Chương 471: Vừa thấy đã yêu
Vân Phi nghiêm túc nói: “Khoảng thời gian gần đây, tôi phát hiện ra hòn đảo nhỏ này đang được giới nghiêm, chắc là có nhân vật quan trọng nào đó đến đây, loại tình huống này, trên đảo sẽ không có nhân vật đáng nghi nào, cho dù có cũng không lên được trên này.”
“Anh quan sát rất tỉ mỉ.”
Thương Trăn nhìn thoáng qua tay mình, bởi vì phần lớn thời gian cô đều ở nhà không ra ngoài, hơn nữa hai tay thường xuyên tiếp xúc với các vị thuốc và ngân châm, vì thế cô không có thói quen đeo nhẫn cưới, nếu như cô đeo, sẽ không xảy ra loại hiểu lầm này.
Cô cười nói: “Tuy anh là một người đàn ông rất ưu tú, chẳng qua tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi đã kết hôn rồi.”
Vân Phi mở to hai mắt ra nhìn!
Anh ta nhìn về phía tay Thương Trăn, trên tay Thương Trăn không có nhẫn cưới, cũng không có vết hằn sau khi tháo nhẫn, hơn nữa Thương Trăn còn rất trẻ, có lẽ là còn đang trong độ tuổi học đại học, làn da của cô rất trắng, chính là loại tái nhợt đã lâu không thấy ánh nắng mặt trời, người như này thường xuyên ở nhà, nói cách khác, xác suất có đối tượng là rất nhỏ. Xương chậu của cô không to ra, chưa sinh con, nhìn qua cô không giỏi ăn nói, không giống với mấy cô gái thích chơi bời, thế nhưng… Cô đã kết hôn?
Đối với Vân Phi mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa ban ngày! Hoàn toàn ở ngoài năng lực quan sát của anh ta!
Thương Trăn dùng mắt thường đều có thể nhìn ra anh ta uể oải, ngay cả ánh nắng cũng không còn nữa, thế giới của anh ta trở nên mưa dầm kéo dài, rất khó chịu!
Thương Trăn nhìn anh ta thật giống như thấy em trai nhà bên, thấy anh ta thất vọng liền an ủi anh ta.
“Anh yên tâm đi, người ưu tú giống như anh, sau này nhất định sẽ tìm được bạn gái tốt.”
Vân Phi cúi đầu, thực sự không thể ngăn chặn loại cảm giác buồn rầu trong lòng mình, rầu rĩ nói: “Có lẽ thế… Chẳng qua trong hai mươi sáu năm qua, cô chính là người đầu tiên mà ngay lần đầu gặp gỡ, tôi đã rất muốn ở bên.”
Bởi vì dáng dấp anh ta đoan chính, chức vị cũng cao, vì thế ở trong quân đội, ở trong công việc đều là hàng hiếm, anh ta muốn làm gì, sau cùng đều sẽ làm được, tất cả mục tiêu đều nằm trong lòng bàn tay anh ta. Vốn dĩ anh ta cho rằng tình cảm của anh ta cũng sẽ rất thuận lợi, ai ngờ… Còn chưa bắt đầu đã chết yểu?
Lúc này, mấy người đàn ông ở bàn bên cạnh bọn họ đột nhiên cãi vã! Thương Trăn nhíu mày nhìn thoáng qua bọn họ, Vân Phi cũng cảm thấy rất mất hứng, nhưng bên ngoài, mưa còn chưa dừng, anh ta không thể để Thương Trăn đội mưa.
Nhưng ai biết bọn họ càng lúc càng ầm ĩ, ngay cả nhân viên cửa hàng qua khuyên cũng không được, hai bên xô đẩy, chuẩn bị đánh nhau! Vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, Vân Phi nhìn thấy Thương Trăn không vui, anh ta không khỏi dùng ngôn ngữ nước Y nói.
“Muốn đánh thì ra ngoài đánh. Đừng ở chỗ này ồn ào!”
Anh ta nói câu này, mấy người da trắng đều nhìn về phía anh ta, dùng ngôn ngữ nước Y nói: “Một kẻ yếu ớt như anh lại muốn xen vào chuyện của người khác?”
Có người nhìn thoáng qua Thương Trăn, cười xấu xa: “Tán gái liền muốn tỏ vẻ anh hùng? Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng?”
Vốn dĩ là mâu thuẫn nội bộ của bọn họ, nhưng bởi vì một câu của Vân Phi liền bắt đầu nhất trí đối ngoại, còn Vân Phi thật vất vả mới thích một người, cô lại đã kết hôn, trong lòng bực bội, thấy bọn họ vây lại đây, anh ta thuận thế đứng lên, trầm giọng nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt, các anh tốt nhất đừng chọc tôi!”
“Con mẹ nó!” Sắc mặt nhóm người kia khó coi: “Chọc vào thì thế nào? Hôm nay không đánh đến mức anh bò đi ra ngoài thì không được!”
Vân Phi nghe thấy thế, trong mắt hiện ra sát khí! Lúc này khác hẳn với khi anh ta vuốt ve mèo nhỏ.
Lần này Thương Trăn thật sự tin tưởng lời của anh ta, anh ta nói lúc anh ta làm nhiệm vụ, những người kia đều rất sợ anh ta, xem ra lời này không khoa trương, bởi vì lúc này Vân Phi giống như một thanh kiếm sắc bén được lấy ra khỏi vỏ, khí thế kia, không phải giết một, hai người là có!
