CHƯƠNG 484
Nhưng Tăng Hiểu Khê quá nhiệt tình, chỉ muốn kéo cô đi xem phòng.
Cũng may khi cô đang đói đến mức bụng kêu ùng ục, thì nghe Tăng Hiểu Khê nói: “Hồng Huy, ông mau bưng đồ ăn ra đi, tôi và Tô Nhược Hân xem phòng xong sẽ xuống ăn cơm, con bé đói rồi.”
“Được.”
Tô Nhược Hân lập tức thấy ấm lòng.
Cả quá trình nhận ba mẹ nuôi còn chưa đến một giờ, nhưng cô có cảm giác như bản thân thật sự là con gái của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy.
“Mẹ nuôi, mẹ đối xử tốt với con quá.” Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng cô.
“Cái mạng này của mẹ cũng là của con, hôm đó rất có thể mẹ đã đau đến chết trong xe rồi, không cần thuốc vẫn có thể chữa khỏi bệnh của mẹ, con ở trong lòng mẹ còn thân thiết hơn cả con gái nữa.”
Tăng Hiểu Khê kéo cô đến phòng ngủ cho khách trên tầng hai, nói là phòng cho khách, nhưng vừa mở cửa ra, Tô Nhược Hân đã sững sờ.
Đây là phòng ngủ cho khách à?
Rõ ràng là một phòng công chúa mà.
Phòng có màu hồng, giữa phòng ngủ rộng rãi có một cái giường tròn lớn, trên trần chỗ giường lớn có rèm vải màu hồng rủ xuống, nhẹ nhàng tung bay, trông rất đẹp.
Đồng thời còn có một thứ thu hút Tô Nhược Hân hơn chiếc giường.
Đó chính là hơn mười mấy con búp bê barbie và búp bê vải.
Tô Nhược Hân lập tức cầm lấy một con búp bê ôm vào lòng: “Mẹ nuôi, con rất thích.”
“Thích thì được, cứ xem nơi này như nhà của mình, thiếu cái gì cứ nói với mẹ nuôi, được chứ?”
“Vâng ạ.” Tô Nhược Hân thầm thấy ngọt ngào: “Căn phòng này thật sự do ba nuôi giám sát trang trí sao?”
Các vật trang trí nhỏ được trưng bày khắp nơi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào đếm hết được, nhiều như thế, chắc chắn không thể mua được trong một hai tiếng đồng hồ rồi trang trí lên.
“Ặc, ông ấy chỉ trông coi việc dọn dẹp thôi, căn phòng này là mẹ đích thân trang trí đấy, thế nào, có đẹp không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Rất đẹp, rất có cảm giác nghệ thuật.” Còn rất ấm áp.
“Trông rất có cảm giác thiếu nữ nữa, hì hì.” Tăng Hiểu Khê nhìn một vòng, sau đó cười đắc ý.
“Con rất thích.”
“Đó là chuyện đương nhiên, đây là phòng ngủ bắt đầu trang trí từ ngày con chữa khỏi bệnh cho mẹ đấy, mẹ luôn muốn đón con đến đây ở, ừm, bây giờ vừa khéo dẫn con đến đây xem thành quả.”
“Bắt đầu… trang trí từ ngày con cứu mẹ?” Chẳng trách mỗi một thứ trong phòng này, từ món lớn đến món nhỏ, tất cả đều có vẻ rất mới, thì ra là cố ý trang trí cho cô.
“Ừm, mẹ đã coi con như con dâu sắp cưới rồi, nghĩ là trước khi con và Liễm Nhi chưa kết hôn, lúc con đến thì sẽ ở đây, đợi hai đứa kết hôn rồi thì con dọn sang ở phòng của Liễm Nhi, khi đó còn nghĩ nếu con không để ý thì có thể ở phòng của Liễm Nhi luôn cũng được.”
“…” Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê lại thoáng như thế, thậm chí còn đồng ý cho hai người chưa kết hôn ở cùng nhau.
Đây là chưa nói được mấy câu đã bắt đầu giới thiệu Cận Liễm cho cô.
