Chương 486: Tôi muốn tố cáo anh
Bây giờ Phong Hành Diễm biết cô ta là em dâu anh, đối với cô ta cũng kiên nhẫn hơn, anh nghiêm túc nói, “Phải hay không, ở trước mặt cô kiểm tra lần nữa sẽ biết, tôi không cần phải lừa cô.”
Phong Hàn Võ vội vươn tay ra, “Tới đây, lại kiểm tra một lần! Anh cũng không lừa em!”
Văn Hi liếc mắt nhìn Phong Hàn Võ một cái, nhìn Phong Hàn Võ lại nhìn Phong Hành Diễm, sau khi nhìn mặt Phong Hành Võ sắc mặt cô ta khó coi, cô ta nắm chặt tay nói.
“Chuyện này không có khả năng!” Vẻ mặt cô ta bối rối, chỉ con trai mình chất vấn, “Mọi người nhìn đứa bé xem! Đứa bé đáng yêu như thế, bộ dạng lại giống Phong Hành Diễm, đôi mắt đứa bé cũng là màu tím! Sao đứa bé có thể là con người khác?”
Phong Hành Diễm trầm giọng nói, “Tuy tỷ lệ di truyền cách thời đại này rất nhỏ, nhưng đứa nhỏ này rất may mắn, gần như hấp thụ toàn bộ ưu điểm của hai người.” Khuyết điểm không thừa kế một cái nào.
Đứa bé trai ôm đầu mình bắt đầu hoài nghi nhân sinh, “Chuyện này không có khả năng, mẹ không có khả năng ngay cả cha mình là ai cũng tính sai được!”
Phong Hàn Võ vò mái tóc của mình, vô tội nói.
“Đây là sự thật…” Anh ta nói, “Ngày đó là sinh nhật của anh họ, anh mời bạn cùng lớp tới chơi, bao cả khách sạn tổ chức sinh nhật cho anh ấy, buổi tối anh họ uống say, liền đi ngủ… Nhưng anh ấy ngủ được một lúc, nói cái giường kia quá cứng, anh không có biện pháp, liền đổi phòng… Cho anh ấy.”
Khi đó cách nhiều năm như thế, Phong Hành Diễm đã không nhớ rõ nhiều chi tiết, nhưng Văn Hi và Phong Hàn Võ đều nhớ rõ, cho nên Phong Hàn Võ nói mỗi một chữ, sắc mặt Văn Hi liền khó coi hơn một chút.
Phong Hàn Võ tiếp tục nói, “Sau khi sắp xếp cho anh ấy xong, anh ấy nói di động của anh ấy rơi trong phòng, anh quay lại lấy điện thoại, ai ngờ… Em… Em bưng canh giải rượu đi vào…”
“Ngày đó anh cũng uống không ít, lại thầm mến em từ lâu, cho nên thấy em nhận sai người, anh nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lựa chọn đâm lao phải theo lao… Nhưng em dựa vào gần như vậy, hơn nữa ngày đó em ăn mặc rất gợi cảm, anh nhất thời không khống chế được nên…”
Chỉ là anh ta có thể khinh địch đắc thủ như thế, chủ yếu là vì tuy Văn Hi phản kháng, thực tế là chưa từng vùng vẫy mạnh, mới khiến anh ta ỡm ờ hoàn thành chuyện tốt.
Sắc mặt Văn Hi trắng bệch lùi về sau, cuối cùng giật mình đứng thẳng, cả người như người mất hồn.
Chẳng trách tối hôm đó, “Phong Hành Diễm” không phát ra âm thanh gì, chẳng trách cô ta không cảm nhận được gì khác biệt, bởi vì lúc đó Phong Hàn Võ còn chưa mập ra, anh ta cao như Phong Hành Diễm, cảnh tối lửa tắt đèn, cô ta không nhận ra, cũng rất bình thường…
Cuối cùng Phong Hàn Võ nói, “Sau đó anh rất hối hận! Anh không nên làm vậy, nhưng sợ em trách anh, anh không dám nói với em, thực ra anh muốn nói rất nhiều lần, đợi lúc anh hạ quyết tâm nói cho em biết, em đột nhiên ra nước ngoài, ngay cả cha mẹ em cũng không biết em đi đâu!
Mấy năm nay, anh vẫn luôn tìm em, cho nên em vừa về nước, anh liền nhận được tin tức của em, Văn Hi… Anh thích em lâu rồi! Anh thật sự không ngờ, vậy mà em mang thai con của chúng ta… Bây giờ đứa bé đã lớn như thế rồi…
Lúc trước em nói, vì đứa bé, chỉ cần đối phương là người tốt, em nguyện ý cho người đó một cơ hội, mà anh, tuy bộ dạng không đẹp trai, nhưng tuyệt đối sẽ đối xử tốt với em! Em… Em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Văn Hi nhìn chằm chằm Phong Hàn Võ, ánh mắt âm u khó hiểu.
Người đàn ông trước mắt có làn da rất trắng, lại rất béo, vừa nhìn là biết thuộc loại đàn ông thật thà phúc hậu, rất khó tưởng tượng, lúc ấy anh ta sẽ nhất thời hồ đồ, làm ra loại chuyện thay mận đổi đào như vậy.
