Chương 595
CHƯƠNG 595
Thứ quyết định số phận của bản thân không phải là một kì thi, mà là sự cố gắng trong mỗi một ngày sau này.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi nội thành.
Rồi dừng ở ngoài một dãy nhà ở vùng ngoại ô.
Bệnh viện tâm thần, Tô Nhược Hân chắc chắc là mình chưa từng đến đây.
Khi xuống xe, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn: “Hạ Thiên Tường, vệ sĩ của anh đâu?”
“Ở đằng sau.” Hạ Thiên Tường cười vỗ lưng cô: “Ở trên xe thì chạy cách một kilomet trở lên, xuống xe thì cách mười mét.”
“À à.” Tô Nhược Hân hiểu rồi, sau đó đi theo Hạ Thiên Tường đến bệnh viện tâm thần trước mặt.
Rất vắng.
Cửa đóng chặt, cả trong lẫn ngoài cũng chỉ loáng thoáng thấy mối hai người là cô và Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường vung tay lên, cửa hông nhỏ bên cạnh cửa lớn mở ra, thì ra là bảo vệ trong phòng điều khiển cho cô và Hạ Thiên Tường đi vào.
Tô Nhược Hân lập tức giấu thái độ toe toét ban nãy đi.
Vì sắp gặp Triệu Giai Linh rồi.
Đây là một cô gái mà cô không thích xíu nào cả.
Hình như cảm nhận được tâm trạng hiu quạnh của cô nên Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô, nói bên cạnh cô: “Đêm nay, kết cục của cô ta do em quyết định. 630 chỉ là một con số thôi, cô ta mãi mãi cũng không thể đi học đại học được.”
Khi nói ra câu này, giọng anh rất nhẹ, cứ như sợ sẽ khiến Tô Nhược Hân sợ hãi vậy.
Tô Nhược Hân gật đầu rồi im lặng đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường.
Đêm khá khuya rồi.
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên trong bệnh viện tâm thần, đúng thế, là một tiếng khóc oa oa rất to.
“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài.”
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Tô Nhược Hân sững sờ, đây là giọng nói của Triệu Giai Linh.
Nhưng cô cũng chỉ sững sờ trong chốc lát rồi lại đi lên trước cùng Hạ Thiên Tường.
Không lâu sau viện trưởng của bệnh viện ra đón và chào hỏi Hạ Thiên Tường với thái độ rất khách sáo, rồi ông dẫn hai người đến trước một căn phòng ngay khúc cua ở lầu một: “Cậu Hạ, người ở trong phòng.”
“Mở cửa.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn cánh cửa trước mắt, như thể sẽ xuyên qua cánh cửa này mà đâm thủng cô gái trong phòng vậy.
Viện trưởng lấy chìa khóa ra rồi mở cửa phòng: “Đã xích lại nên cô ta không làm hại hai người được đâu.”
Hạ Thiên Tường gật đầu: “Cảm ơn ông.”
Sau đó thì nắm tay Tô Nhược Hân và bước vào căn phòng u ám trước mắt này.
Đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Tô Nhược Hân nhìn thấy cô gái bị xích trên giường.
Là Triệu Giai Linh.
CHƯƠNG 595
Thứ quyết định số phận của bản thân không phải là một kì thi, mà là sự cố gắng trong mỗi một ngày sau này.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi nội thành.
Rồi dừng ở ngoài một dãy nhà ở vùng ngoại ô.
Bệnh viện tâm thần, Tô Nhược Hân chắc chắc là mình chưa từng đến đây.
Khi xuống xe, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn: “Hạ Thiên Tường, vệ sĩ của anh đâu?”
“Ở đằng sau.” Hạ Thiên Tường cười vỗ lưng cô: “Ở trên xe thì chạy cách một kilomet trở lên, xuống xe thì cách mười mét.”
“À à.” Tô Nhược Hân hiểu rồi, sau đó đi theo Hạ Thiên Tường đến bệnh viện tâm thần trước mặt.
Rất vắng.
Cửa đóng chặt, cả trong lẫn ngoài cũng chỉ loáng thoáng thấy mối hai người là cô và Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường vung tay lên, cửa hông nhỏ bên cạnh cửa lớn mở ra, thì ra là bảo vệ trong phòng điều khiển cho cô và Hạ Thiên Tường đi vào.
Tô Nhược Hân lập tức giấu thái độ toe toét ban nãy đi.
Vì sắp gặp Triệu Giai Linh rồi.
Đây là một cô gái mà cô không thích xíu nào cả.
Hình như cảm nhận được tâm trạng hiu quạnh của cô nên Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô, nói bên cạnh cô: “Đêm nay, kết cục của cô ta do em quyết định. 630 chỉ là một con số thôi, cô ta mãi mãi cũng không thể đi học đại học được.”
Khi nói ra câu này, giọng anh rất nhẹ, cứ như sợ sẽ khiến Tô Nhược Hân sợ hãi vậy.
Tô Nhược Hân gật đầu rồi im lặng đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường.
Đêm khá khuya rồi.
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên trong bệnh viện tâm thần, đúng thế, là một tiếng khóc oa oa rất to.
“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài.”
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Tô Nhược Hân sững sờ, đây là giọng nói của Triệu Giai Linh.
Nhưng cô cũng chỉ sững sờ trong chốc lát rồi lại đi lên trước cùng Hạ Thiên Tường.
Không lâu sau viện trưởng của bệnh viện ra đón và chào hỏi Hạ Thiên Tường với thái độ rất khách sáo, rồi ông dẫn hai người đến trước một căn phòng ngay khúc cua ở lầu một: “Cậu Hạ, người ở trong phòng.”
“Mở cửa.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn cánh cửa trước mắt, như thể sẽ xuyên qua cánh cửa này mà đâm thủng cô gái trong phòng vậy.
Viện trưởng lấy chìa khóa ra rồi mở cửa phòng: “Đã xích lại nên cô ta không làm hại hai người được đâu.”
Hạ Thiên Tường gật đầu: “Cảm ơn ông.”
Sau đó thì nắm tay Tô Nhược Hân và bước vào căn phòng u ám trước mắt này.
Đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Tô Nhược Hân nhìn thấy cô gái bị xích trên giường.
Là Triệu Giai Linh.
/1174
|