Cho nên người ở trong quán rượu nhỏ đều hoảng sợ chạy mất, chỉ có cô rất bình tĩnh ngồi uống cafe ở đó.
“Con mẹ nó, nói nhảm với anh ta nhiều như thế làm gì! Trực tiếp đánh anh ta!”
Sáu người đàn ông nước ngoài liếc nhau, nhào về phía Vân Phi, mà Vân Phi vì không muốn cho bọn họ quấy nhiễu đến Thương Trăn, dựa vào lan can nhảy ra ngoài mưa, sáu người đàn ông kia cho rằng anh ta muốn chạy, đều xông tới, Vân Phi ở ngay trước mặt Thương Trăn, một quyền lại một quyền, chỉ vài phút đã đánh ngã bọn họ.
Những người kia không nghĩ đến Vân Phi là cục xương cứng, dưới lúc sửng sốt, thế mà từ trên người lấy dao ra! Ngay từ đầu Vân Phi không có tâm tư làm tổn thương người, đánh ngã bọn họ, để bọn họ biết sự lợi hại của anh ta là được, thế nhưng lúc nhìn thấy bọn họ lấy dao ra, ánh mắt Vân Phi thay đổi, chỉ cần là kẻ lấy dao đâm anh ta, đều bị anh ta bẻ gãy khuỷu tay.
Trong lúc nhất thời những tiếng kêu rên ở khắp mặt đất, sáu người đàn ông nhìn qua có vẻ cường tráng lại không một ai là đối thủ của anh ta.
Thương Trăn bưng cốc cafe nhìn ra bên ngoài, mưa to, đánh nhau bằng tay không, lại phù hợp như thế, nước mưa chảy xuống gương mặt cương nghị của Vân Phi, lúc anh ta không cười, cả người lộ ra khí thế trầm ổn, không gì không phá được.
Người đàn ông như thế, nhất định sẽ tìm được chân ái trong cuộc đời anh ta.
Nhất là dáng vẻ khi đánh nhau của anh ta, thân thủ nhanh nhẹn, động tác anh tuấn, nếu xung quanh có thêm mấy cô gái, chỉ sợ tiếng hét chói tai đủ để lật tung nóc nhà.
Vân Phi không tốn bao nhiêu sức lực liền đánh ngã bọn họ, nhưng anh ta không nghĩ đến chính là, sáu người đàn ông này còn có đồng bọn, đồng bọn của bọn họ nhìn thấy những người khác không phải là đối thủ của Vân Phi, có chút nóng nảy, ánh mắt xoay chuyển liền lén lút đến bên người Thương Trăn, anh ta đột nhiên rút dao găm nhằm thẳng về phía Thương Trăn.
“Tất cả dừng lại cho tôi!”
Vân Phi vừa nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, liền thấy một người đang dùng dao chỉ vào Thương Trăn, anh ta vội vàng dừng tay lùi lại, Thương Trăn cũng không nghĩ đến bọn họ còn có đồng bọn, nhất thời không quan sát liền bị bắt được.
“Con mẹ nó!”
Kẻ uy hiếp Thương Trăn nhìn thấy mình khống chế được Vân Phi, rất đắc ý: “Không phải anh rất giỏi à! Anh ngông cuồng nữa đi, đánh nữa đi! Hiện tại quỳ xuống cho tôi, nếu không, tôi sẽ rạch lên mặt người phụ nữ này!”
Vân Phi cắn răng, lộ ra vẻ mặt khó xử, trong từ điển của anh ta chưa từng có chữ quỳ này! Thế nhưng nhìn thấy Thương Trăn bị cưỡng ép, anh ta lại chần chờ, anh ta không nghĩ đến, cô gái mà anh ta mới chỉ gặp một lần này, thế mà lại làm cho anh ta để ý như vậy. Thấy cô gặp nguy hiểm, dường như đã lấy hết toàn bộ sức lực của anh ta, khiến anh ta không thể phản kháng…
Thương Trăn bị người kia giữ chặt từ phía sau, trên người cô choàng một chiếc khăn phơi nắng, bên dưới là đồ tắm, vì thế đáng tiếc hôm nay cô không mang theo ngân châm.
“Có nghe thấy không! Quỳ xuống!”
Sáu người bị Vân Phi đánh thê thảm đỡ nhau đứng lên nhìn trò cười của anh ta, có người lau vết màu trên khóe miệng, xông lên nói với Vân Phi: “Nhóc con, anh giỏi lắm mà! Hiện tại chui qua háng tôi! Nếu không, tôi cho người phụ nữ của anh đẹp mặt!”
Vân Phi nhìn bọn họ, lại nhìn Thương Trăn, vẻ mặt căng cứng, nhưng tay anh ta chậm rãi sờ về phía sau lưng, ở đó có một khẩu súng…
Thương Trăn đột nhiên cười… Tuy cô bị cưỡng chế, thế nhưng trên mặt không hoảng sợ, ngược lại kẻ đang giữ lấy cô lại luống cuống: “Cô cười cái gì?”
Thương Trăn nhìn Vân Phi, khẽ lắc đầu.
“Quả nhiên anh rất giỏi, nhưng là…”
Cô đột nhiên ra tay, mạch máu của anh ta tê dại, khuỷu tay của người đang giữ lấy cô để uy hiếp tê rần, dao trong tay anh ta rơi xuống.