CHƯƠNG 596
Cô gái trong ký ức mà cô hận thấu xương.
“Tô Nhược Hân, tôi thi được 630 điểm đấy. Haha, dù trong kì thi thử nào cậu cũng đứng đầu thì sao nào, điểm thi thật của cậu còn chẳng bằng tôi nữa là. Cậu thi được có 597 điểm thôi. Tô Nhược Hân, cậu chính là bại tướng dưới tay tôi, Chu Cường Vinh sẽ không thích cậu nữa. Cậu thua tôi, cậu thua tôi.” Thấy Tô Nhược Hân tiến vào, Triệu Giai Linh bị xích trên giường hét lên với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân bước đi chậm rãi, không nhanh không chậm tiến tới chỗ Triệu Giai Linh.
Từ đầu đến cuối không hề giảm tốc độ.
Bước đi kiên định đã thể hiện tâm trạng của cô trong phút giây này.
Dù Triệu Giai Linh có hò hét gì đi nữa, khi thấy dáng vẻ của Triệu Giai Linh lúc này, cô cũng sẽ không bị Triệu Giai Linh ảnh hưởng.
Tới rồi.
Cô từ trên cao nhìn xuống Triệu Giai Linh trên trường.
Nhìn thì thấy cô ta bị tàn tật thật rồi.
Cả cổ tay lẫn mắt cá chân đều gãy hết.
Đời này không thể nào đứng lên bằng hai chân nữa.
Còn nữa, Triệu Giai Linh đúng là người bị tâm thần thật.
Vả lại, bệnh tình còn rất nặng.
Thế nên việc đưa cô ta vào bệnh tâm thần này là chuyện đương nhiên.
Triệu Giai Linh còn bị mất một quả thận.
Triệu Giai Linh từng rất oai phong chế nhạo cô ở ngoài trường thi, nhưng lúc này lại thành một con cá trên thớt mặc cho người ta làm thịt.
Nhưng Tô Nhược Hân cũng chẳng thấy tội nghiệp Triệu Giai Linh.
Đời này, từ khi cô sinh ra đến giờ, lần duy nhất suýt chết là do Triệu Giai Linh gây ra.
Cô còn sống là do cô tự cứu lấy mình.
Nếu cô không biết chữa bệnh và nếu không được Hạ Thiên Tường quan tâm chăm sóc suốt năm ngày năm đêm thì cô đã không sống nổi, nếu thế cô cũng không thể tham gia kì thi THPT Quốc gia được.
Mỉm cười: “Triệu Giai Linh, điểm tôi thấp hơn cô thật, nhưng không sao, điểm tôi dư sức đậu Đại học Đồng mà. Vả lại Đại học Đồng cũng có ngành Y mà tôi thích, sau này tôi vẫn có thể đạt được thành tích cao trong Y học. Còn cô ấy à, điểm cô cao hơn tôi thì sao nào? Bây giờ, đừng có nói là đi học đại học, cô còn chẳng bước ra khỏi căn phòng này nổi nữa là.”
Giọng nói trầm trầm mà lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nghe rất vui thích.
Triệu Giai Linh nghe xong thì biến sắc: “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi phải ra ngoài. Bà ấy nói sẽ không để tôi chịu thiệt, bà ấy sẽ cứu tôi ra.”
“Cô nói Anna sao?” Hạ Thiên Tường lạnh lùng cười: “Nếu bà ta cứu cô được thì lúc này cô phải ở trong nhà và chia sẻ thành tích thi đại học với bạn của cô, chứ không phải đáng thương nằm trong căn phòng lạnh giá này, đã thế còn chẳng có thứ gì để liên lạc với thế giới bên ngoài.”
“Không thể nào. Rõ ràng bà ấy có thể bảo vệ tôi mà, bà ấy đã nói là anh không dám làm gì bà ấy, anh không làm gì bà ấy được.”
Cô gái trong ký ức mà cô hận thấu xương.
“Tô Nhược Hân, tôi thi được 630 điểm đấy. Haha, dù trong kì thi thử nào cậu cũng đứng đầu thì sao nào, điểm thi thật của cậu còn chẳng bằng tôi nữa là. Cậu thi được có 597 điểm thôi. Tô Nhược Hân, cậu chính là bại tướng dưới tay tôi, Chu Cường Vinh sẽ không thích cậu nữa. Cậu thua tôi, cậu thua tôi.” Thấy Tô Nhược Hân tiến vào, Triệu Giai Linh bị xích trên giường hét lên với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân bước đi chậm rãi, không nhanh không chậm tiến tới chỗ Triệu Giai Linh.
Từ đầu đến cuối không hề giảm tốc độ.
Bước đi kiên định đã thể hiện tâm trạng của cô trong phút giây này.
Dù Triệu Giai Linh có hò hét gì đi nữa, khi thấy dáng vẻ của Triệu Giai Linh lúc này, cô cũng sẽ không bị Triệu Giai Linh ảnh hưởng.
Tới rồi.
Cô từ trên cao nhìn xuống Triệu Giai Linh trên trường.
Nhìn thì thấy cô ta bị tàn tật thật rồi.
Cả cổ tay lẫn mắt cá chân đều gãy hết.
Đời này không thể nào đứng lên bằng hai chân nữa.
Còn nữa, Triệu Giai Linh đúng là người bị tâm thần thật.
Vả lại, bệnh tình còn rất nặng.
Thế nên việc đưa cô ta vào bệnh tâm thần này là chuyện đương nhiên.
Triệu Giai Linh còn bị mất một quả thận.
Triệu Giai Linh từng rất oai phong chế nhạo cô ở ngoài trường thi, nhưng lúc này lại thành một con cá trên thớt mặc cho người ta làm thịt.
Nhưng Tô Nhược Hân cũng chẳng thấy tội nghiệp Triệu Giai Linh.
Đời này, từ khi cô sinh ra đến giờ, lần duy nhất suýt chết là do Triệu Giai Linh gây ra.
Cô còn sống là do cô tự cứu lấy mình.
Nếu cô không biết chữa bệnh và nếu không được Hạ Thiên Tường quan tâm chăm sóc suốt năm ngày năm đêm thì cô đã không sống nổi, nếu thế cô cũng không thể tham gia kì thi THPT Quốc gia được.
Mỉm cười: “Triệu Giai Linh, điểm tôi thấp hơn cô thật, nhưng không sao, điểm tôi dư sức đậu Đại học Đồng mà. Vả lại Đại học Đồng cũng có ngành Y mà tôi thích, sau này tôi vẫn có thể đạt được thành tích cao trong Y học. Còn cô ấy à, điểm cô cao hơn tôi thì sao nào? Bây giờ, đừng có nói là đi học đại học, cô còn chẳng bước ra khỏi căn phòng này nổi nữa là.”
Giọng nói trầm trầm mà lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nghe rất vui thích.
Triệu Giai Linh nghe xong thì biến sắc: “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi phải ra ngoài. Bà ấy nói sẽ không để tôi chịu thiệt, bà ấy sẽ cứu tôi ra.”
“Cô nói Anna sao?” Hạ Thiên Tường lạnh lùng cười: “Nếu bà ta cứu cô được thì lúc này cô phải ở trong nhà và chia sẻ thành tích thi đại học với bạn của cô, chứ không phải đáng thương nằm trong căn phòng lạnh giá này, đã thế còn chẳng có thứ gì để liên lạc với thế giới bên ngoài.”
“Không thể nào. Rõ ràng bà ấy có thể bảo vệ tôi mà, bà ấy đã nói là anh không dám làm gì bà ấy, anh không làm gì bà ấy được.”
/1174
|