CHƯƠNG 526
Về phần Tăng Hiểu Khê, lúc này bà ta không còn dáng vẻ vành mắt đỏ hoe, lo lắng đến cực điểm như trước khi tới nữa.
Càng không phải là Tăng Hiểu Khê căng thẳng khi vừa dẫn Tô Nhược Hân về nhà.
Lúc này, bà ta đã trở lại với hình tượng mợ chủ cao quý, duyên dáng, sang trọng như từ trước tới nay.
Bà ta lên xe, liếc nhìn sữa nóng trong ngăn để đồ trên tay vịn, thỏa mãn cầm lên: “Hồng Huy, tôi cho ông điểm tối đa.”
Cận Hồng Huy đen mặt: “Nói muộn rồi.”
“Ông mới nói muộn đấy.”
Tô Nhược Hân thấy hai người lại sắp cãi nhau, không khỏi mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, ba nuôi nói không sai đâu. Mẹ nói thật sự muộn rồi.”
“Con có ý gì?” Tăng Hiểu Khê thoải mái uống cốc sữa nóng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Khi tới đây, trên xe đã đặt đồ uống nóng, cũng không thấy mẹ biểu dương ba nuôi gì cả.”
“Có sao?” Tăng Hiểu Khê lộ vẻ không thể tin nổi.
“Tôi có ảnh chụp, chụp cả bà và đồ uống nóng lúc trước. Bà có muốn xem không?” Vẻ mặt Cận Hồng Huy ấm ức.
“…” Tô Nhược Hân phục rồi. Lúc tới, Cận Hồng Huy để đồ uống nóng lên, hóa ra đã giữ lại đường lui, đây là đoán trước Tăng Hiểu Khê sẽ không thừa nhận.
Trên đường trở về, bầu không khí thoải mái hơn lúc tới rất nhiều. Ít nhất Tăng Hiểu Khê không khóc nữa, chỉ là dường như vẫn không dám tin vào mọi chuyện đã xảy ra tối nay, thỉnh thoảng hỏi Tô Nhược Hân một câu: “Chiều mai, ba của mẹ có thể tỉnh lại thật à?”
“Có thể tỉnh lại.” Giọng điệu Tô Nhược Hân tuyệt đối chắn chắn.
Lúc này, Tăng Hiểu Khê mới thở dài: “Tiểu Hân, gặp con đúng là may mắn của mẹ.”
“Mẹ nuôi, gặp được mẹ cũng là may mắn của con.” Cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự cưng chiều của người mẹ, thật tốt.
Về nhà.
Trên đường về, bọn họ lái chậm, khi đến nhà họ Cận đã là một giờ sáng.
Lúc Tô Nhược Hân xuống xe, liếc nhìn về phía biệt thự số 888 trong khu biệt thự Bán Sơn, lúc này mới theo Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy vào biệt thự.
Vào giờ này, Hạ Thiên Tường chắc chắn đã rời đi.
Dù sao, cô đã ra ngoài hơn hai giờ.
Cho dù anh còn muốn giở trò lưu manh nữa, cũng không đến mức cứ chờ cô trong phòng của nhà người khác chứ?
Nếu vậy, anh chính là lưu manh siêu cấp cực siêu cấp.
“Con gái, ngày mai muốn dậy lúc nào thì dậy lúc ấy, chúng ta chỉ cần đảm bảo buổi chiều đến kịp lúc ba của mẹ tỉnh dậy là được.” Tăng Hiểu Khê hiền hòa nói, càng nhìn càng thích Tô Nhược Hân.
“Vâng, ba nuôi mẹ nuôi ngủ ngon.” Tô Nhược Hân cũng không phản bác, dù sao sáng mai cô nhất định phải dậy sớm tập thể dục, bây giờ vẫn nên để ba mẹ nuôi mau chóng đi ngủ, đã rất muộn rồi.
Ba người lên trên tầng rồi tách ra.
