Chương 485: Cha cháu không thể xấu như vậy được
Vẫn là Lý Uyển Oánh phá vỡ bầu không khí trầm mặc kỳ lạ này.
“Hành Diễm, việc này…… Con xem bây giờ phải làm thế nào?”
Phong Hành Diễm hơi ngẩn ra.
“Hỏi con làm cái gì?”
Anh nhìn Văn Hi, cười như không cười nói.
“Cô muốn thế nào? Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, nếu như cô muốn mang cậu bé rời đi, nhà họ Phong nhất định sẽ cho cô một khoản tiền, dù sao chúng tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép một người phụ nữ phải ở lại. Nếu như cô không muốn con mình không có cha, chuyện này cũng có thể thương lượng.”
Sau khi Phong Hành Diễm nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn anh như muốn nói, anh điên rồi!
Trên mặt Thương Trăn không có chút cảm xúc nào, nhưng hai tay của cô không tự chủ mà nắm chặt thành nắm đấm.
Văn Hi há miệng, lúc đầu cô ta tưởng mình có thể dễ dàng nói ra câu “Em mang con đi”. Thế nhưng Phong Hành Diễm lại nói, nếu như con cô ta muốn có cha thì chuyện này có thể thương lượng được, cô ta do dự rồi.
Mà Phong Hành Diễm thấy vẻ mặt do dự của cô ta, liếc mắt nhìn Phong Hàn Võ một cái, cảm thấy cậu ta cũng dễ nhìn hơn hẳn!
Nếu như người phụ nữ này thật lòng muốn đến tìm cha cho con trai, thì hôm nay Phong Hàn Võ đến đây không uổng công rồi.
Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn Văn Hi, mà Văn Hi lại nhìn con trai, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói.
“Em muốn mang con đi… Nhưng…” Cô ta nhìn con trai mình, nhỏ giọng nói.
“Chỉ là em không biết con muốn như thế nào…”
Vậy mà cô ta lại ném vấn đề này cho đứa bé? Tất cả mọi người lại nhìn cậu bé.
Trong lòng cậu bé biết rất rõ mẹ thật sự muốn điều gì, không cần suy nghĩ liền nói.
“Con muốn có cha!”
Trên cánh tay cậu bé vẫn còn truyền nước, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào Phong Hành Diễm, gằn từng chữ.
“Con muốn có cha!”
Đứng ở một bên, Phong Hàn Võ suýt khóc! Cha ở đây này con trai!
Nghe vậy, Phong Hành Diễm nhìn về phía gương mặt ửng đỏ của Văn Hi, cao giọng hỏi,
“Muốn có cha? Đây cũng là ý của cô?”
Văn Hi không dám nhìn bất kì người nào, cô ta cau mày nhìn chằm chằm con mình, cậu bé cũng nhìn cô ta. Một lát sau, cô ta mới chậm rãi nói.
“Em vốn tưởng rằng chỉ cần có tình thương của mẹ là đủ rồi…. Nếu con muốn có cha, em sẽ cố gắng thỏa mãn đứa bé.”
Lúc này, cuối cùng Thương Trăn không nghe nổi nữa, cô đứng dậy, ánh mắt nhìn Phong Hành Diễm rất không tốt. Hiện giờ, cô thậm chí còn cảm thấy mình là người vợ độc ác trong chuyện cổ tích, ý nghĩ này khiến cô bật cười, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy muốn giết người!
Phong Hành Diễm vội vàng nắm chặt lấy cô.
“Đừng đi. Tin tưởng anh.”
Anh trầm giọng nói với Thương Trăn, quay đầu, nghiêm túc nhìn Văn Hi nói.
“Cho nên cô không muốn đi, mà muốn cho con mình có cha? Được thôi!”
“Con điên rồi sao?!”
Cuối cùng Lý Uyển Oánh không nhịn được nữa, la to. Quả thật là bà ấy cũng rất thích trẻ con, đối với đứa bé này cũng rất có cảm tình. Nhưng có cảm tình thì có cảm tình, bà ấy không thể vì đứa bé này mà tổn thương Thương Trăn, bà ấy coi Thương Trăn như con gái ruột của mình vậy.
Phong Hành Diễm không để ý đến Lý Uyển Oánh, tiếp tục nói với Văn Hi.
“Tôi chỉ hỏi cô một câu! Cô là vì cảm thấy đứa bé này là con của tôi mới lựa chọn ở lại, hay là vì con mình muốn có cha mới ở lại? Nếu như là vế sau, thì có phải cho dù cha đứa bé là ai, cô cũng sẽ vì con mà cho người đó một cơ hội?”
Văn Hi hơi bực mình.
“Cha của con em, còn không phải là anh sao?”
Vừa mới làm xong xét nghiệm DNA, anh còn nói cái gì mà “cho dù cha đứa bé là ai”? Muốn chối bỏ sao?
Phong Hành Diễm lẳng lặng nhìn cô ta.
“Chỉ cần cô thành thật trả lời là được rồi. Là vế trước hay vế sau?”
Nếu như là vế sau thì anh cảm thấy Phong Hàn Võ vẫn còn cơ hội, nếu là vế trước thì Phong Hàn Võ chỉ có thể hết hy vọng.