Nếu ép buộc cô ta, là Phong Hành Diễm, Văn Hi sẽ cảm thấy đây là một giấc mộng xuân, nhưng đối tượng biến thành Phong Hàn Võ? A…
Cô ta trầm mặt, cuối cùng đột nhiên nhảy lên, tát mạnh Phong Hàn Võ một cái!
“Tên tội phạm cưỡng bức này!”
Cô ta vừa tát, tất cả mọi người mơ hồ, Thương Trăn và Phong Hành Diễm liếc nhau, trong đôi mắt cả hai, đều có chút nghi ngờ không hiểu.
Không ngờ tội cưỡng bức lại cấu thành như vậy, còn phải xem đối tượng cưỡng bức là ai sao?
Phong Hàn Võ che mặt không phản ứng kịp, Văn Hi đã quyền đấm cước đá tiếp rồi!
Cô ta dùng hết sức lực đánh mạnh Phong Hàn Võ một trận, nhưng càng nhìn Phong Hàn Võ ôm đầu cam chịu, Văn Hi càng muốn khóc! Cuối cùng, cô ta không đánh nữa, mà khóc rống lên!
Cô ta vốn tưởng rằng người một đêm xuân với cô ta là nam thần thầm mến, lúc ấy cô ta tính toán sinh đứa nhỏ này, không phải không tồn tại tâm tư dựa vào đứa bé trèo cao, nhưng cô ta đau khổ cay đắng sinh đứa bé ra, khổ sở nuôi dưỡng đứa bé, nhưng đứa nhỏ này, không phải là của Phong Hành Diễm! Mà của tên heo trước mặt! Mộng đẹp vỡ nát như thủy tinh, biến thành cặn trên đất, cuối cùng không ghép lại được!
Thậm chí là cô ta cảm thấy mình thủ thân như ngọc mấy năm cũng là hành động ngu ngốc! Cơ thể của cô ta đã sớm không sạch rồi…
Cô ta than thở khóc lóc chỉ Phong Hàn Võ mắng chửi!
“Tên súc sinh này! Tên tội phạm cưỡng bức này! Tôi muốn tố cáo anh! Tôi muốn anh ngồi tù!”
Tất cả mọi người ở trong phòng khiếp sợ! Nhưng Văn Hi nói như vậy, bọn họ không thể nói gì phản bác, loại tình huống tối đó, cho dù là Phong Hành Diễm, chỉ cần nhà gái không đồng ý, phản kháng, đều có thể cấu thành tội cưỡng bức, phải ngồi tù.
Nếu đứa nhỏ này thật sự là của Phong Hành Diễm, nếu Văn Hi muốn tố cáo anh, bọn họ cũng không thể bao che cho anh, cùng lắm là Phong Hành Diễm có thể biện hộ cho mình say rượu loạn tính, nhưng nên bồi thường, vẫn phải bồi thường.
Mà bây giờ, cha đứa bé biến thành Phong Hàn Võ, Văn Hi muốn tố cáo anh ta, chính anh ta cũng thừa nhận, đó chính là bằng chứng như núi, một khi thành lập, sẽ phải ngồi tù.
Sắc mặt Phong Hàn Võ trắng bệch, đồng thời cũng thấy đau lòng khó chịu, anh ta thích Văn Hi như vậy, nhưng Văn Hi biết cha đứa bé là anh ta, liền quyết định muốn tố cáo anh ta, hành động này, khiến anh ta rất khó chịu cũng hết hi vọng!
Anh ta thích cô ta nhiều năm như vậy, nhưng cô ta không thích anh ta chút nào, bây giờ, lại càng oán hận anh ta.
Anh ta lạnh nhạt nói, “Em thật sự… Muốn tố cáo anh sao?”
Anh ta nhìn đứa bé trai, lúc này đứa bé trai cũng hơi mờ mịt thất thố ngồi đó, không dám mở miệng nói một chữ.
Phong Hàn Võ nở nụ cười…
“Lúc trước rõ ràng là em nói, nguyện ý cho cha đứa bé một cơ hội…” Hóa ra là cô ta chỉ muốn cho Phong Hành Diễm một cơ hội, mà không cho bất luận kẻ nào.
Vẻ mặt Văn Hi trở nên hung dữ hơn!
“Chẳng lẽ tôi không nên tố cáo anh sao? Lúc ấy tôi phản kháng rồi! Là anh dùng sức mạnh khiến tôi thất thân, những lời anh mới nói, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ, anh thừa nhận anh cưỡng bức tôi, anh nên ngồi tù, trừ phi…”
Ánh mắt cô ta bất thiện đảo qua mọi người, “Trừ phi nhà họ Phong các người đều bao che, vậy tôi không có lời nào để nói.”
Đám Phong Hành Diễm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, Phong Hành Diễm trầm giọng nói, “Tất nhiên là tôi sẽ không bao che cho bất luận người nào vi phạm pháp luật, nhất là bắt nạt phụ nữ.”