CHƯƠNG 373
Cô nghĩ chắc chắn anh sẽ không tha cho người khiến cô bị thương lần này.
Anh không nói chắc chắn là có lý do của anh.
“Là Triệu Giai Linh.” Dương Mỹ Lan cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này.
“Triệu Giai Linh? Sao cô ta lại làm vậy?”
“Bởi vì sáng hôm đó cô ta lại tỏ tình với Chu Cường Vinh một lần nữa, nhưng bị anh ta từ chối rồi.” Buổi vận động tuyển sinh đại học hôm đó rất đông người, đã xảy ra chuyện gì, cho dù nhà trường liên tục yêu cầu không được nói ra thì chắc chắn cũng sẽ bị loan tin.
Dương Mỹ Lan biết sớm muộn gì Tô Nhược Hân cũng biết chuyện nên nói cho cô luôn.
“Cô ta đâu? Có tham gia thi không?” Tuy Tô Nhược Hân biết Hạ Thiên Tường sẽ không tha cho Triệu Giai Linh, nhưng cô vẫn vô thức hỏi.
“Tham gia rồi, cứ nhắc đến chuyện này là tớ lại tức, Hạ Thiên Tường hiền lành vậy à? Lần này cậu suýt nữa mất mạng mà anh ta lại bỏ qua cho Triệu Giai Linh, đúng là quá đáng.”
Tô Nhược Hân đứng yên, lần này đến lượt cô không tin: “Cậu nói Hạ Thiên Tường bỏ qua cho Triệu Giai Linh, để cô ta tham gia thi?”
“Đúng thế.” Dương Mỹ Lan càng nói càng tức.
Hai người bước ra khỏi cổng trường.
Hạ Thiên Tường cao lớn đứng ở đó chờ Tô Nhược Hân ra.
Dương Mỹ Lan vừa thấy anh đã hừ lạnh: “Tô Nhược Hân, tớ đi trước đây, tạm biệt.”
Cô ta không muốn để ý đến Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường lịch sự gật đầu với cô ta, dường như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của cô ta.
Sau đó anh nhìn vào Tô Nhược Hân rồi không rời mắt nữa: “Có chỗ nào không khỏe không?”
“Không có, tôi rất khoẻ, đi thôi. Tôi muốn về căn hộ, tôi nhớ Hứa Hứa rồi.”
“Ừ.” Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân lên xe, thấy tâm trạng cô không tồi, anh cũng thả lỏng đôi chút: “Hứa Hứa không biết gì cả.”
“Ừm, biết phải làm thế nào, dạo này thằng bé vẫn đi nhà trẻ mỗi ngày chứ?”
“Ừ, chắc thằng bé chưa sống tập thể từ nhỏ bao giờ nên thích đi nhà trẻ lắm, thể hiện cũng rất tốt.”
Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói về Chúc Hứa mà có cảm giác như đã cách một đời, chỉ ngủ mấy ngày thôi, khi tỉnh lại mọi thứ đều đã thay đổi.
Cô không hỏi anh về chuyện của Triệu Giai Linh.
Anh làm gì chắc chắn đều có lý do của anh.
Trở về căn hộ, chị Chiêm đã nấu xong cơm tối, cũng đã đón Chúc Hứa về.
Chúc Hứa vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã ôm chặt cô không buông, có vẻ như rất nhớ cô, cứ bám chặt lấy cô mãi.
Mãi đến khi ăn xong, cậu bé mới buông tay Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, sau này nếu dì không có thời gian, không kịp về để thăm Tiểu Hứa thì cho Tiểu Hứa đi thăm dì được không? Cháu sẽ không làm ảnh hưởng dì học tập đâu, chỉ đứng nhìn dì từ xa thôi được không?”
Cô nghĩ chắc chắn anh sẽ không tha cho người khiến cô bị thương lần này.
Anh không nói chắc chắn là có lý do của anh.
“Là Triệu Giai Linh.” Dương Mỹ Lan cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này.
“Triệu Giai Linh? Sao cô ta lại làm vậy?”
“Bởi vì sáng hôm đó cô ta lại tỏ tình với Chu Cường Vinh một lần nữa, nhưng bị anh ta từ chối rồi.” Buổi vận động tuyển sinh đại học hôm đó rất đông người, đã xảy ra chuyện gì, cho dù nhà trường liên tục yêu cầu không được nói ra thì chắc chắn cũng sẽ bị loan tin.
Dương Mỹ Lan biết sớm muộn gì Tô Nhược Hân cũng biết chuyện nên nói cho cô luôn.
“Cô ta đâu? Có tham gia thi không?” Tuy Tô Nhược Hân biết Hạ Thiên Tường sẽ không tha cho Triệu Giai Linh, nhưng cô vẫn vô thức hỏi.
“Tham gia rồi, cứ nhắc đến chuyện này là tớ lại tức, Hạ Thiên Tường hiền lành vậy à? Lần này cậu suýt nữa mất mạng mà anh ta lại bỏ qua cho Triệu Giai Linh, đúng là quá đáng.”
Tô Nhược Hân đứng yên, lần này đến lượt cô không tin: “Cậu nói Hạ Thiên Tường bỏ qua cho Triệu Giai Linh, để cô ta tham gia thi?”
“Đúng thế.” Dương Mỹ Lan càng nói càng tức.
Hai người bước ra khỏi cổng trường.
Hạ Thiên Tường cao lớn đứng ở đó chờ Tô Nhược Hân ra.
Dương Mỹ Lan vừa thấy anh đã hừ lạnh: “Tô Nhược Hân, tớ đi trước đây, tạm biệt.”
Cô ta không muốn để ý đến Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường lịch sự gật đầu với cô ta, dường như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của cô ta.
Sau đó anh nhìn vào Tô Nhược Hân rồi không rời mắt nữa: “Có chỗ nào không khỏe không?”
“Không có, tôi rất khoẻ, đi thôi. Tôi muốn về căn hộ, tôi nhớ Hứa Hứa rồi.”
“Ừ.” Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân lên xe, thấy tâm trạng cô không tồi, anh cũng thả lỏng đôi chút: “Hứa Hứa không biết gì cả.”
“Ừm, biết phải làm thế nào, dạo này thằng bé vẫn đi nhà trẻ mỗi ngày chứ?”
“Ừ, chắc thằng bé chưa sống tập thể từ nhỏ bao giờ nên thích đi nhà trẻ lắm, thể hiện cũng rất tốt.”
Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói về Chúc Hứa mà có cảm giác như đã cách một đời, chỉ ngủ mấy ngày thôi, khi tỉnh lại mọi thứ đều đã thay đổi.
Cô không hỏi anh về chuyện của Triệu Giai Linh.
Anh làm gì chắc chắn đều có lý do của anh.
Trở về căn hộ, chị Chiêm đã nấu xong cơm tối, cũng đã đón Chúc Hứa về.
Chúc Hứa vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã ôm chặt cô không buông, có vẻ như rất nhớ cô, cứ bám chặt lấy cô mãi.
Mãi đến khi ăn xong, cậu bé mới buông tay Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, sau này nếu dì không có thời gian, không kịp về để thăm Tiểu Hứa thì cho Tiểu Hứa đi thăm dì được không? Cháu sẽ không làm ảnh hưởng dì học tập đâu, chỉ đứng nhìn dì từ xa thôi được không?”
/1174
|