CHƯƠNG 485
Giống như Cận Liễm là một người đàn ông không ai thèm cưới vậy.
Nhưng một người đàn ông xuất sắc như vậy, còn có gia thế tốt, e rằng cô gái muốn vào phòng của Cận Liễm sẽ nhiều không đếm xuể.
“Mẹ nuôi, con hơi đói.” Tô Nhược Hân cũng không biết nên đáp lời Tăng Hiểu Khê thế nào, dù từ chối bà bao nhiêu lần, Tăng Hiểu Khê vẫn luôn ao ước có thể cưới cô về làm dâu.
Tăng Hiểu Khê gõ lên đầu mình: “Xem này, sao mẹ lại quên mất được chứ, đi thôi, lúc này có lẽ ba nuôi của con đã dọn cơm xong rồi, mau đi xuống lấp đầy bụng thôi.”
Lúc bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bàn ăn trong phòng ăn nối với phòng khách, Tô Nhược Hân lại ngây người lần nữa.
Cô từng trải nghiệm bữa cơm của nhà họ Hạ, cũng là một gia đình giàu có.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy đồ ăn để trên bàn đá cẩm thạch dài khoảng ba mét, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, có khoảng mười mấy món ăn, có lẽ Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy cũng chưa ăn tối.
Đây là muốn ăn cùng với cô.
Kết quả lúc đi tới trước bàn thức ăn ngon vô cùng đa dạng, chợt nghe Tăng Hiểu Khê nói với Cận Hồng Huy: “Không phải ông đã ăn trước rồi à, ông đi làm việc của ông đi, đừng ở đây ảnh hưởng tôi và con gái tâm sự, chủ đề giữa phụ nữ, ông không nên tham gia vào.”
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra sở dĩ có nhiều thức ăn như thế chắc chắn là vì chào mừng cô, dù có lãng phí cũng phải nấu nhiều.
Cận Hồng Huy đột nhiên bị xua đuổi đành phải đứng dậy: “Được, vậy tôi đến phòng làm việc, ăn xong thì bảo tôi, để tôi dọn dẹp.”
“Ba nuôi, ăn xong để con dọn là được, không cần phải gọi ba đâu.” Cô còn trẻ, dù cần rửa bát cũng phải là cô làm, sao có thể làm phiền Cận Hồng Huy được.
Cô không ngờ một gia đình như nhà họ Cận lại không có giúp việc, tất cả mọi chuyện đều do Cận Hồng Huy đích thân làm. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng đồ ăn trên bàn cũng có thêm hương vị của gia đình hơn.
Dù đồ ăn những đầu bếp kia làm trông rất đẹp, nhưng hương vị chắc chắn là từ một loại phụ gia nào đó, bàn ăn này khiến người ta muốn ăn hơn đồ ăn của đầu bếp nấu nhiều.
“Ha ha, nhóc Tô quả nhiên ân cần hơn thằng con trai Cận Liễm kia nhiều, Cận Liễm chưa từng rửa bát bao giờ.” Cận Hồng Huy nghe cô nói sẽ chủ động rửa bát thì không khỏi cảm thán.
Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, không ngờ câu nói này của mình lại khiến Cận Liễm nằm không cũng trúng đạn.
“Được rồi, lại lải nhải đấy, mau đi đến phòng làm việc đi.” Tăng Hiểu Khê càng nhìn Tô Nhược Hân càng thấy thích, chỉ muốn độc chiếm cô. Bà mỉm cười ngồi xuống đối diện Tô Nhược Hân, cứ nhìn cô như thế.
Cận Hồng Huy rời đi, Tô Nhược Hân bắt đầu ăn.
Vừa cho vào miệng đã liên tục khen ngợi: “Tay nghề của ba nuôi đỉnh quá.”
“Ha ha, chỉ có người nhà chúng ta mới có thể ăn được món ông ấy nấu thôi, người bên ngoài ngày nhớ đêm mong cũng vô dụng, ba nuôi của con cũng không thèm nấu cho đâu.”
“Nấu nhiều món như thế, chắc chắn ba nuôi rất vất vả.”
