Chương 472: Cuộc sống như lúc ban đầu mới gặp gỡ
Người đang bắt lấy Thương Trăn uy hiếp giật mình, sau khi dao trong tay anh ta rơi xuống, anh ta vội vàng dùng một cái tay khác đánh về phía cổ Thương Trăn.
Thương Trăn lại cong đầu gối về phía sau, chuẩn xác đá vào một huyệt vị trên chân anh ta, đầu gối của người kia tê rần, theo phản xạ khom người, sau cùng một gối quỳ xuống đất. Thương Trăn cũng không quay đầu lại, một chân đá về phía sau, trực tiếp đạp lên vai của người đàn ông kia, bởi vì sức lực của cô lớn, người kia bị cô đạp cho ngã ngửa, ngã trên mặt đất.
Không có cách nào, loại người bình thường này ở trong tay Thương Trăn thật đúng là không đáng chú ý, cô hướng về phía Vân Phi, đắc ý cười một tiếng.
“Anh rất giỏi, nhưng tôi cũng không kém!”
Thương Trăn xử lý gọn gàng người uy hiếp cô, toàn bộ quá trình không nhiều hơn hai giây, nhưng mỗi động tác của cô ở trong mắt Vân Phi, giống như tua chậm vô số lần, hơn nữa còn cảm thấy kinh diễm!
Ở trong bộ đội đặc chủng cũng có phụ nữ, thân thủ của bọn họ mạnh mẽ, để ở bên ngoài chính là lấy một địch mười, thế nhưng lúc Vân Phi nhìn thấy bọn họ chiến đấu sẽ không có loại cảm giác kinh diễm đó! Bọn họ giống như anh ta, mỗi một động tác đều mạnh mẽ và mang theo dã tính, mà Thương Trăn lại khác biệt.
Cô mang theo một loại ưu nhã trời sinh, một vẻ thong dong, cho dù là đánh người đều mang theo bản lĩnh và sự linh động chồng chất lên nhau, có một loại ung dung, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô…
Người phụ nữ như thế… Thật thích hợp với anh ta…
Sau khi người khống chế Thương Trăn bị đánh ngã, sáu người vừa mới ngông cuồng vội vàng cắm đầu bỏ chạy, mưa to làm ướt chiếc áo T shirt của Vân Phi, nước mưa chảy xuống dáng cơ bắp trên người anh ta, mang theo mấy phần mê người.
Người đàn ông phía sau Thương Trăn cũng không quay đầu lại, vội vàng bỏ chạy, hai người không đuổi theo, mà chính là một người đứng ở mái hiên, một người đứng dưới mưa, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Vân Phi hất tóc, giọt nước mưa văng ra ngoài, trong mắt anh ta một lần nữa hiện lên ánh nắng, nhanh chân đi về chỗ Thương Trăn, chẳng qua lần này, chỉ có anh ta tự mình biết, dưới nụ cười xán lạn nhiều hơn một hương vị đắng cay mà anh ta chưa từng trải qua.
Nếu như Thương Trăn chưa kết hôn, chờ sau khi anh ta xuất ngũ, bọn họ có thể đi du lịch vòng quanh thế giới, anh ta có thể nuôi sống cô, anh ta sẽ cố gắng mang đến cho cô một cuộc sống tốt, chờ sau này lớn tuổi, bọn họ có thể ở lại bất kỳ một thành phố nào mà mình thích để dừng chân.
Anh ta nhìn ra được, anh ta và Thương Trăn là một cặp đôi rất thích hợp, cô không thích nói chuyện, những năm này anh ta gặp qua nhiều chuyện như thế, anh ta có rất nhiều chuyện để kể cho cô nghe.
Anh cũng phát hiện ra Thương Trăn là một người không có cảm giác an toàn, thế nhưng anh ta rất an toàn.
Nếu như cô không kết hôn thì tốt biết mấy…
Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt anh ta, Vân Phi giật mình lấy lại tinh thần, trước mắt anh ta là đôi mắt sáng đầy ý cười của Thương Trăn.
“Anh lau mặt đi!”
Vân Phi nhận lấy liền nghe thấy Thương Trăn khẽ cười nói: “Tôi lại muốn cảm ơn anh, vừa rồi nhóm người kia rất ầm ĩ, anh ra tay quá tuyệt vời!”
Vân Phi cúi đầu lau mặt, sau khi suy tư, anh ta đột nhiên nhìn cô cười, khẽ hỏi, nhưng trong mắt đầy sự nghiêm túc.
“Sau đây tôi muốn hỏi cô một vấn đề không chính đáng lắm, một người quân nhân, tuyệt đối không nên hỏi vấn đề này.”
Thương Trăn nhìn anh ta, mơ hồ nhận ra điều gì, sau đó liền nghe thấy anh ta quả nhiên nói như vậy.
“Nếu như cô kết hôn, cô có nghĩ đến ly hôn không? Nếu cô nghĩ tới, có thể cân nhắc đến tôi không?”