Nhưng Tăng Hiểu Khê quá nhiệt tình, chỉ muốn kéo cô đi xem phòng.
Cũng may khi cô đang đói đến mức bụng kêu ùng ục, thì nghe Tăng Hiểu Khê nói: “Hồng Huy, ông mau bưng đồ ăn ra đi, tôi và Tô Nhược Hân xem phòng xong sẽ xuống ăn cơm, con bé đói rồi.”
“Được.”
Tô Nhược Hân lập tức thấy ấm lòng.
Cả quá trình nhận ba mẹ nuôi còn chưa đến một giờ, nhưng cô có cảm giác như bản thân thật sự là con gái của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy.
“Mẹ nuôi, mẹ đối xử tốt với con quá.” Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng cô.
“Cái mạng này của mẹ cũng là của con, hôm đó rất có thể mẹ đã đau đến chết trong xe rồi, không cần thuốc vẫn có thể chữa khỏi bệnh của mẹ, con ở trong lòng mẹ còn thân thiết hơn cả con gái nữa.”
Tăng Hiểu Khê kéo cô đến phòng ngủ cho khách trên tầng hai, nói là phòng cho khách, nhưng vừa mở cửa ra, Tô Nhược Hân đã sững sờ.
Đây là phòng ngủ cho khách à?
Rõ ràng là một phòng công chúa mà.
Phòng có màu hồng, giữa phòng ngủ rộng rãi có một cái giường tròn lớn, trên trần chỗ giường lớn có rèm vải màu hồng rủ xuống, nhẹ nhàng tung bay, trông rất đẹp.
Đồng thời còn có một thứ thu hút Tô Nhược Hân hơn chiếc giường.
Đó chính là hơn mười mấy con búp bê barbie và búp bê vải.
Tô Nhược Hân lập tức cầm lấy một con búp bê ôm vào lòng: “Mẹ nuôi, con rất thích.”
“Thích thì được, cứ xem nơi này như nhà của mình, thiếu cái gì cứ nói với mẹ nuôi, được chứ?”
“Vâng ạ.” Tô Nhược Hân thầm thấy ngọt ngào: “Căn phòng này thật sự do ba nuôi giám sát trang trí sao?”
Các vật trang trí nhỏ được trưng bày khắp nơi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào đếm hết được, nhiều như thế, chắc chắn không thể mua được trong một hai tiếng đồng hồ rồi trang trí lên.
“Ặc, ông ấy chỉ trông coi việc dọn dẹp thôi, căn phòng này là mẹ đích thân trang trí đấy, thế nào, có đẹp không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Rất đẹp, rất có cảm giác nghệ thuật.” Còn rất ấm áp.
“Trông rất có cảm giác thiếu nữ nữa, hì hì.” Tăng Hiểu Khê nhìn một vòng, sau đó cười đắc ý.
“Con rất thích.”
“Đó là chuyện đương nhiên, đây là phòng ngủ bắt đầu trang trí từ ngày con chữa khỏi bệnh cho mẹ đấy, mẹ luôn muốn đón con đến đây ở, ừm, bây giờ vừa khéo dẫn con đến đây xem thành quả.”
“Bắt đầu… trang trí từ ngày con cứu mẹ?” Chẳng trách mỗi một thứ trong phòng này, từ món lớn đến món nhỏ, tất cả đều có vẻ rất mới, thì ra là cố ý trang trí cho cô.
“Ừm, mẹ đã coi con như con dâu sắp cưới rồi, nghĩ là trước khi con và Liễm Nhi chưa kết hôn, lúc con đến thì sẽ ở đây, đợi hai đứa kết hôn rồi thì con dọn sang ở phòng của Liễm Nhi, khi đó còn nghĩ nếu con không để ý thì có thể ở phòng của Liễm Nhi luôn cũng được.”
“…” Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê lại thoáng như thế, thậm chí còn đồng ý cho hai người chưa kết hôn ở cùng nhau.
Đây là chưa nói được mấy câu đã bắt đầu giới thiệu Cận Liễm cho cô.
/1174
|