Giống như Cận Liễm là một người đàn ông không ai thèm cưới vậy.
Nhưng một người đàn ông xuất sắc như vậy, còn có gia thế tốt, e rằng cô gái muốn vào phòng của Cận Liễm sẽ nhiều không đếm xuể.
“Mẹ nuôi, con hơi đói.” Tô Nhược Hân cũng không biết nên đáp lời Tăng Hiểu Khê thế nào, dù từ chối bà bao nhiêu lần, Tăng Hiểu Khê vẫn luôn ao ước có thể cưới cô về làm dâu.
Tăng Hiểu Khê gõ lên đầu mình: “Xem này, sao mẹ lại quên mất được chứ, đi thôi, lúc này có lẽ ba nuôi của con đã dọn cơm xong rồi, mau đi xuống lấp đầy bụng thôi.”
Lúc bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bàn ăn trong phòng ăn nối với phòng khách, Tô Nhược Hân lại ngây người lần nữa.
Cô từng trải nghiệm bữa cơm của nhà họ Hạ, cũng là một gia đình giàu có.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy đồ ăn để trên bàn đá cẩm thạch dài khoảng ba mét, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, có khoảng mười mấy món ăn, có lẽ Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy cũng chưa ăn tối.
Đây là muốn ăn cùng với cô.
Kết quả lúc đi tới trước bàn thức ăn ngon vô cùng đa dạng, chợt nghe Tăng Hiểu Khê nói với Cận Hồng Huy: “Không phải ông đã ăn trước rồi à, ông đi làm việc của ông đi, đừng ở đây ảnh hưởng tôi và con gái tâm sự, chủ đề giữa phụ nữ, ông không nên tham gia vào.”
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra sở dĩ có nhiều thức ăn như thế chắc chắn là vì chào mừng cô, dù có lãng phí cũng phải nấu nhiều.
Cận Hồng Huy đột nhiên bị xua đuổi đành phải đứng dậy: “Được, vậy tôi đến phòng làm việc, ăn xong thì bảo tôi, để tôi dọn dẹp.”
“Ba nuôi, ăn xong để con dọn là được, không cần phải gọi ba đâu.” Cô còn trẻ, dù cần rửa bát cũng phải là cô làm, sao có thể làm phiền Cận Hồng Huy được.
Cô không ngờ một gia đình như nhà họ Cận lại không có giúp việc, tất cả mọi chuyện đều do Cận Hồng Huy đích thân làm. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng đồ ăn trên bàn cũng có thêm hương vị của gia đình hơn.
Dù đồ ăn những đầu bếp kia làm trông rất đẹp, nhưng hương vị chắc chắn là từ một loại phụ gia nào đó, bàn ăn này khiến người ta muốn ăn hơn đồ ăn của đầu bếp nấu nhiều.
“Ha ha, nhóc Tô quả nhiên ân cần hơn thằng con trai Cận Liễm kia nhiều, Cận Liễm chưa từng rửa bát bao giờ.” Cận Hồng Huy nghe cô nói sẽ chủ động rửa bát thì không khỏi cảm thán.
Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, không ngờ câu nói này của mình lại khiến Cận Liễm nằm không cũng trúng đạn.
“Được rồi, lại lải nhải đấy, mau đi đến phòng làm việc đi.” Tăng Hiểu Khê càng nhìn Tô Nhược Hân càng thấy thích, chỉ muốn độc chiếm cô. Bà mỉm cười ngồi xuống đối diện Tô Nhược Hân, cứ nhìn cô như thế.
Cận Hồng Huy rời đi, Tô Nhược Hân bắt đầu ăn.
Vừa cho vào miệng đã liên tục khen ngợi: “Tay nghề của ba nuôi đỉnh quá.”
“Ha ha, chỉ có người nhà chúng ta mới có thể ăn được món ông ấy nấu thôi, người bên ngoài ngày nhớ đêm mong cũng vô dụng, ba nuôi của con cũng không thèm nấu cho đâu.”
“Nấu nhiều món như thế, chắc chắn ba nuôi rất vất vả.”
/1174
|