Thương Trăn ngây ngẩn cả người, mà lúc này Phong Hành Diễm đội mưa chạy đến cũng ngây người, anh dừng bước, vẻ mặt kia có thể dùng từ đặc sắc để hình dung, nhưng rất nhanh, anh đã giận tái mặt, ánh mắt kia hung ác đáng sợ, mang theo sát ý!
Mà Thương Trăn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không nhịn được cười.
“Vấn đề anh vừa nói, anh quả thật không nên hỏi, đối với tôi mà nói, anh giống như em trai nhà bên của tôi vậy, mà tôi…”
Cô khẽ cười, nghĩ đến người kia, trong mắt sáng long lanh như muốn tràn ra.
“Tôi đã tìm được hạnh phúc mà mình muốn, anh ấy… Rất tốt, khiến cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn lấy anh ấy.”
Tuy chưa quen biết lâu, nhưng Thương Trăn đã rất rõ ràng, nếu như cô và người như Vân Phi ở bên nhau, cô sẽ có được hạnh phúc đơn giản, nhưng làm sao bây giờ… Cô là người không thể nhìn thấy được ai khác, đời trước đời này, trong mắt cô chỉ có mối tình đầu, phải làm sao bây giờ mới tốt!
Những lời cô nói khiến cho sát khí trên người Phong Hành Diễm dần dần biến mất, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch, vừa cảm thấy vui vẻ, đồng thời cũng có mấy phần may mắn… Anh có tài đức gì lại khiến cho sau khi trải qua chuyện như vậy, Trăn Trăn vẫn còn nguyện ý yêu anh, đây có lẽ là số mệnh?
Trong nháy mắt, ánh mắt Vân Phi ảm đạm, sau đó anh ta vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi cô, là do tôi đường đột!”
Anh ta nở nụ cười, cười một tiếng để lộ ra hàm răng trắng, nhìn Thương Trăn, từ trong đáy lòng cảm thán: “Tuy còn chưa hiểu rõ cô, nhưng tôi cảm thấy, người có thể lấy được cô, anh ta nhất định rất hạnh phúc, cho nên anh ta nhất định sẽ đối xử với cô như trân bảo, chúc hai người hạnh phúc.”
Thương Trăn cũng nở một nụ cười với anh ta: “Cảm ơn, chúc cho anh một ngày nào đó cũng tìm được một nửa kia của mình.”
Vân Phi nhún vai, không phủ nhận.
Trong đời có thể gặp được một lần đã là may mắn, bỏ lỡ chính là chuyện cả đời, có thể gặp lại được hay không, chỉ xem ý trời.
Anh ta dường như không chút để ý, nói: “Thời gian không còn sớm, cô có thể nể mặt ăn cơm chung một bữa với tôi không?”
Anh ta dừng một lúc, ảo não cười nói: “Đến bây giờ tôi còn chưa nhớ ra đã nghe thấy tên cô ở đâu, nhưng rất quen thuộc…”
Đúng lúc này, một giọng nam đột nhiên xen vào.
“Cô ấy là người đã đánh hạ được virus K, cô ấy còn là người nghiên cứu ra mấy loại vắc xin phòng bệnh ung thư, hết lòng cống hiến cho thế giới, những thứ này, anh chưa từng nghe qua sao?”
Phong Hành Diễm cười, từ trong chỗ tối đi ra, lúc này, trên mặt anh không có ghen tuông, rất kiêu ngạo.
Hai người đều sững sờ nhìn anh, Phong Hành Diễm cũng lộ ra một nụ cười giả dối nhất với Vân Phi, chậm rãi nói.
“Nếu như những thứ đó anh đều chưa từng nghe qua, như vậy anh nhất định nghe đến Thương Trăn là vợ của ai.”
Anh đi đến bên người Thương Trăn, đem cô nhóc đáng giận này ôm vào trong ngực, giống như tuyên bố chủ quyền.
“Cô ấy là vợ của Phong Hành Diễm tôi! Nghe nói hôm nay anh cứu được cô ấy? Người làm chồng như tôi nên thay vợ mình cảm ơn anh! Để tỏ lòng cảm kích, tôi sẽ chuyển cho anh một phần quà!”
Thương Trăn không nhịn được cười khúc khích, Phong Hành Diễm vì muốn tuyên bố chủ quyền, lời này cũng nói ra được! Hơn nữa chuyển quà? Anh thật đúng là thể hiện rõ ý tứ vội vàng đuổi người.
Vân Phi không nghĩ đến vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đến, anh ta đánh giá Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm cũng âm thầm nhìn anh ta, hai người đàn ông đọ sức trong vô hình, sau cùng Vân Phi cười khổ thừa nhận, người đàn ông này quả thật ưu tú.
Hơn nữa, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra Thương Trăn là ai.
Anh nhìn Thương Trăn, ánh mắt trở nên phức tạp, bởi vì cuối cùng anh ta cũng nhớ đến ở đâu nghe được cái tên Thương Trăn này.
Lúc trước, khi anh ta còn chưa vào bộ đội đặc chủng, chỉ là một binh chủng bình thường, lúc anh ta 20 tuổi liền được phái đi huấn luyện quân sự cho một trường cấp 3, lớp mà anh ta dạy kia, có một cô gái trầm mặc, tên của cô là Thương Trăn.