Về phần Tăng Hiểu Khê, lúc này bà ta không còn dáng vẻ vành mắt đỏ hoe, lo lắng đến cực điểm như trước khi tới nữa.
Càng không phải là Tăng Hiểu Khê căng thẳng khi vừa dẫn Tô Nhược Hân về nhà.
Lúc này, bà ta đã trở lại với hình tượng mợ chủ cao quý, duyên dáng, sang trọng như từ trước tới nay.
Bà ta lên xe, liếc nhìn sữa nóng trong ngăn để đồ trên tay vịn, thỏa mãn cầm lên: “Hồng Huy, tôi cho ông điểm tối đa.”
Cận Hồng Huy đen mặt: “Nói muộn rồi.”
“Ông mới nói muộn đấy.”
Tô Nhược Hân thấy hai người lại sắp cãi nhau, không khỏi mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, ba nuôi nói không sai đâu. Mẹ nói thật sự muộn rồi.”
“Con có ý gì?” Tăng Hiểu Khê thoải mái uống cốc sữa nóng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Khi tới đây, trên xe đã đặt đồ uống nóng, cũng không thấy mẹ biểu dương ba nuôi gì cả.”
“Có sao?” Tăng Hiểu Khê lộ vẻ không thể tin nổi.
“Tôi có ảnh chụp, chụp cả bà và đồ uống nóng lúc trước. Bà có muốn xem không?” Vẻ mặt Cận Hồng Huy ấm ức.
“…” Tô Nhược Hân phục rồi. Lúc tới, Cận Hồng Huy để đồ uống nóng lên, hóa ra đã giữ lại đường lui, đây là đoán trước Tăng Hiểu Khê sẽ không thừa nhận.
Trên đường trở về, bầu không khí thoải mái hơn lúc tới rất nhiều. Ít nhất Tăng Hiểu Khê không khóc nữa, chỉ là dường như vẫn không dám tin vào mọi chuyện đã xảy ra tối nay, thỉnh thoảng hỏi Tô Nhược Hân một câu: “Chiều mai, ba của mẹ có thể tỉnh lại thật à?”
“Có thể tỉnh lại.” Giọng điệu Tô Nhược Hân tuyệt đối chắn chắn.
Lúc này, Tăng Hiểu Khê mới thở dài: “Tiểu Hân, gặp con đúng là may mắn của mẹ.”
“Mẹ nuôi, gặp được mẹ cũng là may mắn của con.” Cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự cưng chiều của người mẹ, thật tốt.
Về nhà.
Trên đường về, bọn họ lái chậm, khi đến nhà họ Cận đã là một giờ sáng.
Lúc Tô Nhược Hân xuống xe, liếc nhìn về phía biệt thự số 888 trong khu biệt thự Bán Sơn, lúc này mới theo Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy vào biệt thự.
Vào giờ này, Hạ Thiên Tường chắc chắn đã rời đi.
Dù sao, cô đã ra ngoài hơn hai giờ.
Cho dù anh còn muốn giở trò lưu manh nữa, cũng không đến mức cứ chờ cô trong phòng của nhà người khác chứ?
Nếu vậy, anh chính là lưu manh siêu cấp cực siêu cấp.
“Con gái, ngày mai muốn dậy lúc nào thì dậy lúc ấy, chúng ta chỉ cần đảm bảo buổi chiều đến kịp lúc ba của mẹ tỉnh dậy là được.” Tăng Hiểu Khê hiền hòa nói, càng nhìn càng thích Tô Nhược Hân.
“Vâng, ba nuôi mẹ nuôi ngủ ngon.” Tô Nhược Hân cũng không phản bác, dù sao sáng mai cô nhất định phải dậy sớm tập thể dục, bây giờ vẫn nên để ba mẹ nuôi mau chóng đi ngủ, đã rất muộn rồi.
Ba người lên trên tầng rồi tách ra.
/1174
|