Nếu anh không về, cô ở một mình cũng vẫn vậy.
Chỉ là vì sao khi nghĩ về chuyện đó, mắt cô lại cay Xè.
Chắc chắn Dương Mỹ Lan không biết là cô không hề gọi cho Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường cũng không hề nói tối nay sẽ về…
Tắm tiếp.
Cô muốn đi tắm như phát cuồng vậy.
Chỉ lần này, nước lạnh như băng.
Da gà nổi khắp người, nhưng cô thích giây phút tỉnh táo này.
Cảm giác tỉnh táo thật tuyệt.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, Tô Nhược Hân mở chai nước hoa yêu thích và đắt tiền nhất mà quản lý cửa hàng đưa cho cô, nhẹ nhàng xịt lên người.
Từ đầu đến chân, một tấc cũng không bỏ sót.
Sau đó là đồ trang điểm của cô.
Nhớ lại kỹ thuật của Trần Minh trong trí nhớ, cô chậm rãi vẽ từng chút.
Rất chậm.
Nhưng cô không sợ chậm.
Bây giờ thứ cô có nhiều nhất là thời gian.
Kẻ viền môi, kẻ mắt, mỗi một chỉ tiết đều được trau chuốt.
Những điều trước đây chưa bao giờ làm, nhưng giờ phút bởi vì nghiêm túc, cũng trở thành đơn giản.
Trần Minh trang điểm cho cô mất hơn một giờ, cô mất hơn hai giờ mới tạm ổn.
Không hài lòng lắm, nhưng cũng không quá tệ.
Cô chụp một bức ảnh tự sướng bằng điện thoại di động của mình, đăng lên story: “Lân đầu tiên trang điểm, cũng tạm ổn, không làm đẹp cho người ta ngắm, mà chỉ làm đẹp vì bản thân.”
Nhanh chóng nhập dòng văn bản này và gửi đi, cả quá trình chỉ mất nửa phút.
Tiện tay bấm đăng xong, Tô Nhược Hân đứng dậy đi lấy chiếc túi nhỏ chứa nội y gợi cảm.
Mở ra.
Bảy bộ được bày ra giường.
Ngắm một hồi, cuối cùng cô chọn một chiếc màu đỏ tươi rồi ướm lên người mình.
Thực ra bộ nào cũng đẹp, nhưng trong tiềm thức cô cho rằng bộ màu đỏ hợp với vui vẻ hơn.
Lần đầu gặp mặt Hạ Thiên Tường, cô mặc váy cưới, vui vẻ vì là cô dâu.
Chỉ là váy cưới lần đó cũng là áo liệm…
Mặc bộ đồ dễ thương lên người, nhìn như có che nhưng thực tế là chẳng che được tí nào.
Dù cô có chỉnh thế nào cũng không che được.
Vậy thôi khỏi che nữa.
Nửa trên thực chất là một lớp voan mỏng, mặc lên người sẽ có cảm giác như ẩn như hiện.
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng xấu hổ…
Tô Nhược Hân im lặng ngồi trước bàn trang điểm Đồng hồ phía đối diện chiếc gương đang chỉ đúng 12 giờ.
Chỉ là vì sao khi nghĩ về chuyện đó, mắt cô lại cay Xè.
Chắc chắn Dương Mỹ Lan không biết là cô không hề gọi cho Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường cũng không hề nói tối nay sẽ về…
Tắm tiếp.
Cô muốn đi tắm như phát cuồng vậy.
Chỉ lần này, nước lạnh như băng.
Da gà nổi khắp người, nhưng cô thích giây phút tỉnh táo này.
Cảm giác tỉnh táo thật tuyệt.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, Tô Nhược Hân mở chai nước hoa yêu thích và đắt tiền nhất mà quản lý cửa hàng đưa cho cô, nhẹ nhàng xịt lên người.
Từ đầu đến chân, một tấc cũng không bỏ sót.
Sau đó là đồ trang điểm của cô.
Nhớ lại kỹ thuật của Trần Minh trong trí nhớ, cô chậm rãi vẽ từng chút.
Rất chậm.
Nhưng cô không sợ chậm.
Bây giờ thứ cô có nhiều nhất là thời gian.
Kẻ viền môi, kẻ mắt, mỗi một chỉ tiết đều được trau chuốt.
Những điều trước đây chưa bao giờ làm, nhưng giờ phút bởi vì nghiêm túc, cũng trở thành đơn giản.
Trần Minh trang điểm cho cô mất hơn một giờ, cô mất hơn hai giờ mới tạm ổn.
Không hài lòng lắm, nhưng cũng không quá tệ.
Cô chụp một bức ảnh tự sướng bằng điện thoại di động của mình, đăng lên story: “Lân đầu tiên trang điểm, cũng tạm ổn, không làm đẹp cho người ta ngắm, mà chỉ làm đẹp vì bản thân.”
Nhanh chóng nhập dòng văn bản này và gửi đi, cả quá trình chỉ mất nửa phút.
Tiện tay bấm đăng xong, Tô Nhược Hân đứng dậy đi lấy chiếc túi nhỏ chứa nội y gợi cảm.
Mở ra.
Bảy bộ được bày ra giường.
Ngắm một hồi, cuối cùng cô chọn một chiếc màu đỏ tươi rồi ướm lên người mình.
Thực ra bộ nào cũng đẹp, nhưng trong tiềm thức cô cho rằng bộ màu đỏ hợp với vui vẻ hơn.
Lần đầu gặp mặt Hạ Thiên Tường, cô mặc váy cưới, vui vẻ vì là cô dâu.
Chỉ là váy cưới lần đó cũng là áo liệm…
Mặc bộ đồ dễ thương lên người, nhìn như có che nhưng thực tế là chẳng che được tí nào.
Dù cô có chỉnh thế nào cũng không che được.
Vậy thôi khỏi che nữa.
Nửa trên thực chất là một lớp voan mỏng, mặc lên người sẽ có cảm giác như ẩn như hiện.
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng xấu hổ…
Tô Nhược Hân im lặng ngồi trước bàn trang điểm Đồng hồ phía đối diện chiếc gương đang chỉ đúng 12 giờ.
/1174
|