CHƯƠNG 527
Tô Nhược Hân đi thẳng đến gian phòng của mình.
Sau đó, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa phòng ra, nhớ tới gian phòng ngủ của ông cụ Tăng vẫn luôn không thông thoáng, cô định tắm rửa một cái rồi mới ngủ, nhưng cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cả người được bế lên.
“Hạ Thiên Tường…” Quanh người Tô Nhược Hân đều là hơi thở mát lạnh của người đàn ông, cô lập tức biết đó là Hạ Thiên Tường, đồng thời cũng hơi giật mình: “Sao anh còn ở đây?”
Thế mà lại chờ cô hai tiếng ở trong này?
Hay là, cô đi thì anh cũng đi, sau đó biết cô sắp trở về nên mới lẻn vào trong này?
Nếu như là người đàn ông khác, cô sẽ không nghĩ quanh co lòng vòng như vậy.
Nhưng nếu là Hạ Thiên Tường, tất cả đều có thể.
“Chờ em.” Hạ Thiên Tường lơ đễnh nói ra hai chữ này.
“Anh vẫn luôn chờ tôi ở trong này?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã mở to thành hình chữ O, thật sự cảm thấy bất ngờ.
Dù sao cũng lâu như vậy, một mình anh ở lại trong này, buồn chán biết bao.
“Ừ, nhớ em.”
“…” Tô Nhược Hân không biết phải nói gì, cô với anh cũng mới hai tiếng không gặp nhau thôi.
Người đàn ông ôm cô bước đến trước giường, sau đó giữ nguyên tư thế ôm cô cùng ngã xuống, cái cằm hơi lún phún râu cọ lên trên trán trơn bóng của cô: “Nhược Hân… Nhược Hân…”
Anh gọi cô từng tiếng như vậy, trong giọng như giống như mang theo loại cảm giác mất đi rồi tìm lại được.
“Em ở đây, vẫn luôn ở đây.”
“Rõ ràng là mới trở về.” Hạ Thiên Tường vạch trần lời nói của Tô Nhược Hân.
“Trái tim em vẫn luôn ở đây.” Vậy là được rồi chứ, đôi mắt Tô Nhược Hân cong lên, khẽ nói.
Một giây sau đó, Hạ Thiên Tường xoay người, môi mỏng rơi xuống…
Cửa ban công hé mở.
Có gió nhẹ thổi vào.
Nhưng không cảm thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh mình đang nhanh chóng tăng lên.
Rồi lại tăng lên.
Lúc này Tô Nhược Hân mới biết, sở dĩ người đàn ông này không rời đi là bởi vì vẫn luôn buồn bực chuyện bị cắt ngang trước đó.
Cho nên, lúc này cô vừa trở về, anh đã lập tức muốn tiếp tục chuyện trước đó.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, không muốn biết đêm nay là đêm nào nữa.
Sau đó, chính là tỉnh khỏi giấc mơ.
Giấc mơ về cảnh tượng ngày cô bị Lục Diễm Chi nhốt vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường đó.
Môi sưng lên.
Tất nhiên là bị Hạ Thiên Tường hôn sưng.
Nhưng bây giờ cô sẽ không bao giờ ngu ngốc một cách không rõ ràng như vậy nữa.
Mắng Hạ Thiên Tường lưu manh, khi đuổi anh ra ngoài thì trời cũng sắp sáng.
Tô Nhược Hân đi thẳng đến gian phòng của mình.
Sau đó, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa phòng ra, nhớ tới gian phòng ngủ của ông cụ Tăng vẫn luôn không thông thoáng, cô định tắm rửa một cái rồi mới ngủ, nhưng cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cả người được bế lên.
“Hạ Thiên Tường…” Quanh người Tô Nhược Hân đều là hơi thở mát lạnh của người đàn ông, cô lập tức biết đó là Hạ Thiên Tường, đồng thời cũng hơi giật mình: “Sao anh còn ở đây?”
Thế mà lại chờ cô hai tiếng ở trong này?
Hay là, cô đi thì anh cũng đi, sau đó biết cô sắp trở về nên mới lẻn vào trong này?
Nếu như là người đàn ông khác, cô sẽ không nghĩ quanh co lòng vòng như vậy.
Nhưng nếu là Hạ Thiên Tường, tất cả đều có thể.
“Chờ em.” Hạ Thiên Tường lơ đễnh nói ra hai chữ này.
“Anh vẫn luôn chờ tôi ở trong này?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã mở to thành hình chữ O, thật sự cảm thấy bất ngờ.
Dù sao cũng lâu như vậy, một mình anh ở lại trong này, buồn chán biết bao.
“Ừ, nhớ em.”
“…” Tô Nhược Hân không biết phải nói gì, cô với anh cũng mới hai tiếng không gặp nhau thôi.
Người đàn ông ôm cô bước đến trước giường, sau đó giữ nguyên tư thế ôm cô cùng ngã xuống, cái cằm hơi lún phún râu cọ lên trên trán trơn bóng của cô: “Nhược Hân… Nhược Hân…”
Anh gọi cô từng tiếng như vậy, trong giọng như giống như mang theo loại cảm giác mất đi rồi tìm lại được.
“Em ở đây, vẫn luôn ở đây.”
“Rõ ràng là mới trở về.” Hạ Thiên Tường vạch trần lời nói của Tô Nhược Hân.
“Trái tim em vẫn luôn ở đây.” Vậy là được rồi chứ, đôi mắt Tô Nhược Hân cong lên, khẽ nói.
Một giây sau đó, Hạ Thiên Tường xoay người, môi mỏng rơi xuống…
Cửa ban công hé mở.
Có gió nhẹ thổi vào.
Nhưng không cảm thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh mình đang nhanh chóng tăng lên.
Rồi lại tăng lên.
Lúc này Tô Nhược Hân mới biết, sở dĩ người đàn ông này không rời đi là bởi vì vẫn luôn buồn bực chuyện bị cắt ngang trước đó.
Cho nên, lúc này cô vừa trở về, anh đã lập tức muốn tiếp tục chuyện trước đó.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, không muốn biết đêm nay là đêm nào nữa.
Sau đó, chính là tỉnh khỏi giấc mơ.
Giấc mơ về cảnh tượng ngày cô bị Lục Diễm Chi nhốt vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường đó.
Môi sưng lên.
Tất nhiên là bị Hạ Thiên Tường hôn sưng.
Nhưng bây giờ cô sẽ không bao giờ ngu ngốc một cách không rõ ràng như vậy nữa.
Mắng Hạ Thiên Tường lưu manh, khi đuổi anh ra ngoài thì trời cũng sắp sáng.
/1174
|