như Nhược Hân thất thủ, bà cũng sẽ che chở Nhược Hân vô điều kiện, đây là con gái nuôi của bà, bà không che chở ai che chở.
Trong lòng Nhược Hân ấm áp, cầm tay Tăng Hiểu Khê: “Mẹ nuôi, con có thể trị khỏi bệnh cho ông Phong, mẹ đừng lo lắng.” Nói xong, cô trấn an lại vỗ vỗ mu bàn tay Tăng Hiểu Khê.
Cô vừa nói như vậy, Tăng Hiểu Khê liền thả lỏng, quay đầu nhìn Phong Thắng: “Bác Phong, Tiểu Hân nói có thể trị hết bệnh của người, người không cần lo lắng.”
/1174
|