Ánh mắt Phong Hàn Võ tràn ngập sự chờ mong nhìn Văn Hi, từ thời cấp 3, anh ta đã thích cô ta, chỉ là cô ta vẫn luôn thích anh họ. Nhưng không phải có câu, một khi phụ nữ có con, thì sẽ một lòng suy nghĩ vì con hay sao? Cho nên vì con của mình, cô ta có thể cho anh ta một cơ hội, cũng không phải là không có khả năng, đợi câu trả lời của cô ta sẽ rõ.
Văn Hi rất muốn nói cô ta là vì Phong Hành Diễm! Cô ta yêu thầm anh lâu như vậy, thậm chí cam tầm tình nguyện sinh con cho anh, nhưng trước mặt Thương Trăn, cô ta không nói nên lời, cũng không dám thừa nhận, đành phải dối lòng nói.
Cô ta cảm thấy dù sao đứa bé cũng là con của Phong Hành Diễm, cho dù cô ta nói như thế nào, cũng có quan hệ gì?
Cô ta nhỏ giọng nói:
“Vì con… Mặc kệ cha đứa bé là ai, chỉ cần anh ta là người tốt… Em sẽ đồng ý ở bên anh ta, cho con trai một gia đình hoàn chỉnh…”
Nói đến đây, gương mặt cô ta đỏ lên, cô ta thừa nhận mình nói những lời này có chút không biết xấu hổ, nhưng khi hạnh phúc đang ở rất gần bạn, bạn rất khó ngăn lại sự dụ hoặc như vậy, không phải sao…
“Thật sao? Tôi muốn cô nói lời thật lòng!”
Phong Hành Diễm nghiêm túc nói.
Văn Hi không chút do dự gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đúng! Con trai cần cha, em vì con, chuyện gì cũng có thể làm!”
“… Nếu đã như vậy, tốt lắm.”
Một lúc lâu sau, Phong Hành Diễm nhẹ nhàng thở ra, cười nói.
“Phong Hàn Võ, cậu ra đây đi!”
Phong Hàn Võ? Lúc này, Văn Hi mới chú ý tới người đàn ông bị đánh đến mức nhìn không rõ mặt mũi đứng ở một góc, tại sao cô ta lại cảm thấy người này rất quen thuộc?
Phong Hàn Võ lo sợ bất an mà bước ra, ánh mắt trông mong nhìn Văn Hi. Tuy anh ta lớn lên không bằng anh họ, nhưng tính cách rất tốt, tiền đồ cũng rộng mở! Xuất thân giàu có, anh ta cảm thấy so với người bình thường, mình có ưu thế hơn nhiều, cho nên trong lòng cũng cảm thấy tự tin hơn.
Thương Trăn đột nhiên hiểu ra gì đó, cô khiếp sợ nhìn Phong Hành Diễm, không phải như cô nghĩ đó chứ?!
Phong Hành Diễm hừ lạnh một tiếng, nói với Văn Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Vừa rồi tôi đứng ra xác định kết quả, nhưng đó không phải con của tôi, mà là con của em họ tôi, Phong Hàn Võ. Nói cách khác, đối tượng khiến cô thất thân ngày đó, không phải là tôi.”
Câu nói của Phong Hành Diễm như sét đánh giữa trời quang, oanh động đến mức, Văn Hi vẫn không thể lấy lại tinh thần!
“Anh… Anh nói cái gì?”
Đúng lúc này, Phong Hàn Võ nhanh chân bước tới, cười nói:
“Tiểu Hi, người vừa mới làm kiểm tra DNA là anh, anh mới là cha của con em.”
Nói xong, anh ta nở nụ cười thật tươi, hàm răng rất trắng nhưng do vốn có đôi mắt nhỏ, gương mặt lại bị sưng phù càng khiến cho người khác không nhìn thấy đôi mắt, hơn nữa mặt vừa dài vừa to, còn hai cằm, Vân Hi nhìn thấy anh ta thì trước mặt đột nhiên tối sầm, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
“Không…… Không! Chuyện này không có khả năng!”
Cậu bé cũng vô cùng bàng hoàng, cậu bé nhìn chằm chằm vào Phong Hàn Võ, không thể tin được mà la lên:
“Cha cháu không thể xấu như vậy được!”
Lời nói của cậu bé khiến Phong Hàn Võ rất đau đớn! Lúc trước tuy anh ta không béo, cũng không đẹp trai, nhưng không đến nỗi xấu. Nhưng sao bây giờ lại bị nói thành xấu thế này?
Gương mặt Văn Hi trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ. Đột nhiên, cô ta tiến lên nắm chặt lấy tay Phong Hành Diễm, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh!
“Em biết rồi! Anh muốn trốn tránh trách nhiệm, nên mới đổ hết lên đầu anh ta phải không? Em vốn không quen biết anh ta! Sao anh có thể bôi nhọ em như vậy? Cho dù anh không muốn đứa bé này thì cũng được thôi, em đi là được! Anh không cần tìm bừa một người nào đó đến nhục nhã em, em không cần!”